Chương 109: Nghi thần nghi quỷ.

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 109: Nghi thần nghi quỷ.

Chương 109: Nghi thần nghi quỷ.

Đặng Trần Thường bắt đầu miêu tả về hiện trường cái chết Nguyễn Ánh cho Tả cung tần Trần Thị Đang và các vị trọng thần nghe, đối với chuyện này, gã không dám dấu diếm. Trong vụ án này, quá trình Nguyễn Ánh bị hãm hại có nhiều điểm rất kỳ lạ, trên người không có một vết thương, khả năng cao là trúng độc, nếu là đã đầu độc thì cớ sao hung thủ lại treo cổ Bùi Xuân Hoa, dùng hung khí giết Đỗ Duy và hầu gái Thu Cúc, điều này thực sự khó hiểu.

Quan tham mưu Đặng Đức Siêu nói:

-Chuyện này muốn làm rõ thì cần phải bắt được đám nội vệ đã bỏ trốn, Thống lĩnh Nội Vệ Lê Văn Duyệt là người đáng hiềm nghi nhất, cần phải lập tức bắt lấy tra xét kỹ càng!

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Tả cung tần Trần Thị Đang trầm giọng nói với Đặng Trần Thường cùng các quan:

-Việc Vương gia qua đời tạm thời giữ bí mật, qua vài ngày nữa sẽ thông cáo với thiên hạ Vương gia vì bạo bệnh mà mất, tiến hành quốc tang. Ta tạm thời thay mặt Vương thái phi, Vương phi hạ chỉ, lệnh cho Cơ Mật Viện cùng Bộ hình tra xét án này, quyết không để lọt hung thủ, báo thù cho Vương gia, lệnh cho Tham mưu Đặng Đức Siêu cùng Nguyễn Huỳnh Đức làm Nhiếp Chính Đại Thần tạm lo việc triều chính. Quân đội các nơi lập tức giới nghiêm, luôn trong tình trạng sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.

Tả cung tần Trần Thị Đang thể hiện ra trí tuệ và khí thế khiến cho quần thần tạm thời ổn định tinh thần.

Thành Gia Định lập tức tiến vào tình trạng giới nghiêm, Nguyễn Huỳnh Đức được phục chức, cùng với Đặng Đức Siêu trở thành Nhiếp Chính Đại Thần, xử lý triều chính. Quân Nguyễn ở các nơi âm thầm tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, đề phòng quân Tây Sơn.

Toàn bộ Nội Vệ bị bắt hạ ngục, Thống lĩnh Nội Vệ Lê Văn Duyệt bị giam ở Cơ Mật Viện phối hợp điều tra. Tất cả mật vệ và cơ sở ngầm của Cơ Mật Viện cùng với lực lượng quan binh các nơi truy bắt đám Nội Vệ bỏ trốn.

Những ngày này, trong nhà giam của Cơ Mật Viện liên tục truyền đến vô số những tiếng kêu thảm thiết, gần hai ngàn Nội Vệ bị áp dụng cực hình tra tấn, những người này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, vốn được lựa chọn để làm lực lượng trung thành bảo vệ Nguyễn Ánh, sẵn sàng chết thay cho Nguyễn Ánh, bọn họ không thể ngờ đến có một ngày lại bị đối xử như vậy, tâm can lạnh lẽo.

Trong một căn phòng giam khác, Lê Văn Duyệt bị treo ở trên tường, trên người y chằng chịt những vết thương rướm máu, đầu tóc bù xù, hình dung thê thảm. Đặng Trần Thường ngồi ở phía đối diện Lê Văn Duyệt, sắc mặt âm u lạnh lùng, dưới ánh sáng u ám của ngọn lửa tựa như âm ty thẩm phán.

Đặng Trần Thường khẽ nhấp một ngụm trà do một gã mật vệ đưa đến, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lê Văn Duyệt, trầm giọng nói:

-Văn Duyệt! Cần gì phải khổ như vậy chứ? Ông biết gì cứ khai hết ra, là đồng liêu, tôi sẽ không khó xử ông!

Lê Văn Duyệt nghe vậy cười thảm trả lời:

-Trần Thường! Ông thừa biết còn hỏi, ai cũng có thể phản riêng Lê Văn Duyệt tôi không bao giờ phản bội Vương gia, là do tôi quản lý bất lực, khiến cho Nội Vệ bị người trà trộn mà không biết.

Đặng Trần Thường nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

Lê Văn Duyệt đúng là không có lý do phản bội Vương gia, y là người hết lòng trung thành với Nguyễn Ánh, rất khó bị người khác thu mua, chỉ là chuyện xảy ra lần này vô cùng đáng ngờ, hết lần này đến lần khác vì cái gì Nội Vệ lại xảy ra chuyện, đám Nội Vệ chạy trốn đó có phải là người sát hại Vương gia, muốn biết được hết thảy cần phải bắt được đám Nội Vệ bỏ trốn kia, bọn họ là đầu mối duy nhất.

Lại nghĩ, Nguyễn Ánh bị người mưu toan ám hại, vậy thì mục đích của hung thủ là gì, ai sẽ được lợi nếu như Nguyễn Ánh chết, người mà có thể cài cắm thám tử vào trong Nội Vệ ắt hẳn phải có năng lượng và địa vị cực lớn, càng phải là người hiểu rất rõ về Vương phủ, người này có lẽ là người thân cận với Nguyễn Ánh.

Dần dần, Đặng Trần Thường tự não bổ ra một hồi âm mưu kinh thiên động địa mà người khiến cho gã nghi ngờ nhất lại chính là Tả cung tần Trần Thị Đang và phe cánh của nàng, bởi vì chỉ có Tả cung tần Trần Thị Đang mới có đầy đủ địa vị, năng lực, mục đích để ám hại Nguyễn Ánh.

-Nếu mọi chuyện đúng là do Tả cung tần thiết kế, người đàn bà này cũng thật độc!

Đặng Trần Thường không khỏi đỗ mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo. Tả Cung Tần Trần Thị Đang nhiều lần thể hiện dã tâm, muốn đưa con nàng là hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm lên kế thừa ngôi vị, cố thái tử Nguyễn Phúc Cảnh cũng vì dã tâm của nàng mà chết, khó mà nói nàng không có tư tâm khác. Có điều, Đặng Trần Thường lại phát hiện ra có điều không đúng, hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm hiện tại đã được phong Thái tử, chỉ cần sau này không có phạm sai lầm thì sẽ là người đường đường chính chính kế thừa ngôi vị, Tả cung tần Trần Thị Đang cũng không cần nóng lòng đưa Nguyễn Phúc Đảm lên ngôi, chẳng lẽ là nàng muốn buông rèm nhiếp chính nhưng với tình hình hiện tại của quân Nguyễn, nàng làm như vậy thì có ích gì, chẳng lẽ nàng tự tin bằng năng lực của nàng có thể giỏi hơn Nguyễn Ánh dẫn dắt nhà Nguyễn đánh bại Tây Sơn.

Đặng Trần Thường càng nghĩ, trong lòng y càng rối như tơ vò, đầu lớn như cái đấu, một bộ muốn tẩu hoả nhập ma.

Mấy ngày sau, Vương phủ tuyên cáo Nguyễn Ánh đột ngột mất vì bạo bệnh, thái tử Nguyễn Phúc Đảm kế thừa đại thống bước lên ngôi Vương, lấy niên hiệu là Minh Mạng, Vương thái phi Tống Thị Lan cùng Tả Vương phi Trần Thị Đang cùng nhau buông rèm nhiếp chính, phong Đặng Đức Siêu, Đặng Trần Thường, Nguyễn Huỳnh Đức làm Phù chính đại thần, quốc tang cử hành long trọng.

Kinh thành Phú Xuân.

Tin tức Nguyễn Ánh chết truyền đến kinh thành Phú Xuân, trên dưới quân dân nhà Tây Sơn ai cũng vui mừng hô tốt, tất cả mọi người đều cảm thấy phấn chấn, tin tưởng thiên hạ sắp thống nhất mà nhà Tây Sơn chính là người chiến thắng cuối cùng.

Lê Chất vui mừng quá đỗi, kế hoạch ám sát Nguyễn Ánh đã thành công, đây là một cái công lao vô cùng to lớn, y vội vàng vào cung báo cáo chi tiết cho Cảnh Thịnh.

Lúc này, Cảnh Thịnh đang dạo bước ở trong vườn thượng uyển, hắn dừng lại trước một cái cây đào cổ thụ trồng ở trong vườn, hiện tại đã là đầu mùa xuân, cây đào trổ lá xanh mơn mởn, chỉ cần vài tháng nữa là đến tết, khi ấy hoa đào nở rộ, rực rỡ sắc hồng.

Cảnh Thịnh đứng dưới bóng râm của cây đào, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh. Trời xanh vạn dặm mênh mông, mây trắng bồng bềnh phiêu đãng, Nguyễn Ánh chết rồi, kẻ thù lớn không đội trời chung của nhà Tây Sơn vậy mà đã chết, trong lòng Cảnh Thịnh hơi có chút thương tiếc cho một kẻ kiêu hùng đầy tài năng, nếu không phải là hắn hoán đổi linh hồn, ra tay thay đổi thế cuộc, thiên hạ này không bao lâu nữa chính là của Nguyễn Ánh.

Đứng ở góc độ dân tộc mà nói, Nguyễn Ánh là kẻ nhiều lần bán nước cõng rắn cắn gà nhà, đứng ở góc độ tranh bá thiên hạ mà nói, Nguyễn Ánh là một kẻ kiêu hùng tài giỏi, có thể co được giãn được, có thể nằm gai nếm mật, có thể nhẫn nhịn không từ thủ đoạn để đạt đến mục đích, kẻ như vậy có chỗ đáng hận nhưng cũng có chỗ đáng kính.

Tranh bá thiên hạ, không có chỗ cho sự mềm yếu, hoặc là thành công thắng hết vấn đỉnh thiên hạ, hoặc là thất bại lấy cái chết thê thảm mà kết thúc, chết ở đây không chỉ là bản thân mà còn là cái chết của vô số người nhà đồng tộc, quân lính theo hầu. Từ thuở Đinh, Lý, Trần, Lê có mấy người thua mà có kết thúc yên lành, đều là dòng tộc đi theo bị xoá sổ.

-Bệ hạ!

Lê Chất cung kính khom mình chờ lệnh.

Cảnh Thịnh chỉ hơi chút cảm thán, lúc này chính là thời điểm vô cùng thích hợp để quyết chiến thống nhất đất nước, khoảnh khắc này vô số người đã chờ đợi quá lâu rồi.

-Đi! Triệu tập tất cả bá quan vào chầu!

Cảnh Thịnh xoay người nói, quét sạch sự cảm thán, tinh thần phấn chấn, đầy quyết tâm.

-Tuân chỉ!

Lê Chất cùng lão thái giám cung kính bái lạy.