Chương 211: Nháy mắt đổi thay.
Theo suy nghĩ ban đầu của Lục Khang thì hắn sẽ cho ẩn núp binh sĩ trên thuyền sau đó tiến hành dụ địch áp sát tấn công thế nhưng lúc này vị tướng quân khá tài ba của Đông Ngô hoàn toàn thay đổi chủ ý. Không lâu trước đây Lục Khang đã điều 10 thuyền hạm đi truy đuổi quân Đại Việt trên biển, sau đó lại điều tiếp 2000 binh lên bờ phụ chiến cho 5 ngàn bộ binh Nam Hải, tính ra 10 ngàn thủy quân tinh binh Đông Ngô chỉ còn lại 6 ngàn mà thôi. Nhìn số lượng quân Đại Việt phía xa thì hắn ước chừng cũng có 45 chiến hạm lớn nhỏ, nếu trở đầy ắp quân thì có lẽ cũng lên đến gần 10 ngàn người... Lục Khang hắn tự tin có thể ăn chắc nhóm chiến hạm kia nhưng tổn thất tất nhiên là phải có... Điểm quan trọng nhất là cả hạm đôi Đông Ngô đang nằm trong vịnh Hợp Phố... Điểm này rất bất lợi vì kể cả Đông Ngô thủy binh có lợi hại ra sao thì cũng khoa mà dàn trận tại một nơi chật hẹp thế này. Mà không dàn được đội hình thì súng thần công coi như chẳng có tác dụng gì.
Chính vì đặc điểm đó chỉ có một phần chiến hạm của hai bên có thể tham chiến theo thể thức trực tiếp va chạm sau đó là vật lộn cận thân trên thuyền. Nếu điều đó sảy ra thì chắc chắn Lục Khang hắn sẽ bị xa lầy bất tận tại nơi đây...
Không đắng đo một giây nào Lục Khang hạ lệnh cho hạm đội rút lui khỏi bến cảng....
Hạm đội Đông Ngô rút lui khỏi bến cảng thì sức uy hiếp của họ lớn hơn nhiều so với việc chúng tụ tập co cụm một chỗ bên trong. Lúc này đây Lý Nguyên Bảo đô đốc thủy quân Hợp Phố thống lãnh 30 thuyền chiến đáy bằng 35m và 15 thuyền đáy nhọn cũng không biết làm gì khác là neo đậu một bên canh chừng đối phương...
Vốn theo kế hoạch ban đầu đó là khi quân Đông Ngô đổ bộ 7,8 ngàn thì binh lực trên biển của họ sẽ cực kì mỏng, chính vì thế sẽ tạo cơ hội cho Lý Nguyên Bảo song tình thế đột nhiên chuyển biến khi từ xa Nguyên Bảo đã dùng kính viễn vọng mà thấy rõ số lượng quân Đông Ngô còn lại trên chiến hạm không hề ít, ước tính phải lên tới 5- 7 ngàn... Số lượng này còn nhiều hơn thủy quân Đại Việt lúc này. Không còn cách nào khác Lý Nguyên Bảo chỉ có thể dằng co cùng đối phương mà thôi..
Tình hình chiến đấu trên cạn bỗng nhiên trở nên ác liệt vô cùng. Quân Đông Ngô thấy chiến hạm rời đi, tức là đường lui của họ bị cắt hoàn toàng, trong lúc tuyệt vọng thì chính việc không còn đường lui đã kích phát hung tính của họ. Chỉ thấy quân bộ binh Đông Ngô đồng loạt thay đổi hướng di chuyển, họ cầm chắc vũ khí trong tay mà lao về phía trước... Họ lao qua biển lửa, họ đạp bằng đại địa, họ xông lên với ý chí quyết tử vì họ không còn đường lui....
Chỉ thấy từng bóng người như u ma từ biển lửa địa ngục mà lao ra, khoảng cách 300 m không phải là quá xa nếu xung phong với tốc độ cao... Tố chất bộ binh của thành Nam Hải rất cao, vì đây là trọng điểm thành trì phía Nam của Đông Ngô nơi sẽ thực hiện tất cả các cuộc đàn áp đẫm máu nhất đối với Bách Việt tộc nếu họ có những cuộc bạo động.
Những người chiến binh Mân Việt, Dương Việt và cả Sơn Việt nơi đây đều là những chiến binh khá ưu tú... Vậy nên khi bị dồn vào đường cùng thì sức mạnh bộc phát của họ rất lớn.
Quân Đại Việt đang mải mê với việc tàn sát đối thủ bằng hỏa tiễn thì họ bất ngờ bị dáng một đòn choáng váng... Cung thủ bố trí hai bên cánh là một sai lầm cơ bản của ngườ Đại Việt. Chỉ vì tận dụng ưu thế tầm xa của đại nỏ và máy bắn đá mà Lý Đại Hổ đã bố trí chúng tại trung lộ. Việc này gây nên sự cản trở cực lớn cho việc bố trí phương trận cỡ lớn, kín kẽ. Mà cung thủ bố trí hai bên lại càng là sai lầm nghiêm trọng... Việc bố trí này khiến việc tấn công ngăn chặn đột kích trực diện từ phía quân Đông Ngô gặp cực nhiều khó khăn...
Phát hiện ra quân Đông Ngô như cuồng điên mà xông ra từ biển lửa thì quân trường thương ngay lập tức tiến lên phía trước Catapult đá và Ballista dàn trận nào vệ. Cung thủ cũng từ hai cánh bắn yểm trợ nhưng không mấy hiệu quả...
2 thương binh mới chỉ lập được ba hàng thì bị biể người Đông Ngô quân ập vào tấn công. Lúc này đội hình quân Đại Việt trở nên vướng víu vô cùng với những cỗ Ballista và Catapults nằm xen lẫn trong đội hình... Việc hình thành một phương trận mang tính chiều sâu chiến lược lúc này là bất khả, lính trường thương 1500 người chỉ có thể xếp thành 3 hàng ngang mà đối diện với kẻ địch mà thôi.
Quân Đông Ngô với khí thế như biển mà xông lên, họ chỉ có một con đường chiến thắng hoặc chết, vì họ không có đường lui, không có nơi để chốn chạy. Trường thương binh của Đại Việt phải nói là rất lợi hại, đây là đội ngũ mang tính chuyên nghiệp đầu tiên của người Việt. Từ những ngày đầu tiên lập nghiệp tại Khúc Dương thì đây chính là một trong những thứ quân được gây dựng đầu tiên. Đã 2 năm chiến đấu vào nam ra bắc thì họ chính là những lão binh cứa cáp vào bậc nhất của Đại Việt thế nhưng hôm nay họ đã gặp phải một thử thách mang tính sống còn... Cả một nhánh quân trường thương quý giá của Đại Việt có nguy cơ bị tận diệt hoàn toàn. Tất nhiên chuyện Đại Việt thua trận này là rất khó khi họ tập trung đến 12 ngàn quân chính quy và 6000 quân dự bị tại Hợp phố này. Nhưng nếu để tổn thất hẳn một nhánh quân trường thương thiện chiến thì đó là một tổn thất không gì sánh bằng đối với người Việt.
Sai lầm này phải kể đến đó là do Lý Đại Hổ và Lý Nhất. Lý Đại hổ sai lầm ở chỗ sau khi mở rộng đủ chiến quả thì nên biến trận về thế an toàn hơn tức là rút Ballista và Catapult qua hai bên cánh, từ đó chúng vẫn có công kích địch nhân nhưng hiệu quả yếu hơn. Chuyện thứ hai đó là kéo cung thủ vào trung quân xếp sau trường thương đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Phía sau sẽ là phương trận Legion với các khe hở để trường thương và cung thủ dễ dàng rút lui ra sau... Với đội hình quy chuẩn như vậy thì có thể từ từ ép sát địch nhân mà tiến hành đồ sát cũng như dễ dàng đối phó mọi tình huống diễn ra... Đằng này Lý Đại Hổ quá mải mê với việc sử dụng Ballista và Catapult khiến cho lúc này đội hình quân Đại Việt không ra một thể loại quân trận nào.
Sai lầm còn lại thuộc về Đại Tá Lý Nhất đại đội trưởng Đại đội Trường thương. Đáng lẽ ra khi phát hiện quân địch lao lên từ ngoài 300m thì Lý Nhất phải cho quân trường thương lui lại phía sau Ballista và Catapult để ổn định đội hình. Có những lúc thứ cần bỏ thì vẫn phải bỏ vì Catapult và Ballista cuối cùng cũng chỉ là máy móc mà thôi, hỏng, có thể chế tạo lại, người chết, không thể sống lại cho được. Chỉ cần xếp đủ đội hình đủ 2500 trường thương binh cùng sự hỗ trợ bất kì lúc nào từ Lữ Đoàn Legion phía sau thì kể cả Đông Ngô quân có hít thuốc lắc cũng bị họ đập tan. Mà quan trọng là khi đó Ballista và catapult lại trở thành trướng ngại vật khá hiệu quả cản trở đường tiến quân của đối phương. Thêm vào đó chỉ cần Trường thương binh xếp thành đội ngũ chắc chắn và quy củ thì có thừa thời gian để các cung thủ luồn về phía sau họ tạo thành lực lượng yểm trợ hiệu quả.