Chương 130: Kế hoạch góp gió.

Tây Sơn Cảnh Thịnh Triều Đại Mới

Chương 130: Kế hoạch góp gió.

Chương 130: Kế hoạch góp gió.

Vài tháng sau, trong một căn phòng bí mật trong một tiệm thuốc Bắc ở ngoại thành Bắc Kinh có vài người đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn lớn. Người đàn ông chạc 40 tuổi để tóc đuôi sam nhưng mắt có hai mí trông khuôn mặt giống người Đại Việt đang ngồi chủ trì cuộc họp đó là Trần Cận Nam Tổng đà chủ của Thiên địa hội đang họp với các Đà chủ các phân đà ở một số tỉnh miền Nam Trung Hoa. Trần cận Nam chậm rãi uống một ngụm trà rồi thong thả nói.

- Vài tháng trước, ta đã cho người liên lạc với hoàng thượng nước Đại Việt, và ngài đã gửi mật thư cho ta ngoài việc đồng ý hỗ trợ vũ khí cho Thiên Địa hội, ngài còn cho chúng ta vài ý tưởng về việc phát triển đội ngũ binh lực cho chúng ta, thiết nghĩ đây là cơ hội để Thiên địa hội đứng lên hô hào người Hán đứng lên đánh đuổi nhà Thanh ra khỏi bờ cõi. Nhiều vùng cùng đứng lên mỗi vùng góp một ngọn gió thì sẽ thành bão to thổi bọn Đại Thanh khỏi bờ cõi của chúng ta. Ta đã soạn thảo một phương án chi tiết, các ngươi mang về nghiên cứu kỹ lưỡng rồi thực hiện. Cơ hội lần này phải thành công, không được phép thất bại.

Một người đàn ông béo lùn trông khuôn mặt hơi giống phật di lặc là đà chủ vùng Thiên Tân hào hứng nói.

- Sức mạnh quân sự của Đại Việt thì qua cuộc chiến ma túy vừa qua chúng ta đều biết. Có họ hỗ trợ thì chúng ta có cơ hội thành công.

Đà chủ ở Thượng Hải là một thanh niên tên Lâm khoảng ngoài bốn mươi để đầu trọc, mặt có vết sẹo. Y vốn là người lãnh đạo nghiệp đoàn các phu bốc vác ở cảng Thượng Hải cân nhắc.

- Cái khó là chỗ tập kết vũ khí và huấn luyện lực lượng của chúng ta sử dụng vũ khí thành thạo. Tôi có thể hô hào mấy nghìn người lao động nổi dậy nhưng không có lực lượng được huấn luyện chu đáo thì chỉ một trận là quân đội Đại Thanh đánh tan, bao nhiêu công sức của chúng ta đổ xuống sông biển hết. Bây giờ là thời đại của súng đạn với vài thanh gươm và mấy khẩu súng không địch lại pháo và kỵ binh của Đại Thanh.

Trần Cận Nam nói.

- Việc này ta cũng nghĩ tới và nhà vua Đại Việt đồng ý sẽ cho chúng ta mượn một khu vực ở vùng núi hẻo lánh ở Lưỡng Quảng để huấn luyện người của chúng ta về cách sử dụng vũ khí, và các chiến thuật chiến đấu. Ngoài ra Đại Việt còn giúp chúng ta đào tạo những sĩ quan giỏi quân sự. Trước mắt của chúng ta lựa chọn và tuyển dụng một số thanh niên trai tráng ưu tú người Hán gửi về Đại Việt để học tập và huấn luyện tại các trường quân sự trong hai năm.

Các Đà chủ nghe thông tin cảm thấy hào hứng và bàn bạc nhất trí về cách lựa chọn và tuyển dụng cũng như phương thức đưa người vào vùng Lưỡng Quảng để huấn luyện. Sau khi thống nhất cách thức liên lạc và điểm tập kết để đưa người vào huấn luyện Trần Cận Nam bổ sung thêm.

- Một việc nữa mọi người cần chú ý là tìm cách liên lạc với các bộ tộc Mông Cổ, thủ lĩnh vùng Tây Tạng, Miêu Cương ở Vân Nam … chúng ta phải kích động dân các vùng khác nổi dậy để thu hút chú ý và lực lượng của Đại Thanh. Đại Việt sẽ hỗ trợ thêm vũ khí lương thực cho họ, cùng nhiều nơi nổi lên Nhà Thanh càng hao tốn thời gian và binh lực có như vậy chúng ta mới có thời gian xây dựng lực lượng.

Bàn bạc xong các Đà chủ chào Trần Cận Nam rồi từng người cầm bản kế hoạch và bí mật đi ra lối sau của tiệm thuốc và tỏa đi các hướng. Một thời gian sau, có rất nhiều thanh niên ở Trung Hoa từ biệt gia đình lên các tàu buôn ở Cảng Thượng Hải để đến Cảng Khâm với lý do đi Đại Việt tìm việc làm vì ở đó có nhiều khu công nghiệp tuyển dụng lao động với mức lương cao. Nếu tinh mắt chú ý khi cập Cảng Khâm ở Quảng Châu trong số những người lao động lên bờ nhiều thanh niên có miếng vải trắng buộc ở tay phải, những người đó được đón ra nơi tập kết riêng và đưa lên những chiếc xe ngựa hoặc oto đợi sẵn đi về vùng núi hẻo lánh, ở đó có trại huấn luyện cho những tân binh do sĩ quan Đại Việt huấn luyện. Họ ở đó tập luyện quân sự về kỹ thuật bắn súng, đánh giáp lá cà, trườn, bò vượt chướng ngại vật, đội hình chiến thuật… trong khoảng sáu tháng, sau đó được trả về những khu công nghiệp làm việc một đến hai năm để trở về Trung Hoa với một món tiền lương.

Những người đeo khăn vàng sẽ được đến trường huấn luyện ở vùng Lạng Sơn, nơi có trường huấn luyện sỹ quan mới được xây dựng. Họ học tập ở đó hai năm, trong đó có các lớp chính trị về tư tưởng của Đại Việt, chữ viết và tiếng Đại Việt cũng như các khóa quân sự. Trong quá trình đào tạo một số người sẽ bị mua chuộc để làm điệp viên hai mang cho Đại Việt. Đại Việt rất cần một số lãnh đạo cao cấp tương lai của Thiên Địa Hội là người của mình để nắm thông tin.

Tại bến Thượng Hải nơi khu vực tập kết hàng hóa của nước Anh, Lâm đang chỉ huy người bốc vác những thùng hàng từ tàu buôn Đông Ấn Anh vào kho. Thỉnh thoảng có những thùng hàng có đánh dấu bông hoa hồng màu đen được Lâm cho chở thẳng vào một góc riêng, khá khuất sau những kiện hàng. Đến tối những thùng hàng đó được xếp lên xe ngựa chở đến một căn nhà vốn là phân đà bí mật ở Thượng Hải. Xe ngựa vào trong sân, Lâm và một số người chờ sẵn lập tức bê những kiện hàng đó vào hầm bí mật. Sau khi bốc hàng xong, chiếc xe ngựa lập tức rời khởi, Lâm và một số cộng sự mở một thùng hàng ra kiểm tra, dưới lớp rơm che phủ lộ ra những khẩu súng lục hình dáng kỳ lạ. Nếu một người hiện đại nhìn sẽ nhận ra đó là những khẩu súng pạc hoọc một loại súng lục chủ yếu được sử dụng ở Trung Hoa thời dân quốc. Thịnh cho sản xuất riêng loại súng lục cho thị trường Trung Hoa nó có tên quốc tế là Mauser C96 là loại súng ngắn bán tự động đầu tiên trên thế giới được sản xuất bởi nhà máy vũ khí Mauser từ năm 1896 đến năm 1937. Nó được xuất khẩu rất nhiều sang Tây Ban Nha và Trung Quốc trong nửa đầu thế kỉ thế kỷ hai mươi. Pạc hooc sử dụng rất nhiều loại đạn, nhiều nhất là đạn 7,63x25mm và 9x19 Parabellum.

Súng có cơ chế nạp đạn nhờ lực giật. Điều này cho phép súng bắn với tốc độ cực kì nhanh, thậm chí là bắn liên thanh. Do là một khẩu súng ngắn có cỡ đạn và chiều dài nòng khá ngắn nên độ giật của Pạc hooc là không đáng kể kể cả ở chế độ bắn liên thanh. Gia tốc đầu nòng của khẩu Pạc hooc vào khoảng 425 mét/giây, khẩu súng này cho tầm bắn tối đa lên tới 200 mét và tầm bắn hiệu quả khoảng 100 mét, tương tự như các loại súng tiểu liên. Điểm hạn chế không đáng có của Pạc hooc chính là nó có cơ chế nạp đạn cực kỳ nguy hiểm, khi rút kẹp đạn ra khỏi khay, chốt khóa nòng sẽ ngay lập tức nảy về vị trí đóng và xạ thủ có nguy cơ bị kẹp ngón tay nếu không chú ý. Khẩu này rất phù hợp khi dùng trong đô thị vì dễ che dấu, dắt trong người và bắn như súng liên thanh mặc dù độ chính xác không cao, hộp tiếp đạn có mười viên.

Cầm khẩu súng trong tay Lâm cảm thấy rất ưng ý và quay ra nói với các cộng sự súng này uy lực rất mạnh phù hợp cho chúng ta sử dụng. Các ngươi cất dấu thật cẩn thận mất khẩu súng nào là coi chừng mạng các ngươi.