Chương 208: Bại lui
Nguyên Quốc tỉnh dậy khi tiếng pháo đì đùng rền vang nơi bến cảng đã tiếng nổ ấy đã vang vọng đến cả Hợp Phố thành…Đối với các binh sĩ tại trận địa thì đối mặt trực tiếp cùng Súng Thần Công cho nên chỉ sau một vài lượt họ đã khá thích nghi với tiếng nổ trên. Công sự cảu người Việt khá an toàn binh sĩ có thể trốn trong công sự sau đó thò ra thụt vào bắn tên. Song những người dân cũng như binh sĩ tại Hợp Phố thành không tận mắt chứng kiến mà chỉ thông qua tiếng nổ như sấm rền thi thoảng vang lên từ phía cảng. Nỗi bất an lo lắng đang dần hiện hữu trên gương mặt của những người này…
- Chuẩn bị mũ giáp cho ta… gọi Lý Hị Vọng tới đây…
Nguyên Quốc suy yếu cố chống mình ngồi dậy… hắn gạt đi giấc mơ kì quái vừa trải qua, cũng gạt đi những lo lắng vì tình trạng của cơ thể. Trước mắt không phải lúc để suy nghĩ vẩn vơ…
- Thúy Đào trang điểm cho ta một chút….
Nguyên Quốc không thể xuất hiện với gương mặt tái nhợt cho được. Hắn phải xuất hiện tại Hợp Phố, vào lúc này đây chỉ có hắn mới có thể giúp cho người dân cũng như binh sĩ lấy lại tinh thần…
Tình hình ngoài bến cảng Hợp Phố trở nên ác liệt hơn bao giờ hết, từng nóc chòi canh bị bắn vỡ tan tành. 20 chiến hạm có tới 60 khẩu pháo chĩa vào đất liền mà oanh tạc. Hai mươi tháp canh cảu Đại Việt dọc bờ biển đã bị bắn phá đến thất linh bát lạc, trên mỗi đỉnh tháp đều có khói bốc lên nghi ngút…
Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, sau một lượt pháo kích thứ năm hay sáu gì đó của quân Đông Ngô, thì bỗng nhiên tiếng chiêng dồn dập tại quân doanh Đại Việt vang lên. Từ trên thuyền thì quân Đông Ngô thấy Đại Việt người ôm đầu khóc lóc dìu dắt thương binh, kéo lê xác chết bỏ đi chiến tuyến mà chạy ngược lại phía lục địa. Quân Đông Ngô trên chiến hạm ngoài xa thấy được kẻ địch chạy tụt cả quần thì cười vang không ngớt, họ đứng trên thuyền mà chỉ chỏ không thôi láo nháo cười đùa… Đúng thật lúc này quân Đại Việt đang bỏ chạy như vịt trên chiến trường… đám pháo binh Đông Ngô hậm hực không thôi, họ vừa bắn xong 7 loạt đạn đấy, pháo muốn bắn tiếp phải cho ngưng nghỉ một thời gian nếu không thì nóng quá mà vỡ nòng. Thêm vào nữa là lũ "Man di" chạy rất nhanh đã phút chốc giống như kiến bò lổm ngổm mà biến mất sau tầm mắt, căn bản họ chưa kịp lắp đạn vào thì "lũ quân phản nghịch bản địa" đã chạy mất rồi.
Nhưng sự việc kinh nhân vẫn còn chưa chấm dứt, chỉ thấy trên tháp canh từng người từng người Đại Việt nhảy xuống dưới từ độ cao 15, 20m, mỗi lẫn có người nhảy xuống thì tiếng la hét vang vọng cả đến các chiến thuyền Đông Ngô ở ngời xa.. Lúc này lính Đông Ngô coi việc ngắm nhìn người dân bản địa Giao Châu nhảy lầu là một thú vui tiêu khiển…
Đến cả Lục Khang vốn rất lạnh nhạt cũng cười lớn ha ha, cách tác chiến của nhóm quân bản địa này khiến Lục Khang cảm thấy rất thú vị, rất đáng thương…
- Cho lính Dương Việt, Mân Việt đổ bộ đi….
Lập tức lính truyền tin lập tức loa lớn truyền lệnh của Lục Khiêm đi khắp nơi… 30 chiến hạm Đông Ngô đều tăm tắp xuất phát trước sau mà tiến về Hợp phố cảng. Chỉ cần nhìn đội hình xuất phát của thủy binh Đông Ngô đã thấy họ chuyên nghiệp đến bao nhiêu. Các chiến hạm lần lượt trước sau không một tia xuệch xoạc, một chiếc, hai chiếc lại ba chiếc… các chiến thuyền này lần lượt thay đuôi nhau mà đậu bên cầu cảng của Hợp Phố… Kể cũng kì lạ cầu cảng vẫn còn nguyên vẹn sau đợt pháo kích, mà quân Đại Việt cũng không tiến hành phá tan cầu cảng để gây khó khăn cho sự đổ bộ của quân Đông Ngô. Có lẽ họ quá sợ hãi trước uy lực của Súng Thần Công mà không còn năng lực suy nghĩ thấu đáo… Từng hàng binh sĩ Đông Ngô xếp hàng trên cầu cảng rồi hành quân nhanh chóng tiến về phía bờ biển bố trí công sự chiếm lĩnh trận địa…
Cuộc chiến mới sảy ra gần nửa canh giờ mà quân Đông Ngô đã công phá hoàn tàn hệ thống phòng thủ tại bờ biển Hợp Phố… quân Đại Việt phòng ngự một các yếu ớt sau đó thao chạy rút lui, để đến bây giờ đây Nguyên Quốc quân tiếp cận cầu cảng mà đổ bộ như chỗ không người…
Nhóm binh sĩ Dương Việt đầu tiên tiến vào trận địa thì chỉ thấy các vết máu me be bét, rồi cả những vệt máu chảy dài trên trận địa, đây chính là dấu hiệu của địch nhân kéo thương binh và xác chết của đồng đội rút lui… tiếp theo đó là hệ thống thuẫn gỗ có bênh rơm lót bên ngoài bị bắn vỡ tung tóe… nơi nơi đêu là vũng vũng hố hố… các viên đạn đá vỡ tan lăn lông lốc hoặc gắn thẳng vào đất với uy lực kinh người…
Nhóm Dương Việt quân liền ra dầu kí hiệu an toàn về phía chiến thuyền, lúc này đây việc đổ bộ của quân Đông Ngô được thúc đẩy nhanh vô cùng… từng hàng từng hàng binh lính dần dàn bổ xung cho các phương trận tại bờ biển…
Phương xa nơi thuyền đại lâu thuyền kiêm soái hạm Lục Khang đang nghe quân sĩ báo cáo tình hình….
- Hừ… lũ man di này tính dùng kế dụ chúng ta lên bờ để tránh phải đối mặt cùng Súng Thần Công mà thôi… đã vậy cho bọn chúng một niềm vui bất ngờ đi… truyền lệnh ta chuyển 40 khẩu Súng Thần Công lên bờ…. bắn tan tành tất cả mọi thứ cho ta… để xem mấy tên hề nhảy nhót được bao lâu…?
Sau mệnh lệnh của Lục Khang thì quân sĩ Đông Ngô như kiến càng tha thôi bánh mì mà khuân vác từng khẩu pháo thần công nặng hơn chục tấn này lên bờ… Phải nói vì tên Hữu Hải là người hiện đại thế nên hắn dường như lường trước hết mọi sự việc. Chế tạo súng thần công đồng thời hắn cũng cho chế tạo giá sung cố định trên chiến hạm và giá súng có bánh để di chuyển trên lục địa. Thân nòng của Súng Thần Công có thêm các tai ngang để dễ dàng lắp đặt vào các loại giá kia. Tất nhiên các loại Súng Thần Công này đừng mong có thể di chuyển xa trên lục địa với điều kiện địa hình lúc này, thế nhưng dùng cho công thành chiến, hay thủ thành thì quá hợp lý rồi..
Chỉ biết lúc này đã có 8000 quân Đông Ngô tụ tập chật kín cả bờ biển Hợp phố. Kéo theo dó là 40 khẩu Súng Thần Công uy mãnh đang được lắp đặt các bộ phận để có thể di chuyển trên cạn… Phía xa xa quân Đại Việt đang lấp ló sau một dãy tường đất công sự. Đầu ngời quả thật nhấp nho với số lượng lên đến hàn vạn người, nếu tính ra thì số lượng phải nhiều hơn quân Đông Ngô trên bờ biển rất nhiều…
Nhưng kể cả quân Đại Việt có đông hơn, lại có công sự phòng ngự nơi xa thế nhưng trên vẻ mặt quân Đông Ngô không có gì là lo lắng cả. Họ rất tự tin vì có thần khí trong tay. Chỉ cần Súng Thần Công vẫn còn thì người Hán tại Giang đông có thể đục thủng bất kì hệ thống phòng ngự nào của quân thù… Đây là sự tự tin một cách thực tế, vì cho đến thời điểm hiện nay thì cả binh sĩ lẫn tướng lãnh Đông Ngô đều thầm nhủ, trên thế gian này tuyệt đối không có loại vũ khí uy lực đến như vậy.