Chương 91: Xiêm La Tấn Công 2

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 91: Xiêm La Tấn Công 2

Chương 91: Xiêm La Tấn Công 2

Lần viễn chinh này của quân Xiêm La, Chiêu Thùy Biện quyết tâm không phạm vào sai lầm cũ, mưu trước rồi sau mới động, đem địch nhân đối đãi ở vị trí cao nhất, quyết không vì khinh địch mà mắc phải sai lầm, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức.

Thời gian đến, bảy vạn liên quân Xiêm  La chia làm hai cánh quân, xuất phát từ Bắc Tầm Bôn và Xiêm Riệp, ồ ạt tràn vào Chân Lạp.

Quân Xiêm La tuy đã có thay đổi về mặt chiến lược, nhưng bản chất tàn nhẫn thì không thay đổi, đi đến đâu đều cướp sạch, phá sạch, giết sạch, hãm hiếp phụ nữ.

Người dân Chân Lạp ở các nơi mặc dù đã nhận được tin báo rút lui trước đó nhưng có một số làng nhỏ hoặc là ở nơi xa xôi không nhận được tin tức, hoặc là không tin tưởng vào tin tức triều đình thông báo không kịp thời di chuyển đều gặp quân Xiêm La tai họa, nơi bọn chúng đi qua, chó gà không tha.

Thành La Bích hiện tại đang lâm vào khủng hoảng, Ang Eng ra lệnh bỏ thành, các quan lại đứng đầu lập tức đem theo binh lính cùng người nhà rút lui từ sớm, vì để giảm bớt gánh nặng cho Outdong, Ang Eng đã sớm thông báo chỉ cho phép quan lại, tướng lĩnh và binh lính đem theo người nhà tiến về Outdong, những người dân bình thường không có mối liên hệ, không có người nhà làm công chức thì bỏ mặc tự sinh tự diệt.

Trong mắt những kẻ thống trị, tính mạng của những người dân thường chỉ như cỏ dại vậy, chết lớp này, rồi sẽ mọc lại lớp khác.

Những người dân thường của thành  La Bích lâm vào khủng hoảng khi bị bỏ rơi, hơn ai hết những người dân này rất rõ ràng sự tàn bạo của quân Xiêm La. Mang theo hy vọng cuối cùng, vô số dân chúng gồng gánh nhau chạy về Outdong nhưng đối mặt bọn họ chỉ là gươm và giáo của triều đình Outdong, lấy lý do phòng ngừa gian tế trà trộn, ngăn cản không cho bọn họ vào thành, bức bọn họ đối mặt với quân giặc hung hãn tàn bạo với tay không tấc sắt.

Đại đô đốc Vũ Văn Dũng và Đô đốc Nguyễn Văn Huấn lúc nhìn thấy tin tức thám tử đem đến, biết được tình cảnh như vậy chỉ biết bốn mắt nhìn nhau thở dài một tiếng, Ang Eng cũng thật là máu lạnh, đứng trước sinh tử tồn vong, chuyện như vậy cũng không trách được Ang Eng.

Đại đô đốc Vũ Văn Dũng mặc dù xót thương cho những người dân thành La Bích nhưng hiện tại y cũng đành bất lực, trách nhiệm lần này của y rất nặng nề, nếu như chỉ vì quyết định thiên hướng tình cảm của bản thân mà khiến cho quân Đại Việt đại bại thì y sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Đối với cuộc chiến lần này, Đại Việt chỉ được phép thắng không được phép bại.

Thắng thì bờ cõi được mở mang, vòng vây với Nguyễn Ánh càng thêm xiết chặt, triều đình Tây Sơn tiến thêm một bước dài để thống nhất đất nước, răn đe ngoại bang.

Thua thì quân Xiêm La sẽ áp sát đe dọa triều đình Tây Sơn từ phía Đông, Nguyễn Ánh lại có cơ hội ngóc đầu trở lại, tình cảnh Tây Sơn càng thêm gian nan, chiến tranh kéo dài khiến cho đất nước càng thêm suy kiệt.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời dần dần bay lên cao, ánh bình minh ấm áp tỏa ánh sáng xuống khắp đại địa, từ phía chân trời có tiếng bước chân vang dội, đoàn quân Xiêm La đông đúc như kiến, trải dài như một cơn sóng lớn muốn đổ ập xuống cuốn phăng đi mọi thứ.

Ở trong làn gió, lẫn khuất sát khí, thổi đến làm cho lòng người tê tái lạnh lẽo, cho dù nắng ấm liên tục toả xuống từ phía trên cao cũng không thể nào xua tan đi được sự lạnh lẽo ở trong lòng người.

Chiêu Thùy Biện kéo quân đến thành La Bích, quân đội Xiêm La không mất một mũi tên viên đạn nào đã dễ dàng chiếm lấy ngôi thành này, sự chống cự ngoan cường của quân Chân Lạp mà y mường tượng ra lúc này không hề xuất hiện khiến cho y cũng cảm thấy bất ngờ.

Thành La Bích lúc này tựa như một ngôi thành chết, ngôi thành đã từng được mệnh danh là kinh đô thứ hai của Chân Lạp giờ đây trông vô cùng hoang phế, cửa thành rộng mở toang không hề có quân coi giữ, bên trong thành người nào chạy được đã chạy, những kẻ còn lại hầu hết là những người già yếu, những người bệnh tật hoặc là những kẻ ăn mày ôm tâm lý may mắn không thể đi.

Quân Xiêm La vào thành tiến hành một trận tẩy rửa, giết sạch những người dân Chân Lạp còn sót lại, đi từng nhà vét đến từng hạt lương thực cuối cùng.

Xác chết của những người dân vô tội được tập trung chất thành đống ở nhiều nơi khác nhau trong thành La Bích, sau đó bị quân Xiêm La châm lửa đốt.

Từ phía thành Outdong có thể nhìn thấy được vô số cột khói đen bốc thẳng lên trời cao từ phía thành La Bích, báo hiệu quân Xiêm La đã tiến đến. Quạ bay thành đàn đen kịt ở trên bầu trời, bọn chúng là loài chim chuyên ăn xác chết, là sủng vật của tử thần, ở đâu có tử vong xuất hiện là bọn chúng có mặt ở đó, sảng khoái thưởng thức bữa tiệc mà tử thần dành riêng cho chúng.

Những người dân Chân Lạp còn tập trung dưới thành Outdong, nhìn thấy những cột khói đen bốc lên cao từ phía thành La Bích, trong nội tâm bọn họ càng thêm hoảng sợ, bọn họ càng thêm đau khổ khóc lóc van xin vị vương thượng của mình có thể rủ lòng thương xót mở cửa thành cho bọn họ vào bên trong trú ẩn.

Tiếng khóc than vang vọng một góc trời nhưng nào có vang được đến vương cung, chỉ có những người lính Chân Lạp mới có thể nghe được tiếng khóc của những người dân này, đôi tay những người lính xiết chặt lấy vũ khí trên tay đến trắng bệch bàn tay, cánh tay không ngừng run rẩy.

Những người lính Chân Lạp mặc dù rất muốn mở cổng thành, nhưng phía sau lưng họ lại là gia đình của chính mình cho nên bọn họ không thể làm được, ở trong lòng chỉ đành hổ thẹn xin lỗi những người dân này, âm thầm thề sẽ quyết giết thêm thật nhiều binh lính Xiêm La để báo thù cho những người dân bên dưới, sự vô tình của Ang Eng tình cờ lại khiến cho sự quyết tâm chiến đấu của binh lính Chân Lạp lên cao.

Những người dân bị bỏ rơi dần dần lâm vào tuyệt vọng, họ cầu xin đã nhiều ngày, chịu nhiều đói khổ nhưng đáp lại chỉ là sự máu lạnh vô tình của triều đình Outdong, có người tỉnh ngộ buông lời thóa mạ chửi bới sau đó dẫn nhau rời đi để tìm kiếm một con đường sống nhưng càng nhiều là vẫn ở lại ôm chút hy vọng mong manh.

Trong ánh mắt của những người dân này chỉ có sự mờ mịt vô định, bọn họ không còn biết bấu víu vào đâu.

Vài ngày sau, quân Xiêm La đến, bọn họ vây chặt thành Outdong từ ba hướng, những người dân bị bỏ rơi dưới thành Outdong lâm vào khủng hoảng tột độ, bọn họ không có lối thoát, bị dồn đến đường cùng, những người dân này nép sát vào nhau, cầm lấy những gì có thể làm vũ khí muốn vẫy vùng chống lại số phận.

Đối mặt quân đội tinh nhuệ của Xiêm La, sự vùng vẫy của những người dân này là vô ích, chờ đợi bọn họ chỉ có sự tàn sát, tựa như những con cừu vô lực trước mặt kẻ đồ tể.

Chiêu Thùy Biện cưỡi ngựa ra phía trước tiền quân, y nhìn về phía thành Outdong, trông thấy tình cảnh hỗn loạn bên dưới thành mà trong lòng không khỏi xem thường Ang Eng, đột nhiên y cất tiếng cười to thật sảng khoái, bốn vạn quân Xiêm La cũng cất tiếng cười theo.

Tất cả binh lính Xiêm La dùng hết sức lực cười to hết mức có thể, bốn vạn người cùng cười, tiếng cười vang vọng đến tận trời cao, bọn họ muốn cười vào mặt Ang Eng, cười vào sự bất lực của triều đình Outdong vì không thể bảo vệ người dân của mình.

Chiêu Thùy Biện cho quân lính Xiêm La vây chặt thành mà chưa vội đánh, y muốn sự khủng hoảng bao trùm lấy Outdong làm mai một đi ý chí chiến đấu của binh lính Chân Lạp.

Ngồi trong soái trướng, Chiêu Thùy Biện hỏi tùy tướng của mình:

- Có tin gì từ phía quân Nguyễn?

Một vị tướng lãnh đứng lên cung kính:

- Bẩm đại nhân! Cho đến giờ quân trinh sát của ta vẫn chưa thấy bóng dáng quân Nguyễn đâu.

Nghe vậy, các tướng lĩnh trong soái lều đều nổi giận. Chiêu Thùy Biện đưa tay đè xuống:

- Không cần nóng giận! Chuyện này ta cũng đã lường trước, quân Nguyễn bội ước sau này ta không khiến bọn họ trả giá thật đắt thì không thể bình nỗi tức giận này.

Khẽ dừng một chút, Chiêu Thùy Biện trầm giọng nói:

- Truyền lệnh xuống! Sáng mai toàn quân đánh thành Outdong, chỉ cần hạ được thành Outdong, bổn đốc đồng ý cho binh lính ba ngày thỏa sức cướp bóc.

Chư tướng nghe xong, trong lòng người nào người nấy vui mừng quá đỗi, vội vàng cung kính tạ ơn.