Chương 32: Loạn chiến (4)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 32: Loạn chiến (4)

Không có một cơn gió, bầu trời cũng hiện đầy mây đen, nặng nề đáng sợ.

Cô gái bịt mặt cùng Triệu Mộng Uyên lẫn nhau nhìn chăm chú, giữa hai người có một loại khí thế áp lực đến mức tận cùng, làm người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cuối cùng nhất vẫn là Triệu Mộng Uyên phá vỡ bình tĩnh, trong tay của cô lóe lên hào quang, một thanh trường đao màu đen thoáng hiện, như lưu ly óng ánh, rậm rạp phù văn YY huyền ảo, tản ra hào quang sáng chói, chỉ là hào quang kia mang theo băng hàn thấu xương, lạnh đến trong xương tủy.

- Đao tốt!

Tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng cô gái bịt mặt vẫn khen một tiếng.

Trường đao trong tay Triệu Mộng Uyên chếch xuống, thanh bảo đao tản mát ra hào quang. Thân hình của Triệu Mộng Uyên giống như không trọng lượng, nhẹ nhàng lướt tới, đao bổ về phía cô gái bịt mặt.

Loong coong!

Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, trên tay cô gái bịt mặt xuất hiện một thanh kiếm với ánh tím nồng đậm. Thanh kiếm rung rung, tiếng "ông ông" không ngừng reo vang. Cô gái bịt mặt đồng dạng vung trường kiếm lên, như tia chớp, kiếm quang cấp tốc bao phủ về phía Triệu Mộng Uyên.

Một đao một kiếm, thân ảnh hai người hóa thành hai tia sáng sáng chói, lập tức xông đến cùng một chỗ, bộc phát ra hào quang hoa mỹ, tiếng vang như sấm chớp.

Oanh!

Hai thanh vũ khí va vào nhau, lập tức liền bộc phát ra uy lực không gì sánh kịp, không khí nổ ra, có chút khủng bố.

Một kích này tuy đều là hai người thăm dò, nhưng lại cực kỳ rung động, ánh tím nối liền, cuồn cuộn như dòng nước, tia sáng lập loè, loại lực lượng không tên khổng lồ kia quá kinh người.

Chấn động đình chỉ, thân hình hai người xa xa đối mặt, ánh mắt đều trở nên ngưng trọng.

- Không nghĩ tới mới mấy ngày mà cô đã mạnh nhiều như vậy. Thật sự là khó có thể tin!

Ánh mắt Triệu Mộng Uyên chớp động, có một vòng rung động khó có thể che giấu.

- Cô cũng không kém, hẳn mấy ngày này cũng nuốt không ít tinh thể cấp 2 chứ?

Cô gái bịt mặt nhàn nhạt nói ra.

Nhưng mà trong ánh mắt của cô, chiến ý lại càng ngày càng mãnh liệt, huyết dịch toàn thân sôi trào lên, loại cảm giác sung sướng khi bên bờ vực sinh tử làm cô vô cùng mê muội.

Cô gái bịt mặt cùng Triệu Mộng Uyên xa xa đối mặt, bảo đao cùng bảo kiếm đều tản mát ra hào quang sáng chói, một tím một đen, hai đạo ánh sáng giao thoa, khí thế của hai người đều kịch liệt kéo lên, trở nên càng thêm kinh khủng.

Lực lượng không tên trong toàn thân cô gái bịt mặt như cầu vồng, tóc đen nồng đậm bay lên, ánh mắt vô cùng sáng ngời, tựa như hổ dữ xuất chuồng, không khí chung quanh cô nổ tung, không ngừng vang lên tiếng bôp bốp. Thanh bảo kiếm trên tay cô bốc lên khí tím, kiếm quang càng ngày càng sáng, cả người cô giống như một vị thần tiên sống lại.

Bên khác, toàn thân Triệu Mộng Uyên bốc lên lực lượng không tên màu lam, ánh mắt của cô lạnh như băng, áo choàng phập phù. Lực lượng không tên toàn thân dồn vào thanh đao trên tay, phù văn YY mặt ngoài thanh bảo đao cũng bắt đầu sống lại, sáng rọi rực rỡ, lưu chuyển hào quang.

Lạc Trảm!

Phảng phất như trong địa ngục truyền đến thanh âm, băng hàn thấu xương, Triệu Mộng Uyên dữ tợn cười một tiếng, khí đen trong lòng bàn tay cuồn cuộn, bảo đao nhẹ kêu một tiếng "minh", mang theo uy lực không thể địch nổi, bổ xuống trần gian.

Quen biết quy quen biết, khi đã quyết định chiến đấu, chỉ có sinh hoặc tử, không thể nhẹ lòng.

Một mảnh không trung như bị chém ra, ánh sáng xung quanh trở nên ảm đạm, cuồng phong gào rú, trong khu vực chỉ có một đao kia phát ra hào quang sáng chói, để cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

- Đây là đao pháp gì? Thật là lợi hại!

Giờ phút này, cô gái bịt mặt cũng phóng lên trời, áo trắng tung bay, bảo kiếm phảng phất như từ trên chín tầng trời, gió cuốn gào rú, kiếm quang như trút nước, đánh về phía thanh bảo đao.

Phá Phong!

Oanh!

Trong không trung, hào quang tung hoành, gợn sóng kịch liệt.

-----

Chinh chiến ròng rã ba năm, Nguyễn Thế Bình cũng thành lập được một căn cứ to lớn, sức chứa hơn triệu người. Thế nhưng thế sự cũng không yên ổn, phân tranh không ngừng.

Trên tay hắn dính máu tươi mỗi lúc một nhiều, lòng hắn cũng trở nên trống rỗng, vô tình.

Hôm nay, Nguyễn Thế Bình quyết định đi dạo một mình, suy nghĩ và thả lỏng một hơi.

Thế gian loạn, loạn vì lòng người.

Cũng không biết ai là người đầu tiên nói ra câu này, lúc nhàn nhã đọc lại thấy lời này mang theo sự cổ hủ. Lúc thái bình nói ra lời này có vẻ già mồm cãi láo. Nhưng tới lúc thiên hạ đại loạn, cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực lòng người luôn loạn, bằng không sao có thể loạn tới nhanh như vậy?

Trong lòng người đều cất giấu một con mãnh thú, phần lớn thời gian nó ngủ say, một khi ngửi thấy mùi máu tươi, nó sẽ tỉnh lại. Muốn khống chế nó lại liền khó khăn.

Bởi vì tận thế, lại chiến tranh không ngừng, không ít dân chúng hiền lành liền biến thành ác ma, giết người không chớp mắt.

Nguyễn Thế Bình đi tới đầu phố, nhìn thấy có hai lão già đang chơi cờ, xung quanh có năm, sáu người xem, nhưng mọi người đều trật tự, không ai nói chuyện.

Cách bọn họ vài mét có một tên ăn mày co ro phơi nắng dưới cây hòe, bên cạnh để một cái bát mẻ, trong bát có ít đồ ăn, thoạt nhìn tên ăn mày trôi qua cũng không tính là cực khổ. Chỗ xa hơn, có một con chó hoang đang nhìn chằm chằm vào bên này. Có lẽ trong mắt nó chỉ có cái bát đồ ăn bị mẻ kia.

Nguyễn Thế Bình không đi tới xem hai lão già chơi cờ, mà là ngồi xuống bên cạnh tên ăn mày, hỏi:

- Có bán đồ ăn không?

Tên ăn mày mở mắt, rất kinh ngạc nhìn Nguyễn Thế Bình, xác định Nguyễn Thế Bình đang hỏi mình, y do dự một lát mới hỏi dò:

- Bán?

- Bán thế nào?

Nguyễn Thế Bình hỏi.

- Một… một văn?

Tên ăn mày lại hỏi dò.

- Một trăm bạc.

Nguyễn Thế Bình đưa tờ ngân phiếu trăm bạc cho tên ăn mày.

Tên ăn mày há hốc miệng, vươn tay ra nhưng không dám lấy.

- Ta… còn có thể giúp gì được ngài?

Tên ăn mày run rẩy hỏi.

- Ngươi cảm thấy một trăm bạc này rất nhiều sao?

Nguyễn Thế Bình hỏi.

- Vâng!

Tên ăn mày gật mạnh đầu:

- Nếu ngài muốn bố thí ta, vậy thì một trăm bạc này quả thực quá nhiều. Người như ta, cầm ngân phiếu một trăm bạc này đi đổi ngân hàng sẽ không đổi được tiền, có lẽ sẽ bị người đoạt mất ngân phiếu rồi dùng loạn côn đuổi đi, hoặc là bị trói rồi mang tới cho cảnh sát, nói rằng ta trộm cắp… Ta thực sự muốn tấm ngân phiếu này, nhưng ta không nhận được.

Nguyễn Thế Bình gật đầu, sờ sờ túi, thấy có mấy chục bạc trong túi.

- Mười bạc được không?

Hắn hỏi tên ăn mày.

- Được!

Tên ăn mày gật đầu như băm tỏi, nhận lấy bạc rồi đưa cái bát mẻ cho Nguyễn Thế Bình. Nguyễn Thế Bình lắc đầu, chỉ con chó hoang cách đó không xa:

- Cho nó.

- Cho nó? Vì sao?

Tên ăn mày hỏi.

Nguyễn Thế Bình không trả lời, tên ăn mày cũng không hỏi lại, y bưng cái bát mẻ đặt ở ven đường sau đó trở về. Con chó hoang do dự một lát, cuối cùng không nhịn được sự hấp dẫn, chạy tới bắt đầu ăn ngốn nghiến, thỉnh thoảng nhe răng đề phòng bên này. Tên ăn mày quay trở về, trong lòng nói thầm: "Gặp được một quái nhân, tiêu tiền mua cơm thừa của ăn mày cho chó hoang. Việc này dù nói ra cũng không ai tin."

Nguyễn Thế Bình nhìn con chó hoang kia, lắc đầu.

- Hỏi ngươi một vấn đề.

Nhìn tên ăn mày, Nguyễn Thế Bình nói.

- Ngài hỏi đi, ta đã đi khắp hang cùng ngõ hẻm, phụ nữ góa chồng nhà ai có nhân tình, nam nhân nhà nào nuôi nữ nhân bên ngoài, ta đều biết không ít.

Nguyễn Thế Bình không để ý tới, trầm mặc một lúc rồi hỏi:

- Có người gây loạn, cho nên thiên hạ loạn, sau đó lòng người loạn. Sau khi lòng người rối loạn, người lương thiện liền biến thành người ác. Rất nhiều dân chúng thuần phác biến thành khát máu, có thể giơ dao lên chém người từng là bạn tốt hoặc đồng hương của mình. Gặp phải chuyện như vậy, nên ngăn cản thế nào?

Tên ăn mày si ngốc, sững sờ hỏi:

- Ngài đang hỏi ta?

- Đúng vậy.

- Điều này…

Tên ăn mày suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngồi thẳng người, trả lời:

- Kỳ thực không phải là do thiên hạ loạn nên lòng người mới loạn. Lòng người vốn chính là thứ tàn nhẫn nhất. Thật giống như con chó hoang kia, hiện tại nó đói bụng không dám ăn thịt người, chỉ khi nào nó cực đói mới chạy ra ngoài thành ăn người chết. Như vậy ngày hôm sau nó liền dám cắn người sống rồi. Con người cũng như vậy, trong lòng vốn có ác niệm, chẳng qua bình thường không đói bụng, cho nên không cần làm ác. Đói quá rồi, dù là chủ nhân cũng dám cắn.

- Nên giải quyết thế nào?

Nguyễn Thế Bình hỏi.

- Giết!

Tên ăn mày trả lời:

- Thế đạo như bây giờ, chỉ còn thiếu một người máu lạnh vô tình, giết từ đầu tới cuối, giết cho tất cả mọi người phải sợ hãi, không ai dám phản đối, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, như vậy trật tự mới có thể khôi phục. Tuy rằng ta chưa từng đọc sách, nhưng biết rằng các triều đại đổi thay, những Hoàng Đế khai quốc không có người nào là không có hàng triệu sinh mạng trong tay. Thậm chí là hàng chục triệu.

- Để xử lý cái ác trong lòng người, ở thời thái bình có thể dùng điều thiện dạy bảo. Người người đều hướng thiện thì cái ác liền ngoan ngoãn ẩn núp, không dám làm loạn. Con người vốn hay bắt chước nhau, người này làm thế này, người kia cũng bắt chước theo. Giống như là chó, đi theo người lương thiện thì liền lương thiện. Đi theo người ác thì chỉ biết cắn người. Nhưng loạn thế, hướng thiện có tác dụng quái gì?

Tên ăn mày văng tục một câu, vội vàng ngậm miệng lại, cười áy náy.

- Giết con chó kia, chôn cất con chó ở bãi tha ma ngoài thành.

- Vì sao?

- Để nó vẫn còn giữ được sự thiện lương.

Nguyễn Thế Bình đứng dậy, buông xuống tờ ngân phiếu một trăm bạc:

- Cảm ơn.

- Cảm ơn?

Tên ăn mày vô cùng kinh ngạc:

- Cảm ơn ta giết con chó đó?

- Tất cả.

Nguyễn Thế Bình phủi bụi đất trên quần áo, nhìn thoáng qua con chó một mực đề phòng mình.

- Ngài, có ý gì vậy?

Tên ăn mày không nhịn được tò mò hỏi.

Nguyễn Thế Bình chỉnh lại quần áo rồi chậm rãi đi xa. Tên ăn mày một mực nhìn hắn mãi tới khi hắn biến mất. Sau đó y lấy một cái bát mẻ chứa đồ ăn khác trong bụi cỏ, hướng con chó huýt sáo. Con chó hoang do dự một lát, cuối cùng vẫn thử đi tới. Lúc con chó hoang cúi đầu ăn, tên ăn manh nhanh chóng dùng dây thừng ghìm chặt cổ con chó lại, không bao lâu, con chó liền tắt thở.

Giết chó vốn là sở trường của ăn mày.