Chương 9: Tiên nhân tóc trắng.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 9: Tiên nhân tóc trắng.

Hàn Vũ Thiên lấy tốc độ cực hạn của bản thân lao thẳng đến hang động đó, ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại đổi phương hướng chạy về phía này.

Đám yêu thú truy đuổi đột nhiên khiếp hãi vội quay đầu bỏ trốn, như là gặp một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Hàn Vũ Thiên cũng không quay đầu nhìn đám yêu thú vì sao lại bỏ chạy, hắn bị thu hút bởi một khí tức vô hình không cách nào nói được bên trong hang động.

Vào sâu bên trong vài trượng xuất hiện một phiến đá khắc họa hình lão già ngồi thiền trên tay cằm phất trần.

"Khí tức rất quen thuộc, nhưng lại là cái gì? Vì sao ta không thể nhớ?"

Hàn Vũ Thiên cố gắng nhớ lại nhưng vô ích, hắn còn bị phản phệ phải chịu một trận đau đầu kịch liệt.

"Ngươi cuối cùng cũng đến."

Một âm thanh già nua phát ra, Hàn Vũ Thiên cảnh giác nhìn xung quanh, âm thanh đó mơ hồ như xuất hiện ở mọi phương hướng.

"Giả thần giả quỷ."

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh một tiếng vung tay lên, thanh đao màu lam lóe sáng rồi chém về phiến đá.

"Rầm."

Một âm thanh trầm thấp vang lên, thanh đao chưa chạm vào phiến đá đã bị đánh bay ghim trên mặt đất.

Một lão già râu tóc trắng như tuyết bồng bềnh phiêu dực trên không, tóc lão không buộc lại mà cứ xõa cho nó bay bồng bềnh nhìn như tiên nhân không nhiễm bụi trần.

"Ha ha ha, một tiểu bối mà thôi, xông vào động của lão phu lại còn muốn động thủ."

Lão già vuốt râu ánh mắt thưởng thức nhìn Hàn Vũ Thiên cười lên một tiếng nói.

Hàn Vũ Thiên lui về sau một bước lấy lại bình tĩnh nói:

"Ngươi là ai? Sao lại dùng năng lực cưỡng ép ta đến đây?"

Lão già mỉm cười hiền hòa thản nhiên nói:

"Ta là Hàn Vô Ưu, thế nhân thường ca tụng là Tuyết Hàn Vô Ảnh Đại Thần."

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt nhìn về lão già, hắn cũng đã có nghe đến Tuyết Hàn Vô Ảnh, nhưng đó chỉ là cái mà thế gian lưu truyền còn tên thật của người đó thì không ai biết.

Nghe đồn lão già phong thái như tiên đã sớm đột phá bình cảnh bước vào một cảnh giới mới phi thăng đến nơi thượng vị giả tập hợp.

Hàn Vũ Thiên cũng không ngờ được người được xưng là tiên nhân đức hạnh đứng đầu không ai bì kịp lại chỉ còn là một đạo tàn hồn không hoàn chỉnh.

"Tuyết Hàn Vô Ảnh cái tên này rất quen thuộc, nó luôn được truyền miệng từ đời này sang đời khác đã mấy chục vạn năm, dù là ngoại tộc cũng phải kính nể người này bảy phần, nhưng mà làm sao ta có thể tin ngươi là Tuyết Hàn Vô Ảnh thật? Thế gian đã nói lão ta đã phi thăng đến một cái cấp bậc cao hơn."

Hàn Vũ Thiên liếc nhìn lão già một lúc cũng nhẹ gật đầu nói, hắn cũng đang bán tính bán nghi về đạo linh hồn trước mắt.

Hàn Vô Ưu mỉm cười khoác tay thản nhiên nói:

"Đừng gọi ta bằng cái tên Tuyết Hàn Vô Ảnh đó, cái tên thật là khó chịu, lão phu tên là Hàn Vô Ưu, cái tên này đã rất lâu chưa ai gọi đến làm cho ta suýt chút nữa cũng đã quên mất tên thật của bản thân."

Hàn Vũ Thiên tìm một góc ngồi xuống ổn định thương thế trong người, hắn vẫn là nghe ngóng xem lão già đó đang nói cái gì.

"Miệng lưỡi thiên hạ quả thật rất lợi hại, cái tên mà thế gian xưng tụng đã làm phai mờ tên thật mà chủ nhân đã đặt cho ta."

Hàn Vô Ưu nhìn lên hang động nhớ về quá khứ của bản thân, lão chỉ mơ hồ nhớ được một bóng người mặc bạch y cùng bộ tóc trắng.

"Hàn Vô Ưu từ giờ sẽ là tên của ngươi, ta muốn ngươi vô ưu vô lo, sống thật tốt quản đời của mình."

"Nếu có thể thì chờ ta quay trở về sẽ mang ngươi cùng đi, Tiểu Hàn."

Hai câu nói đó là thứ cuối cùng lão nhớ được về vị chủ nhân của mình, lão cũng đã chờ đợi rất lâu rất lâu rồi.

Hàn Vũ Thiên vẫn ngồi ở đó dưỡng thương, hắn đã biết được lão già này rất trung thành với vị chủ nhân kia, đây mơ hồ đã vượt qua cái gọi là chủ tớ.

"Ngươi cũng thật là người rất cố chấp đi, kẻ đó không quay lại thì ngươi cần gì nhớ đến, chẳng phải quên đi hắn thì tâm sẽ nhẹ nhàng hơn sao?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói.

Hàn Vô Ưu lắc đầu cười nói:

"Chủ nhân đặt tên cho ta, nuôi ta lớn, dạy cho ta biết vô số thứ mà cả đời này ta chưa chắc chạm đến được, ta không xem hắn là chủ nhân mà là phụ thân cả đời Hàn Vô Ưu này kính trọng."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn sau đó chuyển sang chủ đề khác nói:

"Vậy ngươi cưỡng chế ta chạy đến chỗ này để làm gì?"

"Ấy chết, lão phu quên mất chuyện này, lo nghĩ về quá khứ suýt nữa thì quên phần khá quan trọng, ha ha ha."

Hàn Vô Ưu vỗ trán một cái rồi cười to.

"Nhưng trước tiên hãy cho lão phu biết tên gọi của ngươi là gì?"

Hàn Vô Ưu trở lại dáng vẻ tiên nhân hiền hòa nói.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu đứng lên nói:

"Ta tên là Hàn Vũ Thiên."

"Ừm, ta dẫn dắt ngươi tới đây là vì trên người ngươi có ba loại khí tức của Tổ Hoàng tầng 8 đỉnh phong."

Hàn Vô Ưu nhẹ gật đầu sau đó giải thích vì sao lại cưỡng ép đưa Hàn Vũ Thiên tới đây.

Hàn Vô Ưu vuốt cằm hơi suy nghĩ nói:

"Nếu lão phu nhớ không nhầm thì đây là khí tức của 3 tiểu quái vật ở Thái Cổ Sâm Lâm phải không?"

Hàn Vũ Thiên đột nhiên ngưng trọng lui về sau vài bước trầm giọng nói:

"Ngươi biết bọn chúng?"

Hàn Vô Ưu nhẹ gật đầu thản nhiên nói:

"Ba tiểu quái vật đó là do lão phu ra tay cứu lấy, lại còn ở cùng chúng đến 3 vạn năm sao lại không biết khí tức của bọn chúng."

Hàn Vũ Thiên buông lỏng cảnh giác nhìn về lão già hơi khom người nói:

"Vậy Vô Ưu lão nhân muốn gì ở ta?"

Hàn Vô Ưu thở dài một tiếng rồi vung bàn tay lên xuất hiện một cây châm cài tóc hình dáng một bạch long, lão hơi đưa lên trước mặt nói:

"Lão phu muốn ngươi làm truyên nhân kế tiếp của Hàn Vô Ưu này."

"Hả? Lão già này sống lâu quá nên bị ấm đầu sao?"

Hàn Vũ Thiên hơi kinh ngạc không nhịn được mà mắng lão một tiếng.

"Ha ha ha, lão phu cũng nghĩ như ngươi vậy, nhưng mà ta cả đời này chưa bao giờ có một truyền nhân hay hậu thế, giờ phút này tàn hồn gần tiêu tán khỏi thế gian nên muốn tìm một kẻ kế thừa ý chí của ta, nếu sau này có gặp lại người đó thì giúp ta nhắn nhủ vài câu."

Hàn Vũ Thiên giờ phút này không có ngu ngốc mà cự tuyệt làm thân truyền của lão giả này, thứ hắn thiếu bây giờ chính là thực lực nếu được một vị Thần Hoàng nhận làm thân truyền thì tu vi của hắn không nghi ngờ gì chính là vượt qua mấy cái đại cảnh giới.

Hàn Vũ Thiên ôm quyền ngữ khí hơi cung kính nói:

"Vô Ưu lão nhân, ngươi muốn ta nhắn nhủ điều gì xin hãy cứ nói."

Hàn Vô Ưu khoác tay lắc đầu nói:

"Thực lực của ngươi hiện tại không đủ để biết được ngài ấy là tồn tại như thế nào làm sao mà nhắn nhủ, ngươi là kẻ được ba tiểu yêu thú kia coi trọng mới giao ra ba vật kia, nên lão phu cũng tin tưởng ở ngươi một ngày nào đó sẽ đạp lên thiên không rời khỏi nơi này tìm được ngài ấy, nhưng trước hết thực lực của ngươi chỉ có thế mà thôi, ở lại chỗ ta lịch luyện một thời gian, sau khi kế thừa toàn bộ thì lão phu sẽ để ngươi rời đi."

Hàn Vô Ưu vung tay một đạo hàn khí bắn ra khỏi hang động bao phủ xung quanh khuôn viên 100 dặm tạo thành một cái kết giới vô hình, bên ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy sương mù dày đặc cùng hàn khí lạnh lẽo.

"Được rồi, ngươi sẽ ở đây trong vòng 100 năm, nếu trong trăm năm này vượt qua toàn bộ lịch luyện thì ta sẽ để cho ngươi đi, nếu không vượt qua thì ta đành thuấn sát ngươi thôi, lão phu không muốn một cái thân truyền không đủ năng lực để kế thừa ý chí lão phu."

Hàn Vô Ưu thản nhiên nói, sau đó vung tay lên một đạo cực quang màu đỏ bay tới mi tâm của Hàn Vũ Thiên rồi dung nhập vào.

"Tinh huyết ngươi bị thiếu, lão phu đã bù đắp lại toàn bộ còn thêm vào đó ba giọt tinh huyết khác, giờ thì hãy thích nghi với nó đi, vài ngày sau sẽ bắt đầu."

Hàn Vô Ưu nhìn Hàn Vũ Thiên hồi lâu rồi nói, lão hóa thành màn sương bay về phiến đá.

Hàn Vũ Thiên ngồi xuống bắt đầu dùng linh lực toàn thân hội tụ đến mi tâm để giúp việc thích nghi với tinh huyết mới thuận lợi hơn.

Lam Tuyết Cơ nằm bên người Thanh Phong Lang, đôi mắt ngọc của nàng từ từ khép lại chỉ còn một màu tối đen như mực trong mắt nàng.

Nàng ta vẫn không biết đang có một kẻ trong bóng tối âm thâm theo dõi nàng.

Hàn Vũ Duệ chật vật với một đám yêu thú loại kiến, chúng vô cùng đông khiến cho hắn tiêu hao không ít linh lực.

"Lang Nha Phá Không Trảm!"

Tiêu Hoành Sơn đánh lang nha bổng vào hư không tạo ra từng vết nứt như thủy tinh sắp vỡ, một luồng sóng khí bắn ra từ vết nứt đánh bay hơn chục con kiến to ba trượng.

"Sư thúc, nếu chúng ta cứ như vậy e là sẽ bị bọn chúng dùng số đông áp chế đến chết."

Tiêu Hoành Sơn nhảy về phía sau lưng Hàn Vũ Duệ thở dốc nói.

"Hết cách rồi, Liệt Diễm Phượng Long Loạn Vũ."

Hàn Vũ Duệ phóng thẳng lên trời kiếm trong tay bay muốn tạo ra hai luồng hỏa diễm một long, một phượng sống động như thật.

Hai con long phượng mang theo một tia pháp tắc hỏa hệ khiến cho trăm trượng xung quanh nhiệt độ tăng cao.

Hàn Vũ Duệ đâm kiếm xuống mặt đất tạo ra một vùng hỏa diễm bao phủ toàn bộ vào trong, long phượng bay múa mang theo hỏa diễm đốt toàn bộ kiến thành than đen.

Hàn Vũ Duệ gục xuống miệng tràn ra vệt máu, đương nhiên là bị phản phệ lại từ chiêu thức mình vừa thi triển ra.

Cơ thể hắn có chút nóng rực, Tiêu Hoành Sơn chạy lại định cõng Hàn Vũ Duệ lên lưng thì bị phỏng.

Hắn bất đắc dĩ đành phải dùng lang nha bổng nâng Hàn Vũ Duệ lên sau đó cấp tốc rời đi.

Một đám thiêu niên ở bìa rừng Vạn Thú Sơn Mạch, thiếu niên có phù hiệu trên vài lúc trước tên là Phương Vọng nói:

"Chúng ta đi cũng đã vài canh giờ, hãy dừng chân nghỉ một chút."

Đám thiếu niên thở dốc cũng đồng loạt gật đầu, hiển nhiên kẻ nào cũng đều mệt đứt hơi không nói được chỉ biết gật đầu.

"Phượng Vọng ca ca, đám người trưởng lão ở phía bên đó liệu có kiên trì được đến khi chúng ta đến được Khổng Tước thành không?"

Một thiếu nữ khóe mắt đỏ ửng sắp khóc nhìn Phương Vọng run giọng nói.

Phương Vọng lắc đầu trầm giọng nói:

"Tu vi của mấy vị trưởng lão đều là Vũ Cảnh trung vị và hậu kỳ, đại trưởng lão là Vũ Cảnh đỉnh phong, nên đám người kia muốn đánh bại bọn họ rất khó, trừ phi là một vị Vũ Cảnh tầng 9 hoặc là Thánh Giả xuất hiện thì bọn họ mới."

Phương Vọng ngừng lời nói ánh mắt bắt đầu xuất hiện từng tia lo âu chưa bao giờ biểu lộ.

Đám thiếu niên trong lòng ai nấy cũng nhảy loạn lên, một thiếu niên xấu xí đứng lên nói:

"Phương Vọng sư huynh, mau đi Khổng Tước thành, mặc kệ bọn ta ở đây đi, huynh đến càng sớm thì đám người trưởng lão sẽ càng có một tia hi vọng."

Phương Vọng lắc đầu định mở miệng thì một đám thiếu niên khác đứng lên khuyên bảo.

"Phương Vọng sư huynh tu vi cực cao có thể đi ngày trăm dặm, nếu như mang theo bọn ta sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của huynh."

"Phải phải phải, trưởng lão ở học viện đang rất cần sự trợ giúp, huynh nhanh chân mà đi cầu cứu Địa Sát tông, bọn ta ở đây tự lo cho mình được."

Phương Vọng muốn nói nhưng thấy đám thiếu niên này quyết liệt như vậy cũng thở dài một tiếng rời đi.

Hắn tu vi đã là Thiên Cảnh trung kì có thể đi xa hơn trăm dặm nhưng đúng với lời mấy thiếu niên kia nói nếu mang theo bọn họ sẽ làm chậm bước chân của hắn.

"Chà, các ngươi vậy mà còn sống."

Khi Phương Vọng vừa rời đi không lâu đã có một đám ngươi bao vây nhóm thiếu niên trẻ tuổi, kẻ đứng đầu là thiếu niên huyết lúc trước.

"Giết."

Thiếu niên huyết y cười lạnh một tiếng sau đó vung tay, đám người huyết y khác cũng lập tức lao lên giết hết toàn bộ thiếu niên trẻ tuổi của Thiên Sát tông.