Chương 207: Ngô binh đến rồi

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 207: Ngô binh đến rồi

Trong cánh một cánh rừng rất xa Hợp Phố một nhánh quân đội đang lặng yên mà nghỉ ngơi… Đây không phải là rung thưa binh thường mà là một cánh rừng nguyên sinh với mật độ cây cối chằng chịt khắp nơi… Những tán cây vượt sáng che lấp toàn bộ ánh mặt trời, vậy nên khung cảnh phía dưới tán rừng âm u và ẩm ướt vô cùng. Di chuyển trong cánh rừng kiểu này quả thật rất khó khăn và phức tạp, khả năng lạc đường khi di chuyển nơi này quả thật rất lớn… ngoài ra độc trùng, thú dữ cũng là những khó khăn vô bờ bến khi di chuyển nơi này….

- Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ tới được khu vực binh nguyên kia….

Chỉ thấy mộ vị quân nhân đang cầm trên tay một bảng lương thực mà chấm vào nước trong chiếc mũ sắt bảo hộ của mình, vừa ăn nghiến ngấu vừa hỏi một người bên cạnh….

- Thưa tướng quân phải đi thêm hai ngày nữa mới có thể tơi nơi vì từ đây về phía trước hoàn toàn không có lộ, chúng ta phải len lỏi mà đi trong rừng nên không nhanh được…

Vị quân nhân kia dừng lại việc ăn uống mà nhìn tên dẫn đường bên cạnh…

- Đừng gọi ta là tướng quân ta chỉ là một tiểu đoàn trưởng mà thôi… Uhm cần phải đẩy nhanh tốc độ lên… Người đâu kiểm tra cẩn thận lại móng trâu đừng để sút ra chúng ta không có vật tư bổ xung đâu…

……………………………………………………..

Lúc này đây tại bến tàu Hợp Phố cảng chiếc chiến thuyền duy nhất của Hạm đội Bắc hải đi đánh chặn quân Đông Ngô đã cập bến, sau khi nghe báo cáo từ thuyền trưởng chiến hạm này thì gương mặt Lý Đại Hổ trở nê xám ngoét, hắn trù trừ bất định sau đó quyết tâm không báo cáo sự tình cho Nguyên Quốc đang bệnh nặng nằm liệt giường. Lý Đại Hổ hắn nguyện gánh vác tất cả mà không muốn làm phiền hà thêm cho chủ nhân của mình…

- Tập hợp tất cả sĩ quan cao cấp tại Hợp Phố cả về lều trung quân … chúng ta mở cuộc họp khẩn…

Lý Đông Ngô quay qua mà hạ lệnh cho những quân báo đang chờ sẵn bên cạnh hắn… Theo như sắc diện của vị Trấn Bắc tướng quân này thì tình hình quả thật rất không ổn…

Sau một hồi họp tác chiến khẩn cấp do Lý Đại Hổ chủ trì thì quân Đại Việt tại Hợp Phố cảng lại bận rộn không thôi để chuẩn bị thêm những phương án tác chiến mới… Chỉ thấy Hợp Phố cảng giờ đây như một công trường ngổn ngang, các dân quân không tiếc sức lực mà lao động, lực lượng quân chính quy với vai trò là người trực tiếp tham chiến được đặc cách nghỉ ngơi dưỡng sức…

………………………………..

Hai ngày sau tức là ngày 15 tháng 2 năm 231, Vịnh Hợp Phố bỗng nhiên lang hỏa cháy đầy trời… quân sĩ Đại Việt nhốn nháo tập trung theo thiếng kẻng báo động… Chỉ thấy từ phương xa một đoang chiến hạm đang lừng lững tiến vào Hợp Phố cảng, mặc dù da tác ra 10 chiến hạm để đuổi theo quân Đại Việt tại eo biển Quỳnh Châu thế nhưng số chiến hạm của quân Đông Ngô vẫn còn rất nhiều… Gần 60 chiến hạm cờ xí rợp trời, từ từ tiến vào bến cảng Hợp Phố, quan trọng nhất chính là trong hạm đội này có hai chiến hạm cực lớn cao đến gần 20m với cấu tạo như một thành trì trên biển… đây quả là một quái thú rất khó đánh bại bằng thủy chiến… Những chiếc đại lâu thuyền này thường có cấu tạo với rất nhiều khoang nước vậy nệ việc đánh chìm chúng là bất khả thi. Muốn chiến thắng những chiến thuyền kiểu này chỉ có thể cường công như công thành chiến mà thôi, nhưng điều này khó khăn vô cùng vì trên những dại lâu thuyền này chuyên bố trí trọng binh bảo vệ. Mỗi chiếc đại lâu hạm như vậy thường có tới 500 lính Đông Ngô tinh nhuệ, côn chiếm chúng không khác gì công thành chiến với các thành nhỏ như Cao Hưng, Cao Dương hay Chân Ngung cả.

- Dừng lại khôi phục hai ngày…. tiếp theo chúng ta sẽ tấn công bến cảng…

Lục Khang không hề vội vàng mà cho quân công chiếm ngay lập tức Hợp Phố, hắn cho quân dừng lại chỉnh đốn ngay bên trong vinh Hợp Phố. Lục Khang không phải cận thận cho cam, trong lòng hắn cực kì kinh mạt quân Giao Châu nhất là giờ đây trong tay hắn lại có được vũ khí uy lực vô hạn Súng Thần Công. Sở dĩ hắn dừng lại chỉnh đốn 2 ngày vì bộ binh hắn chưng dụng tại thành Nam Hải không quen đi biển mà say sóng cả rồi… Việc đi thuyền trên sông và trên biển là khác nhau hoàn toàn, chính vì lý do này Lục Khang phải đóng quân nơi biển lặng trong vịnh Hợp Phố chờ đợi đám quân bộ binh này khang phục thì mới có thể tiến hành công chiếm cảng biển này.

Nhìn về phía bờ với 20 đài tháp canh cao vút tận 20m thì Lục Khang xì mũi mà coi thường, nếu là trước đây thì hắn còn coi đây là một trướng ngại vướng víu nhưng với thời điểm có Súng Thần Công thì Lục Khang chỉ coi đó là bia tập bắn mà thôi….

Hai ngày trôi qua rất nhanh, Sáng 17 tháng 2 trời xanh nắng đẹp báo hiệu một này khí hậu tốt lành, nhưng khung cảnh ấy bị vỡ tan bởi một loạt tiếng động như sấm nổ… 9 giờ sang hai mươi chiến hạm có chứa súng thần công đã tiến gần Cảng Hợp Phố mà tiến hành pháo kích… Thật không thể ngờ rằng phán đoán của Nguyên Quốc sai lầm, đại pháo của quân Đông Ngô tầm xa vươn tới ngoài 350m tiếp cận 400m sát thương… đây chính là một trong những điểm bất ngờ chết người, nếu không có hạm đội Bắc Hải tiến hành đánh chặn và tìm hiểu thông tin chính xác thì có lẽ giờ đây quân Đại Việt phải chịu thiệt thòi cực kì lớn…

Chỉ thấy dọc hải cảng Hợp Phố là một dãy công sự dài ngoằng với các khối rơm bện chặt thành hình khối vuông tấm thuẫn, sau đó được gắn lên những bảng gỗ dày… Phía sau đó chính là các binh sĩ Đại Việt đang ẩn núp….

Một loạt tiếng nổ vang lên, nơi nơi trong hải cảng đều vang lên tiếng kêu la thảm thiết… các thấm thuẫn gỗ có bọc rơm bên ngoài bị bắn vỡ tung tóe, một số viên đạn đá không chính xác rơi vào mép bờ biển tun bọt trắng xóa…. Cảnh tượng thuẫn rơm bên bờ biển bị đục thủng lỗ trỗ rất thê thảm….

Tiếng kèn chiến của quân Đại Việt bỗng kêu lên trầm muộn. Một loạt binh sĩ từ các thuẫn rơm chưa bị công phá vội vã đứng lên giương cung lắp tên hướng về chiến thuyền đối phương mà xạ kích…. Trên Hai mươi Tháp canh thì các cỗ nỏ đá Cataplus cũng vội vã khai hỏa, từng khối đá nhằm phía quân thù mà phóng đi…

Chỉ thấy trên thuyền chiến Đông Ngô bọn lính hán đang cười hô hố, có những tên còn tụt quần quay mông bề phía bờ biển mà vỗ vỗ… máy bắn đá Cattaplus chỉ có tầm xa 250m cộng thêm cả trên tháp cao cũng chỉ có thể vươn đến vị trí hơn 300m là cùng trong khi đó tầm xa của Súng Thần Công Đông Ngô là gần 400m vậy nên 40 viên đạn đá của quân Đại Việt chỉ làm tung bọt trắng xóa trên mặt biển mà thôi… khoảng cách còn khá xa với quân Đông Ngô. Còn về các binh sĩ Đại Việt bên các công sự dọc bờ biển mà bắn tên thì càng nực cười… tầm xa cung tên chỉ tầm 90m hơn mà thôi, căn bản họ còn không có sức để làm cho nước biển sủi bọt…

Bên trong công sự Đại Việt đang là một mảng xôn xao, các binh sĩ Đại Việt sau một hồi tấn công của Súng Thần Công quân Đông Ngô thì giờ đây đã bắn trả được một lượt tên mà ngồi xuống sau những thuẫn rơm để ẩn núp…

- Ông già … tiến sấm nổ thật là đáng sợ quá… đúng như các sĩ quan nói nhỉ… thật ghê gớm….

- Ghê gớm thì làm được gì, chỉ tiếng nổ là to thôi, thấy không làm gì xuyên thủng được chúng ta thuẫn rơm…

- Thế nhưng mà chúng ta phải thò ra bắn tên làm gì… đằng nào cũng có bắn tới đâu… lãng phí quá…

"Bốp" tên lính trẻ bị ăn một đòn vào gáy… Hắn nhăn nhó mà xoa xoa cái đầu càu nhàu nhìn tên đội trưởng là lão binh. Bị ăn đòn tất nhiên là ức chế thế nhưng đẳng cấp quân hàm trong binh sĩ Đại Việt rất sâm nghiêm. Tên lính trẻ chỉ là Binh nhất cấp bậc, thuộc dân quân lực lượng, mà gã lão binh tiểu đội trưởng này là hạ sĩ tiểu đội trưởng đấy. Thế nên có bực mình cũng làu bàu mà thôi không dám ý kiến ra mồm..

- Ngươi ngu ngốc… mệnh lệnh cấp trên là phải tuyệt đối chấp hành không được ý kiến hiểu chưa… cái óc gà của ngươi thì hiểu gì được ý định của các vị đại nhân. Nhớ ngày trước ta cũng là lính mới như ngươi được phân nhiệm vụ đào hầm dưới căn cứ Đồng Khe, ta cứ nghĩ đây là một chuyện dư thừa mà oán than….. ngươi biết không? thì ra đó là kế sách của Bạch Công Ngưu Trấn Nam tướng quan… chỉ thấy trong trận chiến đó chúng ta không mất một binh một tốt mà giết hết 5000 binh lính tinh nhuệ của Đông Ngô đấy… Chờ khi nào ngươi lên làm tướng quân rồi mới hiểu được a….

- Ta nhất định sẽ thăng chức tướng quân… lúc đó ta sẽ….

Tên binh lính trẻ tuổi nắm chặt bàn tay thành nắm đấm mà thể hiện quyết tâm, nửa sau câu nói hắn dừng lại ánh mắt bất thiện nhìn tên lão binh đội trưởng…

"Bốp"… lại một cái tát vào gáy..

- Tiểu Trùng ngươi giỏi… chờ ngươi bái tướng rồi nói… giờ à ngươi dưới quyền chỉ huy của ta.. cẩn thận sau trận chiến này ta cho ngươi món săn sóc đặc biệt…

Nghe thấy món săn sóc đặc biệt thì tên lính trẻ mặt tái xanh sau đó quay qua nịnh nọt vị đội trưởng không thôi…

- Ê, Gà con… ngươi đếm đến bao nhiêu rồi…

- 200.. 201… 202…

- Đếm tiếp đi đếm to một tí cho đồng đội còn nghe… 300 nhịp đếm là một lần sấm nổ đấy… đếm thong thả, từ từ…