Chương 1: Trọng Sinh

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 1: Trọng Sinh

-Quá khứ-

Một cung điện màu trắng nguy nga tráng lệ, thiếu niên tóc trắng lam y đứng ở đỉnh cung điện nhìn vào những vũ trụ xung quanh.

Tòa cung điện nằm giữa tinh không vô định, xung quanh là vô số các vì sao, nhưng thật chất là từng cái vũ trụ, đủ loại kích thước có lớn,có trung, có nhỏ mà vũ trụ 12 cái lớn nhất, nó đại diện cho 12 cái thế lực mạnh nhất toàn bộ vũ trụ gọi là Siêu Cấp Vũ Trụ.

Cung điện này nằm chính giữa trung tâm rất dễ nhìn thấy, vì đây là nơi ở của vị cao thủ vô địch tuyệt thế Hàn Vũ Thiên.

Hắn đã là nửa bước Vũ Trụ Thần, chuẩn bị đột phá trở thành vị vua chính thức của toàn bộ vũ trụ.

Nhưng điều ngoài ý muốn xảy ra chính là hơn trăm tỷ bóng người xuất hiện bao vây lấy toàn cung điện của Hàn Vũ Thiên.

Đứng đầu là 12 cái siêu cấp vũ trụ, bọn hắn dẫn toàn bộ nhân lực mạnh nhất tới Băng Thiên Cung, Hàn Vũ Thiên híp mắt đã nhìn ra bọn chúng đến là để ngăn hắn đột phá.

"Hàn Vũ Thiên, ngươi đừng hòng đột phá Vũ Trụ Thần, dù bọn ta có liều tính mạng cũng phải ngăn ngươi lại."

Một lão già đầu tóc bạc trắng, sóng lưng thẳng tấp nhìn về phía Hàn Vũ Thiên nói.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng nói:

"Dựa vào các ngươi? Không nhớ năm đó một mình ta đã đánh 12 người các ngươi thê thảm chạy trốn sao?"

Trung niên tóc đỏ khuôn mặt dữ tợn chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên nói:

"Năm đó là do ngươi mượn nhờ lực lượng lôi kiếp và Vô Cực Băng Thể mới có thể đẩy lui được bọn ta, giờ đây ta sẽ cho ngươi biết thế nào nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

Trung niên tóc đỏ lấy ra một thanh kiếm bốc lên hỏa diễm vô tận tựa như thái dương không bao giờ tắt.

"Thái Dương Chiến Kiếm?"

Hàn Vũ Thiên cau mày nhìn về thanh kiếm đó, hắn biết thanh kiếm này có mấy phần lợi hại, nhưng làm sao tên trung niên tóc đỏ này lại có khả năng đánh thắng cái lão già đó mà đoạt đi Thái Dương Chiến Kiếm.

"Thái Dương phi kiếm, thiêu rụi vạn vật."

Trung niên tóc đó phi kiếm về phía Hàn Vũ Thiên, hắn không một chút hốt hoảng ngược lại còn bình tĩnh như mặt hồ, Hàn Vũ Thiên vung tay đã có mười thanh kiếm xuất hiện đan xen vào nhau tạo thành vòng tròn, vòng trò từ mười thanh kiếm hình thành bắt đầu xoay tròn tựa như lá chắn.

Một kích của Thái Dương Chiến Kiếm liền bị ngăn lại một cách dễ dàng.

Hàn Vũ Thiên vung tay một lần nữa, mười thanh kiếm kia hóa thành đại trận vây Thái Dương Chiến Kiếm vào bên trong.

Hàn Vũ Thiên nhìn trung niên tóc đỏ thản nhiên nói:

"Ngươi dám lấy đi vật quý báu nhất của lão bằng hữu ta quen biết hơn 500 vạn năm, chết!"

Lời vừa ra một thanh trường thương màu hoàng kim xuất hiện, trường thương mang theo long hồn gào thét khiến tinh không như muốn sụp đỗ.

"Long Hồn Kim Thương!"

Trung niên tóc đỏ con ngươi co rụt lập tức quay đầu chạy trốn, lão già đứng cản dường Hàn Vũ Thiên lấy ra một cây chùy, chùy này gọi là Phá Tinh Không chùy.

Một trong những món bảo vật mạnh nhất cấp Giới Chủ, trường thương cùng đại chùy chạm nhau lập tức nổ vang một tiếng.

Lão già trực tiếp bị văng về sau, hai tay cầm chùy run rẩy kịch liệt, chấn động như vậy từ trước đến giờ lão còn chưa có gặp qua.

"Còn không mau xuất thủ, nếu như để hắn đánh từng người như vậy, chúng ta nhất định sẽ chết."

Trung niên tóc đỏ quát lên sau đó lấy ra một thanh kiếm đỏ như máu lao tới Hàn Vũ Thiên, mười người xung quang cũng là lấy ra binh khí bản mệnh xông tới.

Hàn Vũ Thiên nhìn quanh bốn phía rồi vung tay, từng thanh binh khí khác nhau xuất hiện trường kiếm, trọng kiếm, đại đao, đoản đao, thương, kích, chủy thủ, chùy phủ, đinh ba, chiến mâu, dường như tất cả binh khí trên thế gian đều tập hợp lại đây.

Trong tay Hàn Vũ Thiên giờ đây đã cầm một thanh lưỡi hái tỏa ra băng khí kinh người, băng khí này cho người ta cảm giác dù là mười cái thái dương cũng phải bị dập tắt trước nó, lưỡi hái có khắc chín con rồng màu băng lam trong sống động như thật.

Cửu Hàn Long lưỡi hái, Tử Thần Vũ Trụ Hàn Vũ Thiên một lần nữa hiện thân giữa thế gian.

Đã mấy trăm vạn năm chưa ai có thể làm hắn lấy ra Cửu Hàn Long lưỡi hái, giờ phút này Hàn Vũ Thiên muốn một lần dẹp gọn 12 người này.

"Vạn binh xuất thế, thảo phạt sinh linh, trở về luân hồi đọa làm phàm nhân, từ nay các ngươi không còn là sinh linh thọ cùng tinh không, chỉ là phàm nhân hóa kiếp sống trăm năm lại luân hồi, hãy cố gắng chuộc lại lỗi lầm và khổ tu trở lại làm cường giả một đời đi, giết!"

Hàn Vũ Thiên bay lên trên tất cả mọi người, hơn trăm vạn cái vũ khí lóe lên hiện ra hư ảnh như có người đang nắm lấy binh khí, muôn vạn chủng tộc đủ loại hiển hóa ra.

Nhìn một thoáng như là đại quân hùng mạnh không gì không thể càn quét, đội quân hư ảnh phóng tới trăm tỷ người của 12 cái thế lực siêu cấp, từng tiếng chém giết vang lên, hoàn toàn bị một người nghiền ép hơn trăm tỷ sinh linh.

Đúng vậy, một đánh trăm tỷ, thực lực tuyệt đối áp đảo toàn bộ sinh linh, Hàn Vũ Thiên nhìn tràn cảnh xác chết đầy đất mà mặt không chút cảm xúc.

Việc này hắn đã làm rất nhiều, cứ mười ức năm thì sẽ thanh tẩy đi một cái vũ trụ để cho một cái vũ trụ khác từ đống tro tàn mà hình thành.

Hàn Vũ Thiên đang chuẩn bị giải quyết 12 người kia thì có năm cái bóng đen xuất hiện.

Hắn cau mày thật sâu, khí tức của năm người vừa tới chính là nửa bước Vũ Trụ Thần, hắn đã gần đạt đến đỉnh phong vũ trụ nên hiểu biết rất rõ về tu vi cảnh giới của đám người trước mắt.

"Xem ra việc này là do các ngươi bày trò?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng không chút kiên kỵ hay sợ hãi, năm người kia không nói gì trực tiếp đánh tới.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng, hắn bạo phát khí tức băng hàn đẩy lui toàn bộ, thực lực nửa bước Vũ Trụ Thần cùng Vô Cực Băng Thể đã bộc phát đến cực hạn.

Hàn Vũ Thiên cầm lấy lưỡi hái chuẩn bị một đánh năm, nhưng chưa kịp ra tay đã bị một năng lượng vô hình định trụ và một bàn tay từ phía sau xuyên thủng tim hắn.

Hàn Vũ Thiên nhìn xuống thì thấy trái tim đang bị một bàn tay cầm lấy vẫn còn đang đập ngoài thân thể, hắn mỉm cười một cái rồi bàn tay còn lại chuyển động chộp tới bàn tay đang giữ trái tim còn đang đập kia.

Hàn Vũ Thiên trực tiếp mà thô bạo kéo cánh tay đó về phía trước, kẻ phía sau khiếp sợ không thể thoát ra lập tức bị kéo áp sát vào lưng Hàn Vũ Thiên, hắn tàn ác vung lưỡi hái đâm vào lòng ngực mình để cùng kẻ sau lưng đồng quy vô tận.

Kẻ phía sau tới chết cũng không thể tin được Hàn Vũ Thiên vậy mà lại độc ác đến mức độ này, không để ý đến thương thế còn bắt hắn chết cùng.

Thần hồn Hàn Vũ Thiên thoát khỏi thân thể, hắn hóa thành một đầu bạch long, con ngươi hình bông hoa tuyết tuyệt đẹp, hai đôi cánh trắng thuần khiết xòe ra đập cánh liền tạo ra hàn khí bức người.

Một tiếng long âm kinh người vang vọng toàn bộ 12 cái siêu cấp vũ trụ làm cho bên trong vũ trụ đó hỗn loạn không ngừng, Hàn Vũ Thiên quấn lấy năm bóng đen huyền bí vào trong chiến đấu.

Cuộc chiến này diễn ra ba ngày ba đêm đã khiến Hàn Vũ Thiên có chút chống cự không nổi, thần hồn của hắn về cuối cùng là không có thân thể, nếu miễn cưỡng tiếp tục sẽ là thần hồn câu diệt.

Hàn Vũ Thiên lóe lên một cái rồi biến mất, xuất hiện lần nữa thì móng vuốt đã rạch cho năm đạo bóng đen kia một đường lớn ở bụng, từ vết thương của bọn chúng không ngừng tràn ra những ngôi sao, vô cùng vô tận tựa hồ đã là một biển sao không thấy đáy.

"Hàn Vũ Thiên khốn khiếp, trước khi chết lại dám phế đi tu vi nửa bước Vũ Trụ Thần của bọn ta, nếu bọn ta không giết ngươi thề không làm người."

Một đạo bóng đen trong đó gầm lên giận dữ, hắn không cam tâm tu vi mình tu luyện cực khổ cứ như vậy bị phế đi, vĩnh viễn không thể nào bước lại một bước Vũ Trụ Thần.

Hàn Vũ Thiên không để ý hóa thành một đạo bạch quang bay về nơi xa, hắn phá tan không gian trực tiếp chui vào một cái tiểu vũ trụ xa nhất, trong lúc phá tan không gian thần hồn của hắn đã tách ra làm chín phần bay vào từng nơi khác nhau trên tiểu thế giới, chỉ có bản tôn là giữ một đường bay thẳng tới tiểu thế giới.

-Hiện tại-

Trọn vẹn 17 năm trôi qua, tiểu thế giới Hoàng Khiêm, một ngôi nhà nhỏ kế bên thác nước đẹp như tiên cảnh, thiếu niên tóc trắng bạch y đang ngồi tu luyện.

"Hàn Vũ Thiên này không dễ bị các ngươi vây công như vậy, toàn bộ chí bảo trong Băng Thiên Cung đều bị ta giấu đi, tìm mấy vạn năm chưa chắc sẽ tìm thấy một món."

Thiếu niên tóc trắng mở mắt, cổ khí tức tăng vọt làm mặt hồ xuất hiện một lớp băng mỏng.

Hắn không ai khác chính là Hàn Vũ Thiên, tu vi hiện tại cũng chỉ là một cái Nhân Cảnh tầng 7 nhỏ nhoi.

Nhưng hắn vẫn là giữ một vẻ mặt vô cùng bình thản, hắn vốn không thể đột phá Vũ Trụ Thần, do căn cơ không đủ vũ trụ pháp tắc phán xét không đủ tư cách.

Hàn Vũ Thiên muốn một lần nữa trở lại phàm nhân tu luyện từ đầu, giúp căn cơ vững như thành đồng mới tiếp tục con đường Vũ Trụ Thần.

"Đúng như ta nghĩ, khi sử dụng khí tức Vũ Trụ Thần sẽ dẫn động bạo loạn, nhưng thu hoạch ngoài ý muốn chính là có năm kẻ tu vi nửa bước Vũ Trụ Thần bí ẩn tham gia trong truyện này."

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt có chút nghi hoặc, nhưng hắn sớm đã lơ đi, vì tu vi hiện tại không đủ tư cách để nghĩ đến việc của loại tu vi khủng bố kia.

"Yên Gia lại vào rừng, ta đương nhiên sẽ không để một ai sống sót rời khỏi."

Hàn Vũ Thiên đứng dậy lấy chủy thủ trên bàn gỗ, đội một cái nón rộng vành có màn che mặt.

Hắn khoác lên mình thêm một cái áo choàng có khả năng che đậy khí tức, Hàn Vũ Thiên bước tới một ngọn núi, nhìn xuống chính là một đoàn người gần 20 thân ảnh, bọn họ đang bảo vệ một cái kiệu màu lục.

Hàn Vũ Thiên nhếch môi, hắn lấy trong ống tay áo ra ba cây kim, tay vung lên liền phóng ba cây kim xuyên qua cửa sổ của chiếc kiệu.

Một tiếng kêu thảm vang lên, người trong kiệu đã chết không nghi ngờ, mọi người xung quanh lập tức hoảng hốt kiểm tra.

"Kẻ nào dám ám sát Yên công tử của Yên gia ta?"

Trung niên dẫn đầu sắc mặt tức giận rống to, toàn bộ hộ vệ đều trầm mặt thật sâu, 20 người mà không phát giác được điều gì, sau khi trở về Yên gia chắc chắn sẽ bị tội bảo vệ không tốt cho công tử có thể bị xử chết.

"Tìm, mau chia nhau tìm là kẻ nào gan to hơn trời, ám sát công tử nhà ta sẽ không có kết cục tốt."

Trung niên lấy lại bình tĩnh liền ra lệnh cho đám hộ vệ, từng cái thân ảnh riêng lẻ từng hướng khác nhau mà chạy vào rừng.

Hàn Vũ Thiên con ngươi co lại rồi cong lên một nụ cười, hắn chỉ dự định ám sát Yên công tử rồi rời đi, nhưng không nghĩ tới đám người kia lại chia ra truy tìm hung thủ.

Như vậy là cho Hàn Vũ Thiên dễ dàng hành động, giết hết đám người này Hàn Vũ Thiên cũng kiếm được không ít tài nguyên.

Hắn bắt đầu di chuyển xuống núi, thân thủ linh hoạt nhẹ tựa bông hồng không gây một chút tiếng động nào.

Hàn Vũ Thiên thấy được có một người đang chạy liền quay người nhảy lên cành cây lớn, khi tên kia vừa nhảy tới cành cây Hàn Vũ Thiên ẩn nấp cũng là lúc bị chủy phủ cắt ngang qua, đầu một nơi thân một nơi, máu tươi bắn tung tóe, Hàn Vũ Thiên thu lấy binh khí cùng những thứ sử dụng được trên người kẻ này rồi rời đi.

Hắn từ trước tới nay giết người như giết kiến, dù là bằng hữu nhiều năm hắn cũng có thể hạ sát thủ, bởi vì lẽ đó mà rất nhiều kẻ không muốn làm hắn khó chịu hay kết thù Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên cứ một đường gặp người liền giết, chỉ trong hai canh giờ hắn đã giết toàn bộ người của Yên gia trừ tên trung niên kia.

Hàn Vũ Thiên lấy ra mấy mũi kim cùng những sợi chỉ thiết lập một cái bẫy gần trung niên, hắn bố trí xong thì liền nắm lấy cái xác bên cạnh quăng về hướng trung niên.

Trung niên phản xạ nhanh nhẹn đã đánh bay cái xác qua một bên, hắn nhìn qua thì thấy một kẻ bí ẩn thân khoác áo choàng đội mũ rộng vành có màn che mặt, trên tay kẻ đó còn có chủy thủ dính đầy máu.

"Là ngươi, mau chịu chết!"

Trung niên rống to một tiếng rồi đuổi theo Hàn Vũ Thiên, Hàn Vũ Thiên dẫn dụ được trung niên tới gần cạm bẫy thì quay người phóng chủy thủ rồi nhảy đi một khoản cách xa.

Trung niên né được chủy thủ nhưng mắc vào khúc gỗ nhào về phía trước, hắn vừa nhào tới thì đã bị những sợi chỉ rắn chắc trói lại, bốn phương tám hướng đều có kim độc bắn tới.

"Ah!"

Trung niên kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân hắn đều bị kim độc đâm không sót một chỗ, độc lan ra rất nhanh, trung niên sắc mặt chuyển tím rồi liền xùi bọt mép chết đi.

"Tu vi Viên Cảnh tầng 8, nếu không tăng tốc toàn lực thì một đấm của hắn đã lấy mạng của ta, nhưng tu vi ngươi cao cũng không thể chống lại độc của Huyết Trùng."

Hàn Vũ Thiên thở phào nhẹ nhỏm nói, cách biệt hai cái cảnh giới thì cho dù hắn từng là nửa bước Vũ Trụ Thần cũng chưa chắc sống sót mà chạy trốn.

Hàn Vũ Thiên thu lấy toàn bộ vật phẩm trên người trung niên rồi rời đi, hắn về lại ngôi nhà gỗ rồi cất giấu toàn bộ vào thác nước, Hàn Vũ Thiên lấy ra một ít tài nguyên ngồi xuống tu luyện.

Hắn tu luyện trọn vẹn bảy ngày, tu vi đã đột phá Nhân Cảnh tầng 9 đỉnh phong, chỉ thiếu một bước đã là tầng 10 đột phá.

"Thế giới này, Nhân Cảnh tầng 9 không ít, nhưng tầng 10 lại là phượng mao lân giác, kĩ thuật tu luyện chưa tiến bộ được nhiều."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phương xa hơi trầm ngâm nói, sau lưng hắn có một đợt gió nhẹ thổi qua.

Một người thiếu niên tóc ngắn, thân thể nhỏ nhắn dùng một tay liền có thể ôm được hết vòng eo, người này mặc y phục hở bụng chỉ che phần ngực, một chiếc quần ngắn chỉ tới đầu gối cùng một tấm vải quấn từ vai xuống chân, đôi chân trần trắng nỏn tuyệt đẹp, sau lưng có đôi cánh trắng thuần khiết và cặp mắt màu lục sống động.

"Thiên ca, ngươi nhìn gì ngoài đó?"

Người vừa xuất hiện đã đứng bên cạnh Hàn Vũ Thiên hỏi.

Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Suy nghĩ một chút thôi, Họa Tâm ngươi từ lúc nào mà nhiều chuyện như vậy?"

Họa Tâm nghe thấy vậy liền tức giận nói:

"Ngươi dám nói ta nhiều chuyện? Có tin ta giết ngươi ngay tại đây không?"

Hàn Vũ Thiên cười cợt nói:

"Ngươi động thủ thử xem, nếu ta chết để coi ai sẽ là bằng hữu của một cái phong linh chứ?"

Họa Tâm nghe tới lời này thì mặt cũng vơi đi sự giận dữ nói:

"Hừ, bảo vệ ngươi lớn đến chừng này, đủ lông đủ cánh nên chẳng xem ta ra gì."

Họa Tâm phình má khoanh tay quay đầu qua một chỗ, tỏ vẻ tức giận như vậy khiến Hàn Vũ Thiên cười nhạt một cái.

Họa Tâm là một cái linh hồn hệ phong, phong linh này được hình thành từ Thái Cổ Sâm Lâm, không thể thoát ly khỏi khu rừng mà chỉ lang thang bầu bạn với sinh linh sống ở đây.

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Thôi được rồi, đừng giận nữa, mau tới đây ta có quà cho ngươi."

Họa Tâm nghe thấy hai từ "có quà" sắc mặt trở nên tốt hơn cũng đi theo sau.

Hàn Vũ Thiên mở rương ra lấy một sợi dây chuyền màu lục, mặt dây chuyền là hình đôi cánh chim màu trắng thuần khiết.

"Thứ này có thể giúp ngươi rời khỏi rừng già, nhưng không được đi cách ta 200 dặm, nếu không có lực lượng của ta duy trì thì ngươi sẽ bị thiên địa bài xích mà đánh xuống lôi kiếp tiêu diệt."

Hàn Vũ Thiên đưa cho Họa Tâm sợi dây chuyền rồi thản nhiên nói.

"Tuyệt, cảm ơn ngươi Hàn Vũ Thiên."

Họa Tâm vui mừng quá độ vỗ cánh bay lượn vài vòng, sau đó lao thẳng về phía Hàn Vũ Thiên ôm một cái thật mạnh làm cả hai lăn trên đất.

Ước mơ đời này của phong linh Họa Tâm là rời khỏi Thái Cổ Sâm Lâm, xem một chút về thế giới bên ngoài có gì thú vị.

"Được rồi, đợi ta chuẩn bị hành lý rồi ngày mai xuất phát."

Hàn Vũ Thiên xoa đầu nhỏ của Họa Tâm cười nói.

Họa Tâm gật đầu nói:

"Vậy ta đi xin phép phụ thân."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu, Họa Tâm vỗ cánh liền bay đi mất, hắn thì bước vào trong nhà gỗ chuẩn bị một ít đồ cần thiết.

Sâu trong khu rừng già nguyên thủy, một cây đại thụ che trời có khuôn mặt người trung niên lại có thể cử động cùng nói chuyện, đây là thần thụ đã tu thành yêu, thần thụ này đã tồn tại gần chục vạn năm.

"Phụ thân, phụ thân!"

Họa Tâm vui mừng bay thẳng đến phía thần thụ liên tục gọi.

Thần Thụ điều khiển dây leo như bàn tay xoa đầu Họa Tâm nói:

"Tiểu tử của ta, ngươi có việc gì vui mừng muốn kể cho phụ thân nghe sao?"

Họa Tâm gật đầu mạnh một cái nói:

"Phụ thân, Hàn Vũ Thiên vừa nãy cho ta một sợi dây chuyền, hắn nói đeo thứ này vào có thể giúp ta rời khỏi khu rừng, khám phá những thứ bên ngoài mà ta luôn ao ước."

Thần thụ ngữ khí trở nên âm trầm nói:

"Lại là cái tên tiểu tử nhân loại đó, Họa Tâm lời nhân tộc nói không đáng tin, huống chi hắn là nhân tộc chỉ có 16 năm kiến thức, còn ngươi đã 200 năm tuy với ta chỉ là một đứa trẻ, nhưng con hiểu biết nhiều hơn hắn."

Họa Tâm biểu môi tỏ vẻ đáng thương nói:

"Phụ thân có điều không biết, Hàn Vũ Thiên tuy chỉ có 16 năm kiến thức, nhưng hắn đã kể ta nghe thế giới bên ngoài rộng lớn đến cỡ nào như là sống mấy trăm năm chỉ để ngao du thiên hạ."

Thần thụ định nói, nhưng có một con ngụy long xuất hiện chen ngang nói:

"Đại ca, Họa Tâm nói không sai, lần đầu khi ta gặp nhân tộc đó là lúc hắn chỉ mới 6 tuổi, một mình chạy vào rừng sâu không chút sợ hãi, ta có vô tình gặp hắn và hỏi chuyện gì đã xảy ra."

Ngụy long trầm mặt thật lâu như gặp một chuyện không thể nào tin được rồi tiếp tục nói:

"Hắn nói toàn bộ gia tộc đều đã bị giết chỉ còn mình hắn sống sót chạy khỏi, hắn kể rất thản nhiên không chút kích động hay rơi lệ khóc thét như những đứa trẻ bình thường mà là một khuôn mặt băng lãnh không chút cảm xúc."

Thần thụ nghe xong liền không thể tin được nói:

"Một đứa trẻ lại có tâm tính lớn như vậy? Không lẽ là nhân vật trùng sinh trong truyền thuyết?"

Ngụy long cũng là nhẹ gật đầu nói:

"Đệ cũng từng nghĩ đến khả năng này, những năm qua hắn biểu hiện như người bình thường, nhưng khi có người của Yên gia gì đó xuất hiện thì Hàn Vũ Thiên thay đổi ngay lập tức, nghe mấy yêu thú bên ngoài rìa kể thì trông hắn lúc đó như là thượng cổ quái thú săn mồi tàn nhẫn không nương tay."

Thần thụ cũng là nghi ngờ việc này, hắn liền cho một con yêu thú Huyết Hỏa Lang đi đến chỗ Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên đã dọn xong hành lý, trời giờ đã xế chiều hắn rót ly trà ngồi thưởng thức, ly trà vừa nhâm nhi hết thì có một đạo huyết ảnh xuất hiện.

Huyết Hỏa Lang nhìn Hàn Vũ Thiên chằm chằm, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Ngươi đến hơi lâu đó, Huyết Hỏa Lang."

Huyết Hỏa Lang kinh ngạc một lúc lâu rồi nói:

"Thần thụ đại ca cho gọi ngươi."

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt, hắn một lúc sau mới nhẹ gật rồi leo lên lưng Huyết Hỏa Lang, huyết lang tốc độ cao phóng một cái liền biến mất.

Trăng lên cao Huyết Hỏa Lang dừng bên ngoài hàng rào năng lượng màu lục nhạt, Hàn Vũ Thiên nhảy xuống lưng Huyết Hỏa Lang rồi bước đi vào trong.

Thần thụ và ngụy long khi vừa thấy Hàn Vũ Thiên xuất hiện liền vung ra dây leo cùng móng vuốt, khí tức kinh khủng bạo phát trong một giây làm Hàn Vũ Thiên hơi dừng bước.

Hàn Vũ Thiên chỉ là dừng bước chứ không lui lại hay sợ hãi, hắn ngước nhìn hai đòn tấn công đang tới trong mắt không chút cảm xúc.

Dây leo và móng vuốt cũng dừng lại chỉ cách Hàn Vũ Thiên một gang tay, thần thụ và ngụy long thấy Hàn Vũ Thiên biểu lộ như vậy cũng thu dây leo và móng vuốt về.

"Quả nhiên là như vậy."

"Không sai vào đâu được, nếu đổi lại là một người bình thường đã sớm quỳ xuống xin tha."

Thần thụ và ngụy long tỏ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện, Họa Tâm thì bay tới chỗ Hàn Vũ Thiên nhìn một chút xem hắn có bị thương ở đâu không.

Họa Tâm kiểm tra một hồi không có thương thế liền cười nói:

"Hàn Vũ Thiên, ngươi có phải là sợ quá nên mới đứng yên bất động không? Kiểm tra lại dưới quần xem có bị ướt hay là không?"

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta đâu phải là phong linh nhút nhát nhà ngươi, đổi lại nếu là ngươi thì sớm đã ngất đi rồi, ta từng là một đời chí cao vô thượng, nếu bị dọa bởi những đòn này thì còn gì là mặt mũi."

Họa Tâm phình má tức giận nói:

"Cái gì mà chí cao vô thượng? Ngươi vẫn là tên tiểu tử chỉ biết trêu chọc người khác."

Thần thụ và ngụy long híp mắt lại hiển nhiên đã nghe được một chữ "từng" trong lời nói của Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên thấy bọn họ đã phát hiện ra thì thản nhiên nói:

"Nếu đã biết thì ta không cần che giấu làm gì nữa, hai ngươi đã cho Hàn mỗ một nơi ở khá tốt và cho Họa Tâm âm thầm bảo vệ ta, ân này Hàn mỗ xin khắc ghi chỉ biết báo đáp bằng những thứ này."

Hàn Vũ Thiên vung tay một đạo linh khí hội tụ hóa thành cây kim, hắn đâm vào tay lấy ra hai giọt tinh khiết, máu này có trộn một phần nhỏ linh hồn của Hàn Vũ Thiên, dù chỉ là lực lượng linh hồn nhỏ như hạt cát cũng đủ cho sinh linh nơi đây khiếp sợ.

Hàn Vũ Thiên để hai giọt máu trước mặt ngụy long và thần thụ nói:

"Hai ngươi luyện hóa giọt máu này sẽ giúp đột phá gông xiềng huyết mạch, thần thụ thì có thể đột phá thành thần mộc thánh tổ, ngụy long sẽ phá bỏ huyết mạch không thuần khiết tinh lọc thành máu chân long từ đó cao cao tại thượng đứng ở đỉnh thiên địa."

Thần thụ và ngụy long có chút nghi hoặc nhìn nhau, bọn họ một lần nữa nhìn vào mắt Hàn Vũ Thiên chỉ thấy một sự tự tin tuyệt đối, trong đó còn có vài phần kiêu ngạo.

"Hai vị nếu lưỡng lự không tin, vậy Hàn mỗ xin thu lại sau này có đồ thích hợp thì lấy ra đền đáp ân tình bấy lâu."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói, cánh tay hắn thu về thì một cái long trảo cướp lấy hai giọt máu đó.

Ngụy long bắt được hai giọt máu liền đưa cho thần thụ một giọt rồi nói:

"Nếu như thật sự giúp hai huynh đệ ta đột phá huyết mạch một lần nữa, Long Viêm Lôi ta và Mộc Vương ca sẽ nhớ ân tình này mãi mãi không quên."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu tiếp tục nói:

"Nếu như huyết mạch hai ngươi có chút liên hệ với huyết mạch của ta, dù một tia nhỏ nhất cũng sẽ giúp các ngươi trong vòng 10 năm là đột phá, nhưng nếu không có thì chỉ cần khổ tu 100 năm liền có thể đột phá không cần lo lắng."

Mộc Vương nhìn Họa Tâm một chút rồi nhìn về Hàn Vũ Thiên nói:

"Ngươi thật sự có thể cho đứa con này của ta ra bên ngoài ngao du sơn thủy?"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu mà cũng khẽ lắc đầu nói:

"Ra ngoài thì có thể, nhưng phải đi theo ta tu luyện không được rong chơi, Họa Tâm rong chơi nhiều năm như vậy nên để hắn khổ tu một chút, sau này nếu khu rừng này có nguy hiểm thì hắn cũng sẽ có khả năng giúp ích."

Mộc Vương và Long Viêm Long gật đầu đồng ý với Hàn Vũ Thiên.