Chương 103: Bức bách

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 103: Bức bách

Chương 103: Bức bách

Đặng Trần Thường ngẫm nghĩ, tạm thời không có tâm tư xử lý công việc, gã chuyển mình bước đến bên cạnh cửa sổ, đẩy mở cánh cửa, ngắm nhìn cảnh sắc ở bên ngoài mà trầm ngâm, vô số ý nghĩ trào dâng.

Sức khoẻ của Nguyễn Ánh có dấu hiệu bất ổn là một điều đáng lo ngại nhưng cũng là thời cơ để lập người mới lên ngôi vị Thái tử, người mới này không ai khác là hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm con của Tả cung tần Trần Thị Đan. Vốn dĩ, tang lễ của cố Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh mới vừa kết thúc không lâu, Vương phủ còn chìm trong sự đau buồn không thích hợp để đề việc này nhưng nay Nguyễn Ánh lại đột ngột phát bệnh, bất ngờ té xỉu ở trong vườn thượng uyển lại tạo ra một cái cớ quá thích hợp cho việc lập tân Thái tử.

Đặng Trần Thường càng suy nghĩ càng thấy có lý, việc này không nên chậm trễ, bởi chậm trễ thì thời cơ sẽ qua, gã quyết định bí mật liên hệ với Tả cung tần Trần Thị Đang để hiến kế.

Tả cung tần Trần Thị Đang mấy ngay nay vì lo cho sức khoẻ của Nguyễn Ánh mà rầu rĩ không vui, trước đây cho dù có khó khăn nhưng chỉ cần có Nguyễn Ánh tại nàng vẫn có thể kiên trì vượt khó, người đàn ông này đối với nàng quá quan trọng, hắn là trụ cột của cái nhà này không thể ngã, ít nhất là vào lúc này khi mà thiên hạ chưa nhất thống, vinh hoa phú quý và tương lai của mẹ con nàng đều dựa vào Nguyễn Ánh đến chống đỡ.

Mấy ngày nay, Tả cung tần Trần Thị Đang cùng Vương phi Tống Thị Lan đều thay phiên nhau chăm sóc cho Nguyễn Ánh, hai người là vợ kết tóc của Nguyễn Ánh ngoại trừ hai nàng ra, ai chịu trách nhiệm chăm sóc Nguyễn Ánh hai nàng cũng không an tâm.

Lúc này, Vương phi Tống Thị Lan đang thay thế nàng chăm sóc Nguyễn Ánh, Tả cung tần Trần Thị Đang tranh thủ nghỉ ngơi thì chợt có người hầu thân tín cầm một bức thư tay mà Đặng Trần Thường đích thân viết trao cho nàng. Tả cung tần Trần Thị Đang hơi ngạc nhiên nhưng sau khi mở lá thư ra đọc thì ánh mắt sáng rực hẳn lên, nàng phấn chấn tinh thần ra lệnh cho người hầu:

-Ngươi hãy mau đến Trần phủ mời cha ta lại đây, nói là ta có chuyện rất quan trọng cần bàn!

Người hầu cung kính lãnh lệnh, không dám chậm trễ, lập tức đi thi hành mệnh lệnh.

Hơn mười ngày sau, sức khoẻ của Nguyễn Ánh đã hồi phục hoàn toàn, hắn lập tức thượng triều để trấn an quần thần vì biết chuyện hắn đột ngột phát bệnh không thể dấu được. Trên triều đường, quần thần trông thấy Nguyễn Ánh xuất hiện mạnh khoẻ, người nào người nấy không dấu nổi sắc mặt vui mừng.

Chính sự qua đi, thái giám tổng quản Đỗ Duy bước lên hô lớn:

-Có việc thì tấu, không việc bãi triều!

Chợt trong đám quan viên có một người chức quan nhỏ bước ra cao giọng bẩm tấu:

-Thần to gan! Kính xin vương gia mau chóng lập tân Thái tử để an lòng quân dân.

Bá quan nghe người này hô to xong thì chợt sững sờ, ngay cả Nguyễn Ánh cũng thấy bất ngờ, cả đại điện chợt lâm vào tĩnh lặng, im lìm đến mức độ có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Đặng Trần Thường ánh mắt lấp loé nhìn về phía vị quan mới vừa tấu báo, trong lòng biết rõ người này thuộc phe phái của Tả cung tần Trần Thị Đang, bấy lâu nay Tả cung tần Trần Thị Đang ở trong bóng tối bí mật thu mua lôi kéo các quan lại về phe cánh của mình, nhân dịp lần này Đặng Trần Thường cũng muốn quan sát xem thế lực của Tả cung tần Trần Thị Đang đã phát triển lớn đến một mức độ nào.

Bá quan sau khi hồi thần lại, lục tục có người bước ra hưởng ứng:

-Thần tán thành! Kính mong Vương gia mau chóng lập tân Thái Tử.

Cuối cùng biến thành cả triều đồng lòng bái lạy nói:

-Chúng thần tán thành! Kính mong Vương gia mau chóng lập tân Thái Tử.

Nguyễn Ánh nghe xong cực kỳ tức giận, hắn còn có chưa chết đâu, cố Thái tử Nguyễn Phúc Cảnh cũng vừa mới qua đời không lâu, cỏ còn chưa mọc xanh mộ đâu mà những người này đã vội vàng ép hắn lập tân Thái tử. Nguyễn Ánh đè nén tức giận nói:

-Cố thái tử Phúc Cảnh vừa mới qua đời không lâu, chuyện này để về sau hãy bàn!

Thế nhưng quần thần không để cho Nguyễn Ánh né tránh, sức khoẻ của Nguyễn Ánh nay đã có dấu hiệu bắt đầu suy yếu, nửa đầu tóc bạc lại còn bất thình lình ngất xỉu, lỡ như hắn có chuyện gì bất ngờ xảy ra mà ngôi vị thái tử chưa lập, Vương tộc tranh nhau bể đầu chảy máu, trong có nội loạn ngoài có giặc Tây Sơn hung hăng, cơ nghiệp nhà Nguyễn này làm sao mà giữ, vinh hoa phú quý của bọn họ làm sao có thể giữ.

Cả đám quần thần kiên trì dập đầu:

-Chúng thần kính mong Vương gia mau chóng lập thái tử!

Nguyễn Ánh im lặng nhìn đám quan lại quỳ phía bên dưới, hắn biết bây giờ có tức giận cũng vô dụng, hắn không nhả ra thoả hiệp là không thể nào, dưới lợi ích thúc đẩy, hắn phải cho quần thần một câu trả lời chắc chắn để bọn họ an tâm, chỉ là Nguyễn Ánh có chút không cam lòng, đứa con trai trưởng của hắn, Nguyễn Phúc Cảnh vừa mới qua đời chưa lâu, mồ mã còn chưa xanh cỏ mà nay đám quần thần này lại nóng lòng không kịp chờ đợi, muốn nhanh chóng lập người khác làm thái tử, thật sự là đáng hận.

Nguyễn Ánh nhìn về phía Đặng Đức Siêu, trông mông y có thể cho ra chủ ý hoá giải tình thế khó này, không phải là Nguyễn Ánh không muốn lập tân Thái tử mà là muốn đợi qua một khoảng thời gian nữa sẽ lựa chọn người thừa kế thích hợp.

-Đức Siêu! Khanh có ý kiến gì không?

Nguyễn Ánh trông mong hỏi.

Đặng Đức Siêu hổ thẹn, dập đầu:

-Thần kính mong Vương gia mau chóng lập Thái tử!

Nguyễn Ánh ngưng ngẹn.

Lát sau, chỉ nghe Nguyễn Ánh thở dài một tiếng, chán nản nói:

-Thội! Thôi! Các khanh nói cũng có lý, có điều Phúc Cảnh đi quá sớm, chưa kịp để lại con thừa tự, trong số những người con của Trẫm các khanh thấy ai có thể kế thừa ngôi vị Thái tử?

Thấy Nguyễn Ánh chịu thoả hiệp, quần thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Đặng Trần Thường trong lòng chậc chậc có tiếng, thật không thể ngờ đến có một ngày gã có thể ở trong bóng tối thao tác bức Vương gia, trong lòng cảm thất có thành tựu, cảm giác thư sướng bành trướng.

Thọ quốc công Trần Hưng Đạt, cha của Tả cung tần Trần Thị Đang, chống lấy long đầu trượng, thân hình run rẫy, chớp thời cơ nói:

-Bẩm Vương gia! Xưa nay trưởng thứ có thứ tự, nay hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm là con thừa tự của Vương phi, danh chính ngôn thuận, thần tấu thỉnh bệ hạ cho lập hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm làm Thái Tử.

Thọ quốc công Trần Hưng Đạt vừa dứt lời, quần thần cũng lập tức tán thành đồng ý. Đặng Trần Thường lại khẽ cảm thán, Tả cung tần Trần Thị Đang mưu sâu tính xa vì đẩy con mình lên ngôi cũng liền bất chấp nhường con mình cho người khác làm con thừa tự, đủ nhẫn tâm, đủ hung ác. Đặng Trần Thường âm thầm nhắc nhở bản thân sau này quyết không được đắc tội Tả cung tần Trần Thị Đang.

Nguyễn Ánh nghe đến Thọ quốc công Trần Hưng Đạt bất ngờ đề tên hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm thì chợt ngẩn ra, ánh mắt sâu kính nhìn về phía Thọ quốc công Trần Hưng Đạt đầy ý nghiền ngẫm.

Hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm là con của thứ phi Tả cung tần Trần Thị Đang nhưng đã được Tả cung tần Trần Thị Đang đem cho Vương phi Tống Thị Lan làm con thừa tự, có giấy tờ hẳn hoi do Nguyễn Ánh xác nhận, giờ đây con cái của Vương phi Tống Thị Lan đã chết hết, hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm hiển nhiên bước lên vị trí con trưởng có quyền thừa kế đại vị.

Về công, về tư, Nguyễn Ánh không thể bắt bẻ điều gì ngoài việc hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm còn nhỏ nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được việc phong hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm làm thái tử. Cuối cùng, dưới sự đánh nhịp của quần thần, Nguyễn Ánh đành chấp nhận hạ chỉ sắc phong hoàng tử Nguyễn Phúc Đảm làm Thái tử, chuyện này khiến cho Đặng Trần Thường hết sức vui mừng.

Triều nghị tan đi, Nguyễn Ánh trở về tẩm cung nhưng trong lòng không hề có cảm giác vui mừng, sắc mặt sa sầm xuống, thần tình nặng nề. Hắn đã phát hiện ra, trong bất tri bất giác họ Trần dưới sự trợ lực của Tả cung tần Trần Thị Đang đã tập hợp được một phe phái đáng gờm ở trong triều.

Thọ quốc công Trần Hưng Đạt bình thường giả vờ già cả an nhàn để tránh hiềm nghi, ngày hôm nay đột nhiên dẫn đầu ủng hộ cháu ngoại lên ngôi vị Thái tử, kéo theo đó là hàng loạt quan lại đứng ra hùa theo, lộ ra thế lực không nhỏ, chuyện này khiến cho Nguyễn Ánh có phần thêm sầu lo.

Bao nhiêu sóng gió lại bắt đầu nổi lên khiến cho Nguyễn Ánh có cảm giác mệt mỏi quá sức, hắn bất chợt nhớ đến Bùi Xuân Hoa, đã lâu rồi hắn chưa nghe được tiếng đàn thanh tao của nàng, liền quay sang nói với Đỗ Duy:

-Chuẩn bị cải trang xuất cung! Cô muốn đến thăm Bùi Xuân Hoa.

Đỗ Duy cung kính lĩnh chỉ, vội vàng đi chuẩn bị.