Chương 34: Tiến hóa

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 34: Tiến hóa

"Mẹ nó, bốn người kia bảo rằng họ không cảm nhận được đau đớn khi nuốt tinh thể vào. Họ còn nói vừa nuốt không bao lâu thì cảm thấy mạnh mẽ. Thế ta đây bị làm sao, thống khổ thế này… Chó má!" – Nguyễn Thế Bình rống giận trong lòng.

Từng giây trôi qua như từng ngày, thân thể Nguyễn Thế Bình run lên, đau nhức kịch liệt khó có thể hình dung, cứ như ai đó đang ra sức cắm một cái dùi vào trong đầu hắn, rồi khuấy lên như khuấy trứng gà, rồi kéo ra, rồi đâm chọt, rồi lại khuấy.

"Dù đau đớn cũng phải cố gắng chịu được!" – Nguyễn Thế Bình cố gắng thôi miên mình.

Một giờ trôi qua.

Đến lúc này đại não Nguyễn Thế Bình bắt đầu dần dần mơ hồ. Bất luận kẻ nào thì khả năng thừa nhận thống khổ đều có cực hạn. Hắn máy móc thôi miên chính mình, lặp đi lặp lại lời nói kia như mê sảng. Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân đã chịu đựng bao lâu.

Nửa giờ lại trôi qua.

Màu sắc ngọn lửa nơi Khí Hải bắt đầu phát sinh biến hóa. Ánh sáng từ xanh nước biển bắt đầu chuyển sang xanh lá.

Từng đợt thống khổ kịch liệt như một luồng sóng không ngừng đánh thẳng vào Nguyễn Thế Bình. Đầu óc của hắn như đặt trong lò lửa. Đau nhức càng ngày càng mãnh liệt đến mức hắn cần dùng hết sức lực. Không sai, thật sự phải dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Hắn tiếp cận cực hạn, chuẩn bị sụp đổ. Một luồng lại một luồng sóng trùng kích khiến phòng tuyến của hắn lung lay sắp đổ.

Hai giờ!

Màu sắc ngọn lửa trong Khí Hải triệt để biến thành màu xanh lá chuối.

Nhưng mà lần này, Nguyễn Thế Bình cũng đạt đến trình độ sơn cùng thủy tận! Thân thể hắn run lên mãnh liệt. Trên mặt hắn vẻ thống khổ càng rõ ràng, sắc mặt bắt đầu trở nên tái nhợt.

Tinh thần càng lúc càng mơ hồ, đầu óc hắn loạng choạng như say rượu. Nguyễn Thế Bình biết mình sắp không chịu được. Hắn biết nếu hắn không làm gì, có thể hắn sẽ bất tỉnh. Mà nếu bất tỉnh lần này… có thể hắn sẽ không còn tỉnh lại được nữa.

Chỉ thấy từ xếp bằng, Nguyễn Thế Bình đột nhiên đứng lên. Mười ngón chân bám chặt vào mặt sàn, hai chân hắn chống đỡ cơ thể lung lay, hắn gào thét:

- Nguyễn Thế Bình!

CNB 1 nghe tiếng gào, sững ngờ nhìn Nguyễn Thế Bình. Khi thấy ánh mắt của Nguyễn Thế Bình vẫn còn tỉnh tảo, y đứng nghiêm, không hành động gì thêm.

- Mày đã quên giấc mộng của mày rồi sao? Mày đã quên lời thề rồi? Mày đã quên mày muốn trở thành người thế nào sao?

- Nguyễn Thế Bình! Mày đã quên những lần thất bại rồi hả?

- Nguyễn Thế Bình! Mày đã quên tất cả những lời cười nhạo trong suốt những năm qua sao?

- Nguyễn Thế Bình! Ngươi đã quên những lúc mày không thể làm gì được sao?

- Mày muốn từ bỏ sao?

- Nguyễn Thế Bình, mày cam lòng từ bỏ như vậy sao?

- Mày cam tâm sao?

Bốn chữ cuối cùng, hắn kích động dùng hết lực lượng bản thân gào thét.

Đau.

Đau quá.

Đau quá.

Thân thể Nguyễn Thế Bình bỗng nhiên bắt đầu run rẩy mạnh. Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một vòng đỏ tươi. Không biết từ lúc nào tay hắn nắm chặt thành quyền!

Thân thể Nguyễn Thế Bình run rẩy càng thêm lợi hại, tùy thời có thể ngã xuống.

CNB 1 đứng bên trái, nhìn khuôn mặt vặn vẹo không ra hình thù gì, tuy không rõ vì sao xuất hiện chuyện này, nhưng y cũng hiểu được Nguyễn Thế Bình đang phải chịu đựng sự thống khổ thế nào. Nhìn khuôn mặt dữ tợn vẫn đang ngoan cường chịu đựng kia, y không lên tiếng, tận lực để mình như không có hiện hữu ở đây.

Y có chút bội phục nhìn Nguyễn Thế Bình, đồng thời, sát ý trong mắt lóe lên rồi lại biến mất.

Ngọn lửa nơi Khí Hải Nguyễn Thế Bình triệt để biến thành màu xanh mạ, một loại màu xanh của sự đậm đà. Khí tức lành lạnh hầu như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hung hãn và mãnh liệt!

Thân thể Nguyễn Thế Bình vẫn đang không ngừng run rẩy, từng đợt đau đớn kinh người không ngừng đánh vào thần kinh hắn. So với lúc trước càng thêm mãnh liệt, tần suất cũng cao hơn.

Nhưng trong đầu Nguyễn Thế Bình lại chỉ đầy mấy câu kia.

"Mày cam tâm sao?"

"Mày cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ sao?"

"Từ bỏ sao?"

-----

Đêm đen như mực, gió lạnh âm u.

Bầu trời đầy sao, mặt trăng tròn vành vạnh treo cây trên ngọn cây.

Một thân hình nhỏ bé nằm dưới gốc cây, ánh mắt hắn ảm đạm, máu tươi nơi bụng tuôn ra không dứt.

Dẫu cho hắn cố sức dùng hai tay ấn áo vào bụng, giữ chặt vết thương, nhưng máu vẫn cứ trào ra.

Hắn ngẩng mặt nhìn bầu trời, đôi mắt đầy căm hận.

Dưới mắt của hắn, bầy trời đêm đầy sao và ánh trăng tươi đẹp chỉ là một màu đen tuyền, lạnh giá như băng tuyết vùng cực, lạnh lẽo đông cứng xương tủy.

- Thế gian này còn có tươi đẹp sao?

Hắn cất tiếng cười lạnh, nhạo báng cuộc đời tăm tối.

Vừa mở miệng nói xong, hắn ho khan kịch liệt, đôi tay buông lỏng một giây, máu tươi nơi vết thương lại điên cuồng phun ra, nhuộm đỏ một vùng đất đen tối dưới chân.

-----

Mưa lất phất, từng giọt rơi nhẹ lướt qua ngọn cỏ, cành cây.

Bên bờ sông, một người thanh niên quỳ trước ngôi mộ phủ đầy cỏ dại.

Khuôn mặt hắn đẫm nước.

Là do nước mưa… hay là vì nước mắt?

Hắn như con thú bị thương tìm về nơi yên bình nhất, tìm đến nơi làm mình thanh thản nhất, rồi lặng yên liếm láp vết thương.

-----

"Từ bỏ… Không, ta không thể từ bỏ… Làm sao có thể từ bỏ… Làm sao có thể…"

"Tuyệt đối không! Cho dù chết cũng tuyệt đối không từ bỏ!"

Không biết từ nơi nào xuất hiện một luồng lực lượng đánh thẳng vào nỗi đau đớn kịch liệt trong tâm hồn. Khuôn mặt Nguyễn Thế Bình vặn vẹo, khóe miệng có chút khó khăn nhếch lên.

Nụ cười khó coi đầy cuồng dã, ngông nghênh.

-----

Mặt trời dần rơi xuống biển, hoàng hôn chiếu rọi, ánh chiều tà bình dị.

Hắn đứng trên bờ biển, nhìn bầu trời đỏ cam kia, có chút xuất thần.

Ta như chim én bay lượn trên bầu trời, đi tìm một mùa xuân ấm áp cho bản thân. Dẫu có gãy cánh trên đường, dẫu có bị phong ba đập chết, ta cũng không oán, không hối.

Ta như con thiêu thân lao vào lửa cháy, dùng cả thân mình đốt lên một khát khao cháy bỏng. Dẫu cho tan xương, khét thịt, dẫu bị đốt thành tro tàn, ta cũng không trách, không hận.

Mỗi bước chân ta đi để lại vô số vết thương trên thân mình.

Mỗi bước chân ta đi để lại vô số nỗi đau ghim dài trong tim.

Vết thương rỉ máu, nỗi đau âm ỉ…

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, thương càng thêm thương, đau càng thêm đau.

Thống khổ bao quanh ta, tuyệt vọng ôm lấy ta.

Ta mỉm cười chào hỏi vết thương rỉ máu, ta mỉm cười chào hỏi nỗi đau âm ỉ, ta mỉm cười chào hỏi thống khổ và tuyệt vọng.

Sau đó, ta quay đầu lại, cười nhạo ta của quá khứ, cười nhạo thế sự, cười nhạo cuộc đời.

Và rồi ta nhìn những bước chân xưa cũ, đưa bàn tay nhuốm máu lên xua, nhếch mép khinh bỉ một phen.

Xong xuôi, ta quay về trước, đối mặt chông gai, lại bước tiếp!

-----

- Làm sao có thể từ bỏ?

- Làm sao có thể từ bỏ?

- Làm sao có thể!

Nguyễn Thế Bình ngửa mặt nhìn trần nhà, đưa bàn tay vô lực chỉ lên bầu trời, rống giận.

Ngọn lửa nơi Khí Hải của hắn từ màu xanh lá mạ biến thành xanh đậm, màu sắc càng ngày càng đậm, đến cuối cùng chuyển thành đen kịt. Lúc này ngọn lửa thu nhỏ lại, bỗng nhiên nổ tung, rồi biến mất.

Toàn bộ không khí xung quanh đều bị khuấy động.

Trong nháy mắt, không khí vốn không màu đột ngột hiện ra từng tia bạc nhỏ bé, hướng về cơ thể Nguyễn Thế Bình tụ tập, hình thành một vòng xoáy.

CNB 1 bị kinh động, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ.

Y nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể như đóng đinh trên mặt đất. Ánh mắt y lấp lóe không yên, hiển nhiên là đang chìm trong đấu tranh.

Trong vòng xoáy màu bạc uy nghiêm đáng sợ ấy là thân ảnh một nam nhân ngang tàng, quật cường.

Rất nhanh, tâm tình CNB 1 lại trở về bình thản, tự nhiên. Y nhìn Nguyễn Thế Bình, ánh mắt xuất hiện một tia nóng rực run run, kẻ ngu cũng nhìn ra là có phần giả tạo. Ắt hẳn y chưa dằn sự khiếp sợ trong lòng xuống được, ắt hẳn trong nội tâm y cũng chưa đấu tranh xong.

3 phút sau, vòng xoáy bạc biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nguyễn Thế Bình mở mắt ra, nhìn về giữa mu bàn tay phải, có chút ngơ ngác.

Nơi đó, một kí hiệu YY màu bạc to khoảng nắp chai bia hiện lên, sáng rực.

Một lúc sau, kí hiệu này biến mất.

CNB 1 mỉm cười bước tới:

- Chúc mừng chỉ huy, chúc mừng chỉ huy.

Nguyễn Thế Bình quay đầu cười đáp lại:

- Ừm, vẫn tính là may mắn.

CNB 1 nhìn nhìn về nơi mu bàn tay phải của Nguyễn Thế Bình, hỏi:

- Chỉ huy, năng lực của ngài là?

Nguyễn Thế Bình thất vọng thở dài:

- Ta cũng không rõ, chỉ cảm thấy thân thể mạnh mẽ hơn trước, còn không cảm thấy có gì khác thường.

Đầu óc CNB 1 bắt đầu suy tư.

Bốn người thí nghiệm hôm qua không có người nào có kí hiệu YY màu bạc, những cường giả mấy hôm trước cũng không có, cho nên CNB 1 không biết Nguyễn Thế Bình nói thật hay là nói dối.

Nói thật thì tốt rồi. Nhưng xác suất Nguyễn Thế Bình nói dối y vẫn cực cao.

Y không tin một người cẩn thận, lại đa nghi sẽ nói ra năng lực thức tỉnh của mình cho người khác biết, nhất là những người hắn không tin tưởng.

Sự tiến hóa của đám người Trái Đất khác hẳn với việc tiến hóa từ tiêm thuốc của binh lính Liên bang Terran. Binh lính Liên bang tiến hóa chỉ có sự bay vọt về chất của thân thể, của gen, hầu như không xuất hiện năng lực nào đặc biệt.

6 người Binh Nhì bọn họ từng lén lút nuốt tinh thể vào, thế nhưng vẫn không thấy dấu hiệu tiến hóa đặc thù của người Trái Đất. Chuyện này làm họ hết sức lo lắng.

Sở dĩ hôm nay bọn họ không ngăn cản Nguyễn Thế Bình tiến hóa là vì bọn họ cảm thấy nên làm Nguyễn Thế Bình tin tưởng họ trung thành. Mặt khác, họ từng chứng kiến sức mạnh và năng lực của đám cường giả hai hôm trước, cũng nhìn thấy sức mạnh và năng lực của bốn người thí nghiệm, cho nên họ không lo lắng Nguyễn Thế Bình sẽ đủ khả năng khống chế hoặc tiêu diệt bọn họ. Họ có đủ thực lực để tin tưởng điều này.

CNB 1 an ủi:

- Chỉ huy, có thể ngài chưa cảm nhận được năng lực của mình. Không khéo ngài nghiên cứu một thời gian lại phát hiện ấy chứ.