Chương 108: Chấn động

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 108: Chấn động

Chương 108: Chấn động

Hai gã hộ vệ sau khi giết Thái giám tổng quản Đỗ Duy liền phân ra một người đi gọi hầu gái Thu Cúc tiến vào, rồi cũng giết chết Thu Cúc, cuối cùng cả hai vơ vét chút tài sản ở trong phủ, nhanh chóng phóng ngựa, nhân lúc tất cả mọi người còn chưa phát hiện ra cái chết của Nguyễn Ánh mà ra khỏi thành Gia Định, trốn lên vùng đồi núi Tây Nguyên.

Ban đêm, ánh trăng lạnh lùng vẩy xuống nhân gian, thành Gia Định bỗng trở nên náo loạn từ lúc chiều muộn cho đến bay giờ, quân coi giữ thành liên tục xuất động lùng sục khắp nơi, ngay cả quân cận vệ của Vương cung cũng được huy động, binh lính khí thế hung hãn khiến cho dân chúng nơm nớp lo sợ. Mấy vị trọng thần và những người trong Vương cung mãi đến tối muộn mới phát hiện ra Nguyễn Ánh đã mất tích một ngày trời, không có tin tức, trong lòng mọi người cảm thấy rất là lo lắng, nhận thấy có chuyện đáng ngờ xảy ra cho nên nhanh chóng phát động tìm kiếm.

Lúc này, xung quanh biệt viện của Bùi Xuân Hoa, mật vệ của Cơ Mật Viện đã vây kính nơi đây, vô số bó đuộc được đốt lên chiếu sáng. Trong phòng, Đặng Trần Thường sắc mặt âm u nhìn hiện trường thảm án mà thân thể không khỏi run lẩy bẩy, trong lòng kinh hãi rúng động không cách nào kiềm chế. Lúc mới nhận được thông báo của Vương cung, Cơ Mật Viện ngay lập tức liền phái người đến đây tìm kiếm, ở trong thành Gia Định này, hiếm có bí mật nào mà Cơ Mật Viện không có nắm giữ.

Đương lúc Đặng Trần Thường đang run sợ đến mất hồn mất vía thì phía bên ngoài có tiếng quát vang đến:

-Vương gia ở đâu?

Thống lĩnh nội vệ Lê Văn Duyệt đem theo người đến, đi tới trước cửa căn phòng, lính nội vệ bị mật vệ cản lại, chỉ cho một mình Lê Văn Duyệt bước vào bên trong. Lê Văn Duyệt nhìn thấy Đặng Trần Thường đang đứng chết trân, lại nghe mùi máu tanh xộc vào mũi, trông thấy cảnh tượng trước mắt, thân thể như bị sét đánh.

Trên trần nhà vẫn còn xác một người con gái treo lủng lẳng, cách đó không xa, Thái giám tổng quản Đỗ Duy đỗ gục trên nền nhà, trước ngực phá mở một cái động, trong góc một người hầu gái bị cắt cổ chết. Ở trên giường, Nguyễn Ánh nằm chết trong tư thế nằm sấp, thân thể trần truồng không một mảnh vải che thân.

Lê Văn Duyệt kinh sợ, lắp bắp:

-Vương gia... vương gia...!

Lê Văn Duyệt nhào đến kiểm tra Nguyễn Ánh, phát hiện hắn đã chết từ lâu, thân thể đã sớm lạnh ngắt, bốc lên một mùi hôi khó chịu. Lê Văn Duyệt té ngồi cái phịch xuống mặt đất, gian nan nuốt nước miếng, hướng về phía Đặng Trần Thường gằn giọng hỏi, sắc mặt hung dữ như muốn ăn thịt người:

-Trần Thường! Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Đặng Trần Thường hô hấp khó khăn, cố gắng trấn tĩnh nói:

-Không biết! Lúc tôi đến đây, tình cảnh đã là như vậy!

Đặng Trần Thường không có nói láo, lúc mới đầu phát hiện ra Nguyễn Ánh chết ở nơi đây, gã liền lập tức phái người gọi Lê Văn Duyệt tới, hiện trường cũng không dám thay đổi. Bản thân Đặng Trần Thường cũng bị khiếp sợ, gã chưa từng nghĩ tới Nguyễn Ánh sẽ chết mà lại chết một cách khó coi như thế này.

Lê Văn Duyệt không khống chế được cảm xúc, hơi lớn giọng tiếp tục truy vấn:

-Có bắt được người nào hay không?

Lê Văn Duyệt là thống lĩnh nội vệ, hai gã hộ vệ đi theo Nguyễn Ánh cũng là người của nội vệ, giờ đây Nguyễn Ánh thì chết, Thái giám tổng quản Đỗ Duy cũng chết, riêng chỉ có hai gã nội vệ cận thân và một đám nội vệ chìm lại mất tích không còn một bóng người, điều này khiến cho Lê Văn Duyệt cảm thấy bất thường và lo lắng.

Đặng Trần Thường khẽ liếc nhìn Lê Văn Duyệt, Cơ Mật Viện là mật thám của triều đình, chịu trách nhiệm giám sát tất cả thiên hạ của Nguyễn Ánh, cho nên không có gì qua mắt được Cơ Mật Viện, ngày hôm trước khi Nguyễn Ánh cải trang rời cung xuất hành đến căn biệt phủ này gặp Bùi Xuân Hoa, mật vệ của Cơ Mật Viện đã nắm được rất rõ ràng tình hình chỉ là trách nhiệm của mật vệ chỉ là giám sát, có nội vệ tinh nhuệ bố trí đi theo bảo vệ, Cơ Mật Viện cũng không buộc phải tham gia việc này.

Hiện tại, Nguyễn Ánh chết, toàn bộ nội vệ đi theo bảo vệ Nguyễn Ánh lại chạy trốn, Lê Văn Duyệt rõ ràng có hiềm nghi rất lớn, cho nên y không gấp thì ai gấp, Lê Văn Duyệt rất nóng lòng muốn xoá bỏ hiềm nghi.

Bị người quát vào mặt gây cảm giác khó chịu, Đặng Trần Thường âm sắc mặt nói:

-Toàn bộ thành Gia Định và người trong vòng mười dặm xung quanh thành đã bị khống chế, lúc Cơ Mật Viện tìm đến nơi đây, phát hiện toàn bộ nội vệ đi theo bảo vệ Vương gia đã không thấy, tôi đoán rằng tất cả bọn chúng đã kịp thời bỏ trốn ra khỏi thành, chuyện này nội vệ cần phải cho Vương thái phi, Vương phi cùng các vị đại thần một câu trả lời thoả đáng. Lê Văn Duyệt, ông tự cầu phúc đi!

Đặng Trần Thường nói rồi cười lạnh một tiếng, vung áo choàng xoay người, đi trở về Vương phủ báo cáo, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng cần nhanh chóng đưa tin chính xác đến Vương thái phi, Vương phi và các vị đại thần, không cho phép trậm trễ.

Trong Vương phủ.

Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn, mẹ của Nguyễn Ánh cùng Vương phi Tống Thị Lan, Tả Cung Tần Trần Thị Đang cùng một đám trọng thần tin cậy đang tụ tập ở trong chính điện chờ đợi tin tức truyền đến.

Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn nay đã lớn tuổi, sức khoẻ hơi kém, ngồi ở trên ngai vàng thi thoảng nhắm hai mắt lại gục đầu xuống ngủ quên, chốc lát nàng lại giật mình tỉnh giấc hỏi thăm mọi người xem đã tìm thấy Nguyễn Ánh hay chưa. Vương phi Tống Thị Lan ở bên cạnh chăm sóc cho Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn, nhìn mẹ chồng gượng chống, mà không khỏi đau lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn đi nghỉ ngơi nhưng Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn không nghe lời khuyên, nhất quyết đòi gượng chống đợi cho đến khi biết được tin tức của Nguyễn Ánh mới thôi.

Vương phi Tống Thị Lan cùng Tả cung tần Trần Thị Đang thấy Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn cố chấp như vậy, bất đắc dĩ tuỳ theo nàng, không dám khuyên nữa.

Nguyễn Ánh mất tích một thời gian dài, Vương phi Tống Thị Lan lòng nóng như lửa đốt, Tả cung tần Trần Thị Đang cũng không tránh khỏi bồn chồn lo lắng, mặc dù nàng biết chắc rằng với nhân mạch trải rộng của Cơ Mật Viện và Nội Vệ thì việc tìm ra tung tích của Nguyễn Ánh là không khó nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cứ cảm thấy bất an.

Đứng phía bên dưới là mấy vị trọng thần tin cậy của Nguyễn Ánh, Tham mưu trung quân Đặng Đức Siêu, Hữu tham tri Bộ binh Ngô Nhân Tịnh, Hữu tham tri Bộ hình Lê Quang Định, Hữu quân Nguyễn Văn Trương, Tả quân Trương Tấn Bửu. Tất cả các vị trọng thần còn cảm thấy sốt ruột hơn cả người thân của Nguyễn Ánh, cơ nghiệp nhà Nguyễn đều xoay quanh Nguyễn Ánh, nếu như không có Nguyễn Ánh làm chủ tâm cốt thì quân Nguyễn sẽ rồi loạn thành một đoàn.

Thức nguyên một đêm, chờ đợi cả một ngày, tinh thần ai cũng kéo căng khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tất cả mọi người đều âm thầm cầu mong cho Nguyễn Ánh đừng có xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, phía ngoài điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp khiến cho tinh thần mọi người rung lên, Đặng Trần Thường mang theo vẻ mặt hốt hoảng vội vàng bước vào, nhìn thấy thần tình của gã như vậy đáy lòng của mọi người không hiểu sao bỗng dưng trầm xuống.

Đặng Trần Thường không thèm để ý đám trọng thần đang giương mắt nhìn mình, gã ngã nhào quỳ xuống phía trước mặt Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn, nghẹn ngào run giọng nói:

-Khởi bẩm Vương thái phi! Vương gia... Vương gia...đã gặp bất hạnh qua đời!

Cả đám người nghe Đặng Trần Thường nói xong liền như bị sét đánh ngang tai. Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn còn tưởng mình lớn tuổi bị lãng tai nghe nhầm, lớn giọng hỏi lại cho kỹ:

-Ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa!

Đặng Trần Thường hít sâu vô một hơi, ánh mắt đỏ lên, cao giọng nói:

-Bẩm Vương thái phi! Vương gia bị người sát hại đã bất hạnh qua đời!

Vương thái phi Nguyễn Thị Hoàn lần này nghe rõ ràng, tru lên một tiếng thê thảm:

-Con ta...!

Nói rồi gục xuống ngất xỉu.

-Mẹ..!

Vương phi Tống Thị Lan hoảng hốt hô lên, vừa định tiến lên đỡ lấy Vương thái phi Tống Thị Hoàn thì bỗng đâu thấy trời đất quay cuồng một trận, nàng cũng đi theo ngất xỉu. Đám người có mặt ở trong chính điện vội vàng xúm lại đỡ lấy, cung nhân sau đó khiêng lấy hai người về hậu cung nghỉ ngơi, triệu quan Thái y vào khám.

Hiện trường chỉ còn lại Tả cung tần Trần Thị Đang là vẫn còn bảo trì được tỉnh táo, mặc dù nàng đang đau lòng đến chảy nước mắt nhưng vẫn kiên cường nhìn về phía Đặng Trần Thường hỏi:

-Làm sao có thể như vậy? Là ai sát hại Vương Gia?

-Xoạt!

Mấy vị trọng thần cùng nhau nhìn về phía Đặng Trần Thường, vô số ánh mắt sắc béng như lợi kiếm chiếu đến.