Chương 122: Tấn công thành Quảng Châu.

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 122: Tấn công thành Quảng Châu.

Chương 122: Tấn công thành Quảng Châu.

Do thành Quảng Châu cách khá xa bờ sông nên chỉ có các thiết giáp hạm của Đại Việt có thể bắn tới nơi, tầm súng của quân Thanh không bắn tới nên các pháo binh của Đại Việt mặc sức bắn phá. Sau khi soái hạm bắt hơn năm trăm phát đạn đại bác làm vỡ một mảng thành, liên quân tràn lên tấn công.

Quân Thanh trong thành được trang bị súng 1874 và lựu đạn nên dũng cảm phòng ngự mặc cho súng máy và súng cối bắn tới tấp. Hai bên giao chiến một ngày, liên quân vẫn chưa chiếm được thành. Buổi tối Lưu Minh về dinh thự nghỉ ngơi, sau một ngày chỉ huy chiến đấu y cũng mệt mỏi, lúc này người quản gia mang canh gà tần sâm món ưa thích vào cho y tẩm bổ. Từ khi hạ bệ được Lâm Tắc Từ Lưu Minh rất tin tưởng người quản gia đã phong cho y một chức quan nhỏ để tiện đi theo mình những lúc làm công vụ. Người quan gia nói.

- Lão gia tranh thủ dùng canh để tẩm bổ rồi nghỉ ngơi, ngày mai lại tiếp tục. Với sức mạnh của vũ khí mới liên quân không có khả năng chiếm được thành Quảng Châu.

Lưu Minh uống hết chén canh rồi nói.

- Cũng may Lâm Tắc Từ huấn luyện và trang bị tốt cho đội quân này, chứ nếu trang bị như ở pháo đài Hổ Môn thì chắc hôm nay thất thủ.

Uống canh nằm một lát không biết có phải do mệt mỏi không mà Lưu Minh thiếp đi, người quản gia tiến lại lay mấy lần mà y không tỉnh. Quản gia lục trên ngươi y tấm lệnh bài rồi đi ra ngoài cửa, một lúc sau y đến một cửa tiệm thuốc Bắc đang đóng cửa gõ ba tiếng to, hai tiếng nhỏ cánh cửa mở ra, một người làm công ở tiệm thuốc tầm hai mươi tuổi ra dấu cho y đi theo. Viên quản gia lặng lẽ đi theo người giúp tiến vào một căn phòng nhỏ ở hậu viện, khi vào trong thấy có năm người chờ sẵn, viên quản gia đặt tấm lệnh bài lên bàn và nói.

- Tại hạ may mắn không làm nhục mệnh của chủ công.

Người chủ tiệm thuốc tầm năm mươi tuổi nói.

- Chúng ta đã ẩn mình ở đây hơn mười năm hôm nay là cơ hội giúp chủ công lấy lại đất đai của Đại Việt mọi người chia nhau hành sự theo kế hoạch.

Viên quản gia gật đầu nói.

- Tại hạ đã nắm rõ lối đi trong thành, nguyện dẫn đường cho các chiến sĩ của chúng ta tấn công vào cổng thành.

Chủ tiệm đưa tay nắm vai viên quản gia và nói.

- Cố lên nhé, ta tin ngươi sẽ thành công.

Viên quản gia nhìn vào mắt người chủ tiệm, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm anh đi ra ngoài lúc này không biết từ bao giờ có hai chục người đứng sẵn mặc trang phục quân Thanh. Viên quản gia gật đầu chào mấy người đó rồi bước lên kiệu ở sẵn ngoài cửa, những người đó bám theo không nói câu nào. Chiếc kiệu đi về phía cửa Nam nơi sáng nay diễn ra cuộc tấn công của liên quân, nếu người tinh ý sẽ nhận ra chiếc kiệu chỉ chở có một người gầy mà phải bốn người lực lưỡng khiêng vẫn rất nặng. Khi đến gần cửa thành một toán lính canh xuất hiện chặn những người đang tiến đến, viên quản gia đưa lệnh bài nói.

- Phụng mệnh tướng quân nhà ta, chúng ta đi kiểm tra tình hình cổng thành.

Viên quan chỉ huy canh phòng nhận ra viên quản gia thân tín của Lưu Minh, lại cầm lệnh bài của quan khâm sai nên vội vàng ra hiệu cho lính tản ra và nịnh nọt nói.

- Ngài đêm hôm khuya khoắt còn đi tuần vất vả quả, để hạ quan dẫn ngài đi kiểm tra một vòng để ngài còn về báo cáo cho đại nhân.

Lúc này ở kho thuốc súng một số bóng đen xuất hiện, nhờ có bản đồ của viên quản gia nên họ nhanh chóng áp sát và dùng nỏ sắt bắn hạ các tên lính canh gác, mấy người nhanh chóng áp sát kho thuốc súng và cài đặt bộc phá. Khi viên quan chỉ huy đưa mọi người đến gần cổng thành, viên quản gia nói.

- Vâng mệnh đại nhân chúng ta sẽ canh gác ở đây một canh giờ để nghe ngóng tình hình, chúng ta sẽ trông cho các ngươi có thể nghỉ ngơi một lát.

Viên quan chỉ huy cười lấy lòng.

- Vậy phiền ngài, tôi cho anh em nghỉ một lát hôm nay chiến đấu suốt ngày anh em cũng vất vả.

Y ra lệnh cho lính gác quanh cổng thành tản đi nghỉ ngơi một lát, còn y vẫn ở lại cùng hai chục tên lính để tiện cho viên quản gia sai bảo, và giám sát tình hình. Thấy thế viên quản gia nói.

- Đưa ta lên mặt thành để xem xét.

Viên quan chỉ huy nói.

- Mời ngài lên, tuy nhiên ngài phải đi lại cẩn thận, hôm nay binh lính chết nhiều máu chảy đầy trên mặt thành, đã cho cọ rửa nhưng vẫn trơn lắm, hơn nữa gạch đá đổ nhiều cũng rất khó đi lại.

Hai người khó nhọc trèo lên các bậc thanh lên mặt thành, viên quan gia đứng nhìn xung quanh đột nhiên chỉ về phía sau viên quan chỉ huy và nói.

- Đằng kia có cái gì nhỉ.

Tên chỉ huy vừa ngoái lại thì người quản gia nhanh chóng một tay bịt miệng tay kia rút dao đâm xuyên ngực viên chỉ huy, tên chỉ huy giãy người một cái rồi từ từ đổ gục. Viên quản gia buông tay cho xác tên chỉ huy đổ xuống, lấy dao lau vào vạt áo viên chỉ huy rồi rút trong người ra một khẩu súng pháo hiệu bắn lên trời. Nhìn súng pháo hiệu bắn lên, nhóm người dưới cổng thành cũng đã giải quyết nhanh gọn đám lính sau đó nhanh chóng lấy thuốc nổ và vũ khí ở trong kiệu. Mấy bữa trước để đề phòng đại bác bắn thủng cổng thành để tấn công nên phía trước cổng thành xây một đống gạch rất dày, cẩn thận hơn Lưu minh cho xây gạch bịt kín cổng thành phía trong. Bốn mươi cân thuốc nổ được cài vào cổng thành, chờ viên quản gia đi xuống thì giật nổ.

- Ẩm! tiếng nổ lớn vang lên trong đêm khuya khoắt, cổng thành thủng một lỗ rất to gạch đá bay tứ tung bụi mù mịt.

Lúc này ở kho thuốc súng sau khi thấy pháo hiệu, những người áo đen giật bộc phá làm kho thuốc súng nổ tung, binh lính trong thành nghe tiếng nổ giật mình rối loạn chạy nháo nhác, có người hô quân giặc vào thành rồi làm cho mọi người càng loạn. Lúc này quân Đại Việt ém sẵn ở bên ngoài bờ sông chạy vào thành, cùng lúc hai mươi người và viên quản gia đang dùng súng tiểu liên và lựu đạn bắn chặn các tốp lính nghe tiếng nổ chạy tới. Quân kỵ binh Đại Thanh cũng chạy đến tiếp viện, viên quản gia và hai mươi người liều mạng bắn trả mặc cho quân Thanh bắn tới tấp như mưa, từng người ngã xuống những người còn lại liều chết giữ chặt cửa để quân ta tiến vào, khi quân Đại Việt lọt được vào thành và tiếp ứng cho quân bên trong thì chỉ còn lại năm người, mười năm người và cả viên quản gia đã hy sinh.

Khi quân Đại Việt tràn vào thành, tùy tùng của Lưu Minh chạy đến phủ nơi Lưu Minh đang nghỉ ngơi để tìm, thấy Lưu Minh đang ngủ thì vội gọi dậy những mãi không thấy Lưu Minh tỉnh, có người vội lấy chậu nước dội mạnh và lay mãi Lưu Minh mới tỉnh lại. Viên chỉ huy vội báo.

- Bẩm quan khâm sai, lính Đại Việt đã vào thành, ngài mau cùng chúng tôi chạy ra cổng Bắc để thoát.

Lưu Minh giật mình.

- Sao quân Đại Việt lại vào được thành, mau đưa ta lên ngựa.

Được sự hộ tống của đám tùy tùng, Lưu Minh lên ngựa chạy thoát ra khỏi cổng Bắc. Lúc này liên quân đã tràn vào làm chủ thành Quảng Đông. Khi Nguyễn Công Trứ và các sỹ quan vào cổng thành, thấy xác mấy người hy sinh để mở cổng thành anh và mọi người đứng nghiêm giơ tay chào. Công Trứ căn dặn mấy người tùy tùng.

- Nhớ phải làm lễ truy điệu cho họ thật trang trọng, họ đã hy sinh cả tuổi thanh xuân để hoàn thành đại nghiệp cho chúa công. Sau khi làm lễ xong thì hỏa tang để mang tro cốt của họ về cố hương.

Nguyễn Công Trứ ra lệnh cho quân lính vào thành phải giữ gìn trật tự, cấm cướp bóc đốt phá, xách nhiễu dân để ổn định tình hình.