Chương 123: Tấn công Ung Châu

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 123: Tấn công Ung Châu

Chương 123: Tấn công Ung Châu

Hạm đội Trường Sa đang băng băng rẽ song trên biển tới cảng Khâm Châu. Hạm trưởng là Đại tá Võ Văn Huy là con trai của Đại Đô Đốc Võ Văn Dũng, đây là lần đầu tiên anh chỉ huy Hạm đội tấn công Cảng Khâm Châu. Hồi nhỏ anh rất hào hứng ờng được bố kể truyện tấn công Cảng Khâm anh thường ao ước sẽ có ngày được như bố nên đã thi vào trường sĩ quan hải quân. Sau những tháng này rẻn luyện trong lực lượng Hải Quân Đại Việt giờ anh đã là hạm trưởng của Hạm đội Trường sa. Được kế tục binh nghiệp của cha là niềm tự hào của anh, hạm đội từ cảng ở Móng Cái đang tiến tới cảng Khâm sau khi nhận được tin ta đã chiếm được thành Quảng Châu.

Huy quay sang hỏi thuyền phó.

- Bao lâu nữa ta sẽ tới cảng Khâm Châu.

Viên thuyền phó báo cáo.

- Báo cáo thuyền trưởng, khoảng nửa ngày đường nữa ta sẽ tới cảng Khâm.

Huy gật đầu.

- Hoàng thượng ra lệnh cho ta sau khi bắn phá pháo đài của Khâm Châu phải đổ quân lên để chiếm lấy Cảng Khâm. Theo tin tình báo cảng Khâm Châu có một pháo đài với khoảng năm nghìn lính, có khoảng năm mươi khẩu pháo lớn tầm bắn hai cây số, với hỏa lực của chúng ta thì tiêu diệt pháo đài không khó. Chúng ta sẽ như một mũi dao thọc sâu để tấn công vào thành Ung Châu gây bất ngờ cho dịch.
Viên thuyền phó gật đầu.

- Với hai vạn lính thủy đánh bộ chúng ta sẽ tấn công thành Ung Châu từ hướng đông chắc chúng sẽ rất bất ngờ, vì đoán chúng ta đánh từ phía Nam.

Sau nửa ngày, cảng Khâm Châu đã xuất hiện trước mặt, qua ống nhòm Huy nhìn thấy một số chiến thuyền của nhà Thanh đang đậu ở cảng, đang xoay mạn để dựa vào pháo đài ở Cảng Khâm chống lại hạm đội Trường Sa. Huy hạ lệnh.

- Cho tàu ngầm tấn công hạm đội nhà Thanh, còn tàu hộ vệ tên lửa tiến lên tấn công pháo đài.

Lúc này Lưu Bá Ôn chỉ huy hạm đội chiến thuyền nhà Thanh ở cảng Khâm Châu đang cho thuyền xoay mạn để chĩa pháo ra nghênh chiến. Chỉ huy năm chiến thuyền tải trọng ba trăm tấn, mỗi mạn bố trí năm khẩu pháo chuyên để truy bắt Hải Tặc nên y biết rằng không thể ra khơi để nghênh chiến hạm đội Trường Sa. Y tính toán dựa vào súng lớn trên pháo đài để bắn các tàu lớn, y chỉ phòng thủ bảo vệ cảng sự tính toán của y chính xác nếu như gặp các hạm đội của những nước ở Châu Á như Nhật Bản, Triều Tiên nhưng y không biết rằng y đang chui vào vòng ngắm các tàu ngầm Đại Việt. Những tàu ngầm Đại Việt thế hệ mới đã chạy bằng động cơ đốt trong nên tầm hoạt động rất xa hơn một nghìn hải lý, khi lặn dùng động cơ điện các tàu đểu trang bị tám quả ngư lôi để tấn công.

Khi các tàu hộ vệ tấn lửa vào tầm ngắm đồng loạt bắn Kachiusa về phía pháo đài ở cự ly năm cây số thì các tàu ngầm cũng bắn ngư lôi tới tấp về các chiển thuyền của Hải quân Thanh. Lưu Bá Ôn đang và các thủy thủ còn đang nhìn những đường đạn Kachiusa cùng những tiếng rít chói tai thì ngư lôi rẽ nước bang bang lao vào những chiến thuyền, khi hải quân Thanh phát hiện ra thì đã muộn. Cùng với những tiếng nổ trên pháo đài, những thuyền chiến của Hải quân Thanh cũng trúng đạn nổ tung, những mảnh ván, súng thần công và xác người văng tứ tung, con tàu gãy làm đôi từ từ chìm xuống biển. Lúc này bến cảng càng hỗ loạn, những người trên thuyền vội nhảy xuống nước lao vào bờ, hoặc xuống những chiếc thuyền nhỏ bơi vào bờ.

Sau mười phút bắn phá, pháo đài gần như bị phá hủy, những chiến thuyền của Hải quân Thanh cũng chìm nghỉm. Lúc này những chiếc thiết giáp hạm tiến lại gần và tiếp tục nã pháo vào pháo đài cảng Khâm, mười phút sau những chiếc tàu vận tải chở quân đổ bộ lên cảng Khâm. Lực lượng bố phòng của cảng Khâm bị tiêu diệt một nửa, ba nghìn quân còn lại bỏ chạy về phía thành Ung Châu. Võ Văn Huy theo tàu nhỏ lên bờ, anh cho tập hợp quân đội và chuẩn bị tiến về thành Ung Châu cách đó mười cây số. Lúc này sĩ quân báo có người đến xin gặp, Huy cho mời lát sau thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi để tóc kiểu nhà Thanh nhưng mắt hai mí người đó thấy Huy liền cúi chào và đưa một tín vật. Nhìn thấy tín vật Huy biết đây là người của Cẩm Y vệ nên hỏi.

- Tình hình trong thành Ung Châu thế nào?

Người đó báo cáo.

- Hiện tin thành Quảng Châu thất thủ đã làm cho thành Ung Châu rất loạn. Đề đốc Tôn Văn ở đó đang tìm cách trấn an hai vạn quân giữ thành. Hiện tại chủ công và Đại Quân cũng đã vượt qua ải Mục Nam Quan chắc chỉ hai ngày nữa là tới Quảng Đông.

Huy gật đầu

- Vậy chúng ta phải nhanh lên chiếm thành Ung Châu để đón chúa công.

Lúc này ở thành Quảng Châu sau khi chiếm được thành liên quân Pháp và Anh tiến về phía Bắc với kế hoạch tấn công Hạ Môn (Phúc Kiến) sau đó đánh Đinh Hải (Chiết Giang), chiếm cảng Thượng Hải. Mấu chốt của kế hoạch là tấn công pháo đài Đại Cô thuộc Thiên Tân áp sát Bắc Kinh để ép nhà Thanh phải nghị hòa và bồi thường chiến phí. Còn quân đội Đại Việt một vạn quân ở lại giữ thành Quảng Châu, bốn vạn còn lại dưới sự chỉ huy của Napoleon và Nguyễn Tri Phương xuôi xuống phía Nam với mục đích tấn công Quảng Tây.
Lúc này thành Ung châu đang rối như canh hẹ, tin quân đội Đại Việt đã chiếm cảng Khâm Châu đã tới nơi, Đề Đốc Tôn Văn đang triệu tập các tướng lĩnh đề thương thảo kế sách giữ thành. Tôn Văn suốt ruột nói.

- Tin báo về quân Đại Việt đã làm chủ thành Quảng Châu, cánh quân của chúng từ biên giới cũng đang tiến về đây, còn thủy quân của chúng đã chiếm cảng Khâm Châu chắc vài tiếng nữa cũng sẽ tiến tới đây. Theo các ngươi có kế sách gì để giữ thành.

Viên quan phụ trách hành chính nói.

- Theo thiển ý của thuộc hạ chúng ta bây giờ không có quân cứu viện, Ung Châu thành tòa cô thành với hai vạn quân này thì không giữ được thành. Ngày xưa thời nhà Tống quân Đại Việt đã từng bao vây tòa thành này, quan giữ thành cầm cự được hơn một tháng thì bị quân Đại Việt tràn vào đồ sát cả thành hơn năm vận quân dân đều bị giết. Nên ta có thể rút về Quảng Tây để phối hợp với quân bên đó và giữ được tính mạng của dân thành này.

Viên quan Tổng Binh thì nói.

- Theo ý của thuộc hạ, chúng ta có thành cao hào sâu, quân số hai vạn người nếu huy động dân binh thì thành ba vạn, lương thực có thể dùng sáu tháng. Ta có thể giữ thành vài tháng chờ triều đình đến tiếp viện. Nếu chưa chiến đã bỏ thành thì sau này triều đình sẽ giáng tội, nhẹ mất chức nặng thì xử chém hoặc đầy biệt xứ.

Quân sư của Tôn Văn hiến kế.

- Ta cứ giữ thành vài ngày, nếu thế nguy thì bỏ thành chạy cũng chưa muộn lúc đó có lý do để bẩm báo triều đình. Nếu chưa chiến đã bỏ thành thì sau này cũng khó thoát tội nếu triều đình điều tra.

Sau một hồi bàn luận Tôn Văn đồng ý với ý kiến của quân sư, y ra lệnh điều động bổ sung trai tráng vào dân binh để tăng cường lực lượng giữ thành. Cho dỡ nhiều kiến trúc lớn để lấy gỗ, đá lớn làm vũ khí ném xuống khi quân địch áp sát thành và xây đống gạch lớn trước cửa thành để chống pháo binh bắn thẳng phá cổng thành.

Khi Huy tiến tới thành Ung Châu thì thấy cửa thành đóng chặt, cờ xí cắm đầy trên mặt thành. Quân Đại Việt dàn trận ở phía Đông thành, đợi pháo binh đến, do đã có oto nên việc kéo pháo hạng nặng di chuyển cũng nhanh không phải dùng sức gia súc hoặc người kéo nữa. Trong lúc chờ pháo binh, Võ Văn Huy cho người bắn tên buộc thư vào thành giao hẹn nếu một tiếng nữa không đầu hàng thì sẽ tấn công thành.