Chương 96: Bồ Đề Tự

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 96: Bồ Đề Tự

Chương 96: Bồ Đề Tự

Bùi Xuân Hoa có tâm hướng phật, mỗi khi rãnh rỗi, nàng thích nhất là được đi đến các ngôi chùa chiềng, am tự ở xung quanh thành Gia Định để thắp nhang cúng dường, đó là thói quen mà những người quen biết nàng ai cũng biết rõ. Ngày hôm nay, Bùi Xuân Hoa đến một ngôi tự mới nằm ở phần ngoại ô của thành Gia Định, tự có tên là Bồ Đề, ngôi tự này xuất hiện đã có mấy năm, là nơi chuyên tâm tu hành của các vị ni cô.

Bồ Đề Tự khá nhỏ so với quy cách một ngôi chùa, nó có cấu trúc thật đơn giản, gồm ba dãy nhà đắp bằng đất, vây xung quanh một mảnh sân nhỏ, bốn phía có tường rào bao phủ, điều đặc biệt là ở giữa mảnh sân của ngôi tự có một cây bồ đề cổ thụ cao lớn, thân cây to bự cỡ bốn năm người ôm, dáng đứng sừng sững, vươn thẳng lên trời, cành lá tươi tốt xanh um toả ra bốn phía tạo thành một bóng mát lớn che rợp Bồ Đề Tự.

Từ đằng xa nhìn lại, Bồ Đề Tự cũng có mấy phần thanh u yên tĩnh, tường viện cổ kính, quả là nơi thích hợp để ẩn thân tu hành.

Đoàn xe của Bùi Xuân Hoa dừng lại trước cổng Bồ Đề Tự, mấy người hộ vệ sau khi cẩn thận kiểm tra bốn phía xung quanh, xác định không có kẻ lạ khả nghi liền để cho Bùi Xuân Hoa đi vào trong tự. Thị Phấn đỡ Bùi Xuân Hoa chậm rãi bước xuống xe, hai người vừa bước qua cổng, trông thấy cây bồ đề cổ thụ to lớn, không khỏi bị dáng vẻ của nó gây ấn tượng, ngắm nghía trầm trồ.

Đang lúc, hai người còn đang ngẩn người ngắm nghía cây bồ đề thì chợt có một tiếng nói nhẹ nhàng vang đến:

-A di đà phật! Hoan nghênh hai vị thí chủ đến bổn tự.

Bùi Xuân Hoa nhìn sang nơi mà giọng nói xuất phát, liền trông thấy một vị nữ ni lớn tuổi, nữ ni bận một chiếc áo xám đơn giản, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Vị nữ ni này chính là người đứng đầu Bồ Đề Tự, nàng có pháp hiệu Vô Ưu, sau khi nói chuyện chào hỏi với chủ tớ hai người Bùi Xuân Hoa, Vô Ưu biết được mục đích của Bùi Xuân Hoa khi đến nơi đây là muốn thắp nhang lễ phật thì liền mời hai người đến gian điện thờ chính của Bồ Đề Tự.

Trong gian điện thờ chính, bốn phía được bố trí một cách hài hoà, có nhiều bức tượng bồ tát la hán, có kim cương trừng mắt. Vô Ưu nữ ni tự mình đốt mấy nén nhang đưa sang cho Bùi Xuân Hoa, lúc Bùi Xuân Hoa đưa tay nhận mấy nén nhang, nàng vô tình cố ý để cho nữ ni nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc mà nàng đeo trên tay. Chiếc nhẫn ngọc có màu xanh biếc, mặt nhẫn có hình một chiếc lá uốn lượn.

Vô Ưu nữ ni trông thấy chiếc nhẫn này của Bùi Xuân Hoa thì ánh mắt bỗng trở nên lấp lánh, trong lòng ngưng trọng nhưng thái độ bên ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên, không có gì thay đổi.

Bùi Xuân Hoa nhận lấy mấy nén nhang từ tay Vô Ưu nữ ni, nàng thành tâm cúi lạy tượng phật tổ và bồ tát đặt ở phía trên bàn thờ, sau đó đứng dậy, nhẹ nhàng cắm nhang vào mấy bát hương bày sẵn. Hương khói phiêu phù nhẹ nhàng bốc lên cao, mùi nhang toả ra bốn phía, Bùi Xuân Hoa ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của bức tượng phật tổ, xuyên qua làn khói nhang mờ ảo, khuôn mặt của phật tổ lúc này dường như thêm mấy phần sống động, tựa như phật tổ cùng chư phật đã giáng trần hiển linh nơi đây.

Bùi Xuân Hoa ngắm nhìn nét mặt từ bi của bức tượng phật tổ và bồ tát, ở nơi đáy lòng không hiểu vì sao lại thở dài một tiếng não nề, nàng vốn thành tâm tin phật nhưng mà chư phật ở trên cao dường như cách nàng xa quá, cho dù nàng thành tâm như thế nào đi chăng nữa thì chư phật mãi mãi cũng chẳng thể độ đến nàng, chẳng thể dẫn nàng thoát ly ra khỏi bể khổ của nhân gian.

Vô Ưu nữ ni đợi cho Bùi Xuân Hoa thắp nhang lễ phật xong, mới từ tốn nói:

-Xuân Hoa thí chủ! Bần ni trông sắc mặt thí chủ không hiểu vì sao luôn mang theo vẻ u sầu, chắc hẳn trong lòng thí chủ đang chìm lắng nhiều tâm sự, hồng trần mênh mông cuồn cuộn cũng là bể khổ vô biên, nếu thí chủ không chê, bần ni xin mời thí chủ vào tịnh phòng cùng tham ngộ phật pháp, nói không chừng có thể khiến cho thí chủ minh ngộ giải khai những khúc mắc trong lòng, đạt được sự vui vẻ giải thoát.

Bùi Xuân Hoa nghe vậy thì lấy làm vui mừng quá đỗi, nàng lệnh cho Thị Phấn đứng ngoài canh chừng chờ đợi, một mình theo Vô Ưu nữ ni bước vào trong.

Lúc chỉ còn hai người, Vô Ưu nữ ni liền thay đổi sắc mặt nghiêm túc nói:

-Xuân Hoa thí chủ! Thí chủ có thể vui lòng cho bần ni mượn chiếc nhẫn ngọc đeo trên tay hay không? Chiếc nhẫn này không biết thí chủ từ đâu có được nhưng nó trông rất giống một vật cũ của một người cố nhân thân thiết của bần tăng.

Bùi Xuân Hoa nghe người nữ ni nói, nàng không lấy làm ngạc nhiên mà gật đầu đồng ý, chiếc nhẫn này vốn là do Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất đưa cho nàng trước khi chia tay, y dặn nàng khi có cơ hội đến Bồ Đề Tự thì phải đeo vào để người trong tự nhận rõ tín vật.

Bùi Xuân Hoa không chút do dự tháo chiếc nhẫn ra đưa cho nữ ni.

Vô Ưu nữ ni cẩn thận nhận lấy chiếc nhẫn ngọc đưa lên quan sát, sau đó đột nhiên lấy từ trong người ra một chiếc nhẫn khác có bề ngoài tương tự như chiếc nhẫn của Bùi Xuân Hoa. Vô Ưu nữ ni ghép hai chiếc nhẫn lại với nhau, hai cái mặt nhẫn hình chiếc lá vậy mà khi ghép lại với nhau lại có thể tạo thành một cái đồ án thái cực âm dương liền mạch, khăng khít không một kẻ hở.

Vô Ưu nữ ni nhận thấy tín vật là thật, lúc này mới thở phào ra nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói với Bùi Xuân Hoa:

-Xuân Hoa thí chủ cuối cùng cũng đến, bần ni đợi thí chủ đã lâu, ở đây có mấy món đồ từ kinh thành Phú Xuân gửi đến cho thí chủ.

Vô Ưu nữ ni nói xong, đi lấy ra một cái bọc đưa cho Bùi Xuân Hoa.

Bùi Xuân Hoa nhận lấy cái bọc từ tay của Vô Ưu nữ ni, nàng cẩn thận mở ra, ở trong đó có hai món đồ, đầu tiên là một phong thơ, thứ hai là một cái tràng hạt đeo tay gồm mười tám viên làm từ gỗ bồ đề.

Bùi Xuân Hoa cầm lá thư lên đọc, vừa đọc vừa lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp bỗng dưng trở nên đỏ hoe rưng rưng như muốn khóc, nàng nhận ra nét chữ trong lá thư này, đó là nét chữ của Bùi Đắc Tuyên, người cha già mà nàng luôn yêu quí. Bùi Xuân Hoa đọc thư báo bình an của Bùi Đắc Tuyên, nàng cuối cùng cũng không kiềm được lòng mà chảy nước mắt, giọt lệ không ngừng tuôn rơi lã chả như hạt ngọc, lăn xuống hai gò má, rơi xuống mặt đất.

Nhận được thư báo bình an của Bùi Đắc Tuyên, Bùi Xuân Hoa liền cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc, đau khổ mà bấy lâu nay nàng phải hứng chịu một mình ở nơi đất khách quê người là xứng đáng, chỉ cần người cha già thân yêu được mạnh khoẻ, hết thảy những khó khăn mệt nhọc đó nàng đều chịu được.

Có điều, Bùi Xuân Hoa thổn thức không được bao lâu, ở cuối lá thư nàng đọc được mấy dòng nhắn nhủ mà Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất viết thêm vào để dặn dò nàng làm việc, những lời dặn dò này đã kéo Bùi Xuân Hoa trở lại thực tại.

Lê Chất không hề kiêng nể dùng giọng đe doạ, nếu như nàng không làm theo sự sắp xếp của y thì người cha của nàng là Bùi Đắc Tuyên sẽ bị xử tử. Lê Chất dặn nàng, ở trong những viên gỗ có khắc hai chữ tịnh tâm của tràng hạt bồ đề có chứa một lượng thuốc, Bùi Xuân Hoa phải lựa thời cơ mời rượu đổ thuốc vào cho Nguyễn Ánh uống, người của Hoàng Vệ đã theo dõi rất sát nàng, chỉ cần nàng có ý đồ gì khác thì cha nàng sẽ lập tức mất mạng.

Bùi Xuân Hoa đọc đến đây, nàng có ngu ngốc cách mấy cũng đoán ra được Lê Chất muốn làm gì, y muốn dùng mạng của nàng để đổi lấy mạng của cha nàng, những chất thuốc chứa trong tràng hạt bồ đề này không cần nghĩ cũng là thuốc độc. Ám sát Nguyễn Ánh, nghĩa là nàng cầm chắc lấy cái chết.

Người khác khi đối mặt với cái chết thì sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Bùi Xuân Hoa lại không cảm thấy sợ hãi, đối với nàng tử vong lại là sự giải thoát, nàng đã quá mệt mỏi, quá chán ghét cái thế gian đầy sự giả dối độc ác này, chỉ cần cha nàng được sống tốt, nàng chết đi thì đã có sao.

Bùi Xuân Hoa dường như đã hạ quyết tâm, nàng lạnh giọng nói với Vô Ưu nữ ni:

- Mời bà nhắn lại giùm tôi cho Lê Chất đại nhân rằng xin hãy yên tâm, Xuân Hoa tôi biết phải làm gì, sau khi việc thành hy vọng ngài ấy tấu cùng bệ hạ, xin cho cha tôi được tự do.

Nói rồi, Bùi Xuân Hoa không cần chờ nữ ni đáp lời, nàng quay lưng bước đi, ra khỏi Bồ Đề Tự, lên xe ngựa trở về biệt phủ.