Chương 30: Loạn chiến (2)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 30: Loạn chiến (2)

Tình hình chiến đấu bên ngoài rất căng thẳng, tiếng nổ liên tục vang lên. Ở trong căn cứ lại là một hình ảnh trái ngược.

Nguyễn Thế Bình và đám người thôn Bàn Thạch đều đã ngất đi, 6 người công nhân vẫn tỉnh táo như thường. Có lẽ là do chỉ số trí tuệ của họ cao hơn, cho nên họ có thể chịu đựng.

6 người công nhân đều tập trung ở phòng điều khiển, thông qua màn hình quan sát tình huống bên ngoài.

Tuy rằng không thể chứng kiến được toàn bộ, nhưng cũng thấy được hai cuộc chiến nảy lửa kia. Chỉ như thế cũng đủ để biết công nghệ của Liên bang Terran mạnh mẽ thế nào.

Nguyễn CN1 quan sát một lúc, không khỏi thở dài:

- 4 người bọn họ rất mạnh mẽ. Chỉ số của bọn họ hẳn gần tiếp cận Binh Nhất rồi. Thêm vào thứ lực lượng kì lạ mà họ thức tỉnh kia, sợ rằng Binh Nhất thông thường cũng không phải là đối thủ.

CN 1 gật đầu tán thành:

- Đúng thế. Chỉ là không biết chúng ta có thể thu được thứ lực lượng này không. Nếu như có thể, binh lính Liên bang sẽ có sự bay vọt về chất.

Nguyễn CN1 cười nói:

- Nếu như chúng ta cũng có thể tiến hóa theo hướng của bọn họ, quân hàm của chúng ta đều sẽ tăng chóng mặt chứ?

Nghe hai bọn họ kéo đến đề tài này, Số 1 hừ lạnh:

- Hừ. Binh Nhì số 1 và số 2, chú ý ngôn ngữ. Đối mặt với những thứ không biết, chớ có choáng váng vì lợi ích mà quên đi 35 chuẩn tắc. Chúng ta cần cẩn thận đi dần từng bước, chứ không thể ngu xuẩn mạo hiểm.

Nguyễn CN1 và CN 1 nghe vậy cũng không có nói gì, im lặng như chấp nhận.

Trong đám người, CNB 1 bỗng thở dài:

- Nếu chúng ta có thể toàn lực phát triển thì tốt rồi, bây giờ đâu cần phải lo lắng và sợ hãi thế này. Họ tuy mạnh, nhưng một người khó địch bốn tay, chỉ cần bốn Binh Nhì liều chết xông lên, họ cũng không phải đối thủ.

CNB 2 chần chừ một lúc, đưa tay lên, vạch trước cổ họng, nói:

- Không bằng chúng ta xử lý…

Y còn chưa nói xong, Số 1 lại cắt ngang:

- Đừng phí lời. Nếu như có thể, ta còn phải chờ đợi thêm sao? Chỉ lo tên kia ném chuột vỡ bình, hắn muốn liều mạng, chúng ta sẽ không có kết quả tốt. Các ngươi còn không biết hắn là kẻ độc ác sao? Ngu xuẩn đi liều, hắn chết chúng ta cũng diệt vong, đến lúc đó ai gánh tránh nhiệm? Là Trung Tá ta, hay chỉ là đám Binh Nhì các ngươi?

CNB 2 nghe vậy, cười khổ:

- Trung Tá, thuộc hạ tuy biết là mạo hiểm, nhưng cứ kéo dài thế này, e sợ chưa vị đại nhân nào đi ra, chúng ta cũng bị người khác tiêu diệt rồi. Ngài không phải không thấy tên kia cẩn thận cỡ nào, cứ như vậy thật sự là không ổn.

Số 1 mắng:

- Biết làm sao được, đây là đánh đổi. Không có đánh đổi, chúng ta có thể đến thế giới này được ư? Mẹ nó, ai biết xui xẻo đụng phải tên chết nhát này. Đụng phải một tên tài cao gan lớn, giờ phút này Doanh trại cũng xây lên rồi, có khi Doanh trại còn lên cấp 3, lúc đó có chip, gắn vào đầu hắn là xong việc, đâu phải sợ cá chết lưới rách như thế này? Mẹ kiếp, tiến không được, lui cũng không xong, các ngươi cho rằng ta muốn thế này sao? Nếu mà biết trước, ta thà rằng không vào đây còn hơn. Cứ kéo dài như vậy, đợi đến lúc các vị đại nhân ra ngoài, các ngài ấy còn không cạo quân hàm của ta đi?

Nghe Số 1 mắng, 6 công nhân nhân bản có chút xấu hổ, đều im như ve mùa đông.

Mắng xong, Số 1 rất nghiêm túc nói ra:

- Một đám ô hợp ngoài kia không làm nên chuyện gì. Bọn họ có thể phá vỡ hợp kim của căn cứ sao? Cái chính là khi bọn họ kết thúc chiến đấu, chúng ta cần phải nhanh chóng ra thu hoạch, tích trữ tài nguyên. Sau đó đợi tên kia tỉnh dậy, bắt đầu nghĩ cách dao động hắn, bắt đầu làm hắn tin tưởng vào căn cứ. Hiểu không?

Nhìn 6 người gật đầu, Số 1 nói tiếp:

- Nếu như hắn còn xoay qua xoay lại, lo lắng lòng trung thành của chúng ta, nếu hắn ra lệnh ai đó đi chết, các ngươi cũng phải làm theo. Hắn có yêu cầu các ngươi đối đầu với ta, các ngươi cũng phải giả vờ làm hết sức. Lúc ấy ta cũng không truy cứu trách nhiệm gì của các ngươi, cho dù ta hi sinh, cũng không ai truy cứu gì. Hiểu rõ không? Tất cả vì Liên bang!

6 người công nhân đồng thời đứng nghiêm, giơ tay chào, một mặt vinh quang, đồng thanh hô lớn:

- Vì Liên bang!

Số 1 nhìn 6 người họ, lại thở dài:

- Điều ta lo lắng không phải là hắn yêu cầu các ngươi tự giết lẫn nhau hay đi chết. Ta chỉ sợ hắn làm vậy xong lại còn không tin tưởng chúng ta. Loại người như vậy rất khó đối phó, chỉ có thể mài dần dần. Nhưng như thế lại chậm trễ quá nhiều thời gian. Mẹ nó…

6 tên Binh Nhì hai mặt nhìn nhau. Họ không sợ chết, họ chỉ sợ chết vô ích. Quân nhân Liên bang chỉ có chết trận sa trường, không ai nguyện ý tự đi chết vô ích làm gì. Quân nhân Liên bang hết lòng phục vụ Liên bang, hết lòng suy nghĩ vì Liên bang, không ai muốn nhìn thấy Liên bang liên tục khó khăn. Họ càng không muốn thấy cảnh Liên bang không ngóc nổi đầu dậy.

Số 1 lẩm bẩm:

- Có lẽ cần phải tạo thêm áp lực cho hắn mới được. Nhẹ nhàng, thoải mái quá nên hắn còn thời gian suy tính đủ đường. Bị người để mắt tới, bị đánh không ra hồn, xem hắn còn ung dung như lúc này không. Hừ, lúc đó hắn chỉ có con đường liều chết nương nhờ sức mạnh của chúng ta. Ta xem hắn còn suy đi tính lại được nữa không. Hừ!

CNB 1 khẽ cau mày:

- Trung Tá, chuyện này không thể gấp được, ngài phải chăng nên nghĩ lại. Nếu như chúng ta đi nhầm một bước, lỡ dẫn cọp vào hang, tên kia không chỉ xong, chúng ta cũng đi tong. Chuyện này nhất định phải suy tính cẩn thận mới được.

Số 1 cười nói:

- Yên tâm, ta không có mang sự sống còn của căn cứ ra đùa. Vốn là đã chuẩn bị từ lâu, giờ cần giăng lưới là được.

Sắc mặt 6 người đều biến đổi, như có suy nghĩ. CNB 2 trầm ngâm một lúc, hỏi dò:

- Ý ngài là vận dụng Số 7, Số 8 và Số 9?

- Ừ. Cũng đành phải vận dụng một trong 3 người họ, lúc cần thiết vận dụng cả 3. Nếu bại lộ, hi sinh một vài người làm đại giá đổi lấy sự phát triển cao tốc cũng đáng. Tất cả vì Liên bang!

- Vì Liên bang!

-----

Sau lưng cánh rừng dây leo, cách căn cứ chừng ba trăm mét, ở một bãi đất trống, năm người đang tụ tập nơi này.

Bọn họ yên tĩnh đứng đó, rất là thảnh thơi.

Bọn họ là người tiến hóa tiếp cận lần 2 như Đoàn Kim Tuấn cho nên không bị ảnh hưởng? Phải biết người tiến hóa lần 1 đều đã ngã gục, ngủ say như chết!

300 người Đoàn Kim Tuấn dẫn theo có ai không phải là đã tiến hóa 1 lần? Kết quả vẫn nằm dưới đất, không biết gì là gì. Trong mấy người quân nhân do Vương Bình dẫn theo, không phải toàn bộ đều tiến hóa lần 1, thì cũng tám phần mười chứ? Kết quả bị súng ống đè lên người mà vẫn không tỉnh nổi, ngủ li bì. Một đàn chuột biến dị cả nghìn con cũng lăn quay, Chuột Vương càng không tránh khỏi số phận.

Trong 5 người, một người thanh niên đầu trọc nhìn về phía một người mặc choàng đen trùm đầu, không thấy rõ khuôn mặt, hỏi:

- Chị 3, chúng ta đến đây làm gì? Không phải đánh nhau, không vì ăn uống, ngồi chơi? Không nên vậy chứ.

Một người thanh niên khoảng chừng hai mươi, hai mốt tuổi, tóc dài hơn vai, trêu chọc:

- Đầu trọc, ngoài đánh nhau với ăn uống, ngươi còn biết gì nữa không?

Thanh niên đầu trọc đưa tay trái lên sờ sờ cái đầu trọc của mình, cười khúc khích:

- Lúc gặp ta, chị 3 bảo đi với chị 3 mà không biết nhậu với chị 3 thì cút.

Thanh niên tóc dài ngẩn người, có chút ngoài ý muốn quay đầu sang hỏi người con gái mặc áo choàng đen:

- Chị 3, cái tên đầu trọc kia nói thật chứ?

Cô gái mặc áo choàng đen thản nhiên đáp:

- Thật!

Thanh niên tóc dài suy sụp, mặt hắn dại ra, lẩm bẩm:

- Sao có thể. Con gái thời nay đều đắm mình trong rượu bia như vậy sao.

Một cô gái đứng bên phải người con gái được gọi là chị 3 kia, xì cười, khinh thường liếc nhìn thanh niên tóc dài:

- Thanh Đại, tên đầu trọc ngốc, ngươi cũng ngốc như hắn?

Như bị giẫm đuôi mèo, Thanh Đại đỏ mặt quát:

- Ngươi đây là ý gì? Ta nói sai gì sao?

Cô gái này châm chọc:

- Ngu ngốc chính là ngu ngốc mà.

Thanh Đại tức giận, định xông tới nhưng bị đầu trọc giữ lại vai.

Đầu trọc trầm giọng:

- Thanh Đại, ngươi muốn làm gì? Định đánh phụ nữ? Có mất mặt hay không?

Thanh Đại á khẩu, còn muốn nói gì thì cô gái bên phải lại bĩu môi, đâm vào vết thương hắn:

- Không có đầu óc, không biết vì sao chị 3 lại cho ngươi vào đội ngũ.

- Được rồi, đừng cãi. Một ngày hai người các ngươi không cãi nhau là ăn không ngon sao?

Cô gái mặc áo choàng đen mở miệng, giọng thanh thúy, dập tắt cuộc xung đột.

Thanh Đại cùng cô gái bên phải trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt như tóe ra lửa, song họ cũng không nói gì.

Cô gái mặc áo choàng đen nhìn nhìn hai người kia, cảm thấy có chút đau đầu. Bởi thế, cô nói chuyện chính, dời đi sự chú ý của họ:

- Lần này ta đến đây là có chuyện riêng, đồng thời cũng mang bốn người các ngươi làm một lần thu hoạch lớn.

Nghe đến thu hoạch lớn, sự chú ý của Thanh Đại quả nhiên dời đi, hắn quay đầu hỏi:

- Chị 3, thu hoạch gì?

Cô gái mặc áo choàng đen chỉ chỉ về một trong hai nơi có những tiếng nổ vọng lại, nói:

- Bên này có hai tên tiến hóa tiếp cận lần 2 đang chiến đấu, sau lưng họ còn có một đám cua biến dị đang tới gần. Trong đám cua biến dị hẳn là có khoảng 3 con cua biến dị cấp 2. Cạnh 2 người họ còn có cả trăm người tiến hóa lần 1 đang hôn mê nằm dài dưới đất.

Rồi chỉ tiếp về bên còn lại:

- Còn bên kia cũng có hai tên tiến hóa cấp 2 đang chiến đấu, sau lưng họ chắc cũng có một đàn kiến biến dị đang tới gần. Trong đàn kiến, sợ rằng cũng có 5, 7 con kiến biến dị cấp 2. Cạnh 2 người họ cũng có cả trăm người tiến hóa, một đàn chuột biến dị cả nghìn con hôn mê nằm ngay đơ.

____________________

ps: Về chương 30:

- Lần này ngoài ý muốn, nhiều bác làm tâm tình tác hạ xuống kinh khủng, tác buồn bực vứt một cái đầu mối chính ra ngoài cho các bác tạm thời thỏa mãn.

- Lần sau sẽ không còn như thế. Các bác bình luận thì tác tiếp nhận, sẽ đọc kĩ. Nhưng sẽ ko như lần này.

- Các bác nên hiểu rằng sớm lộ ra cái nào, truyện đều mất hay, tác bắt buộc phải thay đổi cốt truyện cho phù hợp. Tác sửa đi sửa lại mệt đầu, các bác đọc truyện thấy truyện rối, ko lô-gic, ko hấp dẫn, mất nhiều hơn được. Bởi vậy chân thành khuyên ai ko kiên nhẫn nên đi đọc truyện khác.

- Một điều nữa là vài nhân vật phụ tác có miêu tả kĩ nội tâm, thậm chí quá khứ. Các bác đọc xem có phải nhân vật phụ nào tác cũng làm thế ko? Tác ko câu chương, tác đang phục bút, còn khi nào mở ra giải đáp thì các bác phải chờ. Ngay cả quá khứ của nhân vật chính cũng như thế.

- Mới vài chương đầu, các bác đòi giải thích? Mới mở đầu các bác đã đòi luôn phần sau và kết thúc thì dẹp đi, các bác cần tóm tắt truyện chứ cần đọc truyện à? Tác viết truyện chứ ko viết tóm tắt truyện, ko hợp thì chia tay sớm bớt đau khổ.

+++ Hôm qua đáng lẽ có 1 chương, hôm nay nữa là 2. Nhưng vì tác căng đầu chỉnh sửa lại cốt truyện nên ko ra nổi. Thế nên đến hôm nay mới có 1 chương, bác nào chửi mắng gì thì tùy.