Chương 106: Cái chết của Nguyễn Ánh 3

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 106: Cái chết của Nguyễn Ánh 3

Chương 106: Cái chết của Nguyễn Ánh 3

Bùi Xuân Hoa trở về căn biệt viện của mình, nàng lấy cớ muốn chuẩn bị tinh thần thật tốt để tiếp đón Nguyễn Vương vào tối nay, một mình trốn vào phòng, ngay cả hầu gái Thu Cúc cũng không được theo vào.

Vào đến trong phòng, Bùi Xuân Hoa đi đến chiếc bàn trang điểm, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp gấm, chậm rãi mở nắp hộp ra, ở trong hộp nằm lẳng lặng hai món đồ. Một món là chiếc vòng tràng hạt Bồ Đề, chiếc vòng tràng hạt này chính là chiếc vòng mà Lê Chất chuyển cho Vô Ưu nữ ni đưa cho Bùi Xuân Hoa trước đó. Món đồ còn lại là một miếng ngọc xanh thẳm hình chữ nhật, một mặt khắc chữ "Phúc", mặt còn lại khắc chữ "Vận", ý nghĩa là may mắn và hạnh phúc, đây là miếng ngọc mà cha nàng, Bùi Đắc Tuyên, đã tặng cho nàng nhân dịp nàng tròn mười sáu tuổi năm ấy,

Nhìn ngọc nhớ người, Bùi Xuân Hoa cầm lấy miếng ngọc lên nhẹ nhàng vuốt ve, nàng cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy ngắm nghía miếng ngọc, ký ức từng trang như sống dậy những tháng ngày vô lo hạnh phúc, trong bất tri bất giác nước mắt đã tràn mi, từng giọt nước mắt tựa như châu ngọc lăn xuống đôi gò má, rơi xuống đất, tan biến không còn vết tích.

Bùi Xuân Hoa chỉ là một người con gái yếu đuối, thời thế khiến cho số phận của nàng long đong khổ sở, ứng với câu "hồng nhan bạc mệnh". Nàng đã sớm chán ghét thế gian này, nếu nàng không còn vướng mắc Bùi Đắc Tuyên thì có lẽ nàng đã tự kết thúc cuộc đời này.

Nhìn miếng ngọc, Bùi Xuân Hoa hạ quyết tâm, nàng sẽ khiến cho cái chết của mình có ý nghĩa, nàng yếu đuối, nàng bất lực không thể làm được điều gì lớn lao để giúp cho cha nàng, nàng chỉ có thể tự hại mình, dùng cái chết của mình để đổi lấy tự do, đổi lấy cuộc sống mới cho Bùi Đắc Tuyên, coi như là làm tận chữ hiếu, cho tròn nhân duyên kiếp này.

Bùi Xuân Hoa cẩn thận cất kỹ miếng ngọc, nàng lấy hết dũng khí, cầm lấy chuỗi tràng hạt xoay người bước ra khỏi phòng. Bước ra khỏi cửa, đón gió mát thổi đến, trong lòng Bùi Xuân Hoa bỗng chốc quét sạch âm u, nàng ẩn ẩn có cảm giác chờ mong, chờ mong một sự giải thoát.

Buổi tối, Nguyễn Ánh đúng hẹn cải trang xuất cung tìm đến gặp Bùi Xuân Hoa, dạo này các loại chính sự không thông thuận, khó khăn ùn ùn kéo đến khiến cho hắn cảm thấy quá mệt mỏi, tinh thần liên tục căng thẳng, chỉ có nghe được tiếng đàn hát của Bùi Xuân Hoa, ngắm nhìn người ngọc hắn mới có thể cảm thấy thư giãn.

Bùi Xuân Hoa rất đẹp, đẹp tựa như tiên trên trời, nét đẹp của nào vô cùng thanh nhã, tĩnh lặng như một đoá u lan, ở trong đêm tối lặng yên nở rộ, toả hương thơm ngát. Ở bên cạnh Bùi Xuân Hoa, Nguyễn Ánh cảm thấy được sự yên bình, mọi tranh đấu, mệt mỏi đều được để lại ở bên ngoài căn biệt viện này, trong lòng hắn không hiểu vì sao có chút thật lòng ưa thích nàng.

-Vương gia!

Nhìn thấy Nguyễn Ánh mỉm cười đi đến, hầu gái Thu Cúc mừng rỡ thi lễ.

-Bùi cô nương có ở trong đó chăng?

Nguyễn Ánh nhẹ giọng hỏi.

-Bẩm vương gia! Tiểu thơ chờ đợi đã lâu!

Thu Cúc lễ phép trả lời, sau đó cung kính tránh đường cho Nguyễn Ánh.

Nguyễn Ánh cũng không khách khí, nơi này đối với hắn đã quá quen thuộc, xe nhẹ đường quen, Nguyễn Ánh đi qua dãy hành lang tiến đến nơi ở của Bùi Xuân Hoa, ở phía sau lưng hắn, Thái giám tổng quản Đỗ Duy cùng hai hộ vệ luôn luôn theo sát.

Đến nơi, Đỗ Duy cùng hai người hộ vệ thức thời tự động nán lại đứng gác ngoài cửa, một mình Nguyễn Ánh tiến vào trong căn phòng. Bước vào phòng, Nguyễn Ánh liền trông thấy Bùi Xuân Hoa đang ngồi chống cằm suy tư.

Nghe thấy tiếng bước chân vang đến, Bùi Xuân Hoa phục hồi tinh thần, ngoảnh đầu nhìn lại, trông thấy Nguyễn Ánh xuất hiện, nàng lập tức đứng lên thi lễ.

Nguyễn Ánh nhìn Bùi Xuân Hoa, hai mắt không ngừng toả sáng. Hôm nay, Bùi Xuân Hoa chuẩn bị tỉ mỉ, một thân áo dài lụa màu đỏ thắm, thân hình uyển chuyển đầy đặn, đôi chân dài miên man. Căn phòng được chiếu sáng bởi vô số cây nến đỏ lớn, ánh lửa bập bùng miên man bất định, khiến cho người ta mơ màng.

Người mặt áo lụa đỏ, nến đỏ bập bùng, Nguyễn Ánh có ảo giác như đứng ở trong phòng tân hôn.

-Vương gia, mời ngồi!

Bùi Xuân Hoa chủ động tiến lên nói chuyện, nàng nở một nụ cười với Nguyễn Ánh. Mỹ nhân như ngọc, nhất tiếu khuynh thành, Nguyễn Ánh bị nụ cười của nàng khiến cho ngẩn ngơ mất một lúc.

-Khụ! Khụ! Xuân Hoa hôm nay thật đẹp!

Lấy lại tinh thần, Nguyễn Ánh mặt già hơi đỏ, khen ngợi một câu, đi đến bên cạnh Bùi Xuân Hoa ngồi xuống.

Bùi Xuân Hoa không có biểu hiện gì thêm, nàng mở nắp chiếc đỉnh nhỏ ở trên bàn, gắp một mảnh nhỏ trầm hương bỏ vào trong đỉnh, Nguyễn Ánh chỉ lo ngắm nhìn Bùi Xuân Hoa, hắn không để ý thấy ở trong đỉnh đã có sẵn một lớp bột màu nâu khá dày. Bùi Xuân Hoa cẩn thận châm lửa, mùi trầm hương thoang thoảng bốc lên cộng với một mùi là lạ khác quyện vào nhau khiến cho Nguyễn Ánh hơi nhíu mày, nhưng hắn chỉ cho là do chất lượng đàn hương không tốt.

-Vài ngày nữa, cô sẽ cho người đem một số trầm hương mới tiến cống cho nàng!

Nguyễn Ánh trìu mến nói.

Bùi Xuân Hoa khẽ nghiêng người cảm ơn, hai bàn tay thon đặt nhẹ lên cổ cầm, cười hỏi:

-Vương gia muốn nghe đàn sao?

Nguyễn Ánh gật đầu.

Bùi Xuân Hoa khẽ hít một hơi, tụ tinh khí thần, bắt đầu tấu lên một khúc đàn, âm vực réo rắt ngân vang, lại tự do bay bổng, nhẹ nhàng thanh thoát như đám mây trắng trôi ở trên bầu trời, ở trong tiến đàn khiến người nghe cảm thấy tự do tự tại, tinh thần phóng khoáng trôi theo mây gió.

Nguyễn Ánh trầm mê ở trong tiếng đàn, khúc đàn này trước giờ Nguyễn Ánh chưa hề được nghe Bùi Xuân Hoa biểu diễn bao giờ, thường thường trong tiếng đàn của Bùi Xuân Hoa thường mang theo cô quạnh và tiếc thương ý cảnh, lúc này lại mang theo một loại giải thoát, tự do tự tại khiến cho Nguyễn Ánh lấy làm ngạc nhiên không thôi.

Phía bên ngoài, hầu gái Thu Cúc bưng lên một mâm đồ ăn và rượu do đích thân Bùi Xuân Hoa chuẩn bị sẵn tiến đến. Thái giám tổng quản Đỗ Duy nhìn thấy Thu Cúc, tiến lên chặn đường, mỉm cười cất giọng âm nhu nói ra:

-Thu Cúc cô nương thông cảm! Quy cũ cũ!

Thu Cúc không hề lấy làm phật lòng, lễ phép nói:

-Hầu gái hiểu! Mời các vị quan lớn kiểm tra!

Thái giám tổng quản Đỗ Duy lúc này đánh mắt ra hiệu cho một trong hai hộ vệ, một người trong số đó nhận được tín hiệu của Đỗ Duy lập tức tiên đến dùng đũa gắp mỗi món ăn bày trên mâm một miếng cho vào miệng nhấm nháp rồi nuốt xuống, rượu cũng uống một ly, sau đó lui về chỗ cũ đứng yên chờ đợi.

Qua một lát, cảm thấy thân thể không có việc gì, gã hộ vệ gật đầu với Thái giám tổng quản Đỗ Duy, lúc này Thu Cúc mới được phép tiến vào trong phòng.

Vào bên trong phòng, Thu Cúc nghe thấy tiếng đàn quanh quẩn, Bùi Xuân Hoa đang hết sức tập trung đánh đàn, một bên Nguyễn Ánh nhắm mắt thưởng thức say mê, Thu Cúc cẩn thận bày rượu và đồ ăn lên trên bàn, sau đó nhẹ nhàng lui ra không một tiếng động, sợ phá hỏng nhã hứng của Nguyễn Ánh.

Mùi thức ăn thơm lừng xộc vào mũi, Nguyễn Ánh tự rót một ly tự uống tự ăn, bên tai nghe tiếng đàn tuyệt diệu lượn lờ, hạnh phúc ở trên đời này nhiều khi cũng chỉ đơn giản như vậy.

Tiếng đàn kết thúc, Bùi Xuân Hoa đi đến tự tay châm rượu cho Nguyễn Ánh, nàng ngồi lặng yên nghe hắn giãi bày tâm sự, chỉ nghe mà không nói, đây là điều mà Nguyễn Ánh thích nhất ở Bùi Xuân Hoa, nàng là một người có thể khiến cho hắn mở lòng.

Khói hương toát ra từ trên chiếc đỉnh nhỏ lượn lờ khắp căn phòng, Nguyễn Ánh hôm nay cao hứng cho nên ăn uống cũng nhiều, qua một khoảng thời gian, Nguyễn Ánh dừng đũa lại không ăn nữa, chẳng hiểu sao lúc này hắn nhìn Bùi Xuân Hoa lại thấy nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, đầu óc hắn có vẻ say say, không biết là vì say rượu hay say mỹ nhân, nơi đáy lòng hắn bỗng dưng bốc lên một cỗ nhiệt lưu, dục hoả một khi cháy lên thì không thể ngăn được.

Phía đối diện, Bùi Xuân Hoa đã phát hiện ra Nguyễn Ánh không ổn, hơi thở của hắn ngày càng trọng trọng, ánh mắt hắn nhìn nàng đầy tính xâm lược không kiêng nể gì cả, nàng biết hẳn là Nguyễn Ánh đã thấm thuốc. Bùi Xuân Hoa đã bỏ Đăng Tiên Tán vào lư hương cũng nhủ rượu và thức ăn, cho nên Nguyễn Ánh đã nhanh chóng bị mê thất tinh thần.

Nguyễn Ánh đột nhiên nắm lấy tay Bùi Xuân Hoa kéo một cái, nàng không chống cự mà chủ động ngã vào lòng hắn. Nguyễn Ánh bế xốc nàng lên đi vào phòng ngủ phía bên trong.