Chương 209: Đùa với lửa
- Bệ hạ... Người nhất định phải đi sao... thần thấy Trấn Bắc tướng quân rất bình tĩnh ung dung ứng phó...
Nguyên Quốc từ từ quay về phía Lý Hi Vọng mà nói.
- Ta phải xuất hiện thì mới ổn định được tinh thần quân sĩ cũng như dân chúng.... Vả lại Lục Khang là một tướng tài của Đông Ngô... Ta lo có biến cố.... Thôi đi nào đỡ ta dậy....
Nguyên Quốc được Lý Hi Vọng và các cận vệ quân trung thành nhất dìu ra ngoài thư phòng, trong hậu hoa viên vậy mà đã lừng lững xuất hiện một con voi đực cao lớn chờ săn. Con voi này là dành riêng cho Lý Nguyên Quốc hắn. Từ hai ngày hôm trước thì con vơi đực này đã được nhét lỗ tai một cách cẩn thận để chuẩn bị bất kể lúc nào cũng có thể di chuyển ra chiến trường đầy tiếng nổ vang. Với thân thể của Nguyên Quốc thì chắc chắn không thể cưỡi ngựa mà kể cả việc ngồi xe cũng không được vì đường đi từ Hợp phố thành đến cảng biển chưa được tu sửa. Voi chính là phương tiện duy nhất giúp Nguyên Quốc hắn tới được chiến trường vào lúc này….
Cùng lúc đó tại Hợp Phố cảng biển…
- Tướng quân, địch nhân đã tập hợp đến 8000 quân lên bờ rồi… tính ra trên các chiến hạm chỉ còn lại 2 ngàn mà thôi… chúng ta thông báo cho Lý Nguyên Bảo đô đốc tấn công ngay lập tức không?
Bên cạnh Lý Đại Hổ là một tên sĩ quan cao cấp với máu me be bét đầy người đang hồ hởi mà kêu gào… Nói đến chuyện máu me này thì quả thật không phải máu của binh sĩ Đại Việt mà là máu của gia xúc mà thôi… kể cả nội tạng vương vãi trên chiến hào dọc bờ biển Hợp Phố cũng là máu và nội tạng gia súc mà thôi. Cái kế hoạch này là do Lý Đại Hổ hắn tự nghĩ ra… Nguyên Quốc chủ động buông tha bãi biển mà lui vào 400m lập hàng rào phòng thủ, thế nhưng Lý Đại Hổ nghĩ rằng nếu đơn giản buông tha sợ là quân địch nghi kị mà hông tiến lên bờ, vậy nên mới có màn phòng ngự phản công theo kiểu bắn tên xuống mặt biển khiến quân Đông Ngô cười ầm…
Dọc bãi biển bố trí rất nhiều công sự cấu tạo gồm một tấm thuẫn gỗ chắc chắn cộng thêm bện một lớp rơm dạ cực dày bên ngời để chống đạn, cách này Nguyên Quốc hoàng đế đã bày cho Lý Đại Hổ. Nhưng cả một dãy chiến tuyến này cảu Đại Việt thì chỉ có 1/3 được bố trí những khiên rơm chất lượng và ẩn núp sau đó là binh sĩ Đại Việt. 2/3 còn lại là những khiên rơm mỏng te đụng vào sẽ vỡ ngay lập tức. Mà phía đằng sau những khiên rơm mỏng là các thùng máu me nội tạng động vật. Chính vì chướng nhãn pháp này đã khiến cho quân Đông Ngô hưng phấn mà nghĩ rằng mình phá tan phòng tuyến quân Đại Việt và đã sát hại được rất nhiều lính của đối phương… Sự thật quân Đại Việt tụ tập nơi này toàn dân binh với số lượng rất ít. Tất nhiên họ cũng có bị thương do những mảnh đá nhỏ vỡ tan bay vào người nhưng số này rất ít vì họ vừa chống thuẫn rơm vừa trốn trong hào nông… thong thường những dân quân này sẽ nằm bẹp trong đó đợi khi một lượt pháo bắn qua rồi mới đứng lên mà cầm cung tên tấn công… cá ngoài biển. Chính vì vậy hơn một tiếng đồn hồ nã pháo của quân Đông Ngô không hề gây một tổn thất đáng kể nào cho người Việt cả.
Mưu kế tưởng chừng không có gì đáng kể này vậy mà cho làm quân Đông Ngô thêm khinh địch mà đổ bộ một cách không hề kiêng nể … Việc đổ bộ của bộ binh Đông Ngô thì chỉ hết tầm 1 giờ đồng hồ thế nhưng việc vận chuyển Súng Thần Công từ trên chiến hạm lên bờ cộng thêm cả việc lắp đặt thì phải đến gàn 2 giờ đồng hồ mới thực hiện xong hoàn toàn.
Lúc này đã là 2 giờ chiều… quân Đại Việt đã chờ đợi đến nhức cả xương… họ còn tranh thủ ăn được một bữa lương khô tại chỗ, vì lương khô của Đại Việt là thức ăn ngũ cốc đã nghiền sẵn chỉ cần chấm nước là có thể tại chỗ mà ăn. Nhưng bên phía quân Đông Ngô thì phức tạp hơn nhiều, giữa trận tiền ba quân họ không thể bắc bếp lên nấu cơm cho được vì chỉ cần lơi là thì đám quân đông nghịt, lố nhố cách chừng 500m có thể bất khì lúc nào cũng có thể xông đến tấn công họ… Công sự của Đông Ngô cũng không thể làm cho ra dáng được vì họ không có nguyên liệu… cực chẳng đã quân Đông Ngô chỉ có thể vận chuyển những thuẫn rơm còn lành lặn của Đại Việt quân để dựng lên hàng rào phòng thủ tạm thời tại nơi đây…
2 giờ 30 phút ngày 17 tháng 2 năm 231, tiếng pháo đinh tai nhức óc của quân Đông Ngô đã mở màn cho trận chiến quyết định tại cảng Hợp Phố… Chỉ thấy sau tiếng pháo nổ vang là những tiếng véo véo của đạn đá xé rách không gian lao về phía quân Đại Việt …
uỳnh… uỳnh… uỳnh…. những tiếng va chạm khủng khiếp vang lên dọc phòng tuyến của quân Đại Việt …. thế nhưng sức pha hoại của sung Thần Công không hề được như sự mong đợi của người Đông Ngô. Chỉ thấy những bong người nhấp nhô bên phía chiến tuyến kia vỡ vụn và văng ra tứ phía, thế nhưng người ngu cũng có thể nhìn ra đó không phải là máu me huyết nhục tung tóe mà là rơm cỏ bay tung tóe, với khoảng cách 500m thì người tinh mắt có thể phát hiện rõ dàng điều này….
- Còn mẹ nó bắn vào người rơm…. đẩy Súng Thần Công lên phía trước… đẩy lên…
Vị lãnh tướng Đông Ngô tức đến tím mặt, hắn bị lừa một vố tốn không biết bao nhiêu công lao ngắm tỉa cuối cùng đối tượng của họ tàn sát lại là người rơm…
Nhưng chính lúc quân Đông Ngô chuẩn bị hợp sức đẩy những cỗ Súng Thần Công khổng lồ lên phía trước thì dị biến sảy ra. Chỉ thấy các tháp canh của người Đại Việt bỗng nhiên lộ ra một cánh cửa ở tầng lưng chừng… từ đây một loạt các mũi tên lửa thò ra mà bắn tới tấp về phía các khẩu thần công của quân Đông Ngô đang xếp dày đặc phía dưới….
Phải nói là người Đông Ngô quá vô ý rồi, họ đã chứng kiến các binh sĩ Đại Việt nhảy khỏi tháp canh, sau đó lại theo thang gỗ mà leo lên kiểm tra trên nóc thấy tất cả máy bắn đá trên này đều bị tàn phá rồi, có những nơi cá biệt còn bốc cháy đen nhẻm… Đây cũng là chướng nhãn pháp của quân Đại Việt. Máy bắn đá chỉ là nghi binh mà thôi, Đại Hổ biết máy bắn đá căn bản với không tới được địch nhân thế nên hắn cho bố trí binh sĩ ngồi sẵn trong một tang lửng của tháp canh. Nơi này cửa sổ bị chét đầy bùn đất nếu nhìn qua thì thấy đó là một khối liền mạch mà thôi. Thế nhưng chỉ cần dồn sức mà đá mạnh một cú thì cánh cửa sẽ bật ran gay lập tức…
Tông qua một lỗ nhỏ các cung thủ và xạ thủ đều nhìn thấy quân Đông Ngô mở các thùng thuốc nổ để cho vào Súng Thần Công.. đây là mục tiêu mà họ đã được căn dặn kĩ càng từ các lãnh đạo cao cấp… Cơ hội chỉ có một thế nên những cung thủ này hết sức nhẫn nại mà chờ quân Đông Ngô bắn lượt pháo đầu tiên, chỉ có vậy họ mới có thể bộc lộ hoàn toàn sơ hở dưới con mắt của các nỗ thủ Đại Việt.
Tạch Tạch Tạch…. Véo véo véo… hàng loạt mũi tên chứa dầu từ đại nỏ được bắn ra… mục tiêu trọng đểm chiếu cố là các thùng chứa thuốc đen, bởi lúc này các pháo thủ đang mở thùng để lấy thuốc nổ bổ xung cho Súng Thần Công, lại thêm một loạt mũi tên lửa bình thường nhằm vào các thuẫn rơm mà quân Đông Ngô dùng để làm tường chắn…
Phải nói chiêu thức của người Đại Việt rất thâm độc, mũi tên dầu của họ có độ lan cực lớn, kể cả bắn trúng bên cạnh thung thuốc nổ đen thôi cũng có thể lan đến nơi, nhất là khu ống nứa vỡ tan khiến dầu đã bắt cháy như pháo hoa mà bay tứ tán khắp nơi. Chỉ trong phút chốc cả một hàng đẩu của quân Đông Ngô tràn ngận trong hỏa diễm… thùng thuốc sung đen bắt hỏa thì không có nổ, vì với kiểu hở không khí thì rất khó gây hiện tượng nổ cho loại chất nổ yếu này, thế nhưng việc những cột lửa khổng lồ phút chốc phun lên cao đến cả chục mét khiến cho quân Đông Ngô đại loạn.