Chương 88: Quà tặng bất ngờ.

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 88: Quà tặng bất ngờ.

Chương 88: Quà tặng bất ngờ.

Tú bà đứng ở một nơi bí mật gần đó, nàng sau khi nhìn thấy Xuân Thu được thị vệ của Nguyễn Phúc Cảnh thả vào bên trong một cách thuận lợi thì tiếng lòng căng cứng từ nãy đến giờ mới có thể thả lỏng, nàng vội vàng đi đến một căn phòng khác cách xa khu biệt viện nơi Nguyễn Phúc Cảnh đang sống những phút giây hưởng thụ.

Ở trong căn phòng này, có một người đàn ông trung niên đang đợi sẵn, nhìn thấy Tú bà bước vào, người đàn ông trung niên dùng sắc mặt âm trầm hỏi:

-Mọi chuyện thế nào?

Tú bà cung kính nói:

-Bẩm thống lĩnh! Xuân Thu đã vào được trong phòng cùng Nguyễn Phúc Cảnh mây mưa, bọn thị vệ của y rất cẩn thận, còn đích thân uống thử rượu mấy lần làm thuộc hạ cứ phải nơm nớp lo sợ, sợ bọn họ phát hiện ra trong rượu có khác lạ thì kế hoạch hỏng bét.

Người đàn ông trung niên cười khẽ:

-Đăng Tiên Tán không dễ dàng phát hiện ra như vậy, nếu như không uống đủ liều lượng sẽ không nhận ra điều gì khác biệt, chỉ có cơ thể uống đủ số lượng nhất định thì mới phát tác ra mà thôi. Thuốc này làm cho con người ta tạm thời mất đi lý trí và nhận thức thực tại, đem lại cảm giác phiêu diêu bay bổng cùng những ảo giác, kích thích tính dục của con người lên cao.

Nói nhiều như vậy, nếu như Cảnh Thịnh nhìn thấy loại Đăng Tiên Tán này thì hắn sẽ nhận ra ngay, nó chính là loại thuốc phiện mà người Anh đang ngày đêm tuồn vào Thanh Quốc.

Tú bà nghe như vậy thì cảm thấy an tâm, nàng do dự một chút rồi lại hỏi:

-Chúng ta phải xử lý Xuân Thu và hai cô gái kia thế nào?

Gã đàn ông trung niên đứng dậy bước đến phía cửa, vừa đi vừa nói:

-Hai cô gái kia cũng đã uống rất nhiều Đăng Tiên Tán pha lẫn trong rượu bọn họ cũng không biết được người thứ ba vào phòng là ai, không cần động bọn họ tránh cho người khác nghi ngờ, chỉ có Xuân Thu... nàng nhất định phải chết vì chỉ có người chết mới có thể bảo thủ bí mật.

Gã đàn ông trung niên gằn giọng nói, lúc định bước ra ngoài, gã bỗng dưng ngừng lại, xoay người nói lời cuối với tú bà:

-Xuân Thu nhất định phải chết, số tiền công đã hứa kia cũng nên trao cho em cô ta, còn ngươi cũng phải tranh thủ cơ hội sớm ngày rút lui an toàn, chặt đứt mọi đầu mối.

Tú bà vội vàng khom mình chắp tay:

-Thuộc hạ tuân lệnh!

Nói xong, gã đàn ông trung niên nhanh chóng rời khỏi Xuân Hoa Lâu, chỉ để lại Tú bà đứng đó một mình ngẩn người, lát sau, nàng buông một tiếng thở dài não nề, không biết là nàng đang cảm thán điều gì.

Một đêm mây mưa, Xuân Thu nhanh chóng rời đi lúc tờ mờ sáng, khi Nguyễn Phúc Cảnh cùng hai cô gái đang mê man, say ngủ như chết vì tác dụng phụ của Đăng Tiên Tán cũng như vì sự mất sức lao lực, tối hôm qua Nguyễn Phúc Cảnh mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cưỡi ngựa chinh chiến tứ phương, đánh cho đến khi rã rời kiệt sức. Lúc Nguyễn Phúc Cảnh tỉnh lại thì mặt trời đã gần lên tới đỉnh, đầu y đau như muốn nứt, y chẳng thể nhớ nổi về những chuyện hoang đường tối hôm qua, mà y cũng chẳng muốn nhớ làm gì, lúc này y chỉ muốn ớm trở lại phủ nghỉ ngơi.

Gia Định hôm nay lại có mưa to, mây đen dầy nặng ken đặc ở trên bầu trời, sấm đánh đùng đùng vang dội, từng tia chớp liên tục lóe lên như muốn xé toạc bầu trời.

Chẳng hiểu vì sao, Đặng Trần Thường lại rất thích ngắm khung cảnh những ngày mưa to như thế này, nhìn sét nháy liên tục ở trên trời, bên tai nghe tiếng sấm ầm ầm vang dội, đáy lòng y lại cảm thấy an định lạ thường. Những hạt mưa to lớn như ngọc trai, nối tiếp nhau rơi xuống mặt đất, tạo nên những âm thanh lộp bộp không ngừng, làn hơi ẩm ướt bốc lên mang theo mùi cỏ cây xông vào mũi làm cho tinh thần của con người như được gột rửa.

Đương lúc Đặng Trần Thường thích chí ngắm mưa thì có một gã thống lĩnh thân tín đưa mật tin đến, Đặng Trần Thường vội mở ra đọc, thấy được tin tức ghi trong đó, y ngửa đầu cười to, vui mừng khôn xiết, nơi khóe mắt bỗng dưng có chút ẩm ướt, cuối cùng y cũng đã có thể dành lấy một đường sống cho riêng mình. Thời gian còn dài, Đặng Trần Thường thầm nhủ nhất định sau này sẽ từ từ khiến cho những kẻ muốn dồn y vào chỗ chết phải đẹp mắt.

Kinh thành Phú Xuân.

Trong khi sóng gió nổi lên âm thầm trong triều đình của Nguyễn Ánh ở phía Nam, lúc này Cảnh Thịnh lại hồ hởi đi thăm nhà máy dệt vải chạy bằng động cơ hơi nước đầu tiên được lắp đặt bởi sự hợp tác giữa công ty Đông Ấn Anh và Hoàng Gia Đại Việt, đây là nhà máy sản xuất vải với nguồn nguyên liệu nhập khẩu hoàn toàn từ nước ngoài bởi hiện tại Đại Việt chủ yếu tập trung vào sản xuất lương thực cho nên việc triển khai các cánh đồng bông còn nhiều hạn chế, trong tương lai, một khi cương thổ mở rộng thì điều này hoàn toàn không thành vấn đề.

Việc xây dựng và điều hành nhà máy này hoàn toàn do công ty Đông Ấn làm chủ đạo, thuê lao động là người Việt. Thật ra triều đình cũng đã cấp phép cho vài nhà máy dệt nhỏ đã được các thương nhân người nước ngoài xây dựng trước đó, lần này hợp tác với công ty Đông Ấn Anh là do Đại Việt chủ động đưa ra nhằm làm chủ công nghệ động cơ hơi nước, chỉ cần công ty Đông ẤN Anh chịu chuyển giao công nghệ sản xuất máy hơi nước thì thị trường của Đại Việt sẽ hoàn toàn mở cửa ra cho các công ty của nước Anh.

Một chuyện bất ngờ không lường trước, Cảnh Thịnh trước đây đã từng bày tỏ muốn dùng giá cao mua một chiếc tàu thủy chạy bằng động cơ hơi nước để phục vụ hoàng gia, không ngờ một thời gian sau đó vị giám đốc chịu trách nhiệm quan hệ với Đại Việt của công ty Đông Ấn Anh lại sảng khoái tặng cho Cảnh Thịnh một chiếc tàu thủy cỡ nhỏ chạy bằng động cơ hơi nước Pyroscaphe do Claude Jouffroy phát minh để tạo thiện cảm.

Cảnh Thịnh vui mừng quá đỗi, thưởng cho vị giám đốc này một số tiền lớn, lập tức ra lệnh cho Công Bộ triệu tập những thợ giỏi nhất đất nước, cung cấp đầy đủ tiền bạc và vật tư, lệnh cho bọn họ bằng mọi giá phải nghiên cứu cải tiến và chế tạo ra bằng được một con tàu tương tự.

Các công ty của các nước Hà Lan, Bồ Đào Nha, Pháp, Đông Ấn Anh hiện tại đang gặp nhiều sự cản trở từ chính sách bế quan tỏa cảng của Nhật Bản và Thanh Quốc, Đại Việt là một nước nằm sát biển, có đường bờ biển dài thuận tiện cho tàu thuyền đi lại cũng như đường biên giới trên lục địa tiếp giáp với nhiều nước, rất thích hợp là nơi trung chuyển hàng hóa từ Châu Âu.

Trong khi các nước khác còn trong thời kỳ đóng cửa thì Đại Việt lại chủ động mở rộng cánh cửa giao thương với người nước ngoài, không những vậy còn hết sức tạo điều kiện để đảm bảo sự an toàn thuận lợi cho các thương nhân, dần dần thu hút tàu bè của thương nhân các nước lớn trên thế giới tấp nập đến đây buôn bán.

Đại Việt giống như miếng bọt biển, bắt đầu hấp thu nền tri thức của thế giới, những tiến bộ về mặt khoa học kỹ thuật.

Lúc này, triều đình Tây Sơn đứng trước một yêu cầu hết sức bức thiết đó là bằng mọi giá phải thống nhất đất nước để có được sự ổn định phát triển kinh tế. Ban đầu, Cảnh Thịnh cũng dự định bỏ tiền ra mời công ty Đông Ấn Anh hỗ trợ, như vậy thì có thể dùng một khoảng thời gian ngắn nhất nhẹ nhàng đánh bại Nguyễn Ánh nhưng rất nhanh thì hắn đã phủ quyết vấn đề này, người xưa thường nói "mời thần dễ chứ tiễn thần rất khó", một khi Đại Việt sơ suất thì ai biết được người Anh có lật lọng hay không, cách tốt nhất vẫn là tự mình giải quyết chuyện nội bộ.

Liên quân Xiêm La và Vạn Tượng hiện tại đang chuẩn bị tấn công thâu tóm hoàn toàn Chân Lạp để có thể tấn công Tây Sơn từ phía Tây. Đại đô đốc Vũ Văn Dũng cùng Đô đốc Nguyễn Văn Huấn đã đem theo ba vạn quân tinh nhuệ đến chi viện Chân Lạp để phòng thủ trước sức tiến công của quân Xiêm La, Cảnh Thịnh chỉ cần hai người bọn họ giữ vững vàng hai tòa thành lớn La Bích và Outdong như hai tảng đá ngầm sừng sững trước sóng lớn thì quân Xiêm La đánh lâu ắt sẽ mỏi mệt mà tự động rút lui.

Một khi quân Xiêm La rút lui, Vũ Văn Dũng sẽ thuận thế xóa bỏ triều đình Outdong, sáp nhập Chân Lạp vào bản đồ Đại Việt, như thế thì có thể kê cao gối mà ngủ.

Ở trong chuyện này, về mặt đại nghĩa là Đại Việt làm không đúng nhưng đây là đại tranh chi thế, thời đại tranh đấu ở cấp độ thế giới, thời gian không cho phép Đại Việt mãi loanh quanh ở cái ao làng Đông Dương cho nên Đại Việt phải dùng thủ đoạn dứt khoát để giải quyết những nguy cơ luôn tiềm ẩn, kéo chân sự phát triển của Đại Việt.