Chương 33: Tỉnh lại

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 33: Tỉnh lại

Căn cứ Terran.

Nguyễn Thế Bình nhìn đám Binh Nhì liên tục mang từng túi tinh thể về, túi túi căng phồng, trong lòng hắn có gợn sóng, nhưng hắn vẫn duy trì trầm mặc.

Một ngày trước không hiểu vì sao hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, mọi chuyện đã xong, hắn chỉ mới nghe Số 1 thuật lại chuyện đã xảy ra.

Nhiều người tiến hóa đại chiến, sinh vật biến dị đột kích. Cuộc loạn chiến kéo dài một ngày một đêm mới hạ màn, để lại bên ngoài vô số xác chết.

Có của nhân loại, có chuột biến dị, có cua biến dị, có cả kiến biến dị.

Xác chết đâu chỉ hàng trăm? Phải có cả hàng nghìn!

Đại chiến bộc phát không rõ nguyên nhân, cường giả xuất hiện như rừng, thú biến dị kết đàn mà đi... Tất cả làm Nguyễn Thế Bình cảm thấy thời gian của hắn đã vô cùng gấp gáp. Hắn biết nếu bây giờ hắn còn do dự, còn lo nghĩ, sợ rằng càng lúc hắn càng lún vào vực sâu, không thoát thân ra được.

Không nói đâu xa vời, ai cũng khởi đầu trong tận thế như ai, nhưng giờ hắn đã bị người ta bỏ xa tít tắp. Qua một thời gian nữa có phải hắn sẽ trở thành không sức phản kháng, mặc người làm thịt hay không?

Người ta đại chiến, hắn hôn mê!

Biết bao buồn cười.

Một thời gian nữa, có phải người ta thổi một hơi, hắn tan xương nát thịt?

Khi đó Nguyễn Thế Bình hắn tìm ai mà khóc than.

Khi đó hắn hối hận thì có ích gì.

Khôn sống, ngu chết. Mạnh được, yếu thua. Quy luật tự nhiên đã vậy, đặt tay lên trán tự hỏi xem ở một thế giới mà trật tự tan vỡ, một Nguyễn Thế Bình nhỏ yếu thì có sống sót được?

Hắn bắt buộc phải thay đổi.

Hắn bắt buộc phải thích nghi với thế giới mới.

Lúc này, hắn cần đưa ra quyết định. Là tiếp tục cảnh giác với căn cứ, lựa chọn đi từng bước, không ngừng lợi dụng và thăm dò dần dần, tìm hiểu mục đích thật sự của căn cứ, lấy ổn thỏa làm trọng. Hay mạo hiểm tiến tới, để căn cứ phát triển nhanh chóng, về sau có khả năng bị căn cứ nuốt không còn xương vụn.

Nếu như là đây là thời kỳ yên ổn một chút, ít nhất không phải quá lo lắng như mấy ngày vừa rồi, một người cẩn thận như hắn chắc hẳn sẽ không cần suy nghĩ, chọn ngay phương án đầu. Nhưng đây là thời kỳ ác liệt, nguy cơ xuất hiện không rõ nguyên nhân, tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng, phương án thứ nhất đã không còn thích hợp.

Không ai không sợ chết, Nguyễn Thế Bình cũng thế. Song, chết không phải đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là sống không bằng chết, là bị người khống chế. Nguyễn Thế Bình ghét cảm giác bị khống chế, ghét cay ghét đắng như khi xã hội ruồng bỏ hắn, như khi kẻ có chức quyền bóp chết công bằng, xóa đi công lý, đẩy hắn vào đường cùng.

Chính vì hắn ghét cay ghét đắng, hắn đã từng phản kháng.

Không chỉ một lần, mà là nhiều lần!

Trên tay hắn không chỉ dính máu tươi một người, mà là nhiều người!

Bề ngoài, tính cách hắn biểu hiện ra chỉ là giả dối. Chỉ có thứ được hắn giấu sâu trong lòng mới thật sự là hắn!

Vô độc bất trượng phu!

Nguyễn Thế Bình không suy nghĩ quá lâu, hắn vốn không thiếu quyết đoán.

Nguyễn Thế Bình ngẩng đầu nhìn CNB 1, nói:

- Lập tức bắt đầu thí nghiệm.

CNB 1 cúi đầu:

- Vâng.

Nhìn CNB 1 rời đi, Nguyễn Thế Bình gọi:

- Số 1.

- Chỉ huy, có thuộc hạ.

- Ta trao quyền cho ngươi đẩy mạnh phát triển căn cứ, không tiếc bất cứ giá nào. Không phải quyết định quan trọng ảnh hưởng đến sự tồn vong của căn cứ, ngươi không cần báo cáo cho ta.

Số 1 chần chừ một lát, rồi hỏi:

- Chỉ huy, ngài là người nắm quyền cao nhất của căn cứ, mỗi một hành động của căn cứ đều phải tuân theo mỗi quyết định của ngài. Thuộc hạ cũng chỉ là tham mưu đóng góp ý kiến, ngài để thuộc hạ vượt quyền, sợ rằng…

Số 1 không nói hết, Nguyễn Thế Bình cũng có thể hiểu.

Nguyễn Thế Bình cười nói:

- Yên tâm, ta đã suy nghĩ kĩ. Ta tin tưởng ngươi, nếu đã dùng người thì không thể nghi ngờ người.

Số 1 mắng thầm, nhưng nó không thể hiện ra. Nó biết nếu Nguyễn Thế Bình tin tưởng căn cứ, từ đầu đã không hề nghĩ ngợi, đẩy mạnh phát triển rồi. Đến bây giờ bỗng nhiên nói tin tưởng, ha hả, có quỷ mới tin.

Chỉ nghe nó từ tốn hỏi:

- Ngài nhất thiết phải như vậy sao?

Nguyễn Thế Bình gật đầu:

- Chúng ta không có nhiều thời gian.

- Vâng, thuộc hạ nhất định không cô phụ kỳ vọng của ngài.

---

Sáng hôm sau.

Nguyễn Thế Bình quan sát sáu người bên ngoài, hỏi Nguyễn CN1:

- Thí nghiệm thế nào?

Nguyễn CN1 trịnh trọng đáp lại:

- Chỉ huy, bốn người kia đã thành người tiến hóa, nhưng họ vẫn yếu hơn đám người hôm trước. Lực lượng của đám người hôm trước mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn bọn họ tiến hóa không chỉ một lần.

Nguyễn Thế Bình trầm mặc vài phút, sau đó hỏi:

- Xác suất là 100%?

- Số mẫu thí nghiệm quá ít, không thể chắc chắn là 100%.

Nguyễn CN1 chầm chậm nói tiếp:

- Dù không chắc chắn hoàn toàn, nhưng xác suất vẫn là rất cao.

Nguyễn Thế Bình nghĩ nghĩ, hỏi:

- Năng lực xuất hiện thì sao?

Nguyễn CN1 thở dài:

- Mỗi người đều xuất hiện một năng lực riêng. Số người thí nghiệm quá ít, không phát hiện năng lực trùng lặp. Tuy nhiên, theo quan sát, năng lực mới xuất hiện đều bắt nguồn từ một loại lực lượng không rõ, có kí hiệu YY đi cùng. Mỗi lúc họ sử dụng năng lực, kí hiệu YY ở đâu đó trên người họ đều sáng lên, rất dễ phân biệt.

- Hừm, mỗi người một năng lực cũng không khác với dự đoán ban đầu.

Nhìn đám người thỉnh thoảng nhìn trộm về phía này, ánh mắt có chút quỷ dị, lại nhỏ giọng bàn tán gì đó, Nguyễn Thế Bình có chút buồn bực. Hắn thật sự không hiểu ra sao. Hai hôm trước vẫn bình thường, hôm nay họ có gì đó là lạ.

Nguyễn Thế Bình gặn hỏi:

- Có năng lực mới, tính cách họ liền thay đổi sao?

Nguyễn CN1 trầm ngâm suy tư, không biết phải trả lời thế nào. Y cũng không chắc lắm. Mọi thứ đều mới mẻ, chuyện đó vẫn có thể xảy ra, thời gian chỉ có một buổi, làm sao nhìn ra tính cách họ có thay đổi hay không? Ai biết được họ không thay đổi, hay là cố ý ẩn giấu, hay là cố ý tỏ ra thay đổi, hay là thật sự thay đổi? Chỉ có thời gian mới có thể chứng minh một điều là đúng hay sai, còn lại chỉ là suy đoán. Mà đã là suy đoán, khi không có căn cứ chứng minh, như cây không gốc, dựa vào đó chỉ có té vỡ đầu.

- Chỉ huy, hẳn là có vấn đề. Thuộc hạ cũng cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn về chúng ta có chút quái lạ, đã không còn quá sợ hãi như trước kia. Cái nhìn này thật sự rất quái lạ, như thể chúng ta có thù với bọn họ vậy.

CNB 1 đang đứng phía sau Nguyễn Thế Bình đột nhiên nói ra.

Nguyễn Thế Bình nghe vậy liền cười cười:

- Quái lạ? Là do chúng ta áp bức quá đáng, nên khi thực lực họ tăng lên, cảm thấy mạnh mẽ rồi, cảm thấy có thể đánh bại chúng ta rồi, nên họ muốn phản kháng? Muốn lật đổ sự thống trị của chúng ta để được tự do?

Nguyễn Thế Bình vừa nói xong, Nguyễn CN1 gật đầu, giọng hờ hững:

- Đúng vậy, nghe ngài nói, thuộc hạ cũng cảm thấy hành động của họ rất đáng nghi.

- Vậy thì gọi thêm người tới, các ngươi đồng loạt ra tay, bắt họ lại, hỏi thật rõ ràng.

Nói xong Nguyễn Thế Bình khoát tay:

- Việc này các ngươi nhanh chóng xử lý, ta cũng nên tiến hóa.

Dừng lại một chút, xoay xoay viên tinh thể trong tay, hắn nói tiếp:

- Bây giờ ta cần yên tĩnh, không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền.

Nguyễn Thế Bình vừa quay lưng đi, Số 1 bỗng dưng nói:

- Chỉ huy, để an toàn, thuộc hạ cho rằng ngài nên để CNB 1 đứng ở bên cạnh. Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn còn có thể giúp được một, hai.

Nguyễn Thế Bình không chút dị dạng, bình thản nói:

- Được.

-----

Trong bụng Nguyễn Thế Bình ánh lên quang mang nhàn nhạt. Từng đoàn năng lượng từ tinh thể chịu lực hút của nơi nào đó trong cơ thể hắn, không ngừng trào ra bên ngoài tinh thể.

Nguyễn Thế Bình đang ngồi nhắm mắt, thật ngạc nhiên là hắn cảm nhận được những gì đang diễn ra.

Nguyễn Thế Bình tò mò nhìn từng tia hào quang không ngừng hướng tới một cái hạch dưới bụng hắn.

Lập tức hắn nghĩ tới…

Khí Hải.

Là huyệt Khí Hải ngay dưới rốn.

Từng đoàn năng lượng không ngừng chui vào Khí Hải làm Khí Hải càng trở nên chói mắt. Bỗng nhiên, một tiếng "phanh" vang lên, một ngọn lửa nhỏ từ Khí Hải bốc lên. Nguyễn Thế Bình bị ngọn lửa xuất hiện đột ngột làm cho giật mình. Nhưng rồi lập tức hắn tỉnh táo lại, bởi vì ngọn lửa ngay Khí Hải lại không như hắn tưởng tượng, không hề có cảm giác nóng bức.

Nguyễn Thế Bình mở mắt, cúi đầu, tò mò nhìn ngọn lửa lành lạnh toát ra từ Khí Hải.

Sau đó, Nguyễn Thế Bình nhắm mắt lại, tất cả lực chú ý đều tập trung về Khí Hải. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Thế Bình tập trung chú ý quan sát huyệt Khí Hải.

Tinh thể nhỏ dần, năng lượng tập trung về Khí Hải ngày càng lớn, ngọn lửa kia càng phát ra hào quang yêu dị, mỗi lúc một chập chờn mãnh liệt.

Một giây, hai giây, ba giây…

Ở thời điểm tia năng lượng cuối cùng dồn đến Khí Hải, ngay tức thì trong đầu Nguyễn Thế Bình nổi lên một trận đau nhức kịch liệt. Nguyễn Thế Bình nhịn không được kêu lên một tiếng khó chịu.

Đúng lúc này, ngọn lửa nơi Khí Hải đột nhiên đứng yên, không còn chập chờn, rồi bỗng run lên. Trong chớp mắt, đau đớn như thủy triều kéo đến.

Nguyễn Thế Bình phản ứng cực nhanh, vội vàng nín thở, tập trung tư tưởng, cố gắng để mình tỉnh táo, nghiến răng chống chọi cơn đau.

Khuôn mặt Nguyễn Thế Bình trở nên vặn vẹo, thân thể hắn không khống chế được run lên.

Cảm giác vô cùng đau nhức làm đại não hắn giờ này hầu như trống rỗng. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được đầu mình căng phồng, như thể sắp tan vỡ một cách rất rõ ràng.