Chương 2: Khổng Tước thành.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 2: Khổng Tước thành.

Họa Tâm cau mày chỉ tay về hướng Hàn Vũ Thiên nói:

"Ta có phụ thân và nhị thúc bảo hộ cần gì phải tu luyện, dù gì thân sinh ta đã là Thánh Cảnh không cần tu luyện cũng đã là đứng đầu rồi."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Phong linh như ngươi mà cũng đáng tồn tại trên đời? Ta gặp qua vô số phong linh, nhưng họ đều là chăm chỉ tu luyện vượt qua khổ ải trở nên mạnh mẽ để bảo vệ người mình yêu quý, còn ngươi chỉ biết núp sau cái bóng của phụ thân và nhị thúc, như vậy cũng xứng làm bằng hữu của Hàn Vũ Thiên ta sao? Ngươi thật sự đã làm ta thất vọng, Họa Tâm ngươi kiên quyết giữ cái ý nghĩ đó thì hãy tránh xa ta một chút, dù phụ thân hay nhị thúc ngươi cường đại thì một ngày nào đó cũng sẽ có mạnh hơn bọn họ xuất hiện, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, chỉ khi ngươi trở thành Kim Thần của thế giới này thì mới có thực lực chân chính bảo vệ phụ thân, nhị thúc và những người ngươi yêu quý."

Hàn Vũ Thiên nói xong phất tay rời đi, hắn như là vô cùng tức giận và thất vọng đối với Họa Tâm.

Họa Tâm sắc mặt trở nên lo lắng muốn khóc định chạy theo Hàn Vũ Thiên thì bị dây leo chặn đường.

"Phụ thân để ta đuổi theo hắn."

Họa Tâm quay sang nhìn Mộc Vương ánh mắt cầu khẩn nói.

Long Viêm Lôi dùng giọng băng lãnh nói:

"Họa Tâm, con không muốn tu luyện mà hắn cứ ép buộc, còn nói cháu ta không xứng làm bằng hữu của hắn, vậy con đừng giao du với loại người này nữa, nhị thúc giúp ngươi giết hắn."

Họa Tâm nghe xong liền khóc lớn một trận quát:

"Hàn Vũ Thiên là bằng hữu của ta, nhị thúc không được giết, tuyệt đối không được giết, hắn nói ta tu luyện thì ta sẽ tu luyện, ta không thể để mất đi người bạn duy nhất này."

Mộc Vương nghe xong lời này khóe môi cong lên, dây leo cũng từ từ buông thả, Họa Tâm hóa thành cơn gió điên cuồng đuổi theo Hàn Vũ Thiên.

"Hàn Vũ Thiên, ta sai rồi, từ giờ ta sẽ tu luyện không để ngươi thất vọng đâu."

Họa Tâm ngăn trước mặt Hàn Vũ Thiên, khuôn mặt đẫm nước mắt dáng vẻ tội nghiệp khóc như một đứa trẻ.

Hàn Vũ Thiên một tay lau nước mắt cho Họa Tâm thản nhiên nói:

"Ngươi đã 200 tuổi chứ đâu phải trẻ con sao lại khóc lóc như vậy?"

Họa Tâm cố để mình không khóc rồi gật đầu mạnh một cái nói:

"Ta đâu có khóc, ta là phong linh sao lạo khóc được chứ?."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười chỉ nhẹ gật đầu sau đó cõng Họa Tâm trên lưng, cả hai cùng bước đi cười đùa vui vẻ.

Hàn Vũ Thiên từ lâu đã không còn cảm giác vui đùa là gì, nhưng sau khi trùng sinh vào Hàn gia lại được cảm giác vui vẻ biết bao, cho đến năm hắn lên 6 tuổi Hàn gia bị diệt, chạy vào rừng sâu mang theo hận thù và cũng lúc đó vô tình gặp một cái phong linh ngây ngô như đứa trẻ này.

Phong linh từ đó luôn chơi đùa với Hàn Vũ Thiên làm cho hắn có lại một chút niềm vui ít ỏi mà mấy trăm vạn năm chưa được trải nghiệm, phong linh đối với hắn như là tiểu đệ ngây ngô không nhiễm bụi trần, suốt ngày chỉ biết chơi đùa không biết thế sự ngoài kia.

Nhưng càng ngây ngô thì lại càng dễ gặp nguy hiểm, nên Hàn Vũ Thiên quyết định để Họa Tâm ra ngoài khổ tu, cho hắn biết thế nào là thế giới cường giả vi tôn, thế nào là rèn luyện ý chí sắt đá.

Mọi thứ hắn làm cũng chỉ muốn tốt cho tiểu đệ này, Hàn Vũ Thiên đặt Họa Tâm đã say ngủ trên lưng mình xuống giường, hắn thì ngồi ở bên ngoài nhìn lên bầu trời đầy sao bỗng có một vệt sao băng xoẹt qua.

"Lưu Tinh ý niệm lực."

Hàn Vũ Thiên như từ trong ký ức nhớ ra thứ gì khẽ mở miệng.

Ký ức hiện tại của hắn chỉ có một phần mười ký ức mà cái ký ức này lại là phần cuối cùng trước khi Hàn Vũ Thiên ngã xuống chỉ vỏn vẹn 200 vạn năm, nên hắn hoàn toàn không có công pháp tu luyện thích hợp cho cảnh giới này.

"Tìm tạm một bộ công pháp tu luyện nó đến viên mãn, sau khi tìm lại được vài phần ký ức sẽ lựa chọn cái thích hợp hơn để tu luyện."

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài, hắn ngồi ngay trước cửa nhà gỗ tựa lưng vào đó rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy Hàn Vũ Thiên đã thấy một đôi mắt màu lục liên tục chớp động nhìn chằm chằm vào hắn.

Hàn Vũ Thiên đẩy mặt Họa Tâm đang cách mình ba đốt ngón tay ra hừ lạnh nói:

"Ngươi vậy mà cũng chịu dậy sao? Thật chẳng giống với ngày thường."

Họa Tâm phình má dáng vẻ đáng yêu tức giận nói:

"Ý người là ngày thường ta rất lười sao?"

Hàn Vũ Thiên gật đầu rồi lại lắc đầu châm chọc nói:

"Ngươi không phải rất lười mà là siêu siêu siêu cấp lười biếng, khiến cho Hàn mỗ cũng phải cúi đầu phục sát đất."

Họa Tâm tức giận không nói nên lời liền đá viên sỏi nhỏ dưới chân để trút giận, viên sỏi bay xa một dặm rồi vỡ vụn.

Hàn Vũ Thiên tỏ ra vẻ hốt hoảng sợ hãi nói:

"Họa Tâm, ta chỉ đùa một chút thôi, tiểu tử nhà ngươi không phải định xuống tay với Hàn mỗ chứ?"

Họa Tâm thấy dáng vẻ của Hàn Vũ Thiên thì cười phì một cái rồi phất phất tay ý bảo không phải vậy.

Hàn Vũ Thiên cũng cười một cái rồi đem hành lý vác lên vai cùng Họa Tâm rời khỏi khu rừng, trước khi đi con Huyết Hỏa Lang lúc trước chạy tới đưa cho Hàn Vũ Thiên ba viên đá.

Lần lượt là viên đá màu lục sinh mệnh lực dồi dào, viên đá màu đỏ có từng tia lôi điện đỏ thẫm, viên cuối cùng cháy lên ngọn lửa nhỏ màu máu.

"Cảm ơn tam thúc, tam thúc nhớ phải sống thật mạnh khỏe chờ ta trở nên cường đại sẽ về bảo vệ các ngươi.."

Họa Tâm vẫy chào tạm biệt Huyết Hỏa Lang rồi cùng Hàn Vũ Thiên bước ra khỏi khu rừng.

Vừa ra khỏi bìa rừng liền có con đường dẫn đến một nơi nào đó, hai người cất bước rời khỏi khu rừng càng ngày càng xa, 10 dặm, 20 dặm, 30 dặm, 100 dặm, 300 dặm đã thấy hai thân ảnh nhỏ như hạt đậu.

"Thật đã có thể rời khỏi khu rừng này?"

Mộc Vương đã hóa thành hình người trung niên tóc lục nhìn hướng hai người mà kinh ngạc nói.

Long Viêm Lôi hóa thành thanh niên điển trai mặc hắc y đứng bên phải Mộc Vương.

Huyết Hỏa Lang cũng là một bộ dáng thanh niên điển trai, nhưng tóc lại là màu đỏ mặc huyết y để lộ phần cơ bụng rắn chắc.

Huyết Hỏa Lang đứng bên trái Mộc Vương thở dài nói:

"Đứa cháu này sẽ phải chịu khổ rồi, đại ca cái tên Hàn Vũ Thiên đó trước khi đi có đưa ta một giọt máu nói là có thể đột phá bình cảnh."

Huyết Hỏa Lang lấy ra một giọt máu đưa cho Mộc Vương xem, Mộc Vương nhẹ gật đầu nói:

"Ta và nhị đệ cũng có một giọt, chúng ta bế quan thử một chút xem, nếu đúng như lời Hàn Vũ Thiên nói thì khi chờ hắn về phải cảm tạ một chút, không thì cứ coi là giọt máu lưu niệm."

Mộc Vương hóa thành lục quang bay vào một cái hang động sâu trong khu rừng, hai bên cũng có hai cái hang động khác, Long Viêm Lôi bay vào hang động bên phải, Huyết Hỏa Lang bay vào bên trái.

Cả 3 tạo ra kết giới bảo hộ để tu luyện bên trong, khu rừng bắt đầu trở nên náo động, từng con yêu thú đẳng cấp cao xuất hiện thay thế vị trí ba huynh đệ kia thống trị rừng già.

Khi ba huynh đệ bế quan trong thời gian dài sẽ để cho những yêu thú khác lên nắm quyền, tạm thời thay thế họ bảo vệ khu rừng an toàn.

Nửa ngày Hàn Vũ Thiên và Họa Tâm mới đến được thành trì tên Khổng Tước, một cái biển hiệu khắc họa hai con khổng tước bằng vàng vô cùng xa hoa.

Hàn Vũ Thiên và Họa Tâm bước vào trong nhìn một chút, quả nhiên thành trì này rộng lớn dân cư đông đúc, tu sĩ Vũ Cảnh cũng có một vài người đi bộ trong thành.

"Đây là thành trì nhân tộc sao?"

Họa Tâm đôi mắt tràn đầy hứng thú chớp động liên tục hỏi.

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Đổi một số vật phẩm lấy ít tiền và tìm phòng trọ trước, chúng ta cần chỗ nghỉ chân, khám phá nơi mới thì đợi khi ngươi học được công pháp đi."

Họa Tâm khuôn mặt ụ xuống bước chân nặng nề đi theo sau Hàn Vũ Thiên.

Hắn bước đến một tòa lâu các lấy ra 10 viên linh thạch cấp thấp đổi lấy 100 vạn kim tệ, Hàn Vũ Thiên tiện thể thuê một căn phòng bên trong lầu các này.

Hàn Vũ Thiên đưa cho Họa Tâm một bộ công pháp vừa viết xong thản nhiên nói:

"Trong vòng 1 tháng phải học được công pháp đến tiểu thành, nếu không thì ta sẽ đưa ngươi về lại khu rừng."

Họa Tâm gật đầu cầm lấy công pháp chạy lên giường ngồi chăm chú xem, Hàn Vũ Thiên đóng hết cửa lại tạo ra một màn cách âm cùng khí tức xung quanh phòng.

Hắn lấy ra một viên linh thạch hạ phẩm rồi trực tiếp nuốt vào, linh khí trong một thoáng ồ ạt bên trong cơ thể Hàn Vũ Thiên, khiến cơ thể hắn suýt chút nữa sụp đỗ, dù linh thạch hạ phẩm cũng chứa linh khí dồi dào có thể trực tiếp thuấn sát Nhân Cảnh.

Giờ khắc này mồ hôi lạnh trên trán cứ tuông ra như mưa, trạng thái đổ mồ hôi đó đến hai canh giờ sau mới kết thúc, Hàn Vũ Thiên đã đột phá Nhân Cảnh tầng 10 đỉnh phong, chỉ cần bỏ ra thêm một ít thời gian củng cố tu vi thì lập tức có thể đột phá Viên Cảnh.

Hàn Vũ Thiên tu luyện Nhân Cảnh đến đỉnh phong dường như không hài lòng lắm, hắn lấy ra thêm một viên linh thạch rồi nuốt vào.

Lần này cơ thể hắn rách ra từng cái khe nứt, máu tươi chảy xuống nhìn vô cùng kinh dị, Hàn Vũ Thiên chuyển hóa linh khí muốn ép bức tầng 10 Nhân Cảnh thoát khỏi cực hạn.

Hàn Vũ Thiên tu luyện gần tới rạng sáng đã là tiêu hết 4 viên linh thạch hạ phẩm, cơ thể hắn giờ như huyết nhân toàn thân nhuốm máu.

Nhưng khi một đạo vòng tròn hiển hiện xung quanh Hàn Vũ Thiên thì thương thế từ đêm qua đến nay đã phục hồi hoàn toàn.

Hắn đã đột phá gông xiềng cảnh giới đạp đến một bước Nhân Cảnh tầng 11, điều này là chưa bao giờ có thể xảy ra ở Hoàng Khiêm thế giới, tầng 11 căn bản không hề tồn tại là do Hàn Vũ Thiên cảm nhận được Nhân Cảnh còn hai tầng đột phá mơ hồ đến cực điểm mới thử xem, quả nhiên là thành công ngoài mong đợi, Nhân Cảnh tầng 11 liền có thể đánh với Viên Cảnh trung kỳ một trận, đánh với hậu kỳ thì cũng có khả năng chạy trốn.

Hàn Vũ Thiên vung tay một quyển công pháp cổ lão mang khí tức tan thương không thể tả hết bằng lời, dường như quyển công pháp này đã trải qua ức vạn năm chưa bao giờ bị hủy.

"Điều chỉnh một chút biến nó thành công pháp cấp thấp, đợi sau khi thực lực đủ mạnh thì sẽ nâng cao phẩm cấp, tên gọi hiện tại của nó thì là Ngự Thạch công pháp đi."

Hàn Vũ Thiên khẽ nói, hắn mở công pháp ra con mắt đảo quanh một chút thì trong ký ức từ từ sửa đổi bản công pháp thần thoại trong đầu thành bản đơn giản hóa ức vạn lần.

Hắn mở cửa bước ra ngoài không một tiếng động, Họa Tâm vẫn đang nhắm mắt chăm chú lĩnh hội công pháp, nên cũng không phát giác được Hàn Vũ Thiên đã đi ra bên ngoài.

Hắn chậm rãi đi đến khu buôn bán dược phẩm và đan dược, Hàn Vũ Thiên vung tay liền lấy một cái lò luyện cùng vài trăm cây linh dược và tài liệu luyện đan.

Hàn Vũ Thiên thanh toán một hồi khiến những người xung quanh khiếp hãi, chỉ có mấy nhân viên và quản lí đêm qua phụ trách đổi linh thạch cho Hàn Vũ Thiên là sắc mặt bình thường.

"Cảm ơn quý khách, chúc ngài buổi sáng tốt lành."

Nhân viên thanh toán xong liền hơi cúi người chào Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu rồi mượn nhờ một phòng bí mật của tiểu lâu này để luyện đan, Hàn Vũ Thiên chỉ mới sáng ra đã tiêu hết 20 vạn kim tệ, dù là công tử của gia tộc lớn trong thành cũng không dám trong một buổi sáng tiêu nhiều tiền như vậy.

Hắn lấy lò luyện đan đặt đan dược vào rồi luyện hóa, rất nhanh chỉ trong một chén trà đã có mười viên đan dược lấp lánh bên trong, hắn lấy bình ngọc thu toàn bộ đan dược vào.

Chỉ chưa đầy một nén nhang đã có 30 bình đan dược xung quanh Hàn Vũ Thiên, hắn lại lấy ra những dược thảo có thể chất cứng rắn mà vô cùng tốt thuộc phẩm cấp Thiên Cảnh trung phẩm.

Hàn Vũ Thiên định luyện chế một cái đan dược với sức sát thương cao, nên đã chọn dược phẩm hỏa hệ, một viên khác để phòng thủ nên dược phẩm là thổ hệ.

Nửa ngày sau Hàn Vũ Thiên mới luyện ra được hai viên đan dược một hỏa một thổ trung phẩm cấp Thiên Cảnh, Hàn Vũ Thiên thu lại toàn bộ mấy bình ngọc rồi đem hai viên đan dược cất vào trong ống tay áo, luyện đan ở phẩm cấp Thiên Cảnh trung phẩm đã là cực hạn của hắn.

Hàn Vũ Thiên đi tới trung tâm nhìn vào tòa lâu cao nhất tên Tước Hoa lâu, đây là tòa lâu xa hoa nhất bên trong Khổng Tước thành, Hàn Vũ Thiên trong một thoáng đã hóa thành một ông lão dáng vẻ hiền lành.

Hắn trong một thoáng đã dịch dung, Hàn Vũ Thiên bước vào Tước Hoa lâu đến quầy hàng.

Lão già trong quầy vẫn như cũ không ngước nhìn khách hàng mà nói:

"Mua hay bán?"

Hàn Vũ Thiên phất tay lấy ra 30 cái bình ngọc để trước mặt lão già nói:

"Đống đan dược này 15 bình là phẩm cấp chí tôn Nhân Cảnh, 15 bình là Viên Cảnh hạ phẩm đan dược."

Lão già trừng lớn mắt nhìn Hàn Vũ Thiên, lão thấy Hàn Vũ Thiên tuổi tác không thua kém mình cũng có chút tò mò mở bình đan dược ra xem.

Đan hương sộc lên mũi khiến lão suýt chút nữa ngất đi, ngất đi không phải vì hương dược quá mạnh mà là do phẩm cấp khác biệt ngay cả lão sống hơn nửa đời người vẫn chưa được ngửi đan dược cấp chí tôn Nhân Cảnh.

Lão đóng nắp lại hít sâu một hơi rồi mở tiếp bình tiếp theo, lão hít nhẹ liền chấn động thân hình, đan dược Viên Cảnh trung phẩm này đích thị không sai vào đâu, nhưng mà nó mang theo một mùi hương chí cao chí thánh làm lão một lần nữa muốn ngất đi, cái loại chí cao chí thánh giống như đan dược chí tôn Nhân Cảnh mà lại thuần khiết hơn vài phần.

"Các hạ, chờ ta báo với chủ sự Tước Hoa lâu, tiểu nhân vật như ta không thể định giá."

Lão già lau mồ hôi lạnh trên tráng liền chạy vào trong.

Rất nhanh có một lão già khác mặc bạch y chống gậy chạy tới, lão già này là Tước Thiên Vệ chủ sự của Tước Hoa lâu.

"Vệ lão là những bình đan dược của vị khách quan này."

Lão già kia cung kính vẫn không khỏi rùng mình nhìn về phía Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên lạnh lùng nói:

"Bao nhiêu? Lão phu không có thời gian ở cái nơi khỉ ho cò gáy này so đo với đám phàm nhân."

Lúc nói xong một cổ khí tức vô hình đè nặng lên người Tước Thiên Vệ, lão ta kinh hãi mồ hôi lạnh chảy đầy trên tráng gấp gáp nói:

"Kim tệ 4 ức kim tệ, nếu quý khách muốn đổi linh thạch thì là 200 viên đi."

Hàn Vũ Thiên hơi trầm ngâm một chút, linh thạch thế giới này vô cùng đắt, hắn cũng biết điều đó vì 5 viên linh tạch liền đổi được 100 vạn kim tệ.

"Ta lấy 180 viên linh thạch, 20 viên còn lại đổi thành kim tệ, ta cần phải nhanh chóng đi khảo sát nơi khác."

Hàn Vũ Thiên gật đầu đáp ứng, khí tức đè trên lưng lão già cũng chầm chậm tiêu tán.

Tước Hoa lâu làm việc vô cùng nhanh, chỉ một chén trà đã hoàn thành giao dịch với Hàn Vũ Thiên.

Hắn quay đầu rời đi, lão già sau lưng Tước Thiên vệ cung kính nói:

"Vệ lão, hắn ta tu vi thấp bé như vậy ắc hẳn là đang che giấu thực lực, nếu bằng thân tu vi chưa tới Viên Cảnh sẽ không luyện chế được mấy thứ này."

Tước Thiên Vệ nhẹ gật đầu nói:

"Đây hẳn là cường giả của nơi khác đến xem xét tình hình của nơi này, từ mấy đại lục lớn đến chỉ là tiện tay luyện chế bán lấy một ít lộ phí đi đường thôi, về sau cẩn thận một chút đừng chọc đến họ, những trung niên hoặc lão già tu vi thấp thì đừng tiếp đãi qua loa cho có mà cung kính một chút, rất có thể là cường giả che giấu thực lực."

Tước Thiên Vệ chống gậy trở về tay phải cầm theo hai bình ngọc khác nhau.

Hàn Vũ Thiên đi trên đường cái thì có một chuyện phát sinh ngoài ý muốn, một đám thanh niên ôm một đứa bé sơ sinh hung hăng đụng trúng hắn.

"Tránh qua một bên."

Thanh niên nét mặt hung dữ lườm Hàn Vũ Thiên, phía sau hắn có một người phụ nữ liên tục khóc gào đuổi theo sau.

"Trả con lại cho ta, ta van xin ngươi trả con của ta lại đi."

Người phụ nữ kia khóc gào chạy tới giữ chân thanh niên thì bị đá một cước bay ra, nữ nhân bị thương vẫn cố cản đường thanh niên kia.

Hàn Vũ Thiên đi vào đám đông để dịch dung, một lúc sau hắn đã là một nữ tử xinh đẹp tay cầm chủy thủ nhảy lên cắt ngang qua cổ thanh niên đang ôm đứa trẻ.

Đứa trẻ rơi khỏi tay ngay lập tức hắn ôm lấy đứa trẻ đưa lại cho người phụ nữ rồi hừ lạnh nói:

"Ban ngày mà cũng dám phách lối ức hiếp dân thường, ta đây không quen thấy cảnh này, tất cả ngươi chết hết đi."

"Giết!"

Đám thanh niên giận đến cực điểm hô lớn, liên tiếp mấy đạo thân ảnh đánh tới, tu vi cao nhất là Viên Cảnh trung kì, con đường này trong một thoáng đã náo loạn đến cực điểm.

Nhưng ai mà ngờ được nữ nhân trước mắt như một con sóc nhanh nhẹn né tránh còn lấy chủy thủ chém cho đám thanh niên mỗi người một nhát đều là chí tử.

Trong một thoáng tổng cộng đã ngã xuống mười người, toàn bộ đám thanh niên đều chết rất thảm một tiếng la cũng kêu không kịp.

"Đa tạ ân nhân đã cứu đứa con tội nghiệp này của ta, cả đời này ta nhất định báo đáp."

Nữ nhân ngã ở trên đất cúi đầu thật sâu hướng Hàn Vũ Thiên vô cùng cảm kích cùng nước mắt lăn dài trên má.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nâng nàng lên rồi định quay đầu rời đi thì giọng nữ nhân kia một lần nữa vang lên:

"Ân nhân, xin hãy mang đứa trẻ này đi, nó ở với ta sẽ là nguy hiểm vạn phần, thân làm mẫu thân ta không nguyện ý thấy đứa con mình đứt ruột sinh ra lại phải chịu khổ, chỉ mong ân nhân đặt cho nó một cái họ còn tên thì ta thường gọi nhi tử này là Duệ."

Hàn Vũ Thiên thấy nữ nhân này cầu xin cũng không lập tức cự tuyệt, hắn suy nghĩ một hồi lâu cũng gật đầu đồng ý, hắn ôm lấy đứa trẻ rồi chạy đi mất, Hàn Vũ Thiên lẫn vào đám đông trở lại bộ dáng thiếu niên, hắn ung dung đi về lại tiểu lâu gọi phục vụ đem vài món ăn lên phòng.

Hàn Vũ Thiên vung tay lên, đứa trẻ từ trên tay rơi xuống mặt bàn giữa phòng.

"Thiên phú của ngươi không tệ, vừa sinh ra đã là Nhân Cảnh tầng 5, không trách bọn chúng lại bắt ngươi đi, nhưng tuổi còn nhỏ khá nguy hiểm, hãy để ta đốt cháy giai đoạn trưởng thành của ngươi một chút, Thời Gian Nghịch Chuyển."

Hàn Vũ Thiên vung tay, một đạo ánh sáng bao phủ đứa bé vào bên trong, đứa trẻ sơ sinh từ từ lớn nhanh như thổi, vài khắc đã hóa thành đứa bé 6 tuổi.

Hàn Vũ Thiên lại điểm một chỉ về mi tâm của đứa bé, hắn bù đắp toàn bộ ký ức trống rỗng 6 năm vào đầu đứa trẻ, tất cả dường như đều là thật với đứa bé này, nhưng thật ra chỉ là do Hàn Vũ Thiên tùy tiện viễn hóa ra mà thôi.

Hắn phun ra một ngụm máu, sử dụng sức mạnh vượt qua cảnh giới của mình, nên thần hồn của hắn đã bị thương cần ngủ say một đoạn thời gian dài.

Đứa trẻ vẫn nằm yên bất động như một cái khôi lỗi, Hàn Vũ Thiên đập vào mi tâm đứa trẻ một cái nó liền tỉnh giấc.

"Ca ca, ngươi làm gì vậy? Ngươi không biết đệ đệ Hàn Vũ Duệ này đang ngủ sao?"

Hàn Vũ Duệ tức giận nhìn Hàn Vũ Thiên nói.

Hàn Vũ Thiên vẫn tiếp tục vỗ một cái lên tráng Hàn Vũ Duệ nói:

"Lười biếng, ngươi còn không mau tu luyện đi, nếu không thì đừng có ăn tối."

"Ca, ngươi sao lại không nói đạo lý như vậy?"

Hàn Vũ Duệ tức giận nói, nhưng hắn không thể làm gì vị ca ca này.

Vì trong ký ức Hàn Vũ Duệ là người luôn bị Hàn Vũ Thiên ức hiếp, không thể phản kháng lại dù chỉ một chút.

Hiển nhiên trong ký ức Hàn Vũ Thiên đã là đặt cái tên Hàn Vũ Duệ cho cái tiểu tử này theo ý nguyện của nữ nhân kia.

Họa Tâm từ trong phòng ngủ bước ra thấy một Hàn Vũ Duệ liền hỏi:

"Hàn Vũ Thiên đây là ai?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Đệ đệ của ta, Hàn Vũ Duệ, việc này về sau ngươi sẽ rõ, giờ ngồi xuống ăn một chút gì đi."

Một bàn đầy thức ăn được cung nữ đưa vào, Hàn Vũ Thiên nhìn thấy trên bàn có một bình ngọc liền vung tay cầm lấy rồi ngồi trên cửa sổ ngắm thành trì về đêm.

"Ca, ngươi sao lại không ăn cùng chúng ta?"

Hàn Vũ Duệ nghiêng đầu khó hiểu nói.

Họa Tâm hừ lạnh nói:

"Vũ Duệ đệ đừng để ý đến hắn, không ăn hắn cũng không chết căn bản là sống dai như đỉa vậy."

Lời vừa ra khiến Hàn Vũ Duệ cười phụt một trận, Họa Tâm cũng là sảng khoái cười theo.

Hàn Vũ Thiên mở bình ngọc ra một mùi rượu thơm ngát sộc vào mũi, hắn mỉm cười nâng bình ngọc lên uống, tuy chỉ là loại tửu của tiểu thế giới không lọt vào mắt hắn, nhưng cơn thèm rượu lại bộc phát chỉ có thể uống tạm để đỡ được phần nào cơn thèm đó.

"Ngày mai bắt đầu tu luyện, ta sẽ gọi tiểu lâu đưa tài nguyên lên, Vũ Duệ từ ngày mai không được chơi tập trung tu luyện."

Họa Tâm tức giận nhìn Hàn Vũ Thiên nói:

"Hàn Vũ Duệ còn nhỏ như vậy mà đã bắt nó tu luyện, ngươi thật sự là quá đáng."

Hàn Vũ Thiên lườm Họa Tâm thản nhiên nói:

"Công pháp ngươi lĩnh ngộ đến đâu rồi?"

Họa Tâm đang hung hăng bỗng yên lặng cúi đầu ăn như không nghe thấy lời nói của Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên sắc mặt hơi tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi đó hóa thành sương máu dung nhập vào lại cơ thể hắn.

Khí tức một lần nữa tăng vọt trực tiếp trở thành Nhân Cảnh tầng 12, đây chỉ có một mình Hàn Vũ Thiên là khai mở hoàn toàn 12 tầng của Nhân Cảnh, toàn bộ thế gian cực hạn cũng chỉ là 10 tầng.

Hàn Vũ Thiên phất tay một viên đan dược chữa thương xuất hiện, hắn trước tiếp nuốt vào khôi phục sắc mặt tái nhợt.

Ngụm máu hắn phun ra chính là lượng linh khí còn đọng lại trong cơ thể, nếu tích trữ lâu ngày trong cơ thể sẽ là một tai họa ngầm, đến khi cơ thể không chịu được lượng linh khí khổng lồ được tích bên trong sẽ bị chúng hao mòn tuổi thọ cùng linh hồn.

Hàn Vũ Thiên đã tống toàn bộ linh khí còn đọng lại ra bên ngoài, nhưng hắn sợ bỏ phí nên đã luyện hóa một lần nữa.

Sau khi dùng xong bữa tối, Hàn Vũ Duệ, Họa Tâm liền lăn ra ngủ trên giường như người chết, chỉ có tướng ngủ là vô cùng thú vị, một kẻ chổng mông lên trời, một kẻ ôm gối mút ngón tay như những tiểu hài đồng.

Hàn Vũ Thiên thấy vậy cũng cười khẽ một cái, hắn đóng cửa sổ lại đi tới ghế ngồi xuống rồi lấy ra một viên linh thạch nuốt vào.

Một đêm lại trôi qua, Hàn Vũ Thiên đã hoàn toàn đạt đến đỉnh phong của Nhân Cảnh tầng 12, hắn vẫn chưa muốn đột phá đến Viên Cảnh vì lý do khác, chính là gia nhập Địa Sát tông, cái Địa Sát tông này căn bản là một địa ngục trần gian đúng nghĩa, ai gia nhập vào đây đều phải cam đoan có chết cũng không hối tiếc.

Trong Khổng Tước thành này cũng có một cái phân tông của Địa Sát tông, tuy chỉ phân tông nhưng nội tình bên ngoài đã có 2 vị Thánh Giả, 10 vị Vũ Cảnh đỉnh phong, nơi đây hằng năm sẽ tuyển chọn đệ tử vào Địa Sát tông bằng cách thông qua khảo hạch đẫm máu đầy chết chóc.

Mà hôm nay chính là buổi tuyển chọn đã được bắt đầu, Hàn Vũ Thiên mở cửa bước ra ngoài nhìn về hướng Địa Sát tông đi tới.

Địa Sát tông nằm ở nơi rách nát âm u nhất Khổng Tước thành, bởi vì giết chóc nên thiên địa xung quanh 50 dặm Địa Sát tông đều âm u đầy mùi oán khí.

Hàn Vũ Thiên thấy một đám người cũng là đang xếp hàng chờ đến lượt mình khảo hạch ở Địa Sát tông.

Không lâu sau đó Họa Tâm và Hàn Vũ Duệ xa xa đã chạy tới, bọn họ thấy được lá thư của Hàn Vũ Thiên trên bàn liền cấp tốc chạy tới đây.

Họa Tâm tu vi mạnh mẽ bị phong ấn xuống cảnh giới Nhân Cảnh tầng 10, do sợi dây chuyền Hàn Vũ Thiên tặng không chỉ giúp hắn rời khỏi rừng già mà còn phong ấn tu vi.

Hàn Vũ Duệ cũng chỉ là một cái Nhân Cảnh tầng 5, nhưng đã là đủ điều kiện tham gia khảo hạch đệ tử Địa Sát tông, Hàn Vũ Thiên trước đó đã có đưa vào ký ức Hàn Vũ Duệ một cái bí pháp đơn giản hóa ức vạn lần của cao cấp vũ trụ, nếu như theo tính toàn của hắn thì ba người bọn họ không sai biệt lắm là đứng ba thứ hạng đầu.

Cả 3 bước tới chỗ đăng ký khảo hạch, Hàn Vũ Thiên hơi ôm quyền với lão sư xét duyệt nói:

"Hàn Vũ Thiên 16 tuổi, Họa Tâm 15, Hàn Vũ Duệ 6 tuổi xin được vào khảo hạch."

"Cái gì?"

"Ta đây không nghe lầm đấy chứ?"

"Một đứa nhóc 6 tuổi sao?"

Mọi người phía sau nhất thời kinh ngạc, ngay cả mấy vị lão sư Địa Sát tông cũng là ngây ra một lúc lâu.

Một lão sư trung niên nam tử mặc hồng bào ho khan nói:

"Quy định Địa Sát tông đơn giản là không nhận học viên dưới 15 tuổi, dù là có cũng không ai đưa một đứa trẻ 6 tuổi không biết tu luyện vào nơi này, Hàn Vũ Thiên ngươi hẳn là huynh trưởng của đứa trẻ này đi, nếu là huynh trưởng phải thương yêu đệ đệ mình sao lại đưa nó đến con đường nguy hiểm như này?"

"Lão già này, huynh trưởng đương nhiên là thương yêu ta, mấy cái khảo hạch nhỏ này ta dư sức vượt qua, đừng có lèm bèm mau đưa giấy ra để ta còn tham thí luyện."

Hàn Vũ Duệ đứng phía dưới ngước lên bàn làm việc còn cao hơn mình một cái đầu tức giận nói.