Chương 8: Nguy cơ.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 8: Nguy cơ.

Độc thủy tựa hồ đã bao trùm toàn bộ hư ảnh phượng hoàng thì một cái bóng màu huyết sắc vụt qua.

Bóng người vồ được Hàn Vũ Duệ đưa đến chỗ Tiêu Hoành Sơn, bóng người huyết sắc này là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, y phục có chút bó sát làm hai đồi núi có chút căng ra, đôi mắt nàng vô cùng đặc biệt có màu đỏ và hình ngọn lửa.

Tay trái nàng ôm Hàn Vũ Duệ còn tay phải cầm một cây trường thương cũng là màu đỏ, hình dáng lưỡi thương là hình một ngọn lửa vô cùng sắc bén.

"Hỏa Liên."

Nữ nhân huyết y giơ cao trường thương ngưng tụ một đóa liên hoa hỏa diễm ném về phía Lạc Hoa Soái.

Liên hoa tỏa ra hỏa khí kinh người khiến cho Lạc Hoa Soái sợ hãi chui xuống đất chạy trốn, nữ nhân lợi dụng cơ hội này kéo Tiêu Hoành Sơn cùng chạy ra khỏi khe đá.

"Đa tạ đã cứu mạng."

Tiêu Hoành Sơn ôm quyền cảm kích nói.

"Không có việc gì, thấy người gặp họa ra tay giúp sức thôi."

Nữ nhân huyết y khoác tay nói, Hàn Vũ Duệ được cứu mà một bộ mặt vô cùng khó chịu như ngáp phải ruồi.

"Hừm, tỷ tỷ vẫn chưa chịu thả ta xuống?"

Hàn Vũ Duệ thở dài một hơi nhìn nữ nhân đang bế mình nói.

Nữ nhân huyết y tựa hồ mới phát giác mình đang ôm một đứa trẻ liền nhanh tay bỏ hắn xuống đất.

"À suýt nữa thì quên giới thiếu với ân công, ta là Tiêu Hoành Sơn còn vị này là Hàn Vũ Duệ sư thúc của ta."

Tiêu Hoành Sơn mỉm cười thản nhiên nói.

"Ta là Hỏa Hồng Nhi, ngươi cứ gọi ta là Hồng Nhi cũng được."

Hồng Nhi cũng là nhẹ gật đầu giới thiệu về mình.

"Khoan đã, tiểu đệ đệ này là sư thúc của ngươi?"

Hỏa Hồng Nhi thấy điều không đúng liền trừng mắt hỏi.

Tiêu Hoành Sơn nhẹ gật đầu hơi ngượng ngùng cười:

"Phải, đây là tiểu đệ của sư phụ ta, sư phụ ta có hơi trẻ tuổi một chút, nên đệ đệ của sư tôn hơi nhỏ tuổi."

Hồng Nhi hơi nghi hoặc nhìn Tiêu Hoành Sơn nói:

"Sư phụ ngươi ắt hẳn rất cường đại đi, hơi trẻ tuổi thì theo cảnh giới sẽ là 100 tuổi phải không?"

Hàn Vũ Duệ há hốc mồm tức giận nói:

"Cái quái gì mà 100 tuổi, ca ca ta không có già đến mức đó đâu, cái lão gia hỏa đó chỉ có 16 thôi, đúng đúng là 16 không hơn không kém."

Hàn Vũ Duệ rất tự tin khi nói ra độ tuổi của huynh trưởng, Hồng Nhi lần này thì há hốc mồm không thể tin được lời vừa nghe.

Tiêu Hoành Sơn mỉm cười nói:

"Sư phụ ta thật sự chỉ có 16 tuổi không sai, nhưng ngài ấy lại có kiến thức chiến đấu và tu luyện vô cùng phong phú như là người đã sống 1000 năm vậy."

"Hừm, hắn chỉ có 1000 năm kinh nghiệm sẽ không thể bồi dưỡng ngươi thành cường giả thật thụ được đâu, bản thân cũng chỉ mới là tiểu tử vậy mà còn đi nhận đệ tử, thật là không biết tự lượng sức."

Hỏa Hồng Nhi hừ lạnh nói, Hàn Vũ Duệ thấy lời này sắc mặt liền trầm xuống, Tiêu Hoành Sơn cũng là hơi cau mày.

Hỏa Hồng Nhi thẳng thắng nói ra khiến cho hai người họ vô cùng mất thiện cảm với nàng.

"Đa tạ đã giúp đỡ, bọn ta phải đi rồi."

Tiêu Hoành Sơn cúi người rồi dẫn theo Hàn Vũ Duệ rời đi, hắn biết nếu ở thêm một chút nữ nhân đó lại nói vài lời không hay về sư tôn thì Hàn Vũ Duệ thật sự sẽ động thủ.

"Chà, ta có lẽ đã quá lời với sư phụ của hắn rồi."

Hỏa Hồng Nhi chợt nhận mình đã nói quá lời với sư phụ của Tiêu Hoành Sơn liền thở dài.

Nàng cũng là phất tay rời đi, dù sao cũng chỉ là vô tình gặp mặt nói một ít lời khó nghe thì đã làm sao.

Hàn Vũ Thiên cưỡi Phong Thanh Lang đi sâu vào rừng tới được vách ngăn khu vực hạ phẩm yêu thú sinh sống.

"Kết giới do yêu thú có trí tuệ tạo ra, thứ này hình thành chưa đến 8 năm, xem ra con yêu thú đó chỉ mới tới đây thời gian không lâu."

Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn cái kết giới mơ hồ phía trước.

Phong Thanh Lang quay người sắc mặt cảnh giác nhìn xung quanh, Hàn Vũ Thiên cũng là hơi liếc mắt nhìn về một phía.

"Thạch Ấn."

Hàn Vũ Thiên tay khẽ động chỗ mà hắn nhìn đến xuất hiện từng cột nhọn từ tinh thạch nối lại với nhau thành một cái lồng giam.

"Hụt."

Hàn Vũ Thiên có chút bất ngờ khóe môi cong lên một nụ cười, hắn vung tay cái lồng giam tinh thạch kia vỡ thành từng mảnh nhỏ bằng lòng bàn tay.

Hai ngón tay điểm chỉ mấy viên tinh thạch hướng lên không trung đánh tới, một cái thân ảnh nhảy vụt lên không để tránh những viên tinh thạch kia.

"Không biết các hạ theo dõi ta là có ý đồ gì?"

Hàn Vũ Thiên nhìn về thân ảnh trên không trung đang né tránh những tinh thạch đang công tới.

"Ta chỉ là vô tình đi ngang qua, ngươi đừng có hiểu lầm."

Thân ảnh kia chật vật lên tiếng, giọng điệu chính là của một nữ nhân.

"Hiểu lầm? Ngươi theo chân ta từ lúc ở cây đại thụ kia, khí tức của ngươi tuy được ẩn giấu nhưng làm sao thoát khỏi cảm giác của ta."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng nói, tay hắn động một lần nữa lại xuất hiện thêm vài chục viên tinh thạch lao tới với tốc độ cực nhanh.

Khi nữ nhân kia hạ xuống đất đã bị vây quanh bởi vô số tinh thạch không thể nào thoát ra được, nàng vừa hạ xuống mái tóc màu lam tung bay trong gió, đôi mắt như ngọc đẹp đến điên đảo chúng sinh.

Hàn Vũ Thiên vừa gặp nàng liền có chút động tâm, hắn không ngờ được ở một cái tiểu thế giới lại có nữ nhân xinh đẹp đến như vậy.

"Ngươi nếu như không muốn chết thì đừng theo ta."

Hàn Vũ Thiên vung tay toàn bộ tinh thạch đang vây quanh nữ nhân đồng thời rơi xuống đất sau đó biến mất.

"Hừm, ta chỉ là thấy ngươi có hình dạng kì lạ nên chạy theo xem thôi."

Nữ nhân kia ánh mắt vô tội 2 đầu ngón tay chỏ liên tục chạm vào nhau.

"Hình dạng kì lạ? Ta như thế nào gọi là kì lạ?"

Hàn Vũ Thiên trợn mắt há hốc mồm nhìn nữ nhân trước mắt nói.

Nữ nhân cười híp mắt nói:

"À không, ý của ta là tóc của ngươi trắng như tuyết, là lần đầu tiên ta gặp được, nhìn thật kì lạ mà cũng thật xinh đẹp."

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh ánh mắt như nhìn một kẻ điên nói:

"Ngươi không phải cũng có một màu tóc lam khác người sao?"

Nữ nhân kia cười hì hì gãi đầu, nàng chạy lại chỗ Hàn Vũ Thiên không chút đề phòng hắn sẽ ra tay xuất thủ.

Nàng chạy lại sờ đuôi tóc của Hàn Vũ Thiên nói:

"Tóc ngươi thật đẹp, là nhuộm màu sao?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:

"Từ khi sinh ra ta đã có màu tóc như thế này, nhìn rất đẹp sao?"

Nữ nhân kia gật đầu liên tục vuốt ve tóc của Hàn Vũ Thiên.

"A, ta tên là Lam Tuyết Cơ."

Nữ nhân như nhớ ra được điều gì liền gấp gáp nói.

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài nói:

"Ta là Hàn Vũ Thiên, nếu không còn việc gì khác thì hãy tránh sang một bên để ta làm việc."

Hắn quay đầu nhìn vào kết giới hồi lâu rồi trực tiếp nhảy vào để lại Lam Tuyết Cơ và Phong Thanh Lang đang chút ngơ ngác phản ứng không kịp.

Lam Tuyết Cơ cũng không đuổi theo hay rời đi mà ở lại chơi đùa cùng Phong Thanh Lang, con sói hung ác mà nhân gian truyền miệng sau khi rơi vào tay Hàn Vũ Thiên liền như một chú chó được thuần hóa, nó cùng Lam Tuyết Cơ vui đùa rất thoải mái không còn dáng vẻ hung ác như trước.

Hàn Vũ Thiên đi sâu vào 1 dặm đã bị 2 con sóc màu lục chặn đường, thân thể 20 thước tốc độ lại cực nhanh, khiến Hàn Vũ Thiên có chút khó đối phó.

"Tốc độ của yêu thú Viên Cảnh tầng 9 quả thật rất nhanh, ta nếu còn chừng chừ e là sẽ bị thương không nhẹ."

Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn hai con yêu thú đang đứng trước mắt lầm bầm nói.

Hàn Vũ Thiên nắm được thời cơ lập tức phóng lên cao, như hắn dự đoán 2 con sóc màu lục kia cũng là nhảy theo.

"Tới rồi."

Hàn Vũ Thiên rút ra thanh đao màu lam chém về phía trước, một tay khác là điều khiển 4 viên tinh thạch đánh tới một con khác.

Một con đã bị rạch một đường ngay bụng, nội tạng và máu văng đầy đất chỉ rít lên một tiếng rồi trực tiếp chết đi.

Con khác thì tứ chi biến dạng là do bị mấy viên tinh thạch đánh vào gãy mất, Hàn Vũ Thiên dùng tay điểm lên mi tâm cái xác, một viên đá chiếu lên ánh sáng màu lục yêu dị lơ lửng giữa hư không.

"Yêu Thạch, quả nhiên đám yêu thú của thế giới này có tồn tại Yêu Thạch."

Hàn Vũ Thiên hài lòng thu lấy viên Yêu Thạch sau đó quay đầu bổ một đao kết thúc sinh mệnh của con yêu thú còn lại rồi thu lấy Yêu Thạch.

Hàn Vũ Thiên vào sâu thêm vài dặm đã chạm mặt rất nhiều Viên Cảnh yêu thú nhưng đều bị hắn một đao chém chết.

Hắn đi vào tiếp phát hiện không có con yêu thú nào tiếp tục tấn công mình, Hàn Vũ Thiên cau mày một chút cũng không để ý nữa mà cất bước tiếp tục tiến về phía trước.

Một canh giờ sau khi Hàn Vũ Thiên ở trung tâm khu vực yêu thú cấp thấp, hắn bị bảy con yêu thú bao vây lấy không còn đường thoát thân.

Một con khuyển yêu lưng đầy gai nhọn, một cái cự điểu có lôi điện gia thân, một con báo đen hắc ám khí tức nồng đậm, một cặp mãng xà màu ngọc bích, một đầu yêu hầu cao chục trượng đứng trên cây quan sát, một con thanh ngưu bốn sừng.

Tất cả lấy tu vi Thiên Cảnh tầng 9 chiếm đa phần, kẻ đứng đầu là con yêu hầu tu vi Hợp Đan tầng 2.

"Đa phần đạt đến cảnh giới Hợp Đan đều phải ẩn mình để ngưng tụ ra đan cảnh trong cơ thể, vậy mà ngươi vì mưu tính giết ta mà đã tự mình xuất quan, hầu yêu quả thật có chút mạo hiểm đó."

Hàn Vũ Thiên nhìn lên con yêu hầu trên cây cười nhạt một tiếng nói.

"Ngươi biết giao tiếp với yêu thú?"

Âm thanh kinh hãi từ yêu hầu phát ra truyền vào tai Hàn Vũ Thiên.

Nếu là người khác ở đây cũng chỉ nghe được tiếng hú kinh sợ của nó.

"Ngươi không chỉ nhìn ra được chủ nhân xuất hiện ở Vạn Thú Sơn Mạch mà còn biết giao tiếp với yêu thú, không trách ngài ấy lại muốn ta tự mình xuất thủ."

Yêu hầu trên cây sắc mặt trở nên khinh thường nhìn Hàn Vũ Thiên nói.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt khinh bỉ nhìn yêu hầu nói:

"Một cái yêu thú Hợp Đan lại muốn giết ta? Ngươi đến đây chỉ để ra lệnh cho đám yêu thú này ra tay mà thôi, tình trạng kết đan chỉ một phần ba như ngươi ngay cả một cái Nhân Cảnh tầng 8 tùy tiện một kiếm liền có thể giết chết."

Hợp Đan là cảnh giới vô cùng quan trọng để cho tu sĩ ngưng tụ ra một viên nguyên đan bản mệnh ở tim, giai đoạn này là giai đoạn yếu nhất của tất cả tu sĩ, ngay cả một cái Nhân Cảnh cũng có thể tùy tiện giết đi Hợp Đan giả chỉ ngưng kết được một phần ba, nên Hợp Đan giả đại đa số đều là ẩn đi tung tích của mình để có thể tập trung ngưng tụ hoàn mỹ nguyên đan bản mệnh.

"Ta không chắc sẽ sống sót rời khỏi đây, nhưng mang theo ngươi cùng chết thì có thể."

Hàn Vũ Thiên cười như không cười nhìn yêu hầu thản nhiên nói.

"Giết!"

Yêu hầu tức giận gầm lên một tiếng rồi nhảy lùi về phía sau sợ Hàn Vũ Thiên thật sự hạ thủ với mình.

Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn đám yêu thú đang lao tới cắn răng một cái quát lớn:

"Hộ Thuẫn Huyết Thạch."

Hắn phun ra một ngụm máu tươi ngưng tụ thành ba cái tấm chắn màu máu xoay quanh cơ thể.

"Nhất Kiếm Định Thiên Hạ!"

Hàn Vũ Thiên phun ra một ngụm máu lên Thần Đao Cực Hàn, đao trong tay lấp lánh lam quang rồi chém về phía sau.

Yêu thú báo đen phía sau trực tiếp bị bổ chết không chút phản ứng, Hàn Vũ Thiên thuận thế đạp chân phóng nhanh về con đường vừa mở ra.

Hắn đã dùng tinh huyết để đổi lấy hai chiêu thức cường đại, phải chính là tinh huyết mà không phải máu huyết bình thường, tinh huyết mỗi người cũng chỉ có 5 giọt, tiêu hao một giọt liền thiếu đi một, mất đi một giọt thiên phú liền giảm hai thành, dù là cảnh giới cao nhất của cái thế giới này cũng không nguyện ý tiêu hao tinh huyết, trừ khi liên quan đến mạng sống như Hàn Vũ Thiên hiện tại.

Hộ thuẫn có thể duy trì hai canh giờ chỉ cần không có Thánh Giả ra tay thì hắn sẽ không bị giết, Hàn Vũ Thiên dùng tốc độ cực nhanh để chạy trốn, nhưng trước mặt đôi mãng xà và cự điêu vẫn là chậm hơn vài phần.

"Hầu Thạch."

Hàn Vũ Thiên dậm chân xuống đất sau đó tiếp tục chạy đi, mặt đất rung chuyển xuất hiện một con thạch hầu.

Thạch hầu chỉ có nửa thân trên dùng tay nắm lấy đôi mãng xà để ngăn chúng truy đuổi Hàn Vũ Thiên.

Nếu Hàn Vũ Thiên có tu vi cao hoặc là dùng tinh huyết để tế ra thạch hầu thì sẽ là cường đại vô cùng, chứ không phải chỉ có nửa cái thân trên chỉ đủ sức giữ chân trong vài tức thời gian như hiện tại.

Tượng thạch hầu rất nhanh đã bị quật cho nát vụn, Hàn Vũ Thiên chật vật chạy với tốc độ nhanh nhất, phía trên hắn là đầu cự điểu điên cuồng tấn công vào hộ thuẫn.

"Nếu ta sóng sót rời khỏi đây thì lũ súc sinh các ngươi sẽ phải bị tra tấn sống không bằng chết."

Hàn Vũ Thiên tức giận đến cực điểm, thời điểm này là lần đầu tiên hắn gặp đại nạn nguy hiểm đến tính mạng như bây giờ.

Hắn cũng chỉ chạy được nửa đường thì dừng lại, một cổ khí tức lạnh lẽo thấu xương từ phía bên trái phát ra, Hàn Vũ Thiên quay sang nhìn thì đó là một hang động tăm tối.

Hắn không nói hai lời lập tức chuyển hướng chạy thẳng hướng hang động phát ra hàn khí kia.