Chương 11: Họa Tâm xuất thủ.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 11: Họa Tâm xuất thủ.

Họa Tâm tốc độ như gió bão đã đi tới nơi Hàn Vũ Thiên đã từng tới, nhưng mà nơi đây đã bị một cái kết giới sương mù bao phủ dày đặc rất khó để đi vào.

"Phong Linh - Thiên Không Tàn Phá!"

Họa Tâm vung tay lên một đoàn cuồng phong diện tích 100 dặm ập vào kết giới ý đồ thổi tan đám sương mù này đi, nhưng kết giới cứng rắn bất thường đã đập tan phong bạo do Họa Tâm tạo ra.

"Nhị ca, chúng ta cùng thử xem sao?"

Hàn Vũ Duệ nhìn về phía Họa Tâm nhẹ giọng nói, Họa Tâm cũng nhìn lại gật đầu một cái.

"Phong Linh - Lốc Xoáy Thiên Không."

"Hỏa Chí - Long Hỏa Viên Diệt."

Họa Tâm vung kiếm chém ra năm đạo lốc xoáy cuồng phong, Hàn Vũ Duệ chém ra một kiếm tạo ra hỏa diễm ngập trời, phong gặp hỏa không nghi ngờ gì liền khuếch tán lên đến cực điểm.

Năm đạo hỏa trụ lập tức được hình thành đập vào kết giới sường mù, một đạo hàn khí bắn ra liền khiến năm cái hỏa trụ cuồng phong biến mất như chưa hề tồn tại.

Một lão già râu tóc trắng như tuyết xuất hiện, tiên phong đạo cốt, không nhiễm bụi trần, tiên nhân giáng lâm là điều đầu tiên ba người Họa Tâm, Hàn Vũ Duệ và Lam Tuyết Cơ nghĩ đến đầu tiên.

"Các ngươi muốn phá kết giới của lão phu là có ý gì đây?"

Lão già trước mắt giọng điệu thản nhiên nói.

Họa Tâm bước lên cung kính nói:

"Tiểu bối vô tri không biết kết giới này là do tiền bối tạo ra, chỉ là do tiểu bối muốn tìm một người tên là Hàn Vũ Thiên, tướng mạo có chút đặc thù là một đầu tóc trắng như tuyết."

Hàn Vô Ưu kinh ngạc ồ lên một tiếng nói:

"Không cần tìm nữa, hắn ở bên trong cái kết giới này của lão phu."

Họa Tâm và hai người khác sắc mặt liền kinh hỉ định mở miệng thì bị cứng họng ngay tại chỗ sau khi nghe lời nói tiếp theo của lão già.

"Nhưng hắn đang lịch luyện, ít nhất thì 10 năm sau sẽ trở ra, nhiều nhất là 1000 năm đi, các ngươi tìm hắn thì 10 năm sau nên quay trở lại, Hàn Vũ Thiên đang theo đuổi lực lượng cường đại, nên hắn sẽ không muốn bị làm phiền, các ngươi liền rơi khỏi đây đi."

Hàn Vô Ưu từng chữ đều làm cho ba người sắc mặt trầm xuống, Họa Tâm run giọng nói:

"Không thể nào, Hàn Vũ Thiên sẽ không bỏ lại chúng ta mà theo đuổi cái gọi là lực lượng cường đại kia, ngươi mau đem hắn ra đây cho ta."

Họa Tâm đang bắt đầu mất tĩnh đã dùng giọng uy hiếp đối với Hàn Vô Ưu.

"Ha ha ha, tiểu bối đến cuối cùng vẫn là vô tri, lực lượng cường đại mới là thứ yếu, cái gọi là gia đình, bằng hữu thì nên vứt sang một bên, chờ khi tu vi ngươi đủ cường đại để bảo vệ bọn họ thì hãy nghĩ đến đi, Hàn Vũ Thiên cũng chỉ là theo đuổi linh lực cường đại để bảo vệ các ngươi thôi."

Hàn Vô Ưu cười một tiếng không chút cảm xúc nói, Họa Tâm âm trầm đến cực điểm bắt đầu phóng thích ra tu vi Thánh Giả của mình.

Cả người hắn gió thổi tóc và quần áo bay phấp phới, một thanh kiếm mang theo sự sắc bén của gió bão xuất hiện, nó chỉ vừa hiện thân đã làm không gian xuất hiện vài vết nứt.

"Một là ngươi trả lại Hàn Vũ Thiên cho bọn ta, hai là một chút hơi tàn này của ngươi sẽ thần hồn tiêu tán."

Họa Tâm mỗi một câu liền nâng lên gió bao ngập trời, cuồng phong lốc xoáy đã bắt đầu hiện thân càn quét xung quanh kết giới.

"Chậc chậc, phong linh mạnh mẽ như ngươi là lần đầu lão phu nhìn thấy, nhưng vẫn là vô tri không biết gì nên ta tha tội, hãy rời đi trước khi ta đổi ý."

Hàn Vô Ưu vẫn là hiền hòa mở miệng nói ra từng câu như chém đinh chặt sắt.

"Phong Linh - Lĩnh Vực Phong Thần."

Họa Tâm băng lãnh đến cực điểm triệu hồi ra gió bão kinh khủng đến trấn động toàn bộ Vạn Thú Sơn Mạch.

"Đây là cái quái gì?"

Phương Vọng đang chạy thì bị gió bão kinh khủng làm dừng bước.

"Bảo hộ các đệ tử, các lão sư mau tạo lá chắn."

Một trung niên đứng trước đám đệ từ Thiên Sát tông sợ hãi nói, mười thân ảnh vây quanh đám Thiên Sát tông đệ tử tạo ra trận pháp bảo hộ bọn họ không bị gió lốc đánh vào.

Thanh kiếm chậm rãi giơ lên trời, đôi mắt Họa Tâm lạnh lẽo mà vô tình nhìn Hàn Vô Ưu.

Hàn Vô Ưu trong lòng có chút lây động, không phải sợ ánh mắt của Họa Tâm mà là rung động với công pháp hắn thi triển, khiến cho linh hồn của lão bị uy hiếp không nhỏ.

"Chậc chậc, vậy thì phải động thủ theo ý ngươi rồi, Băng Mâu Huyễn Thánh."

Hàn Vô Ưu lạnh lùng nhìn Họa Tâm một cái, bên trái lão hình thành một cây băng mâu tỏa ra khí tức âm hàn có thể băng phong vạn vật mang theo khí tức kinh khủng áp đảo Lĩnh Vực Phong Thần của Họa Tâm.

"Phong Tuyệt Tình Tận Diệt Chúng Sinh!"

Họa Tâm bắt đầu lao ra chém xuống một kiếm vô cùng đơn giản, nhưng lại mang theo tiếng gió rít cùng không gian rạn nứt.

"Phong hệ mạnh như vậy? Không lẽ nhị sư thúc đang gặp chuyện gì đó?"

Tiêu Hoành Sơn khinh hãi lập tức chạy về hướng cuồng phong mạnh nhất.

"Ngươi không chết dưới mâu này thì lão phu sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

Hàn Vô Ưu ánh mắt lạnh đi vài phần ngữ khí không còn hiền lành như trước nói, băng mâu đâm tới không mang theo tiếng rít ngập trời như phong bạo mà lại là từng tiếng "rắc rắc" của băng ngưng kết.

Không gian xung quanh như bị đóng băng liền chậm đi vài phần, băng mâu sắc bén cùng uy thế áp đảo tuyệt đối đánh tới.

"Rầm."

Băng mâu và phong kiếm va chạm thổi quét 200 dặm thành một mảnh đất trống, còn tồn tại chỉ có thể nói là tầng kết giới sương mù kia.

Họa Tâm văng về sau trăm dặm đập xuống mặt đất một cái hố lớn, dư ba của cuộc va chạm thổi qua toàn bộ Vạn Thú Sơn Mạch.

Đám người Thiên Sát tông, Phương Vọng, Tiêu Hoành Sơn và nhóm huyết y nhân đều bị thổi bay va đập vào chướng ngại vật.

Hàn Vô Ưu sắc mặt trầm xuống, cánh tay trái của lão xuất hiện một vết rách nhỏ nhưng lại dài đến hai đốt ngón tay.

Vết rách này là bị thương từ linh hồn nên không có máu chảy ra, linh hồn bị thương liền rất khó chữa trị ngay cả một vết rách nhỏ cũng là ảnh hướng rất lớn.

Họa Tâm trong hố lớn thì toàn thân đỏ tươi nhưng không có máu dạng lỏng chảy ra khỏi cơ thể mà là từng mảnh vụn kết tinh từ huyết dịch rơi rãi khắp nơi.

Toàn thân Họa Tâm bị một lớp băng bao phủ, không nghi ngờ gì là trọng thương rất nặng nhưng chưa đến mức mất mạng.

"Hỏa Chí - Phượng Hỏa."

Hàn Vũ Duệ kinh sợ chạy tới người Họa Tâm triệu hồi ra một đầu phượng hỏa ấm áp.

Hỏa của phượng hoàng ôn hòa hơn của hỏa long còn có công dụng chữa thương khá hiệu quả.

Băng trên cơ thể Họa Tâm vốn không phải hỏa diễm bình thường có thể làm tan rã, chỉ có hỏa phượng của Hàn Vũ Duệ ở trình độ khác xa một trời một vật với mấy loại hỏa diễm khác mới làm được.

"Vậy mà vẫn còn sống?"

Hàn Vô Ưu có chút kinh ngạc nhìn Họa Tâm trong hố lớn đang được hỏa phượng rã đông.

Lực lượng băng mâu lão dùng tuy không phải thần cảnh nhưng là cấp bậc Thánh Giả tầng 8 toàn lực thi triển, vậy mà không giết được Họa Tâm làm lão hơi kinh ngạc.

"Đã sống được thì ta cũng không nên tuyệt tình truy cứu."

Hàn Vô Ưu thở dài một tiếng, lão vung tay liền có một viên đan dược xuất hiện bay vào trong miệng của Họa Tâm.

Lão đứng giữa hư không cũng là biến mất không tung tích.

Khi xuất hiện lần nữa đã là bên trong kết giới, Hàn Vũ Thiên ngồi ở đó nhìn về phía lão già, hiển nhiên oanh động bên ngoài không hề nhỏ đã gây ra sự chú ý của hắn.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt nhìn Hàn Vô Ưu nói.

"Người quen của ngươi đến tìm, ta đuổi hắn đi nhưng tiểu tử đó vẫn cố chấp động thủ với ta, nên đã có một cuộc chiến ngoài ý muốn."

Hàn Vô Ưu thản nhiên nói lại chuyện bên ngoài cho Hàn Vũ Thiên nghe.

"Là kẻ nào?"

Hàn Vũ Thiên nghi hoặc híp mặt lại âm trầm nói.

Hàn Vô Ưu thở dài một tiếng nói:

"Một tiểu tử phong hệ có chút đặc thù, một hài đồng trên người có hai loại hỏa diễm long, phượng, cuối cùng là nữ nhân tóc lam ta đoán nàng ta dùng công pháp hệ thủy đi."

Hàn Vũ Thiên trừng mắt dùng giọng băng lãnh nói:

"Ngươi động thủ và bọn họ đã chết."

Hàn Vô Ưu lắc đầu nói:

"Ta chỉ ra một đòn tên tiểu tử phong hệ trọng thương, lão phu đã cho hắn một viên đan dược chữa thương rồi."

Hàn Vũ Thiên thở phào một tiếng nhẹ nhõm, nhưng hắn cũng chợt cau mày lẫm bẩm:

"Lam Tuyết Cơ?"

Nữ nhân tóc lam mà Hàn Vô Ưu nói, người đầu tiền hắn biết có một màu tóc lam chỉ có Lam Tuyết Cơ.

"Ta muốn ra ngoài gặp bọn họ một chút."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía lão già nói, Hàn Vô Ưu không có cự tuyệt mà gật đầu.

Lão vung tay liền xuất hiện một con đường trong kết giới dẫn ra bên ngoài.

Hàn Vũ Thiên nhanh chóng bước đi về phía con đường vừa được mở, hắn ra bên ngoài đã thấy toàn bộ là một mảnh đất trống.

Đập vào mắt hắn là ba thân ảnh, hai người đang ngồi bên cạnh một người trọng thương.

Nữ nhân thì dùng thủy hệ thúc đẩy đan dược trong cơ thể Họa Tâm tan ra, tiểu hài đồng thì dùng hỏa phượng chữa thương bên ngoài cùng đánh tan giá rét.

Hàn Vũ Thiên chạy lại sắc mặt âm trầm nhìn Họa Tâm trên đất.

"Đại ca."

"Thiên ca ca."

Hàn Vũ Duệ và Lam Tuyết Cơ đồng thời kêu lên một tiếng, Họa Tâm chậm rãi mở mắt nhìn Hàn Vũ Thiên.

"Họa Tâm, mọi chuyện ổn rồi đã có ta ở đây."

Hàn Vũ Thiên đi đến bên người Họa Tâm đặt hắn lên đùi rồi vén tóc nhẹ giọng nói.

Đây là điều mà Họa Tâm đã làm với hắn khi còn là một đứa trẻ lúc hắn bị bệnh nặng hay là đánh với hoang thú bị thương.

"Ngươi thật sự vì lực lượng mà bỏ chúng ta ở lại sao?"

Họa Tâm âm thanh yếu ớt từng chữ nói ra.

Hàn Vũ Thiên lắc đầu giọng nhẹ nhàng nói:

"Ta chỉ là tìm lực lượng mạnh hơn để bảo vệ các ngươi mà thôi."

Hàn Vũ Thiên hơi ngưng lại rồi tiếp tục nói:

"Ta hứa là Họa Tâm ngươi chỉ cần chờ ta hai năm, hai năm sau ta sẽ trở ra tìm ngươi."

Họa Tâm ánh mắt hơi mông lung nhưng cũng nhẹ gật đầu, Hàn Vũ Thiên vung tay liền lấy ra một bộ y phục kiểu dáng thoáng mát như của Họa Tâm, nhưng lại là một màu lam băng mỹ lệ.

"Hàn Vũ Duệ, đệ đã khống chế hỏa diễm khá ổn, cố gắng tu luyện và giúp ta chăm sóc Họa Tâm nhị ca của đệ đi."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Hàn Vũ Duệ lấy ra một không gian trự vật chứa hai chục viên linh thạch nói.

Hắn nhìn về phía Lam Tuyết Cơ ôm quyền nói:

"Đa tạ đã cứu tiểu đệ của ta một mạng, đợi khi ta trở về sẽ báo đáp ngươi."

Nói xong không đợi Lam Tuyết Cơ phản ứng lại hắn liền rời đi, sơ dĩ hắn biết nàng cứu Hàn Vũ Duệ là vì trên người Hàn Vũ Duệ vẫn còn khí tức hệ thủy nồng đậm chưa tiêu tán.

Hắn nói lời từ biệt rồi lập tức rời đi là vì với tính cách của Họa Tâm thì khi khôi phục lại một chút liền sẽ bằng mọi giá giữ hắn lại.

Hàn Vô Ưu cũng là híp mắt nhẹ gật đầu, lão vung tay đóng lại kết giới khi Hàn Vũ Thiên đã đi vào trong.

Hàn Vô Ưu hóa thành sương trắng biến mất giữa sương mù dày đặc, sâu bên trong khu rừng có một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào ba người kia.

Một đôi mắt độc ác đến cực điểm đến từ độc xà sâu trong khu rừng đang theo dõi bọn họ, nó là vương của Vạn Thú Sơn Mạch, một con yêu thú cấp Thánh Giả trung kì duy nhất ở đây.

Độc Kiếp Xà Vương, Thánh Chủ thứ 4973 trong yêu thú Thánh Bảng của đại lục này, tuy chỉ là hạng 4973 trong 5200 Thánh Chủ, nhưng nó có thể uy hiếp cả Thánh Giả hậu kỳ bằng kịch độc kinh khủng của mình.

Yêu Thú Thánh Chủ từ hạng 4600 trở xuống đều sợ hãi độc của Độc Kiếp Xà Vương, nên nó có thể làm bá chủ một phương ở một nơi nào đó.

Độc Kiếp Xà Vương nhìn hồi lâu về đám người Họa Tâm cũng chậm rãi nhắm mắt lại rời đi.