Chương 97: Quyết chiến thành Outdong 1

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 97: Quyết chiến thành Outdong 1

Chương 97: Quyết chiến thành Outdong 1

Kinh thành Phú Xuân, hoàng cung.

Cảnh Thịnh ngồi tại bàn làm việc, nghe Tả đô chỉ huy sứ Lê Chất báo cáo các tin tình báo quan trọng, lúc nói đến việc Bùi Xuân Hoa đã đồng ý nhận việc ám sát Nguyễn Ánh, Cảnh Thịnh liền đứng lên đi lại trong thư phòng, đôi lông mày khẽ nhíu.

Lê Chất biết những lúc như vậy là Cảnh Thịnh đang có việc suy tư, y rất thức thời đứng sang một bên im lặng.

Bùi Xuân Hoa ám sát Nguyễn Ánh, cho dù thành công hay thất bại thì nàng đều cầm chắc lấy cái chết. Nói gì thì nói, Cảnh Thịn chính là người đã ép nàng đi lên con đường này, lợi dụng sự thiện lương của Bùi Xuân Hoa sử dụng nàng như một công cụ để đạt đến mục đích, cho dù có một trăm cái lý do chính đáng nào đi chăng nữa, thì với một linh hồn đến từ hiện đại như Cảnh Thịnh, chịu qua sự giáo dục văn minh, trong lòng Cảnh Thịnh vẫn cảm thấy là hắn thẹn với nàng.

Ngẫm nghĩ một chút, Cảnh Thịnh quay sang dặn dò Lê Chất:

-Việc Bùi Xuân Hoa ám sát Nguyễn Ánh cho dù thành công hay thất bại thì nàng cũng đã tận hết sức của mình, coi như là đã có công lớn với xã tắc với triều đình, bao nhiêu đó cũng đủ đã chuộc tội cho cha nàng. Sau sự việc này, trẫm quyết định trả tự do cho Bùi Đắc Tuyên nhưng hắn phải bị đày đi xa sang xứ Chân Lạp, cắt đứt mọi liên hệ với nơi đây, bắt đầu làm một con người mới.

Lê Chất nghe xong liền khom mình cung kính:

-Thần tuân chỉ!

Chân Lạp.

Chiêu Thuỳ Biện cho quân bất kể ngày đêm tấn công thành Outdong một cách mãnh liệt, vì để tranh thủ thời gian cho nên y không tiếc hy sinh tính mạng binh lính mà thúc quân đánh rất gấp, nhưng quân Xiêm La không ngờ đến dưới áp lực và sức tấn công mạnh như vũ bão của mình quân Chân Lạp phòng giữ thành Outdong lại có thể chống cự kiên cường đến không ngờ, có lẽ những người lính Chân Lạp hiểu rất rõ kết cục của bản thân và người nhà sẽ thê thảm như thế nào nếu như quân Xiêm La công phá được Outdong, bọn họ đã không còn đường lui nữa mà chỉ có thể tử chiến.

Dưới áp lực của quân Xiêm La, vua Chân Lạp là Ang Eng đã liên tục phái người cầu viện quân Đại Việt nhưng người thì đã phái đi mấy lượt nhưng đều mất hút không có một chút tin tức nào, quân Chân lạp cầm cự được đến ngày thứ tư thì không thể nào chống cự được nữa, Ang Eng quyết định đem theo hoàng tộc và các quan đại thần thân cận cùng năm ngàn thân quân tháo chạy về phía quân Đại Việt.

Ang Eng vừa đi, quân phòng giữ Outdong liền tan tác như ong vỡ tổ, vô số dân chúng cùng binh lính chen chúc nhau chạy về cửa thành phía đông muốn đuổi kịp theo Ang Eng.

Quân Xiêm La đánh vỡ được sự phòng ngự của thành Outdong nhưng tổn thất cũng tương đối lớn, trong bốn vạn quân thì có đến ba ngàn binh lính chết và bị thương. Chiêu Thuỳ Biện tiến vào thành Outdong, để mặc cho binh lính dưới quyền thoả sức cướp phá, đốt, giết, hiếp để giải toả sự ức chế.

Trong ba ngày liên tiếp, lửa cháy không tắt trong thành Outdong, vô số ngôi nhà dân bị quân Xiêm La đốt rụi, khói bốc thành cột đen ngòm không ngừng hướng lên trời cao, tiếng kêu rên thảm thiết của dân chúng trong thành vang vọng khắp nơi, máu chảy thành sông, nam thì bị giết, phụ nữ thì bị hãm hiếp, ngay cả trẻ em quân Xiêm La cũng không tha. Sự man rợ, tàn bạo, thú tính của quân Xiêm La bị đẩy lên đến cùng cực, bọn chúng hoàn toàn vô cảm khi hành hạ những người dân thường Chân Lạp, lấy đó làm niềm vui, thoả mãn con ác quỷ ở trong lòng.

Ang Eng dẫn theo tàn quân chạy được mấy trăm dặm thì được đại quân của Đại đô đốc Vũ Văn Dũng, quân Đại Việt vừa mới đánh bại cánh quân Xiêm La - Vạn Tượng của Chiêu Sung đang gấp rút trở về tiếp viện Outdong nhưng thật không ngờ đến quân Chân Lạp lại có thể bại nhanh như vậy. Nhìn thấy tàn quân Chân Lạp bị quân Xiêm La truy kích, Đại đô đốc Vũ Văn Dũng lập tức cho quân Đại Việt tiến lên chặn đánh cánh quân truy kích của Xiêm La, thành công cứu được Ang Eng và triều đình Outdong.

Đại đô đốc Vũ Văn Dũng không vội tiến quân đánh thành Outdong mà dừng lại chỉnh đốn, thu thập tàn quân Chân Lạp cùng những người dân đã may mắn chạy trốn thoát khỏi quân Xiêm La, tái tổ chức thành một cánh quân mới được khoảng bảy ngàn người, đồng thời tước quyền chỉ huy của Ang Eng, tiến hành giam lỏng Ang Eng cùng triều đình Outdong sau đó mới tổng động viên binh lính tiến thẳng về Outdong, quyết chiến với quân Xiêm La.

Lúc này, Chiêu Thuỳ Biện đang ngồi trong vương cung của Ang Eng, y nhận được tin tức cánh quân Xiêm La - Vạn Tượng của Chiêu Sung đã bị quân Đại Việt đánh tan một cách dễ dàng thì trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng tức giận, rõ ràng y đã dặn đi dặn lại Chiêu Sung không được khinh địch, chỉ cần tìm cách triền đấu, kéo chân quân Đại Việt là đủ nhưng Chiêu Sung lại không nghe lời, tự cao tự đại muốn quyết chiến với quân Đại Việt, cuối cùng bị đánh bại.

Có điều, tình hình hiện tại, Chiêu Thuỳ Biện còn chưa có thời gian xử lý Chiêu Sung chứ nếu không thì y không chém đầu Chiêu Sung thì không thể bình nỗi tức giận trong lòng, y lệnh cho người đem theo quân lệnh trở về bắt giữ và hạ ngục Chiêu Sung chờ đợi xử lý sau.

Hiện tại, quân trinh sát báo lại, quân Đại Việt cùng với tàn dư quân Chân Lạp đang kéo đến Outdong, không còn cách bao xa, chỉ cỡ một hai ngày sẽ đến nơi.

Chiêu Thuỳ Biện lập tức ra lệnh cho binh lính Xiêm La dừng việc cướp phá, chỉnh đốn quân doanh, chuẩn bị quyết chiến cùng Đại Việt. Kế hoạch mặc dù có thất lợi biến hoá nhưng dù sao cũng chưa đến mức không thể cứu vãn, số lượng binh lính Xiêm La mặc dù tổn thất đáng kể nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến quá nhiều sức chiến đấu của quân Xiêm La, điều Chiêu Thuỳ Biện lo lắng hơn cả chính là số quân lương đạn dược còn lại không được sung túc, không thể đánh lâu dài với quân Đại Việt.

Ang Eng trước khi rút lui đã cho người đốt huỷ các kho lương khiến cho quân Xiêm La không đạt được gì, mà số lương thực quân Xiêm La vơ vét vội vàng trong ba ngày qua trong nhà dân chúng Chân Lạp lại ít ỏi đến đáng thương, chỉ như muối bỏ bể.

Vốn dĩ, nếu như mọi chuyện diễn biến đúng như kế hoạch Chiêu Thuỳ Biện đã định ra, cánh quân Xiêm La - Vạn Tượng của Chiêu Sung không thất bại quá nhanh thì quân Xiêm La có thể dùng ưu thế tuyệt đối về binh lực để đánh bại quân Đại Việt từ hai phía, giành thắng lợi cuối cùng, nhưng mà người tính không bằng trời tính, Chiêu Sung bại trận quá nhanh khiến cho Chiêu Thuỳ Biện trở tay không kịp.

Nghĩ đến đây, Chiêu Thuỳ Biện lại hận lên quân Nguyễn thất tín, cho đến lúc này vẫn không thấy bóng dáng đâu. Chiêu Thuỳ Biện nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề trong lòng, nếu lần này y mà có thể may mắn chiến thắng quân Đại Việt thì y quyết sẽ thượng tấu lên vua Rama để khiến cho Nguyễn Ánh phải trả một cái giá thật đắt thì y mới có thể tiêu tan mối hận trong lòng lần này.

Đạn dược, quân lương không được sung túc, Chiêu Thuỳ Biện không còn cách nào khác ngoài việc lựa chọn quyết chiến trực tiếp một trận với quân Đại Việt để phân định thắng thua bởi vì Chiêu Thuỳ Biện đã không còn đường lui, thắng thì y sẽ lập được công lớn dâng lên vua Rama, lui binh đồng nghĩa với chịu thất bại, chắc chắn vua Rama sẽ cho là y thiếu năng lực đồng thời những kẻ thù chính trị sẽ tiến hành công kích để tước bỏ quyền lực của y, khiến cho y mất đi tất cả.

Chiêu Thuỳ Biện chính là người chủ động nhảy ra xin được dẫn quân đi đánh Chân Lạp, y không thể lui, chỉ có thể nhắm mắt tiến tới, liều lĩnh đánh cược một trận, tựa như con bạc khát nước, đây là sự bất đắc dĩ của Chiêu Thuỳ Biện mà người ngoài không thể hiểu được.

Để quyết chiến với quân Đại Việt, Chiêu Thuỳ Biện nghĩ ra một độc kế, y cho binh lính bắt hết những người dân Chân Lạp ở trong thành Outdong lại, dễ có đến mấy vạn người, hầu hết là phụ nữ trẻ em, y đẩy hết bọn họ lên chiến trường làm bia chắn sống cho quân lính Xiêm La, hòng áp chế cũng như tiêu hao đại lượng đạn dược của quân đội Đại Việt.

Cách làm này sẽ khiến cho quân Xiêm La sẽ bị người dân Chân Lạp mãi mãi căm hận, mãi mãi sẽ không cúi đầu khuất phục trước Xiêm La, cho dù Chiêu Thuỳ Biện có thắng thì cũng sẽ bất lợi cho sự thống trị lâu dài nhưng mà Chiêu Thuỳ Biện bất kể, y đã không còn muốn quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thắng lợi hoàn toàn trước quân Đại Việt mới có thể cứu vãn được tình thế của y.