Chương 40: Quân cờ

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 40: Quân cờ

Sắc mặt tái nhợt, Nguyễn Thế Bình ngồi bệt dưới nền căn cứ, thở hồng hộc.

Chịu đựng nhiều năng lượng xuyên qua cơ thể như vậy, cũng giống như chịu đựng dòng điện 220V chạy qua, đau đớn khó diễn tả thành lời. May mắn hắn là người tiến hóa, cơ thể mạnh mẽ hơn xưa, nên còn có thể sống sót.

Nguyễn Thế Bình thật sự chẳng vui vẻ gì.

Ai thấu hiểu rằng hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ?

Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Còn hắn, thân là quân cờ, hắn hoàn toàn không có chọn lựa, hắn chỉ có thể mặc người sắp xếp.

Cảm giác bị khống chế, cố giãy giụa không thoát ra được… rất tồi tệ!

Nguyễn Thế Bình căm hận điều đó, nhưng chính hắn vẫn cứ bị người khống chế. Có chăng là từ tay người này chuyển sang tay người khác mạnh hơn.

Nhỏ yếu chính là tội!

Ngay từ đầu Nguyễn Thế Bình đã nghi ngờ căn cứ Terran trong đầu hắn không phải năng lực của mình. Khi hắn đã tiến hóa, đã xuất hiện năng lực, lúc này hắn nhận ra nghi ngờ đó là hoàn toàn chính xác.

Nó đã không phải năng lực, đã không thuộc về hắn, vậy vì sao nó xuất hiện trong đầu hắn? Vì sao nó bảo hắn là chỉ huy cao nhất? Vì sao nó làm việc theo ý chí của hắn? Câu trả lời chỉ có một: Nó chắc chắn có âm mưu.

Tiêu diệt nó, chặt đứt âm mưu của nó là chuyện Nguyễn Thế Bình phải làm để bảo toàn mạng sống, nhất là khi nó còn chưa mạnh mẽ, bản thân hắn còn chưa bị khống chế hoàn toàn.

Nguyễn Thế Bình để CNB 1 đi ra ngoài thu thập tài nguyên, nhìn như là điều tất nhiên, nhìn như vì hắn muốn đẩy nhanh phát triển căn cứ. Nhưng thực ra, hắn chỉ đang sáng tạo hoàn cảnh một mình ở trong căn cứ.

Rất dễ hiểu, hắn không muốn khi thực hiện hành động lại bị ngăn cản hay cắt ngang giữa chừng. Nguyễn Thế Bình biết cơ hội sẽ không có nhiều, nắm chắc một lần thành công ngay mới là tốt nhất.

Còn người hắn phải xưng mình là "con", đó không phải ai khác, đó là: "Mẹ Trái Đất".

Trái Đất có sinh mệnh sao? Bấy lâu nay khoa học đều phủ nhận điều đó. Cũng có thể họ biết đến, nhưng họ giấu nhẹm đi. Có rất nhiều lý do để họ làm vậy, nhưng lý do hợp lý nhất, không có gì khó đoán, là lợi ích. Càng ít người biết đến điều này, lợi ích họ nhận được từ Trái Đất càng lớn. Hiển nhiên, trên cuộc đời này, nếu không phải vì ngoài ý muốn, nếu không phải bị bất đắc dĩ, sẽ không ai chia sẻ lợi ích của mình cho kẻ khác.

Nguyễn Thế Bình không biết nhân loại và Trái Đất, hai cá thể đều có sinh mệnh và ý thức, có quan hệ thế nào. Hắn càng không biết phải chăng Trái Đất là "mẹ" nhân loại như nó tự xưng. Hắn chỉ biết mình lại bị khống chế, một sự khống chế theo cấp độ cao.

Không sai, người tiến hóa nghe oai vậy thôi, khi nhân loại bước lên con đường này, khi đã chấp nhận mượn sức mạnh của Trái Đất, nhân loại đã phụ thuộc hoàn toàn vào Trái Đất.

Từ bỏ sức mạnh sao? Ở tận thế khắc nghiệt này, có ai không mong ngày càng mạnh mẽ? Ai sẽ ngu đần từ bỏ sức mạnh để phải tránh ngược tránh xuôi, ăn không đủ, ngủ không yên? Thậm chí để kêu rên thảm thiết lúc bị gặm thành mảnh thịt vụn?

Chấp nhận thu được sức mạnh, trả giá bằng tự do, cái giá rõ ràng. Có bất công hay không là do suy nghĩ của mỗi người, nhưng không ai sẽ từ chối. Có tìm cách thoát khỏi sự khống chế hay không cũng là do quyết định của mỗi người, ít nhất cũng sẽ có người lén lút làm vậy.

Căn cứ Terran xuất hiện như một miếng bánh trên trời rơi xuống. Kẻ mơ ngủ sẽ cho rằng mình thật may mắn. Người cẩn trọng sẽ tự hỏi vì sao bánh rơi xuống đầu mình mà không phải kẻ khác. Tỉnh táo mới có thể sống lâu, bởi vì ăn bánh cũng cần trả tiền. Khi không biết cái giá mình sẽ trả thế nào, bản thân không chút lo sợ, đó chỉ là kẻ không có đầu óc.

Dẫu có giá rõ ràng, như cuộc giao dịch sức mạnh và sự tự do giữa Nguyễn Thế Bình và Trái Đất, cũng cần cẩn thận đánh giá. Không ai biết đằng sau sẽ là một cuộc mua bán vui vẻ, hay là một cái bẫy chết người. Tin tưởng mù quáng vào kẻ khác chẳng khác nào tự đẩy mình vào chỗ chết.

Từ lúc tiến hóa đến bây giờ, Nguyễn Thế Bình vẫn không ngừng tự hỏi.

Kia có phải thật sự là Trái Đất? Hay chỉ là một kẻ mạo danh?

Ma quỷ trong truyền thuyết cũng có thể làm được như thế. Đây không phải giống như phong cách của ma quỷ sao? Đẩy con người đến vực sâu, dụ dỗ con người bán ra thứ quan trọng trong cơ thể, đổi lại sẽ trao cho họ thứ sức mạnh thần kỳ nào đó. Sau đó mê hoặc con người, khiến con người chìm đắm trong sung sướng, khiến con người sa đọa trong sức mạnh. Tiếp đó lại đẩy con người vào vực sâu, dụ dỗ con người bán tiếp thứ gì đó. Cứ như vậy, mãi cho đến khi con người không còn gì để bán, ma quỷ mặc kệ sự sống chết của người này, đi tìm con mồi khác.

Một vấn đề khác, đó là có thật là tận thế đột nhiên xuất hiện hay không? Hay chính Trái Đất thúc đẩy tận thế? Xác suất Trái Đất làm vậy không hề nhỏ, bởi vì mục đích của nó quá rõ ràng: khống chế nhân loại.

Nếu Trái Đất không phải chủ mưu, vậy là ai, là thế lực nào gây ra? Có thể ngang nhiên gây ra tai nạn thảm khốc ở địa bàn của một Trái Đất hùng mạnh – kẻ đủ sức phân phát sức mạnh cho người tiến hóa, thế lực này sẽ mạnh đến cỡ nào? Nếu thật sự có một thế lực như thế, sợ rằng cho dù Nguyễn Thế Bình thoát khỏi sự khống chế của Trái Đất, hắn vẫn chỉ là giãy giụa vô ích, chỉ là chờ chết mà thôi.

Tuy nhiên, dù là chính Trái Đất, hay là do thế lực nào đó, Trái Đất cũng có khả năng đã biết trước, và là một trong những kẻ đứng sau. Bằng không, zombies và thú biến dị sẽ không đột nhiên xuất hiện tinh thể, nhân loại sẽ không tình cờ nuốt tinh thể mà thành người tiến hóa, người tiến hóa càng không tự nhiên mà thu được sức mạnh từ Trái Đất. Một lần trùng hợp, hai lần trùng hợp có thể là trùng hợp, nhưng ba lần trùng hợp liên tiếp, đó không còn là trùng hợp. Nhất là khi sự trùng hợp cuối cùng dẫn đến kết quả tất nhiên: cường giả nhân loại bị Trái Đất khống chế.

Một người mẹ không bao dung cho đứa con mình, mà khống chế đứa con. Rất khó để nói đó có phải thật sự là mẹ hay không.

Dòng suy nghĩ mỗi lúc một nhiều, mỗi lúc một lộn xộn, Nguyễn Thế Bình đưa tay phải day day trán. Manh mối quá ít, hắn vẫn đang suy đoán mà thôi.

Song, càng suy đoán, hắn càng phát hiện mình nhỏ bé. Càng suy đoán, hắn càng cảm thấy không chân thực. Giống như hắn không còn là hắn, những gì trước mắt hắn không phải là sự thật.

Càng suy đoán, hắn càng sợ hãi và bất lực.

Có lẽ giống như trong phim khoa học viễn tưởng, đây chỉ là một thế giới tưởng tượng khi hắn đang nằm mơ.

Những vấn đề nhức óc kia còn quá xa vời với một kẻ nhỏ bé như hắn. Việc trước mắt hắn cần phải làm là chuẩn bị một "Số 1" thay thế Số 1 đã bị Trái Đất tiêu diệt.

Nguyễn Thế Bình không định chạy trốn, cũng không định đứng chờ 6 người công nhân nhân bản trở về chém chết hắn.

Hắn biết mình nhỏ bé, vì vậy hắn càng cần sức mạnh.

Tất nhiên hắn không muốn phải phụ thuộc 100% vào Trái Đất.

Bởi vậy, hắn phải đi nước cờ mạo hiểm này.

Nguyễn Thế Bình chính là muốn có thế lực của riêng mình, chính là muốn nắm giữ nguồn sức mạnh của chính mình.

Từ khi biết Trái Đất muốn tiêu diệt những kẻ xâm lược như căn cứ Terran, Nguyễn Thế Bình đã định ra kế hoạch ngày hôm nay.

Nếu bị một trong hai phát hiện, kết quả của hắn không cần nói cũng biết.

Nhưng hắn thành công rồi.

Đây là lúc hắn thu hoạch.

-----

Hôm sau.

Thế núi chập chùng, cây khổng lồ khắp nơi, sương mù lượn lờ. Càng tới gần đỉnh núi, không gian càng thêm yên tĩnh, núi non cũng không hiểm trở, trời quang mây tạnh.

Một thanh niên ngồi xếp bằng trên tảng đá, khí tức khi có khi không, cực kỳ quỷ dị.

Trên trán hắn, một kí tự YY màu vàng kim chợt ẩn chợt hiện.

Soạt, soạt, soạt.

Không gian yên tĩnh bỗng chốc bị tiếng bước chân dồn dập phá vỡ. Thanh niên kia vẫn không hề để ý, ngồi yên như khổ tăng.

Theo tiếng bước chân ngày càng gần, một đám người rất nhanh xuất hiện ở phía đối diện người thanh niên.

Một cô gái bịt mặt bằng tấm lụa đen nhìn về người thanh niên đang xếp bằng, cười duyên:

- Chà chà, xem kìa, xem kìa. Hắn ta nên cạo trọc đầu mới thích hợp chứ.

Kí hiệu YY nơi trán biến mất, người thanh niên chầm chậm đứng lên, mỉm cười:

- Hóa ra là các cô à? Hôm nay ngọn gió nào thổi các cô đến đây?

Cô gái bịt mặt cười cười:

- Sao? Thấy anh tuấn tú đẹp trai, tôi đột nhiên động tình, nên bây giờ lên đây bắt anh về làm trại chủ, được không?

Người thanh niên nhăn mày, đôi mắt nheo lại. Hắn đang muốn phát tác, thì cô gái mặc áo choàng đen, đứng bên cạnh cô gái bịt mặt, lên tiếng cắt đứt cuộc nháo kịch sắp diễn ra của hai người:

- Hôm nay chúng tôi đến đây là có chuyện quan trọng.

- Chuyện gì?

Người thanh niên nhíu mày, có chút không vui:

- Không phải cô cũng định bắt tôi về làm trại chủ đó chứ?

- Ha ha ha…

Thấy cô gái mặc áo choàng đen sững sờ, cô gái bịt mặt ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Đám người ở phía sau hai cô gái cúi đầu nhìn đất, ngẩng mặt nhìn mây, cố nín cười.

Liếc nhìn cô gái bịt mặt, lại nhìn về người thanh niên phía đối diện, cô gái mặc áo choàng đen hừ lạnh:

- Tôi không rảnh rỗi như cô ta. Hôm nay tôi đến đây đúng là vì có chuyện quan trọng.

- Chuyện gì?

Người thanh niên lại hỏi, khuôn mặt không quá để ý. Dường như hắn cho rằng đám người cô gái mặc áo choàng đen đến đây chẳng phải là do việc gì quan trọng. Hoặc theo suy nghĩ của hắn, nó có thể quan trọng đối với họ, nhưng không phải quan trọng đối với hắn.

Hắn dĩ nhiên sẽ không ăn no rửng mỡ đi giúp người khác. Chuyện của hắn, hắn còn lo chưa xong đây.

Cô gái mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm vào mặt người thanh niên, đôi hàm răng ngà ngọc phun ra hai chữ:

- Báo thù!

Hai chữ vừa ra, sắc mặt người thanh niên cũng khẽ biến đổi. Nhưng hắn rất nhanh che giấu đi, khuôn mặt trở về bình thản.