Chương 7: Mộc Lạc Hoa.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 7: Mộc Lạc Hoa.

Bốn ngày với tốc độ toàn lực của Họa Tâm thì bọn họ đã đến được bìa rừng của Vạn Thú Sơn Mạch, Họa Tâm trở lại hình dạng cũ rồi trực tiếp ngồi xuống tịnh dượng lại sức lực đã tiêu hao trong bốn ngày này.

Hàn Vũ Thiên vung tay một chiếc nhẫn không gian bay ra không trung lóe lên liền biến mất, một cái nhà lớn xuất hiện đủ chứa hơn 10 người ở bên trong.

"Vũ Duệ, đệ và Tiêu Hoành Sơn tới hướng tây tuần tra một chút, ta sẽ đi hướng nam tuần tra, Họa Tâm đã mệt để hắn ở lại đây tu dưỡng."

Hàn Vũ Thiên vừa tới nơi đã lập tức phân phó cho hai người, Hàn Vũ Duệ định mở lời đã bị Tiêu Hoành Sơn kéo tay đi tới tây.

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt một chút rồi đặt một cái ấn ký lên gốc cây gần đó thì cất bước rời đi.

Phía bên kia bìa rừng có một nhóm người mặc áo trắng đang điên cuồng chạy trốn truy đuổi phía sau, khi đám người áo trắng chạy vào trong rừng sâu thì nhóm truy kích đã dừng lại có chút bất đắc dĩ.

"Rút!"

Một thiếu niên huyết y vung tay ngăn đám người truy đuổi, hắn nhìn vô cùng tuấn tú nhưng ánh mắt lại tàn độc đến khiếp hãi.

"Thiếu chủ, nếu để bọn chúng chạy thoát e là sẽ làm hỏng việc lớn."

Một trung niên khom người cung kính nói với thiếu niên.

"Hừ, Vạn Thú Sơn Mạch càng vào sâu yêu thú và hoang thú càng cường đại, bằng tu vi của chúng ta chỉ cần vào sâu trong đó 400 dặm liền không thể toàn mạng trở ra, huống chi đám phế vật Thiên Sát tông đó như nỏ mạnh hết đà chỉ cần vào 200 dặm liền đã chết sạch, đỡ cho chúng ta khi Thiên Sát tông hỏi đến thì nói bị yêu thú giết."

Thiếu niên huyết y cười lạnh trong mắt tràn tự tin với phán đoán của mình.

Đám người xung quanh cũng là cười lớn một tiếng sau đó cùng thiếu niên huyết y rời đi.

Một thiếu niên bạch y sắc mặt tái nhợt cắn răng nói:

"Đám cẩu tặc Huyết Loan tông, nếu như ta thoát được kiếp này đến được Địa Sát tông ở Khổng Tước thành liên hệ bên phía Thiên Sát tông về tình hình thí luyện thì."

"Sống qua ải này đi rồi tính, phía trước là vách ngăn giữa bìa rừng và khu hạ đẳng yêu thú cẩn thân một chút."

Tên thiếu niên khác trên vai có phù hiệu hình ngọn gió ngắt lời của thiếu niên kia nói, hắn tựa hồ là người dẫn đầu của đoàn đội này, nên thiếu niên bạch y kia không phản bát lời nào.

"Tản ra hai bên dọc theo vách ngăn này mà rời khỏi đây, chúng ta đang là nỏ mạnh hết đà không được liều mạng vào bên trong hạ đẳng khu vực."

Một trung niên duy nhất trong đám người phất tay nói, nhóm người rất nhanh đã chia nhau trái và phải mà chạy vụt đi rất nhanh.

Trong lúc đó ở chỗ Hàn Vũ Thiên, hắn đang đứng ở một cây đại thụ ngoài bìa rừng xem xét tình hình xung quanh.

"30 dặm từ doanh trại đến đại thụ không có yêu thú, từ cái gốc đại thụ này sâu vào trong sẽ là có vài con cấp thấp."

Hàn Vũ Thiên căn một sợi chỉ mỏng ra sau đó cột nó vào một gốc cây gần đó, nếu quay đầu nhìn lại sử dụng thần lực quan sát thì thấy một mãn lớn sợi chỉ được kết lại như cạm bẫy hoặc là phát hiện động tĩnh khi có kẻ đạp trúng.

Hàn Vũ Thiên đương nhiên sẽ làm vế thứ hai, đặt cạm bẫy giết được yêu thú thì không đáng kể nhở giết nhầm người vô tội sẽ có chút khó chịu với hắn.

Hắn tiếp tục đi sâu vào trong Vạn Thú Sơn Mạch, cách cây đại thú trước 3 dặm Hàn Vũ Thiên đã gặp phải một con Thanh Phong Lang cấp Viên Cảnh tầng 9 hơn Hàn Vũ Thiên 2 cái cảnh giới.

"Xuyên Tâm Địa Thạch."

Hàn Vũ Thiên đập tay xuống mặt đất, từng cái gai nhọn hình thành từ tinh thạch dưới lòng đất trồi lên đâm về phía Thanh Phong Lang.

Thanh Phong Lang thân ảnh nhanh nhẹn đã tránh được hết, nhưng nó đá bị gai nhọn bao vây không còn đường thoát.

Hàn Vũ Thiên từ trên không lao xuống một bàn tay trắng nỏn chộp lấy đầu Thanh Phong Lang đập xuống mặt đất.

Mặt đất vỡ vụn lúng xuống vài thước, đầu Thanh Phong Lang máu me đầm đìa thân thể tê dại không thể di chuyển.

"Ngươi vốn không nên trêu chọc vào ta, giờ hãy ngoan ngoãn làm tọa kỵ đi, ngươi gặp ta cũng là tạo hóa của ngươi."

Hàn Vũ Thiên vỗ lên đầu Thanh Phong Lang cười nhạt nói, hắn lấy ra một viên đan dược và sợi dây cương, cho đan dược vào miệng Thanh Phong Lan rồi lấy dây cương buộc lên sau đó leo lên cưỡi hướng phía trước mà bước đi.

Lang bản tính tàn ác khó thuần, nhưng khi Hàn Vũ Thiên ra tay nó đã ngoan ngoãn thuần phục, chỉ dùng một đòn đã khiến cho loài vật kiên cường không chịu thuần phục phải cúi đầu.

Ở nơi gọi là Đông Liên Thánh Vực, một nữ nhân mặc long bào đội long mão tức giận nhìn đám quần thần.

Nàng tuyệt đẹp đến trời đất cũng phải ganh ghét, nữ hoàng tức giận nói:

"Ta và bọn chúng quyết không đội trời chung, Thiên La Thánh quốc và Thiên Sát tông đã tồn tại ở Đông Liên Thánh Vực trên vạn năm, vậy mà bọn chúng dám liên hợp tấn công, xem ra Thiên Sát tông ẩn thế quá lâu khiến bọn chúng khinh nhờn."

Nữ hoàng tuyệt mỹ Hương Thanh Loan ngưng lại một chút sau đó lấy tấm lụa vàng tay cầm vào hư không ngưng tụ linh khí thành bút nói:

"Truyền thánh chỉ của trẫm, Thiên Sát tông và Bảo Hoa điện gần vạn năm tình như thủ túc từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, phàm là một trong hai thế lực chưa ai toàn diệt thì chúng ta mãi mãi là kẻ thù."

Nàng viết xong liền vung thánh chỉ đến tên sứ giả của Bảo Hoa điện bị bao vây kia.

"Thiên La Thánh quốc và Thiên Sát tông toàn bộ xuất thủ, phàm là tông môn có liên quan đến Bảo Hoa điện ở thánh quốc đều phải tận diệt, chiến tranh toàn diện hôm nay sẽ chính thức bắt đầu giữa Thiên La Thánh quốc và Bảo Hoa điện!"

Nữ hoàng Hương Thanh Loan âm thanh ẩn chứa đế uy vô tận lan ra khắp thành.

Toàn bộ binh lính, đệ tử tông môn, tướng lĩnh, trưởng lão đều phát động toàn lực đi ra khỏi thành.

"Đây là chuyện làm ăn giữa Bảo Hoa điện và những tông môn kia, sao ngươi lại dám ra tay? Như vậy sẽ gây tổn thất cho chúng ta."

Tên sứ giả Bảo Hoa điện tức giận đến sắc mặt đỏ bừng quát lớn.

"Ha ha ha, Bảo Hoa điện các ngươi suy tính lật đổ bọn ta, giờ kế hoạch bị phát hiện ngươi nghĩ trẫm sẽ để cho những kẻ liên quan và Bảo Hoa điện toàn bộ sống sót?"

Nữ hoàng Hương Thanh Loan cười lớn khinh thường nhìn tên sứ giả mà nói.

Tây Nha Thánh Vực, Địa La Thánh quốc trụ sở chính của Địa Sát tông, một thanh niên tướng mạo anh tuấn xuất chúng ngồi trên long ỷ.

"Bệ ha, Thiên Sát tông truyền tin Bảo Hoa điện đã trở mặt hoàn toàn ở bên đó, hai phe đang mở ra chiến tranh toàn diện, ngài có muốn viện trợ hay không?."

Một tướng quân hắc giáp toàn thân cung kính khom người nói.

Thanh niên lắc đầu thản nhiên nói:

"Toàn bộ tiến công Lân Mạc điện, bọn chúng sớm đã nhận được tin này của Bảo Hoa điện, Lân Mạc điện hợp tác với Địa Sát tông nhiều năm giờ cũng đã trở mặt không cần vuốt mặt nể mũi, phàm là kẻ có nửa điểm quan hệ với Lân Mạc điện đều giết không tha."

Toàn bộ tướng quân trên đại điện cúi người hành lễ sau đó phóng thẳng ra bên ngoài điều động binh lính, Địa Sát tông tựa hồ không có sắp xếp theo trình tự mà thân ai nấy làm, đội quân hùng hậu mà hỗn loạn lập tức xuất chiến ra khỏi thành.

"Thái thượng hoàng, thái thượng trưởng lão, hai người cho gọi ta đến là có việc gì?"

Hoàng đế trẻ tuổi bước tới một căn phòng kín hơi hành lễ trước cửa nói.

"Hoàng đế Thiên Hạo Nhiên, ngươi thật là nóng vội chưa gì đã ra tay với Lân Mạc điện, nhưng như vậy cũng rất tốt để cho bọn chúng thấy uy nghiêm của Địa Sát tông."

Một âm thanh gia nua từ bên trong truyền ra khiến cho hoàng đế có chút lo sợ sẽ bị trách mắng.

"Phụ hoàng nói chí phải, ta còn muốn tự mình xuất thủ để trấn áp cái Lân Mạc điện đó."

Thiên Hạo Nhiên hơi cúi người cung kính nói.

"Hoàng đế bệ hạ không được xuất thủ chỉ nên ở bên ngoài chỉ đạo chiến sự, bệ hạ là trụ cột tinh thần của Địa Sát tông, nếu xảy ra mệnh hệ gì thì chiến cuộc e là không tốt, hãy để lão phu tự mình ra ngoài xem xét tình hình rồi về báo cáo lại cho bệ hạ."

Một âm thanh già nua khác lại vang lên, một thân ảnh lão già lưng còng tay chống trượng gỗ chậm rãi hóa thành lưu quang bay đi mất.

Nơi Hàn Vũ Duệ và Tiêu Hoành Sơn đi tới là một hẻm núi không chút sự sống, xung quanh chỉ là một đống đá khô cằn.

"Hừm, nơi đây thật nhàm chán không có cái gì để chơi vui hết."

Hàn Vũ Duệ bĩu môi để hai tay sau đầu giọng điệu nhàm chán nói.

"Sư thúc, đây là tuần tra không phải đi chơi, ngươi đừng có tỏ vẻ buồn chán như thế."

Tiêu Hoành Sơn mỉm cười nhìn Hàn Vũ Duệ nói.

Hàn Vũ Duệ liếc sang Tiêu Hoành Sơn hừ lạnh nói:

"Sư thúc cái đầu của ngươi ấy, ca ca còn chưa nhận ngươi làm đồ đệ chính thức, vã lại ta còn trẻ không muốn làm sư thúc sớm."

Tiêu Hoành Sơn dừng bước chân giữ Hàn Vũ Duệ lại không cho hắn đi tiếp, phía trước có những tiếng gầm gừ quái lạ nên bọn họ chậm chậm bước tới cố không gây tiếng động.

Một tiếng kêu như tiếng sáo thổi, hai người nhìn phía trước thì thấy 14 cái bông hoa cao 5 trượng lắc lư như đang giao tiếp, ở giữa nhụy hoa có một cái miệng sắc bén liên tục phát ra tiếng sáo.

"Mộc Lạc Hoa."

Tiêu Hoành Sơn cau mày thật sâu lui về sau một bước, hắn chuẩn bị ôm lấy Hàn Vũ Duệ chạy thật nhanh.

Mộc Lạc Hoa tu vi cao nhất là Viên Cảnh, loài yêu thú sinh trưởng khắp nơi trên thế giới, hệ của Mộc Lạc Hoa dựa vào nơi nó đang sống có thuộc tính nào chiếm đa số, đám cây ở đây hiện tại là mộc hệ dễ gặp nhất.

Mộc Lạc Hoa được coi là bảo vật luyện đan mà thiên đạo ban tặng, một cây Mộc Lạc Hoa có thể chế tạo ra 20 viên đan dược trị thương cấp thấp hoặc trung, giá trị liên thành lại còn sinh trưởng ở khắp nơi.

"Nếu chỉ là 4 con thì chúng ta còn đánh được, hôm nay coi như xui xẻo chúng ta đi thôi sư thúc."

Tiêu Hoành Sơn kéo tay Hàn Vũ Duệ quay đầu vụt chạy, nhưng chưa kịp chạy được mười bước mặt đất phía trước lại chấn động, những cái rễ hình vuốt thú từ mặt đất trồi lên, một bông hoa màu trắng có hai tầng cánh hoa hất tung mặt đất trồi lên, nó cũng có một cái miệng như đám Mộc Lạc Hoa phía sau.

"Thôi chết! Là Lạc Hoa Soái."

Tiêu Hoành Sơn ôm lấy Hàn Vũ Duệ hay đạp mạnh nhảy về sau tránh được cái miệng khổng lồ của cái bông hoa cao 20 trượng trước mắt.

Phía sau lại là 4 cái miệng sắc bén cắn tới, Tiêu Hoành Sơn cắn răng lấy ra lang nha bổng đâm xuống mặt đất để dừng thân thể đang bay lùi.

"Hừ, ta vốn muốn xem đám cây quái dị này là thứ gì vậy mà chúng lại ra tay đánh ta trước, Hỏa Long Pháo!"

Hàn Vũ Duệ giờ phút này có chút tức giận lập tức thi triển ý chí long phượng phun ra một đạo hỏa diễm đầu rồng bắn tới đám Mộc Lạc Hoa.

Bốn đầu Mộc Lạc Hoa khiếp hãi dừng đồng tác tấn công lập tức khép toàn bộ cánh hoa lại như một cái lá chắn.

Hỏa diễm nổ tung vang vào thân Mộc Lạc Hoa khiến nó bốc cháy kêu lên vài tiếng đau đớn, Hàn Vũ Duệ thoát khỏi vòng tay Tiêu Hoành Sơn lấy ra một thanh kiếm nhỏ hướng về phía Mộc Lạc Hoa đánh tới.

"Sư thúc, người..."

Tiêu Hoành Sơn không kịp ngăn cản đã bị Lạc Hoa Soái đánh tới, hắn đành phải bỏ qua Hàn Vũ Duệ để đối đầu với đầu Lạc Hoa Soái này.

"Phượng Vũ!"

Thanh kiếm trong tay Hàn Vũ Duệ cháy rực điên cuồng chém xuống tạo ra một đoàn ảo ảnh hỏa phượng phía sau đang bay múa vô cùng mỹ lệ.

"Vương Lang tàn quyết thức thứ nhất - Lang Vương Tận Diệt!"

Tiêu Hoành Sơn vung lên lang nha bổng hóa thành một đầu thanh lang đánh tới Lạc Hoa Soái.

Lạc Hoa Soái không chút sợ hãi tu vi toàn thân Thiên Cảnh tầng 5 bạo phát vung ra một roi đánh tan đòn tấn công của Tiêu Hoành Sơn.

"Phượng Dực Lưu Tinh Phá!"

Một hỏa phượng từ phía sau bay tới tấn công điên cuồng về phía Lạc Hoa Soái, Hàn Vũ Duệ cũng chỉ là nhờ vào hỏa hệ mới tạm thời áp chế yêu thú vượt mình một cái đại cảnh giới.

"Sư thúc cẩn thân."

Tiêu Hoành Sơn thấy đầu yêu thú có điều bất thường liên hô to, Lạc Hoa Soái lập tức chuyển động phun ra một ngụm độc dược.

Hàn Vũ Duệ bên trong hỏa phượng con ngươi có rút lại không kịp phản ứng.