Chương 128: Trả lại Lưỡng Quảng

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 128: Trả lại Lưỡng Quảng

Chương 128: Trả lại Lưỡng Quảng

Trong trướng chỉ huy Lâm Tắc Từ bàn với các tướng lĩnh kế hoạch rút lui. Lâm Tắc Từ nói.

- Ta được tin Thượng Hải đã bị chiếm đóng, giờ nếu rút quân về ứng cứu Kinh Thành thì chắc chắn sẽ bị phục kích theo ta nghĩ nên chia chia quân làm hai đội đi cách nhau khoảng năm cây số để tiện cho việc ứng cứu khi bị phục binh.

Viên phó tướng bổ sung.

- Theo ý hạ quan chúng ta chia quân làm hai, đội tinh binh mười vạn quân đi trước mở đường, hai mươi vạn quân đi sau chặn hậu để bảo tồn mười vạn tinh binh. Nếu cần hy sinh hai mươi vạn quân này để giữ lấy mười vạn tinh binh vì hai mươi vạn quân phần lớn là lính mới hoặc dân binh sức chiến đấu không cao.

Lâm Tắc Từ đồng ý việc bảo tồn số tinh binh còn lại để sau này phát triển thành lực lượng chủ lực, do lực lượng này đã được tôi luyện thử thách qua những trận đánh lớn. Trên đường trở về Lâm Tắc Tử chọn trinh sát đi đường là những thợ săn lão luyện để kiểm tra khi đi qua những cánh rừng hoặc đồi núi hoang vắng. Với bản năng của những thợ săn lão luyện họ có thể phán đoán được sự xuất hiện của đông người ở những nơi bị nghi là phục kích đúng như Lâm Tắc Từ dự đoán, quân Đại Việt tổ chức phục kích nhưng phần lớn bị phát hiện nên toán quân phía trước thỉnh thoảng bị phục kích nhưng có sự yểm trợ của cánh quân phía sau nên chỉ bị tiêu diệt một bộ phận nhỏ chưa thiệt hại lớn. Cánh quân phía sau cũng bị liên quân đuổi theo nhưng không qua rát nên chưa bị thiệt hại nhiều. Napoleon chia quân thành từng nhóm khoảng năm nghìn người cỡ tiểu đoàn để tổ chức các trận phục kích nhằm tiêu hao lực lượng của Lâm Tắc Từ, ngoài ra việc liên quân đuổi theo khiến quân Thanh ăn không ngon ngủ không yên. Tuy nhiên sau khi bị phát hiện những nơi phục kích thì đổi chiến thuật kết hợp nhiều tiểu đoàn thành trung đoàn chặn đánh. Nhiều đêm đang ngủ thì liên quân tổ chức tấn công làm quân Thanh thức suốt đêm, sáng hôm sau khi lên đường đi một đoạn lại bị quân Đại Việt phía trước chặn đánh quân Thanh đi chặn hậu vốn là các quân doanh mới thành lập nên kỷ luật chiến đấu chưa cao, bị tấn công ngày đêm, quân sĩ thương vong và mệt mỏi do nhiều đêm mất ngủ khiến quân tình dao động nhiều người lợi dụng đêm tối trốn khỏi đội ngũ nên mới đi nửa đường đã có hơn năm vạn quân bỏ trốn.

Toán quân phía trước thì liên tục bị chặn làm tiêu hao binh lực, mục đích ban đầu Lâm Tắc Từ định dùng quân tấn công pháo đài Đại Cô để giải tỏa sức ép cho Bắc Kinh nhưng hiện tại binh lính bị tiêu hao và bám đuổi lên không thể tổ chức tấn công được đành phải đi đường vòng để về Bắc Kinh. Khi đến gần Bắc Kinh để tránh bị truy đuổi, Lâm Tắc Từ sai viên phó tướng thống lĩnh hậu quân chặn liên quân ở thành Hà Bắc, còn mình dẫn chín vạn tinh binh còn lại gấp rút về kinh thành để cố thủ.

Viên phó tướng thống lĩnh hơn mười vạn quân vốn chủ yếu là dân binh và tân binh tổ chức phòng ngựa ở thành Hà Bắc hy vọng cầm cự được vài ngày để Lâm Tắc Từ về kinh an toàn. Lúc này liên quân và Nguyễn Công Trứ hợp với quân Napoleon đuổi đến nơi thấy quân Thanh dựa vào thành Hà Bắc để phòng ngự thì quyết định tấn công. Ngày hôm sau hàng trăm quả Kachiusa bắn vào thành, sức mạnh Kachiusa phát huy khi bắn theo tọa độ, sau mười năm phút bắn phá liên quân bắc thang trèo lên thành. Dưới thành súng máy và súng cối bắn áp chế, khi lên sát mặt thành quân Đại Việt ném lựu đạn lên mặt thành để dọn quang đường rồi trèo lên. Bị liên quân và quân Đại Việt của Napoleon hợp lại tấn công thì chỉ sau một tiếng thành Hà Bắc bị thất thủ, viên phó tướng thống lĩnh dẫn năm vạn quân mở đường máu rút lui.

Viên thống lĩnh cưỡi ngựa thúc quân bỏ chạy, hắn ngạc nhiên thấy liên quân không đuổi theo nên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên từ xa thấy một đám bụi nổ lên nghi là có kỵ binh đuổi theo y cho thám mã đi thăm dò một lúc thấy thám mã chạy vội về báo có đoàn xe rất lạ đang tiến đến gần, viên thống lĩnh cho quân dàn trận để nghênh chiến thì thất những chiếc xe bốn bánh hình thù kỳ lạ tiến đến. Lúc này quân Thanh cho dàn quân thành ba hàng liên tục nã đạn súng trường vào đoàn xe này, nhưng đạn bắn không gây thiệt hại cho đoàn xe vẫn tiến tới và bắt đầu nhả đạn liên tục làm quân Thanh đổ gục, khi đến gần những chiếc xe phun lửa vào đội hình làm quân Thanh bỏ chạy toán loạn. Tuy nhiên hai chân làm sao chạy được với xe bọc thép, sau nửa tiếng truy đuổi đại đa số quân Thanh vứt vũ khí đầu hàng, một số thì bỏ chạy tứ tán. Lúc bộ binh Đại Việt đến nơi chỉ thấy vứt súng lung tung, quân Thanh đồng loạt giơ tay xin hàng, sau hai tiếng chạy vì xe bọc thép truy đuổi nhiều tên không còn cả sức để đứng lên, chỉ vài nghìn quân chạy thoát về thành Bắc Kinh. Lúc này dưới sức ép của liên quân, Hoàng Đế Đạo Quang đành phải cử Thân Vương Tứ A Ca đến đàm phán cầu hòa.

Lúc này bên Đại Việt cử Đại Tướng Trần Quang Diệu làm đại diện ngồi vào bàn đàm phán với Nhà Thanh cùng với Đại Sứ các nước Anh, Pháp. Thân Vương Tứ A Ca mở lời.

- Quan khâm sai Lưu Minh đã làm sai ý chỉ của Hoàng Thượng gây nên cuộc chiến này, nay đã bị cách hết chức vụ chờ ngày phán tội. Triều đình Đại Thanh muốn ngừng chiến để tránh tổn thất cho hai bên và bồi thường phí tổn do những thiệt hại các thương nhân các ngài chúng chúng tôi gây ra.

Đại Sứ Anh cười nói.

- Thương nhân thiệt hại là phần nhỏ, chúng tôi phải huy động quân đội hy sinh mấy nghìn người, hao tốn mấy chục vạn lượng bạc để tham chiến đâu chỉ có bồi thường cho mấy thương nhân là xong.

Trần Quang Diệu cũng bổ sung thêm.

- Đại Việt cũng phải huy động mười vạn quân để hỗ trợ cho hai nước Anh, Pháp đòi lại công bằng trong vụ này. Đừng nói là mấy trăm vạn lạng bạc là giải quyết được.

Thân Vương Tứ A Ca cau mày nói.

- Quốc lực nước chúng tôi có hạn, nếu bồi thường nhiều bạc thì quốc khố trống rỗng dẫn tới nước chúng tôi loạn, khi dân chúng nổi loạn khắp nơi mà triều đình không đủ lực bình định lúc đó sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của các ngài. Đại thanh lúc đó không phải là thị trường màu mỡ nữa mà là mảnh đất hoang tàn các ngài cũng chẳng có cơ hội để kiếm bạc.

Sau nhiều ngày bàn bạc nước Anh được cắt khu Cửu Long và đảo Hồng Kong trong chín mươi chín năm, và có Tô Giới ở Thượng Hải và bồi thường chiến phí năm mươi vạn lạng bạc, nước Pháp được khu tô giới ở Thương Hải và bồi thường chiến phí tám mươi vạn lạng bạc. Tuy nhiên yêu cầu của Đại Việt được cắt hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây coi như bồi thường chiến phí không được chấp nhận mà chỉ cắt Đại Việt trong chín mươi chín năm như nước Anh. Trần Quang Diệu không đồng ý và bỏ về. Ngày hôm sau một trăm khinh khí cầu bay về phía thành Bắc Kinh ném bom xuống khu vực đóng quân của Lâm Tắc Từ và một góc thành phía Nam nơi sát hoàng cung. Dân trong thành náo loạn, bản thân Đạo Quang và các phi tần phải tạm chạy ra ngoài cửa Bắc để lánh nạn, sau trận ném bom đó nhà Thanh phải nhượng bộ yêu cầu của Đại Việt cắt trả hai tỉnh Lưỡng Quảng cho Đại Việt.