Chương 206: Vượt sóng

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 206: Vượt sóng

Trời tối hẳn, gió dịu hơn. Vài ánh chớp loé sáng từ phía chân trời, vạch những đường loằng ngoằng trên nền trời đen như mực. Mặt biển đen ngòm một khung cảnh huyền bí. Tiếng sóng vỗ đều đặn theo từng đợt bên mạn thuyền, mang theo vô số ánh sáng lân tinh trong bọt biển.

- Đại úy, phía trước phát hiện ánh sáng có lẽ là hạm đội Đông Ngô ….

- Chuyển hướng Đông 45 độ… đi vòng qua chúng…

Trong bong đêm đen kịt, một chiếc thuyền lẻ loi vượt ngàn sóng mà tiến về phía trước, nếu ai ở gàn thì có thể thấy được đây chính là một chiến hạm của quân Đại Việt từ phương bắc xuôi về eo biển Quỳnh Châu… Đây chính là một trong 15 chiến thuyền của hạm đội thủ quân Bắc Hải do Lê Loi chỉ huy với nhiệm vụ đánh chặn quân Đông Ngô. Giờ đây chỉ còn một chiếc quay trở lại, chẳng nhẽ toàn bộ quân Đại Việt đã hoàn toàn bị tận diệt sao. Chuyện này hạ hồi phân giải, chỉ nói đến chuyện chiếc thuyền này vượt biển trong đêm quả là một chuyện bất khả tư nghị của thời đại này. Với việc không có các ngọn hải đăng cảnh báo đá ngầm, cộng thêm không có hệ thống định vị cũng như máy rada rò đường thì việc di chuyển trên mặt biển tối đen như mực quả thật là đang khiêu vũ cùng tử thần… Thế nhưng những người Việt quả cảm này không có sự lựa chọn. Họ phải mang được tình báo về quân Đông Ngô trở về Hợp Phố.

Cũng may mắn cho quân Đại Việt vì Đông Ngô lần này xuất chinh mang theo dại lâu thuyền dài 100m rộng 70m kiểu pháo đài di động trên mặt nước. Loại thuyền này nói thật là tốc độ rất chậm và chúng biến thành một con rùa kéo lại tốc độ của toàn quân Đông Ngô.

- Bẩm tướng quân, có tin cấp báo chiến thuyền đánh chặn thủy quân Đông Ngô của Ham đội Bắc Hải đã quay lại…

- Vậy thì tốt quá, có tổn thất gì không?

Lý Đại Hổ gương mặt hơi giãn ra vội vàng hỏi tên quân báo. Mấy ngày nay hắn đã căng thẳng rất nhiều vì chính mình phải tổ chức hoàn chỉnh một cuộc chiến vào dạng quy mô lớn nhất của Đại Việt. Hai ngày hôm trước đúng là Hà Thương, Hà thuẫn có viết thư gửi về Bắc Đái cho phụ thân họ là Hà Công Tùng. Mà Lý Tam cũng viết một bức mật thư gửi cho Bạch Công Ngưu. Tất nhiên những người đưa thư đều bị lực lượng của cục tình báo đánh chặn mà bắt được… run run cầm hai bức tư trong tay Lý Đại Hổ buồn bực, và thất vọng vô cùng. Hắn không hiểu nhiều đạo lý, thế nhưng từ một Tróc Nọi đi theo Nguyên Quốc từ ngày đầu đến nay hắn đã thấy tất cả. Nếu không có Nguyên Quốc thì có Đại Việt ngày hôm nay sao… nếu không có Nguyên Quốc thì tất cả 12 vạn dân Đại Việt có cộc sống yên vui như lúc này sao. Vốn dĩ là tầng đáy của xã hội mà đi lên Lý Đại Hổ hiểu rõ nhất sự khổ cực của người dân Bách Việt tại Giao Châu dưới ách thống trị. Thế nhưng Chủ nhân hắn còn mới bị bệnh thôi đấy… chưa có chết đâu, vậy mà lũ người kia đã nghĩ đến chuyện phạm thượng rồi… Lúc bấy giờ sau khi đọc xong hai bức thư kể trên thì Lý Đại Hổ chỉ âm trầm mà cất kỹ… Chiến tranh sắp tới hắn không thể làm náo loạn lòng quân lúc này, vậy nhưng sau chiến tranh thì sao? Hắn sẽ có hướng xử lý chuyện này theo cách của riêng hắn… Chủ nhân hắn quá nhân từ, Lý Đại Hổ tự biết điều đó, vậy nên hắn và Lý Hi Vọng cùng nhau thống nhất sẽ yên lặng cùng nhau giải quyết.

- Bẩm tướng quân, chỉ có một chiến thuyền quay lại, giờ đây đang cách hải cảng tầm 10km…

- Chỉ có một chiếc thôi ư…

Lý Đại Hổ biến sắc mặt mà lẩm bẩm… sau đó hắn vội vã mà đi về phía càu tàu… hắn không thể đợi được đến lúc quân sĩ từ thuyền chạy về thông báo tin tức. Lý Đại Hổ tự thân đến tận nơi để nhận được tin tức sớm nhất có thể.

…………………………………….

Vào lúc Lý Đại Hổ đang căng thẳng nện từng bước chân nặng nề và dồn dập lên càu tàu thì bên trong Hoàng cung tạm thời của Lý Nguyên Quốc đang diễn ra một hiện tượng rất kinh dị… Chỉ thấy Nguyên Quốc đang hôn mê mà lâm vào cảnh ngủ say trên giường của mình, bên cạnh hắn có một cung nữ túc chực canh gác, nhưng hông hiểu vì sau lúc này cô cung nữ này lại lăn ra đất mà ngủ say mê mệt… Chỉ thấy Cơ thê Lý Nguyên Quốc chợt trở nên lạ lung hết sức… Dưới da hắn từng đoạn lý tự lạ nhô lên rồi hạ xuống như ngàn vạn con bọ ăn xác thối đang bò quanh. Tiếp theo đó từng vòng kí tự đó phát ra những màu canh lam màu nhạt… Cùng không biết bao lâu Lý Nguyên Quốc bỗng nhiên tỉnh giấc…. Hắt chợt ngồi dậy mà giờ hai bàn tay đến trước mặt, cau mày suy nghĩ…bởi mọi thứ vẫn rất bình thường mà không như những hình ảnh rùng rợn mà Nguyên Quốc hắn nhìn thấy trong cơn mê…

- Ta rốt cuộc là ai?…. Đây là câu Lý Nguyên Quốc lầm bầm sau khi tỉnh lại, nhưng kế đó thì hắn đột nhiên lại co giật một hồi rồi hôn mê thêm một lần nữa…

Nghe tiếng động một cung nữ khác vội vàng lập cập tiến vào kiểm tra…

…………………………………………..

Cũng trong thời gian này thì cánh quân "2 ngàn" lính Đại Việt đan trùng điệp tiến về Cao Hưng. Đây là cánh quân mang tên Chinh Bắc quân do Chinh Bắc tướng quân Triệu Quốc Đạt làm thống soái…. Nhưng có một điểm lạ đó là đạo quân này thực sự di chuyển rất chậm chạp. Từ Chân Ngung đi về hướng đông đông bắc tầm 200km sẽ tới được Cao Hưng… Tính ra vị trí của Chân Ngung chính là địa phận thành phố Trạm Giang ngày nay cảu Trung Quốc… mà cách đó 200km chính là Cao Hưng huyện thành với tên Dương Giang thành phố thời thời hiện đại.

Quân Đại Việt ngày đi đêm nghỉ, à mà không đúng ban ngày họ cũng nghỉ rất nhiều… cứ đi được 2 canh giờ họ lại nghỉ một canh giờ rồi mới đi tiếp, đây nào phải là hành quân đánh trận… đây là đi thưởng ngoạn du lịch thì đúng hơn …

- Hôm nay đã đi được bao xa rồi?

Triệu Quốc Đạt ung dung ngồi nghỉ dưới một khóm cây mà vấn hỏi một tên thám báo…

- Dạ bẩm tướng quân chúng ta đi được 5km rồi a…

Triệu Quốc Đạt hơi nhíu nhíu mày kiếm mà suy tư…

- Mấy tên tù binh kia đã "bỏ trốn" thành công chưa… các ngươi có theo sát chúng không?

Tên thám báo có vẻ là đội trưởng này vội vàng cung kính chắp tay thưa:

- Bẩm tướng quân theo tin tức đội 1 đưa về thì bọn này quả thật chạy lộ nhỏ về Cao Hưng thành, giờ đây chúng cũng cách Cao Hưng không xa nữa rồi.

- Tốt lắm cũng đã đến lúc rồi, thông báo toàn quân tăng tốc lên, giãn đội hình thêm ra hai làn khoảng cánh…

Tên quân báo vội vàng khấu đầu rồi chạt đi truyền đạt mệnh lệnh khắp nơi. Chinh Bắc quân lập tức vội vã lên đường thế nhưng khác với trước đây tốc độ của họ được đẩy lên cao hơn nhiều. Quân Đại Việt sở dĩ có thể di chuyển rất nhanh vì họ tự mang lương khô cho 15 ngày chiến đấu, không bị vướng bận bởi quân nhu đội hình thường luôn chậm chạp thì tốc độ quân Đại Việt phải tới 70km/ ngày.. điều này là phi thường đối với thời đại mà đường xá quả thật quá kém như lúc này… Với tốc độ này thì bộ binh Đại Việt đã không thua kém gì một chi kỵ binh di chuyển không dục ngựa.

Lúc này đây một cánh quân Đại Việt đang băng băng vượt rừng. Tại đây các chiến sĩ Đại Việt chủ yếu trang bị nhẹ lưng đeo ba lô hông đeo kiếm hai lưỡi mà băng băng đi trên con lộ nhỏ khuất sâu trong rừng già. Vậy mà tốc độ của họ ước tính lên tới 100km/ ngày… đây chính à điểm bất khả tư nghị ở vào thời đại chưa cơ giới hóa này.