Chương 87: Tử cục

Tây Sơn Hoàng Triều

Chương 87: Tử cục

Chương 87: Tử cục

Tả Cung Tần Trần Thị Đang vừa mới trở về vương phủ thì có người thân tín đến báo về Nguyễn Ánh. Trần Thị Đang mặc dù nghe người hầu nói nhưng vẫn hỏi lại cho chắc:

- Ngươi nói rằng vương gia dạo này hay qua lại với một cô gái tại một căn biệt viện hay sao?

Người hầu cung kính bẩm báo:

- Bẩm Tả Cung Tần, người của chúng ta chỉ có thể từ xa quan sát vương gia không dám đến gần căn biệt việt đó vì sợ đánh rắn động cỏ nhưng cũng đã điều tra ra được, cô gái mà vương gia lui tới chính là do Võ Tánh tướng quân dâng lên cho vương gia.

Tả Cung Tần Trần Thị Đang khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo sau đó hừ lạnh:

-Võ Tánh cũng thật là to gan!

Trần Thị Đang đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn nhỏ có rất nhiều hoa ở bên ngoài, trầm mặc không nói, không khí ở trong phòng theo sự trầm mặc của nàng mà bỗng dưng trở nên nặng nề. Người hầu thân tín của nàng vẫn đứng im chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của Trần Thị Đang mà không dám nhúc nhích.

Lát sau, chỉ nghe một tiếng thở dài khe khẽ từ Trần Thị Đang:

-Thôi vậy! Chỉ là một ả đàn bà không danh phận, trước mắt cứ để cho ả ta đắc ý, phân tán sự chú ý của vương gia, có như vậy thì đại sự của ta càng thêm dễ tiến hành, so với tương lai của mẹ con chúng ta, một ả đàn bà có đáng là gì.

Nói xong, Trần Thị Đang không thèm để ý đến chuyện này nữa, nàng bắt đầu suy tính lên những bước tiếp theo để có thể đưa Nguyễn Phúc Đảm đoạt vị.

Thành Diên Khánh.

Xuân Hoa Lâu là kỹ viện nổi danh nhất của tòa thành này, nơi này kỹ nữ đẹp như hoa, được tuyển chọn một cách tỉ mỉ chuyên môn để dùng phục vụ cho những tay nhà giàu và quan lại có tiền.

Hôm nay Xuân Hoa Lâu đột nhiên thay đổi tú bà, tú bà cũ của Xuân Hoa Lâu đã sang lại nơi này cho người khác, đem theo một số tiền cực lớn về quê an dưỡng nửa quảng đời còn lại. Tú bà mới của Xuân Hoa Lâu là một người phụ nữ khá phúc hậu, nàng đối với những cô gái làm nghề kỹ nữ khá tốt chứ không hề khắc nghiệt như Tú bà cũ, khiến cho các cô gái vui lòng phục tùng và càng ra sức làm việc.

Việc đổi Tú bà đối với những người làm trong Xuân Hoa Lâu có ảnh hưởng rất lớn, giống như là đổi trời nhưng đối với những khách làng chơi lại không có một chút xíu ảnh hưởng nào. Bọn họ không quan tâm Tú bà mới là người nào, miễn sao Xuân Hoa Lâu vẫn hoạt động như cũ, vẫn vì bọn họ cung cấp một chốn trăng hoa thì bọn họ vẫn đến đây tiêu tiền như nước. Nói chung, việc Xuân Hoa Lâu đổi Tú bà chẳng hề gây nên một chút gợn sóng nào ở cái đất Diên Khánh này.

Hôm nay, Xuân Hoa Lâu lại đón tiếp một vị khách quen đặc biệt, là một công tử quyền quý, vị công tử này rất nhiều tiền nhưng cũng rất ngại gặp người, mỗi lần đến Xuân Hoa Lâu đều yêu cầu giữ bí mật và đòi hỏi một căn viện nhỏ riêng biệt để phục vụ. Nếu có người quen thấy được mặt vị công tử này, bọn họ sẽ nhận ra ngay người này là ai, đó chính là thái tử Nguyễn Phúc Cảnh, người con cả của Nguyễn Ánh.

Kể từ khi Võ Tánh đem theo Bùi Xuân Hoa trở về Gia Định rồi sau đó Nguyễn Phúc Cảnh lại nghe được tin Bùi Xuân Hoa lại được Võ Tánh dâng cho Nguyễn Ánh, người thiếu niên lần đầu tiên trúng tiếng sét ái tình cảm thấy bất lực chán chường, y bắt đầu vùi đầu vào chốn phong nguyệt tìm vui để quên đi nỗi sầu trong lòng, đi nhiều rồi cũng thành thói quen, cứ mỗi khi rãnh rỗi không trốn được đến Xuân Hoa Lâu vui chơi, trong lòng Nguyễn Phúc Cảnh lại cảm thấy khó chịu.

Nguyễn Phúc Cảnh một mình ở trong biệt viện của Xuân Hoa Lâu uống rượu, y có thói quenn phải uống đến ngà ngà say thì mới có thể buông lỏng mình ra mà tận tình thanh sắc, ở bên cạnh y có hai cô gái thuộc dạng hoa khôi của Xuân Hoa Lâu ngồi bồi tiếp, tuy các nàng là hoa khôi nhìn cũng rất xinh đẹp thuận mắt, nhưng ở trong lòng Nguyễn Phúc Cảnh nếu đem vẻ đẹp các nàng so với vẻ đẹp như tiên thiên của Bùi Xuân Hoa thì quả thật không đáng nhắc tới, chẳng khác nào đom đóm mà so với ánh trăng.

Càng nghĩ đến Bùi Xuân Hoa, trong lòng Nguyễn Phúc Cảnh càng cảm thấy buồn bực, y uống rượu càng nhiều, mặc dù tửu lượng của y rất tốt nhưng mà không hiểu tại sao hôm nay chỉ mới uống có mấy bình rượu mà y đã cảm thấy không được tỉnh táo, cả người cứ có cảm giác phiêu phiêu như muốn bay lên trời, y cảm giác rất là sảng khoái chưa từng thấy, tựa như bất cứ chuyện gì khó khăn ở trên đời này cũng không thể cản trở được y.

Đột nhiên, ở đáy lòng của Nguyễn Phúc Cảnh cảm thấy khô nóng, tựa như dục hỏa đốt người, y bắt đầu táy máy tay chân lên người hai cô gái. Hai cô gái được dặn dò của Tú bà từ trước, cố gắng ép rượu cho Nguyễn Phúc Cảnh, lúc này ý thức của Nguyễn Phúc Cảnh không còn tỉnh táo, nên rượu đưa đến miệng là uống.

Phía bên ngoài cửa viện có bốn người thị vệ đứng gác, những người này đều là tâm phúc thân tín của Nguyễn Phúc Cảnh, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho y. Từ trước đến giờ, với thân phận thái tử của mình, mỗi lần Nguyễn Phúc Cảnh xuất hành đều có rất nhiều thị vệ và mật vệ đi theo bảo vệ nhưng lúc này thái tử đi ăn chơi nên y cũng không dám huênh hoang mang theo quá nhiều người gây sự chú ý.

Bốn người thị vệ này đứng gác rất nghiêm túc, tinh thần cảnh giác rất cao, không cho bất cứ người lạ nào đến gần căn biệt viện. Lúc này, có một người con gái đi tới, nàng khoảng chừng hơn hai mươi, khuôn mặt khá xinh đẹp, thân hình nãy nở, ăn mặc lả lơi khiến người đối diện phải hô hấp dồn dập, nàng bưng trên tay một khay rượu, tiến đến gần mấy người thị vệ.

Bốn người thị vệ cũng không kiềm chế được mà liếc mắt đánh giá cô gái này một chút, một người trong số đó cầm lấy bình rượu uống một ly, sau một khoảng thời gian cảm thấy không có việc gì mới gật đầu ra hiệu cho ba người thị vệ còn lại. Bốn người thị vệ kiểm tra kỹ càng xong mới đồng ý cho nàng bước vào trong biệt viện.

Khi nàng bước vào trong phòng, Nguyễn Phúc Cảnh cùng hai cô gái đã không còn giữ được sự tỉnh táo, bọn họ triền miên quấn lấy nhau không một mảnh vải, nếu hai cô gái này còn tỉnh táo, bọn họ sẽ nhận ra được người đến là ai, nàng chính là Xuân Thu đã từng là một trong những hoa khôi của Xuân Hoa Lâu nhưng chỉ tiếc nàng sớm mắc phải một căn bệnh bất trị lúc bấy giờ đó là bệnh Hoa Liễu.

Mặc dù căn bệnh hoa liễu mà nàng mắc phải chỉ mới ở giai đoạn đầu nhưng Xuân Thu biết rõ nàng không còn sống lâu nữa, nàng chỉ còn có một khoảng thời gian trước khi căn bệnh bộc phát hoàn toàn lấy đi sinh mạng của nàng nhưng nàng khác những cô gái khác, nàng là tự nguyện bán thân vào chốn này kiếm tiền lo cho người nhà cho nên nàng còn có người thân, nàng không biết tại sao Tú bà lại muốn đối phó vị công tử này nhưng nàng không quản nhiều như vậy, Tú bà đã hứa sau khi xong việc sẽ cho nàng một số tiền lớn đủ để cho người em duy nhất còn lại trên cõi đời này của nàng có thể về sau áo cơm không lo, đối với một người sắp chết như nàng thì còn có gì mà băn khoăn nữa, càng huống hồ những kẻ tới nơi phong hoa tuyết nguyệt này cũng không phải những kẻ tốt lành gì.

Xuân Thu là một người con gái yếu đuối, nàng bị xã hội này vùi dập đến tận cùng cay đắng, cho nên lòng của nàng thực sự lạnh hơn bất cứ ai, nàng không hề cảm thấy tội lỗi khi hại những người không liên quan đến mình, cái nàng muốn chỉ là để cho em của mình có cuộc sống tốt đẹp hơn để nó không phải sa bước chân vào chốn sình lầy như nàng.

Thở dài một tiếng, Xuân Thu không hề do dự nữa, nàng cởi quần áo gia nhập vào với ba người kia.

Nguyễn Phúc Cảnh lúc này đã mất hết lý trí, dục hỏa đốt người khiến cho y chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, cho dù là ai đến cũng không cự tuyệt nhưng y có ngờ đâu một lần phong hoa phóng đãng lại là bước chân vào tử cục do người khác bố trí.

Hữu tâm mà tính vô tâm, có lẽ cho đến khi trút hơi thở cuối cùng thì y cũng không bao giờ ngờ đến là có người hại y.