Chương 10: Cứu Hàn Vũ Duệ một mạng.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 10: Cứu Hàn Vũ Duệ một mạng.

"Thiếu chủ, cái tên Phương Vọng kia không có trong đám người này."

Một trung niên mặt đỏ như máu hơi khom người nói với thiếu niên huyết y.

Thiếu niên huyết y cau mày thật sâu nói:

"Tìm hắn, đám đệ tử bình thường bọn chúng dù sống hay chết không quan trọng bằng Phương Vọng và mấy trưởng lão cấp thấp kia, mau đi giết hắn ngay lập tức đừng chậm trễ."

Đám người huyết y co đầu rụt cổ chạy về phía sâu trong khu rừng, thiếu niên huyết y thì hơi cau mày hướng về một nơi khác bay đi.

Khổng Tước thành, Địa Sát tông, cung điện tông chủ, một lão già chống gậy đầu tóc hoa râm hơi cung kính trước một thanh niên hắc bào anh tuấn.

"Tông chủ, thiếu niên kia có cần tìm lai lịch của bọn chúng không?"

Lão già dùng ngữ khí cung kính nói với thanh niên hắc bào.

Thanh niên hắc bào cười nhạt một tiếng nói:

"Hắn đến từ Thái Cổ Sâm Lâm, ta đã từng tự mình tìm hiểu qua sau khi nghe phó tông chủ kể lại, nhưng mà đám người Thiên Sát tông nói phái đến lịch luyện hiện đã đến chưa, Viên Cốc?"

Lão già tên Viên Cốc là đại trưởng lão của Địa Sát tông Khổng Tước thành hơn 500 năm tu vi Thánh Giả tầng 3.

Viên Cốc cúi người lắc đầu nói:

"Bọn họ vẫn chưa đến, chắc là do đường xa còn phải băng qua Vạn Thú Sơn Mạch có lẽ đang gặp một chút rắc rối."

Lưu Vô Dục là tông chủ Địa Sát tông ở thành Khổng Tước, hắn 30 tuổi đạt thành tựu Thánh Giả khiến tổng tông Địa Sát tông ai cũng kinh ngạc thật lâu, hắn được bổ nhiệm ở Khổng Tước thành là để trấn giữ một cái bảo vật.

Bằng không với độ tuổi này của hắn e là đã ở tổng tông làm nên thành tựu to lớn.

Lưu Vô Dục híp mắt thật lâu mới mở miệng nói:

"Ngươi mau truyền tin tức đến Thiên Sát tông bên kia xem có động tĩnh gì không, nếu không thì chúng ta phải đến đó kiểm tra một chuyến rồi."

Viên Cốc chấp hành mệnh lệnh liền khom người rời đi, lão đi tới chính là Tước Hoa lâu để mua một cái ngọc truyền âm báo cáo với Thiên Sát tông bên kia.

Vạn Thú Sơn Mạch, Họa Tâm ở trong một căn phòng của phủ đệ nhắm mắt lĩnh ngộ công pháp.

"Sư thúc, chúng ta tới nơi rồi cố lên một chút."

Tiêu Hoành Sơn bước vào phủ đệ giọng điệu khẩn trương đến cực điểm, Hàn Vũ Duệ cơ thể càng ngày càng nóng căn bản không thể dập tắt.

"Có chuyện gì?"

Một cơn gió ngưng tụ lại thành hình dáng Họa Tâm, hắn nhìn Hàn Vũ Duệ một chút liền cau mày.

Tiêu Hoành Sơn luống cuốn chân tay vội vàng nói:

"Tâm sư thúc, Duệ sư thúc bị ép đến đường cùng đã sử dụng một đòn toàn lực nên mới."

"Không cần nói, mau đưa hắn gặp Hàn Vũ Thiên, chỉ có hàn băng của Vũ Thiên mới có thể dập tắt cơ thể nóng cháy này của Hàn Vũ Duệ."

Họa Tâm trực tiếp ngắt lời Tiêu Hoành Sơn, hắn phất tay liền có cuồng phong quấn tới đem Hàn Vũ Duệ cùng đi.

Họa Tâm tốc độ nhanh đến mức nơi hắn bay qua liền có những đạo gió thổi sắc bén như dao cắt đứt cây cối và đá tảng cản đường.

Họa Tâm bay tới cái kết giới ngăn cách bìa rừng và bên trong rừng, khí tức Hàn Vũ Thiên đã hoàn toàn mờ nhạt không còn cảm nhận rõ ràng phương hướng của hắn.

"Chết tiệt, Hàn Vũ Thiên ngươi đang ở đâu chứ? Đệ đệ của ngươi đang nguy kịch mà ngươi lại biến mất không rõ tung tích."

Họa Tâm trong lòng gào thét không giữ được bình tĩnh, hắn bộc phát thần thức tới mức cực hạn quét tới sâu trong khu rừng.

Lam Tuyết Cơ gần đó bị thần lực kinh khủng quét qua liền tỉnh giấc, nàng đứng dậy cau chặt chân mày nhìn về phía xa.

Thân ảnh nhỏ bé hóa thành lam quang hướng về phía thần thức xuất hiện mà bay tới, Lam Tuyết Cơ dừng thân hình giữa hư không thấy một thiếu niên ăn mặc thoáng mát thì có chút kinh ngạc.

Thần thức phát ra đều là trên người thiếu niên ăn mặc thoáng mát trước mắt nàng, phía sau hắn còn có một hài đồng 6 tuổi đang nằm trên một đạo cuồng phong êm dịu.

"Ngươi gặp rắc rối sao?"

Lam Tuyết Cơ lấy hết dũng khí nhìn Họa Tâm nói.

Họa Tâm lườm nàng một cái rồi vung tay nói:

"Không phải việc của ngươi, mau đi ra chỗ khác."

Lam Tuyết Cơ bị đuổi liền có chút tức giận, nhưng nàng cũng chỉ quay đầu chậm rãi bay xuống.

"Hàn Vũ Thiên! Tên quái nhân lắm mưu nhiều kế, tên đại siêu cấp vô sỉ, mau cút ra đây cho ta."

Họa Tâm dùng khí lực toàn thân thét dài một tiếng, cuồng phong mang theo âm thanh phẫn nộ của Họa Tâm khuếch tán ra vạn dặm xung quanh.

Toàn bộ yêu thú và hoang thú kinh hãi chạy tán loạn bị dọa cho mất mật, cuồng phong ập tới kết giới của Hàn Vô Ưu tạo ra liền tiêu tán trong nháy mắt.

Lam Tuyết Cơ nghe được 3 từ "Hàn Vũ Thiên" liền quay đầu bay lên trước mặt Họa Tâm nói:

"Ngươi biết Hàn Vũ Thiên ca ca sao?"

Họa Tâm híp mắt lại dùng giọng âm trầm nói:

"Ngươi quen biết hắn?"

Lam Tuyết Cơ nhẹ gật đầu nhỏ giọng nói:

"Huynh ấy đã đi mấy canh giờ rồi chưa trở lại."

"Cái gì? Hắn đã đi đâu?"

Họa Tâm giật mình dùng giọng khẩn trương nói.

Lam Tuyết Cơ chỉ về hướng Hàn Vũ Thiên đã rời đi trước đó, nàng nhìn thiếu niên phía sau Họa Tâm nói:

"Đệ ấy đang rất nguy kịch nhỉ, hãy để ta giúp ngươi cứu đệ ấy."

Họa Tâm chưa kịp mở miệng từ chối, nàng đã thẳng tới phía Hàn Vũ Duệ toàn thân nóng đỏ như dung nham kia.

"Tử Cực Thủy Quan - Mở."

Lam Tuyết Cơ nhắm mắt lại niệm câu chú gì đó rất nhận biết, nàng mở đôi mắt ra con ngươi đã hóa thành hình xoáy nước.

"Thủy Thể - Thủy Hồn - Thủy Tâm."

Lam Tuyết Cơ vung tay ba đạo thủy lưu kết nối lại thành hình tam giác lấy Hàn Vũ Duệ làm trung tâm.

Ba đạo thủy hệ lấy một cái là tu luyện thân thể, một cái là tu luyện linh hồn, cái cuối lại là tâm linh thủy hệ rất khó hình thành.

"Dung hợp."

Ngón tay nàng động tam giác bắt đầu thu nhỏ chui vào cơ thể Hàn Vũ Duệ, hơi nước bốc lên từ cơ thể Hàn Vũ Duệ nghi ngút cả một vùng, nhiệt lượng kinh khủng như vậy ngay cả Lam Tuyết Cơ cũng không hề nghĩ tới.

Nàng vung tay lại xuất hiện thêm ba cái tam giác xếp chồng lên nhau, tam giác vẫn như cũ từ từ dung nhập vào cơ thể Hàn Vũ Duệ.

"Thứ này ruốt cuộc là hỏa diễm phản phệ đến cấp bậc gì?"

Lam Tuyết Cơ cắn răng trầm giọng nói, nàng một lần nữa vung tay lên, nhưng không còn ba đạo tam giác mà là đạo thủy trụ cao chục trượng ập vào cơ thể Hàn Vũ Duệ.

Khói bốc lên nghi ngút bao phủ khuôn viên 5 dặm xung quanh, khi khói tiêu tán cũng là lúc nhiệt độ trong cơ thể Hàn Vũ Duệ trở lại bình thường.

Nhưng hắn vẫn hôn mê không tỉnh, Họa Tâm kinh ngạc một lúc rồi mới phản ứng kịp ôm quyền nói:

"Đa tạ, nếu sau này ngươi có chuyện khó khăn gì thì hãy tìm ta, ta ở ngay ngoài bìa rừng, chỉ cần thổi vào chiếc lá này ta liền có thể biết được vị trí của cô mà chạy đến cứu."

Họa Tâm vung tay một chiếc lá tùy ý từ một cái cây bay ra rơi vào trong tay Lam Tuyết Cơ.

Họa Tâm chỉ có thể báo đáp như vậy, hắn trong túi không có đồng nào càng lại không hiểu rõ thiên tài địa bảo, nên chỉ có cách này là điều duy nhất hắn làm được.

"Không có việc gì, tiểu đệ này nhìn rất dễ thương đó nha."

Lam Tuyết Cơ mỉm cười vén tóc Hàn Vũ Duệ lên, hắn vẫn nằm bất động ở đó nhưng hơi thở đã có chút bình thường không còn nặng nề như trước.

"Hắn là đệ đệ của Hàn Vũ Thiên vô sỉ chết bầm kia."

Họa Tâm tức giận nhìn về phía xa xa nói.

Lam Tuyết Cơ mỉm cười nói:

"Ta thấy huynh ấy rất điềm đạm, không có cái gọi là vô sỉ như ngươi nói."

Họa Tâm phình má tức giận cãi lại:

"Hắn rất vô sỉ đó, ở với người lạ thì hắn tỏ ra điềm đàm, nhưng khi ngươi và Hàn Vũ Thiên vô sỉ thân nhau thì sẽ biết bản tính thật của hắn."

Lam Tuyết Cơ mỉm cười nhẹ gật đầu, nàng hơi híp mắt nhìn Hàn Vũ Duệ nói:

"Tiểu đệ đệ này sao lại là hỏa hệ công pháp? Không phải Hàn Vũ Thiên ca ca là thạch hệ công pháp sao?"

Họa Tâm không lấy làm lạ thản nhiên nói:

"Hàn Vũ Thiên rất khác so với những người khác, hắn có thể tu luyện mọi loại thuộc tính, nên hắn khác so với đệ đệ là chuyện bình thường."

Họa Tâm biết được việc Hàn Vũ Thiên có thể tu luyện mọi loại thuộc tính là do phụ thân hắn nói ra.

Lam Tuyết Cơ đôi mắt sáng như ánh sao hứng thú nói:

"Huynh ấy, thật là lợi hại nha, không ngờ được lại đặc biệt từ màu tóc cho đến thiên phú."

Họa Tâm bất tri bất giác lại rất tin tưởng nữ nhân trước mắt, nói ra bí mật của Hàn Vũ Thiên không chút giấu diếm.

"Chà, chúng ta lại có sự giống nhau về việc quan tâm Thiên ca ca đi, ta tên Lam Tuyết Cơ, vị ca ca này vẫn chưa cho ta biết tên nha."

Lam Tuyết Cơ mỉm cười ôn hòa nhìn Họa Tâm thản nhiên nói.

Họa Tâm rất hồn nhiên đáp:

"Ta là Họa Tâm rất vui được gặp mặt."

Cả hai trò chuyện rất hợp ý nhau, bất tri bất giác thời gian trôi qua đã 2 canh giờ, Hàn Vũ Duệ từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Biến hóa vô cùng lớn ở cái tiểu tử này là một thân tóc đen đã hóa thành màu cam mỹ lệ đến cực điểm, đuôi tóc lại có chút đỏ như hỏa diễm.

Hàn Vũ Duệ từ từ mở mắt ra đã làm cho Họa Tâm và Lam Tuyết Cơ khiếp hãi, đôi mắt đỏ như máu không thấy tròng trắng đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

"Nhị ca, huynh sao lại khiếp sợ như vậy?"

Hàn Vũ Duệ nghiêng đầu có chút khó hiểu nói.

Họa Tâm hoàn hồn lại lập tức gấp gáp nói:

"Đệ toàn thân nóng rực không cách nào giảm bớt lại còn hôn mê bất tỉnh, ta đưa đệ tìm Hàn Vũ Thiên để nhờ hắn giải quyết thì gặp Lam Tuyết Cô cô nương, nàng đã ra tay cứu đệ đó."

Hàn Vũ Duệ nghe xong liền cảm kích nhìn về phía Lam Tuyết Cơ cúi người thật sâu cảm tạ.

"A! Tìm tên khốn vô sỉ đó, hai ta mãi trò chuyện mà quên mất phải tìm Hàn Vũ Thiên."

Họa Tâm chợt nhớ ra điều gì liền cấp tốc đứng dậy nắm lấy tay của Hàn Vũ Duệ và Lam Tuyết Cơ bay sâu vào Vạn Thú Sơn Mạch.