Chương 95: Như Ý Hoàng Hậu

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 95: Như Ý Hoàng Hậu

Chương 95: Như Ý Hoàng Hậu

Sáng sớm, ánh mặt trời hôm nay phá lệ ấm áp, bầu trời xanh trong không một gợn mây, cấm vệ quân đứng thành hai hàng ở con đường phía trước hoàng cung, hai bên đường ở một khoảng cách xa, dân chúng tụ tập đứng đầy chỉ trỏ bàn luận rôm rã. Hôm nay là ngày vui mừng lớn của kinh đô, vị vua Cảnh Thịnh chính thức hứa hôn với công chúa Lê Ngọc Bình, hoàng hậu tương lai của đất nước.

Giờ lành đã đến, cửa Ngọ Môn rộng mở, quân lễ đi trước mở đường, phía sau là Hoàng Vệ, rồi đến các cung nhân tay cầm lẵng hoa, cờ phướn bay phần phật, lọng vàng che lộng lẫy. Lúc hai cỗ xe ngựa chở Cảnh Thịnh và Thái hậu Bùi Thị Nhạn xuất hiện, dân chúng hai bên đường vội quỳ cả xuống, hàng vạn người cất tiếng hô vạn tuế, tràng diện hoành tráng, thanh thế to lớn, chấn động trời cao.

Mấy năm vừa qua, triều đình thực hiện nhiều cải cách, chăm lo cho bách tính, đời sống người dân ngày một ấm no. Những người dân thường rất dễ bằng lòng với cuộc sống, bọn họ không mấy quan tâm ai là kẻ thống trị, người nào đem lại cho bọn họ cơm no áo ấm thì bọn họ ủng hộ người đó.

Thuế má giảm, lao dịch giảm, xã hội pháp trị rõ ràng, cường hào ác bá mặc dù vẫn còn đó nhưng đã thu liễm rất nhiều so với trước kia, không còn dám công khai ức hiếp dân chúng.

"Người được lòng dân thì được thiên hạ"

Đó là chân lý tồn tại từ xưa đến nay, Cảnh Thịnh là một minh quân, hết lòng chăm lo cho dân chúng, những việc làm của hắn cho dù không tận lực tuyên dương nhưng dân chúng vẫn có thể nhận thấy được rõ ràng, bọn họ nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong tim cho nên tiếng hô chúc tụng vạn tuế đối với vị vua của mình càng thêm chân thành hữu lực, âm thanh hùng hậu không gì sánh được.

Cảnh Thịnh ngồi trong xe, tai nghe tiếng tung hô của dân chúng truyền đến, trong lòng của hắn cũng cảm thấy rất là ngạc nhiên, hắn thật không ngờ đến có một ngày hình ảnh của hắn ở trong lòng dân chúng lại có một vị trí lớn đến như vậy. Có người vui thì có người sầu, một số gia tộc và thế lực lớn nhìn thấy uy thế của hoàng đế to lớn như thế thì lấy làm rất lo lắng, sợ một ngày nào đó lợi ích của gia tộc sẽ vô tình va chạm với hoàng quyền để rồi bị nghiền nát.

Đoàn người đi không bao lâu đã đến được chân núi dưới chùa Kim Tiền, nơi ở của Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân, ngày hôm nay, con đường dẫn lên đỉnh núi được trang hoàng một sắc đỏ lộng lẫy. Cảnh Thịnh cùng Thái hậu Bùi Thị Nhạn ngồi kiệu lên núi, gió mát thổi đến, đem theo luồng không khí thanh tân, thấm vào tâm hồn, khiến cho lòng người thếm phấn chấn.

Sau đám tang Lê Chiêu Thống, Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đã trở về kinh thành Phú Xuân từ lâu, Cảnh Thịnh đã từng đề nghị cấp cho nàng và hai đứa con của nàng là công chúa Nguyễn Thị Ngọc Bảo cùng hoàng tử Nguyễn Quang Đức một biệt phủ riêng nhưng nàng từ chối bởi vì nàng thích ở nơi thanh tịnh cũng như lưu luyến cảnh đẹp nơi đây.

Cảnh Thịnh cùng Thái hậu Bùi Thị Nhạn đến nơi thì đã thấy Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân cùng người nhà đã đứng đợi đón sẵn từ trước. Thái hậu Bùi Thị Nhạn xuống kiệu, đi đến trước mặt Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân, hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng thở dài cảm thán. Hai người bọn họ, cuối cùng cũng chỉ là hai người phụ nữ đáng thương mà thôi, thế sự vô thường, rốt cuộc lại một lần nữa gặp nhau nhưng là để thông gia.

Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân đối với Thái hậu Bùi Thị Nhạn nở nụ cười thân thiết, đi lên kéo tay dẫn nàng nhập toạ, hai người chị chị em em bàn luận rôm rã, nếu như không ai biết quá khứ từng tranh đấu của hai người thì rất có thể hiểu nhầm đây là một đôi bạn thân thiết lâu năm.

Thật ra, cho dù là Thái hậu Bùi Thị Nhạn hay Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân thì bọn họ đều là những người phụ nữ thông minh, bọn họ tranh đấu với nhau chẳng qua là vị gánh nặng của gia tộc trên vai, bỏ xuống gánh nặng đó, giữa hai người không có chút nào thù hận đáng nói thậm chí lúc trò chuyện còn có vẻ hợp ý không ngờ.

Cảnh Thịnh không thích lễ nghi rườm rà cho nên đã hạ chỉ cho Lễ Bộ lược bỏ rất nhiều nghi thức vô bổ, đơn giản là Thái hậu Bùi Thị Nhạn thay mặt Cảnh Thịnh đến đây cầu hôn, trao sính lễ sau đó Bắc cung hoàng thái hậu Lê Ngọc Hân nói đồng ý, cho người dẫn công chúa Lê Ngọc Bình ra sân làm lễ.

Lê Ngọc Bình hôm nay ăn mặc một cách tỉ mỉ, áo dài đỏ thắm có thêu hình bông sen, tóc búi cao, đầu đội mấn, đôi mắt đẹp trong suốt như lưu ly, trông cô bé lúc này đã ra dáng một tiểu mỹ nhân. Cảnh Thịnh lúc trông thấy nàng lại có một cảm giác hoang đường như mình đang nuôi Lolicon.

Lê Ngọc Bình cùng Cảnh Thịnh sau khi đi xong một vòng nghi thức liền có quan viên Lễ Bộ tiến lên đọc chiếu chỉ của Cảnh Thịnh, sắc phong cho nàng làm Như Ý Hoàng hậu, chỉ đợi đủ mười sáu tuổi sẽ nhập chủ hậu cung. Cảnh Thịnh lấy danh cho nàng là Như Ý vì muốn nàng được sống một cuộc đời "như ý", là người phụ nữ của một thời đại mới, được tự do khẳng định mình.

Lê Ngọc Bình nhận lấy sắc phong, quỳ lạy tạ ơn sau đó nàng được bá quan quỳ lạy tung hô.

Mất một buổi sáng, việc hứa hôn với công chúa Lê Ngọc Bình cuối cùng cũng đã xong, Cảnh Thịnh cùng với Thái hậu Bùi Thị Nhạn trở về hoàng cung. Lễ Bộ tiến hành thông cáo cho toàn thiên hạ biết việc vui lớn của hoàng gia, giảm thuế má. Dân chúng phấn khởi cung chúc cho đôi giai nhân sớm ngày chính thức thành thân.

Thành Gia Định.

Lúc này, Bùi Xuân Hoa đang một mình ngồi ở trong hoa viên, dưới tán một bụi tre. Kể từ khi được đưa đến căn biệt phủ này, hàng ngày mỗi khi trời trong gió mát, nàng vẫn thích ngồi ở nơi đây, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bên tai nghe tiếng lá tre xào xạc không ngừng.

Bùi Xuân Hoa có những lúc bần thần thật lâu, thân xác nàng còn tại, nhưng tâm hồn thì theo gió mây bay về miền ký ức, có mất đi rồi mới biết trân quý, nàng nhớ những tháng ngày bình yên bên Ngô Văn Sở được hắn che chở yêu thương, nàng nhớ nụ cười hoà ái của Bùi Đắc Tuyên mỗi khi nghe nàng kể khổ, nàng nhớ ngôi nhà mà cả tuổi thơ nàng đã gắn bó...nàng nhớ thật nhiều, tất cả những ký ức đẹp đẽ ấy có lẽ là thứ mà nàng còn có thể gìn giữ cho riêng mình.

Đương lúc này, người hầu gái Thị Phấn của nàng bước vào hoa viên, đi đến cung kính nói nhỏ:

-Tiểu thư! Xe ngựa đã chuẩn bị xong.

Thị Phấn là đứa hầu gái được Võ Tánh mua ở thành Diên Khánh để hầu hạ Bùi Xuân Hoa. Bùi Xuân Hoa đối với nàng rất tốt, ở trong mắt Thị Phấn, Bùi Xuân Hoa là một cô gái tài sắc vẹn toàn, tính tình thiện lương, cuộc sống lại vô cùng tốt vì được các quý nhân hết mực quan tâm chăm sóc, không cần động tay mà vẫn có được cuộc sống giàu sang sung sướng mà nhiều người mơ ước.

Có một điều mà Thị Phấn không hiểu, đó là Bùi Xuân Hoa lúc nào cũng rầu rĩ buồn bã không vui, cho dù là trước mặt các quý nhân nàng cũng không thèm che dấu nội tâm của mình, các quý nhân nhìn thấy nàng như vậy lại càng quan tâm chiều chuộng nàng hơn, đối với Thị Phấn người có xuất thân từ tầng dưới chót của xã hội thì vấn đề này của Bùi Xuân Hoa nàng hoàn toàn không hiểu được.

Bùi Xuân Hoa nghe người hầu Thị Phấn gọi mình, lúc này nàng mới hồi thần trở lại, trên đôi mắt đẹp vẫn còn sự mê mang tựa như vừa mới tỉnh mộng, nàng khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng khe khẽ, sau đó mới đứng dậy, xoay người nói với Thị Phấn:

-Đi thôi!

Phía ngoài cửa phủ, một chiếc xe ngựa lớn đã được chuẩn bị sẵn, có chục hộ vệ đi theo những người hộ vệ này đều là cấm quân giả trang được phái tới đây ngày đêm bảo vệ Bùi Xuân Hoa, kể ra thì Nguyễn Ánh rất là quan tâm và đối xử tốt với nàng, mặc dù đem nàng đến căn biệt phủ này nhưng lại không hề hạn chế sự tự do của nàng mà tuỳ ý nàng đi dạo ở trong thành Gia Định, không những vậy, mỗi lúc xuất hành đều có cấm quân đi theo bảo vệ, bức cách không thể gọi là không lớn.