Chương 105: Cái chết của Nguyễn Ánh 2

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 105: Cái chết của Nguyễn Ánh 2

Chương 105: Cái chết của Nguyễn Ánh 2

Cảnh Thịnh nghe Thái uý Phạm Công Hưng nói xong, đưa tay vuốt lông mày, không phải là hắn nghi ngờ năng lực của Thái uý Phạm Công Hưng mà trận chiến lần này rất quan trọng, Thái uý Phạm Công Hưng nay tuổi tác lại cao, chiến trận đường dài bôn ba mệt nhọc, thật sự trong lòng Cảnh Thịnh rất là không nỡ người cậu ruột hết lòng trung trinh này.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng Cảnh Thịnh cũng không dám nói lý do ra miệng cho Thái uý Phạm Công Hưng nghe, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Phạm Công Hưng, hắn biết rõ lần này nếu như không cho Phạm Công Hưng tham chiến là không được.

Thái uý Phạm Công Hưng là trọng thần trụ cột của triều Tây Sơn, ông theo phò tá tiên hoàng Quang Trung từ thuở lập nghiệp, có thể nói là người có công rất lớn lại hết lòng trung thành tận tuỵ. Khi còn sống, Quang Trung đã ba phen bốn bận muốn đánh tan quân Nguyễn thống nhất đất nước, xây dựng Đại Việt hùng mạnh để có thể bắc tiến mở rộng bờ cõi, ước mơ của Quang Trung cũng là ước mơ của những người đi theo Quang Trung, ước mơ ấy chưa kịp thành hiện thực thì Quang Trung lại đột ngột qua đời để lại nhiều tiếc nuối.

Quang Trung qua đời quá đột ngột, không kịp sắp xếp, để lại một triều đình chồng chất nguy cơ khiến cho nhà Tây Sơn bị rối loạn, ba quân tướng sĩ phải gác lại ước mơ. Lúc này đây, Cảnh Thịnh lại một lần nữa đốt cháy lên lòng nhiệt huyết của ba quân tướng sĩ Tây Sơn, thiên hạ này tan lâu tất hợp, bọn họ đã chờ đợi quá lâu rồi để đất nước được thống nhất, để hoà bình được lập lại.

Thái uý Phạm Công Hưng muốn tham gia cuộc chiến này không phải vì danh cũng không phải ham muốn lập công mà là do ông muốn thay mặt Quang Trung hoàn thành ước mơ còn dang dở để trọn vẹn nghĩa quân thần, để khi nhắm mắt xuôi tay ông không còn gì tiếc nuối, có thể hãnh diện đi gặp Quang Trung dưới suối vàng.

Cảnh Thịnh hơi ngẫm nghĩ một chút liền hiểu rõ ý định của Thái uý Phạm Công Hưng, trong lòng nghiêm nghị nổi lên lòng kính trọng, nhẹ giọng nói:

-Thôi được! Nếu ý Thái uý đã quyết thì trẫm sẽ giao cho Thái uý cùng Đại đô đốc Trần Quang Diệu lãnh mười vạn quân tiến về Quy Nhơn.

Thái uý Phạm Công Hưng vui mừng bái tạ:

-Lão thần tuân chỉ!

Cảnh Thịnh đứng dậy chắp tay hướng về phía Thái uý Phạm Công Hưng đi trọng lễ:

-Xin nhờ lão tướng quân!

Thái uý Phạm Công Hưng vội vàng lách mình né tránh, liên tục nói:

-Bệ hạ quá lời! Lão thần cho dù da ngựa bọc thây cũng sẽ hết lòng báo đáp triều đình.

Đã quyết định, Cảnh Thịnh không quá xoắn xuýt vào chuyện này nữa, có Đại đô đốc Trần Quang Diệu hỗ trợ Thái uý Phạm Công Hưng, hắn hoàn toàn yên tâm cho dù có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra đi chăng nữa.

Thượng thư Ngô Thì Nhậm không khỏi cảm thán trong lòng, sáu vị trọng thần Tây Sơn Cố Mệnh ai cũng không tránh khỏi thổn thức nhưng phần nhiều là hưng phấn khi đại nghiệp Tây Sơn sắp thành, đất nước cuối cùng sắp thống nhất.

Kế hoạch đã được sáng tỏ, các vị trọng thần vội vã rời cung trở về chuẩn bị, cỗ máy chiến tranh của Tây Sơn bắt đầu bí mật vận hành.

Thành Gia Định.

Mỗi khi đến thời gian này, Bùi Xuân Hoa như thường lệ xuất hành thăm viếng thắp nhang các ngôi chùa, ngày hôm nay khi ra cửa, nàng chợt phát hiện đối diện cửa nhà ở dưới gốc cây phía bên kia đường đột nhiên có cắm ba chiếc đũa tre, cao thấp có thứ tự.

Người hầu Thu Cúc ở bên cạnh nàng nhẹ nói:

-Tiểu thư! Xe ngựa đã sẵn sàng đến Trúc Am Tự.

Bùi Xuân Hoa khẽ lắc đầu:

-Không đi! Đổi hướng đến Bồ Đề Tự, hôm nay lòng ta chợt có sở ngộ muốn nhờ Vô Ưu nữ ni vì ta giải hoặc.

Nghe nàng nói xong, Thu Cúc cảm thấy rất là ngạc nhiên, mới sáng nay thôi Bùi Xuân Hoa còn muốn đi Trúc Am Tự ngắm cảnh mà bây giờ lại đột ngột đổi ý giữa chừng, có điều tiểu thư đã quyết định nàng chỉ có thể thuận theo.

Xe ngựa chậm rãi đi đên Bồ Đề Tự, mỗi lần đến đây, Bùi Xuân Hoa đều nhìn thấy cây Bồ Đề cổ thụ khổng lồ, thân cây cao lớn thẳng tắp vươn lên trời, tán cây trải rộng ra một khoảng lớn, bóng râm che phủ gần một phần ba ngôi chùa, ánh nắng từ trên cao xuyên qua kẻ lá hoá thành tia sáng chíu xuống mặt đất, mỗi khi có cơn gió thổi qua, ánh sáng nhảy múa cùng với bóng tối chập chờn giao thoa, tiếng lá rì rào vang lên êm ả như tiếng thầm thì tụng kinh khiến cho lòng người cảm thấy an yên.

Như thường lệ, Bùi Xuân Hoa được nữ chủ trì Vô Ưu nghênh đón vào tịnh thất, bề ngoài lấy lý do là cùng tham ngộ trao đổi phật pháp. Vào trong phòng riêng, Vô Ưu nữ ni liền lấy ra một phong mật thơ giao cho Bùi Xuân Hoa để nàng tại chỗ mở ra đọc. Phong mật thơ này là do đích thân Lê Chất viết cho nàng, ở trên đó chỉ có mấy chữ "Lập tức hành động".

Xem xong mấy chữ này, nét mặt Bùi Xuân Hoa bỗng dưng tái nhợt đi, mặc dù nàng đã luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt cho một ngày này nhưng khi ngày này thực sự tới nàng vẫn cảm thấy hoảng hốt, chỉ là nàng không thể lui, người thân yêu còn lại duy nhất ở trên đời này vẫn đang đợi nàng.

Nhìn sắc mặt và biểu hiện hoảng hốt của Bùi Xuân Hoa, Vô Ưu nữ ni mặc dù không biết nội dung bức mật thơ viết những gì nhưng không khó để nàng đoán được nhiệm vụ mà Bùi Xuân Hoa sắp sửa tiến hành là cực kỳ nguy hiểm. Vô Ưu tuy có tâm đồng tình nhưng nàng cũng bất lực, chỉ đành nhắm mắt lại khe khẽ niệm kinh để cầu phúc cho người con gái có số phận bất hạnh trước mắt.

Bùi Xuân Hoa không nán lại Bồ Đề Tự quá lâu, nàng rời đi mang theo sắc mặt bình tĩnh nhưng thuỷ chung sâu nơi đáy mắt vẫn tràn ngập sự lo lắng, suốt cả con đường chỉ giữ sự trầm mặc, không nói một lời.

Là người hầu cận thân cận Bùi Xuân Hoa bấy lâu, Thu Cúc tinh tế nhận ra Bùi Xuân Hoa có điểm gì đó là lạ, tựa như là tinh thần sa sút, nàng không biết là Bùi Xuân Hoa đã gặp phải chuyện gì ở bên trong Bồ Đề Tự nhưng là người hầu thân tín nàng không khỏi nhắc nhở lấy Bùi Xuân Hoa mau chóng chấn chỉnh tinh thần cho buổi gặp Nguyễn Ánh tối nay.

Gần nửa tháng qua, Nguyễn Ánh thường xuyên đến đây nói chuyện và nghe Bùi Xuân Hoa đàn hát, mỗi lần đều tận hứng mà về, có điều từ khi được Võ Tánh dâng cho Bùi Xuân Hoa, Nguyễn Ánh đều rất giữ lễ không có vội vàng chiếm đoạt nàng mà chỉ có thưởng thức tài nghệ của nàng, tựa như là Nguyễn Ánh động tâm đột nhiên muốn có được khoái cảm khi chinh phục một người con gái.

Mỗi lần Nguyễn Ánh và Bùi Xuân Hoa gặp nhau đều là vào ban ngày, sau khi nghe Bùi Xuân Hoa đánh đàn và nói chuyện xong liền rời đi. Thu Cúc vẫn ước gì Nguyễn Ánh ở lại qua đêm với Bùi Xuân Hoa, Nguyễn Ánh là người có thân phận tôn quý tột bậc, chỉ cần Bùi Xuân Hoa chiếm được lòng Nguyễn Ánh thì sẽ một bước lên trời, nàng là người hầu thân tín của Bùi Xuân Hoa, chủ tử một khi hoá thành phượng hoàng bay lên đầu cành, nàng cũng sẽ được hưởng phúc theo, nước lên thì thuyền lên.

Thu Cúc cảm thấy một người tài nữ vẹn toàn như Bùi Xuân Hoa là nên có vị trí xứng đáng, trở thành Vương phi, nàng chỉ trách thầm tính tình Bùi Xuân Hoa quá hiền lành không biết tranh lấy những gì xứng đáng thuộc về nàng.

Lần này, Nguyễn Ánh lại bất ngờ hẹn gặp Bùi Xuân Hoa vào buổi tối, Thu Cúc thầm nghĩ đây có lẽ là một cơ hội cho Bùi Xuân Hoa, nàng biết tính tình Bùi Xuân Hoa quá hiền lành, là một người hầu thân tín, nàng tự cảm thấy phải có trách nhiệm thay Bùi Xuân Hoa lo lắng, nàng phải cố gắng nhắc nhở Bùi Xuân Hoa cần đánh lên mười hai phần tinh thần để làm hài lòng Nguyễn Ánh, cơ hội lần này không phải lúc nào cũng có được, nếu như bỏ lỡ sẽ vô cùng hối hận.

Tương lai của Bùi Xuân Hoa cũng là tương lai của Thu Cúc nàng, tất nhiên đây chỉ là Thu Cúc đơn phương thầm nghĩ, nếu như nàng biết được chuyện Bùi Xuân Hoa sắp làm với Nguyễn Ánh thì không biết nàng có còn dám xem nhẹ tính tình hiền lành của Bùi Xuân Hoa nữa hay không.

Trên đầu chữ sắc một con dao, số phận hai cha con Nguyễn Ánh hữu ý vô ý đều vì một cô gái mà kết thúc.