Chương 102: Bệnh phát

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 102: Bệnh phát

Chương 102: Bệnh phát

Vương cung Gia Định.

Sáng nay trời thanh gió mát, Nguyễn Ánh một mình dạo bước nơi vườn ngự uyển, đám tang của thái tử Nguyễn Phúc Cảnh đã qua đi được nhiều ngày nhưng cái chết đột ngột của đứa con trưởng vẫn để lại một nỗi mất mát rất lớn ở trong lòng hắn.

Nguyễn Phúc Cảnh là đứa con mà Nguyễn Ánh đặt vào rất nhiều kỳ vọng, đứa con này cũng không làm cho hắn phải thất vọng. Nguyễn Phúc Cảnh vì Nguyễn Ánh đã lập được nhiều công lớn, mấy lần đi xa hải ngoại thay mặt Nguyễn Ánh kết minh với nhiều nước, đổi lấy nhiều viện trợ về sau theo quân chinh chiến xa trường tuy chưa lập được nhiều chiến công nhưng những biểu hiện của Nguyễn Phúc Cảnh khiến cho Nguyễn Ánh rất hài lòng, chính vì thế hắn đã quyết định lập thái tử lựa chọn Nguyễn Phúc Cảnh là người thừa kế ngôi vương chính thống.

Nguyễn Ánh tuy không nói ra nhưng ở trong lòng hắn, Nguyễn Phúc Cảnh là niềm tự hào không thể nghi ngờ, bây giờ đây, Nguyễn Phúc Cảnh đột ngột mất sớm khi tuổi còn rất trẻ khiến cho Nguyễn Ánh phải trở thành kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chuyện này khiến cho Nguyễn Ánh trong nhất thời làm sao chịu nổi.

Nôi buồn vì mất người thân chưa nguôi ngoai thì tin dữ lại thi nhau liên tiếp kéo đến, quân Xiêm La mạnh mẽ hung hãn như vậy lại bị quân Tây Sơn dễ dàng đánh bại khiến cho mọi tính toán của quân Nguyễn bị sụp đổ. Quân Tây Sơn nay đã hoàn toàn thu phục đất Chân Lạp, áp trọng binh phong toả quân Nguyễn về phía Tây, phía Đông đường biển cũng bị thuỷ quân Tây Sơn khoá kính, ba mặt đều phải đối địch.

Lúc này, tâm tình của Nguyễn Ánh vô cùng hỗn loạn, hắn ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh cao vời vợi, rộng lớn mênh mông nhưng mà trong lòng Nguyễn Ánh lại không hề cảm thấy rộng rãi nhẹ nhàng, bầu trời tuy rộng nhưng lòng người lại có cảm giác bí bức, quân Tây Sơn đã chiếm lấy đại thế, bày ra chiến lược rõ ràng như một chiếc thòng lọng đang từ từ xiết chặt. Nguyễn Ánh và triều đình nhà Nguyễn lúc này tựa như một người chờ chết, muốn giãy dụa nhưng bị trói tay trói chân, không có cách nào giãy thoát.

Nguyễn Ánh là một đời kiêu hùng, bao nhiêu sóng gió gian nguy đều không khiến hắn sờn lòng, cho dù là lúc đối mặt với kẻ thù cũ vô cùng giỏi giang là Nguyễn Huệ bị y nhiều lần dồn vào chỗ chết, hắn cũng không sợ, nhiều lần liều mạng giết ra một đường sống, bại rồi lại làm lại, liên tục quật cường nhưng là sức người rồi cũng phải đến lúc tận.

Lúc này, Nguyễn Ánh cũng đã tuổi trung niên, nhiều năm lao lực bôn ba khiến cho tóc đen sớm bạc hơn nửa, thời thế hiện tại cũng đã không còn thuận lợi như lúc trước, khi mà nhà Tây Sơn còn có ba vua cùng tồn tại cản tay nhau khiến cho hắn có thật nhiều chỗ trống để mà lợi dụng xoay mình.

Nhà Tây Sơn hiện tại không có nội loạn, triều đình từ trên xuống dưới một lòng bền chắc, người tài ba lại nhiều, mấy lần giao chiến đều khiến cho quân Nguyễn thất bại thảm hại, tổn thất đến khó mà gượng dậy nổi, đừng nhìn quân Nguyễn hiện tại vẫn đang yên ổn nhưng lòng người đã tán, nội lực của dân chúng đã bị Nguyễn Ánh tiêu hao hết, đợi qua một khoảng thời gian nữa khi quân Tây Sơn chuẩn bị hoàn tất bắt đầu phát động thế công thì quân Nguyễn sẽ nhanh chóng thất bại tan rã như một toà lâu đài cát.

Nếu lần này không chống nổi quân Tây Sơn, Nguyễn Ánh biết rõ đó cũng là sự kết thúc dành cho hắn, không còn cách nào để hắn có thể xoay người.

-Chẳng lẽ ông trời cũng muốn diệt ta? Chẳng lẽ khí số nhà Nguyễn đã hết?

Nguyễn Ánh âm thầm than thở, ánh mắt thâm thuý nhìn chăm chú lên bầu trời cao như muốn nhìn xuyên chín tầng mây, tìm thấy thiên cung mà hỏi Ngọc Hoàng cho ra lẽ.

Đúng lúc này, Nguyễn Ánh bỗng dưng ôm lấy trái tim, trời đất một trận quay cuồng chao đảo, sau đó trước mắt đột nhiên tối đen.

-Vương gia! Vương gia! Người đâu..!

Có cung nhân phát hiện Nguyễn Ánh ngất xỉu ở trong vườn, lập tức la lớn gọi người, chạy lại xem xét. Hộ vệ vương phủ rầm rầm xúm lại đề phòng thích khách, thái giám tổng quảng cùng với vài người hầu vội vàng nâng Nguyễn Ánh khiêng vào trong phòng, phái người gọi quan thái y và thông báo cho Vương phi Tống Thị Lan cùng Tả cung tần Trần Thị Đan biết.

Vương phi Tống Thị Lan vốn đang ở trong tịnh thất thành kính niệm phật để cầu siêu cho Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh thì chợt nghe người hầu hoảng hốt chạy vào báo tin Nguyễn Ánh đột ngột té xỉu ở trong vườn thượng uyển, trái tim đột nhiên co thắt lại một trận, nàng nhanh chóng chuyển thân, chạy đến xem Nguyễn Ánh, đi đến nửa đường thì gặp Tả cung tần Trần Thị Đan cũng đang vội vã chạy đến đây, hai người nhìn nhau không nói gì, trong ánh mắt chỉ có sự lo lắng tràn ngập, cùng nhau hợp lại mau chóng chạy đến bên Nguyễn Ánh.

Bên ngoài căn phòng Nguyễn Ánh lúc này đứng đầy hộ vệ của Vương phủ, trong ngoài Vương phủ lúc này tiến vào tình trạng cảnh giác cao độ, toàn bộ Vương phủ đã bị hộ vệ cho phong toả nghiêm cấm xuất nhập, người người như lâm đại địch. Tổng quản thái giám Đỗ Duy liên tục đi qua đi lại trước cửa phòng, nóng lòng trông vào phía bên trong phòng, gấp như kiến bò trên chảo lửa.

Có tiếng bước chân rộn ràng từ đàng xa vang đến, hộ vệ tránh ra một con đường cho Vương phi Tống Thị Lan và Tả cung tần Trần Thị Đan thông qua. Tổng quản thái giám Đỗ Duy vội vàng tiến lên tiếp đón, Vương phi Tống Thị Lan và Tả cung tần Trần Thị Đan cũng không nói nhiều lời với gã, trực tiếp bước vào trong phòng.

Ở bên trong phòng, mấy người quan thái y đang cứu chữa cho Nguyễn Ánh, trông thấy Vương phi Tống Thị Lan và Tả cung tần Trần Thị Đan bước vào, vội vàng hành lễ bái kiến. Vương phi Tống Thị Lan nhìn thấy Nguyễn Ánh lúc này đang nằm nhắm mắt ở trên giường, sắc mặt tiều tuỵ, trong lòng đau xót, lấy tay che miệng anh anh khóc nức nở. Tả cung tần Trần Thị Đan đứng ở bên cạnh vẫn giữ được sự bình tĩnh, trông về phía vị quan thái y đứng đầu, mở miệng hỏi:

-Tình hình sức khoẻ của Vương gia thế nào?

Vị quan thái y vội tâu:

-Bẩm Vương phi và Tả cung tần, Vương gia trước kia đã mắc chứng Huyễn Vựng từ lâu, bệnh này cần phải tâm tính điều hoà vui vẻ thì mới có thể ổn định, nhưng khoảng thời gian gần đây Vương gia vì lo lắng chính sự khiến cho thân thể lao lực quá nhiều, lại thêm sự ra đi đột ngột của Thái tử khiến cho Vương gia thương tiếc dẫn đến tình chí uất kết làm cho Can hoả vượng lên không thể khống chế mới gây ra tình trạng này. Chúng thần đã cho Vương gia dùng thuốc, đã tạm thời ổn định, trong thời gian sắp tới Vương gia cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật nhiều.

Hai người nghe ra Nguyễn Ánh không gặp nguy hiểm tính mạng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Vương phi Tống Thị Lan đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ánh, nắm lấy tay hắn, lặng im không nói, bồi tiếp hắn, trong lòng liên tục cầu khẩn thần phật phù hộ.

Tả cung tần Trần Thị Đan cũng đi đến bên giường, đứng lặng im nhìn khuôn mặt Nguyễn Ánh, trong lòng cũng xót xa, vợ chồng bao nhiêu năm tình sâu nghĩa nặng, chỉ là nàng là người phụ nữ mạnh mẽ thiên về lý trí cho nên biểu hiện tình cảm ra bên ngoài không rõ ràng như Vương phi Tống Thị Lan nhưng đôi mắt phiếm hồng cũng đã chứng minh rõ ràng tấm lòng của nàng đối với Nguyễn Ánh.

Vương phủ đột ngột bị phong toả khiến cho rất nhiều vị đại thần cảm thấy nghi hoặc không thôi, việc Nguyễn Ánh đột ngột té xỉu khi đi dạo ở trong vườn thượng uyển cũng rất nhanh bị các vị đại thần biết được, bởi vì những người hầu ở trong Vương phủ hầu hết đều được tuyển từ trong họ hàng con cháu của các vị quan lại cho nên tin tức này rất nhanh đều được các vị đại thần bằng nhiều con đường khác nhau nắm giữ.

Sức khoẻ của Nguyễn Ánh bắt đầu có biểu hiện suy giảm, việc này tựa như một hòn đá tảng nặng nề đặt vào lòng các vị quan, Nguyễn Ánh chính là trụ cột của quân Nguyễn, giữa lúc quân Nguyễn phải đối mặt bốn bề sóng gió nguy cơ thế này hắn tuyệt đối không được ngã, nếu là hắn ngã, lòng người rung chuyển, cơ nghiệp này chắc chắn sẽ rung chuyển.

Đặng Trần Thường đang ở trong Xu Mật Viện xử lý công việc, đột nhiên tiếp vào tin tức Nguyễn Ánh ngã bệnh khiến cho hắn khiếp sợ, đứng lên đi qua đi lại, chốc lát lại có tin đến Nguyễn Ánh đã không sao đang nghỉ ngơi khôi phục, y cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vào lúc này y cũng không mong muốn Nguyễn Ánh gặp chuyện bất trắc, nhất là khi ngôi vị Thái tử chưa được một lần nữa xác lập.