Chương 4: Liên Hoa Độ Hóa

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 4: Liên Hoa Độ Hóa

"Ta đã rời đi 16 năm, các ngươi ở đó liệu có an toàn, hay bị cái thế lực kia thanh trừng, nếu vậy thì liệu có thể chạy trốn trùng sinh được như ta a, thật là đáng ghét cái bọn tạp chủng đó, Hàn Vũ Thiên ta mà trở về được thì từng mạng phải rơi xuống."

Hàn Vũ Thiên cau mày ánh mắt băng lãnh nhìn lên bầu trời đầy sao mà lẫm bầm.

Cuộc chiến lúc đó, hắn hoàn toàn không thể bộc phát ra toàn bộ uy lực mà bị một sức mạnh vô hình khóa lại, nếu như có thể bộc phát thì hắn đâu đến nổi phải phá thể mà ra.

"Ta có sức uy hiếp với kẻ đó như vậy sao? Hàn mỗ chưa từng phạm tới ngươi mà ngươi đã lập ra kế hoạch hại Hàn mỗ, thù này không báo ta thề không làm người."

Hàn Vũ Thiên ánh mắt tràn đầy sát khí tự ngẫm trong lòng, khi hắn hóa thành đạo quang man xông qua từng tầng vũ trụ thì đã cảm nhận có một bóng người đuổi theo nhưng không kịp.

Nên hắn chắc chắn là kẻ bí ẩn đó ra tay, một đời này của hắn coi như phải cực khổ bắt đầu lại từ con số không, linh hồn còn bị tách ra thành vài phần ở thế giới này, tìm kiếm cũng là phải hết mấy trăm năm đi.

Họa Tâm không biết từ lúc nào đã xuất hiện kế bên Hàn Vũ Thiên nói:

"Vũ Thiên ngươi nhớ nhà sao? Bị lạc tới đây chắc là lo cho người thân lắm."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười thản nhiên nói:

"Người thân ta vốn chẳng còn tồn tại, cái ta lo lắng là những tri kỉ cùng ta sống chết giờ ra sao."

Họa Tâm hơi vuốt vuốt cái cằm nhỏ nói:

"Thế giới và tri kỉ mà ngươi nói thật xa sôi với ta, nếu có thể ta muốn tới đó kết giao một chút với họ, khám phá một ít điều thú vị."

Hàn Vũ Thiên cười nhưng không nói gì, hắn hiện tại cần phải tu luyện, tu luyện nhanh được chừng nào thì hay chừng đó.

Thế gia vọng tộc hắn không cần, tông môn cao quý lại càng không, nhanh chóng đột phá gồng xiềng rời khỏi nơi đây, tìm một cái tinh cầu cấp trung tiếp tục tu luyện đột phá cảnh giới.

Thời gian kéo dài hơn chục ngàn năm thì toàn bộ e là không kịp nữa, Hàn Vũ Thiên lấy ra bảy viên linh thạch trực tiếp nuốt vào.

Linh khí bên trong bùng nổ khiến cơ thể hắn phình ra như khối cầu, Hàn Vũ Thiên chậm rãi vẫn chuyển linh lực toàn thân, điều chỉnh ổn thỏa toàn bộ rồi dần dần hấp thu.

Hàn Vũ Thiên cơ thể trở lại bình thường, nhưng trên thân liên tục chảy ra máu tươi không ngừng.

Tu vi đột phá đến Viên Cảnh tầng 1, không dừng lại ở đó còn đột phá đến tầng 2, 3, 4 đến tầng 4 đỉnh phong thì không còn đột phá.

Tay hắn hóa chưởng tự vỗ vào lồng ngực, một ngụm trọng huyết lại phun ra hóa thành huyết khí tiêu tán giữa thiên địa.

Hắn càng mong đột phá nhanh thì cái giá phải trả là càng lớn, sau lần nuốt đi bảy viên linh thạch này thì trong một tháng tới hắn không thể đột phá thêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Vũ Thiên từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, Hàn Vũ Duệ và Họa Tâm vẫn đắm chìm trong tu luyện và cảm ngộ của riêng mình.

Hàn Vũ Thiên vung tay liền tạo ra một cái trận pháp bát quái đồ, trận pháp xoay chuyển hóa thành hai cực âm dương phân rõ hai bên cho Hàn Vũ Duệ và Họa Tâm.

"Ta duy trì cái âm dương thái cực đồ được nửa nén nhang, nếu như sau nửa nén nhang các ngươi không cảm ngộ được gì thì xem là không có duyên với nó đi."

Hàn Vũ Thiên thở dài khẽ nói, hắn bước ra ngoài hướng tới chỗ tập trung của các đệ tử ngoại tông.

Tất cả tụ hợp hơn 1000 người, Hàn Vũ Thiên lười biếng bước đi, hắn đứng ở phía ngoài cùng không quan tâm những người xung quanh.

"Hôm nay là khảo thí năng lực sử dụng vũ khí của các ngươi, tông môn sẽ đề xuất những món vũ khí cơ bản như trường kiếm, trọng kiếm, đại đao, loan đao, chùy, chủy phủ, thương, kích, lăng nha bỗng, cung, nếu như tinh thông vũ khí nào thì tông môn sẽ giao cho các ngươi một món vũ khí đó."

Lão sư phía trên bục giản vô cùng nghiêm túc đọc nội dung khảo thí hôm nay.

Kẻ đầu tiên khảo thí là thiếu niên xấu xí thân hình to con không đồng đều, hắn vác trọng kiếm liên tục chém ra vài nhát làm mọi người kinh ngạc trước thể chất của hắn.

Trọng kiếm ít nhất là nặng 1000 cân, hắn chỉ mới tu vi Viên Cảnh tầng 3 đã vung được gần 7 kiếm đã là thiên tài.

"Cồng kềnh, thảm hại."

Một âm thanh bình thản vang lên làm mọi người chú ý đến, kẻ phát ra âm thanh đó không ai khác là Hàn Vũ Thiên.

"Ngươi nói cái gì?"

Thiếu niên xấu xí tức giận chỉ tay về phía Hàn Vũ Thiên phẫn nộ quát.

"Ta nói ngươi dùng kiếm thảm hại, chỉ vung lên chưa đầy 7 kiếm đã bỏ xuống."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nhìn thiếu niên xấu xí nói.

Nhất thời sát ý bộc phát trên người thiếu niên xấu xí kia, Hàn Vũ Thiên bước tới trọng kiếm nâng lên nhẹ nhàng một tay.

Hàn Vũ Thiên vung kiếm không chút nặng nề như là dùng thanh kiếm nhỏ bình thường, vung hơn 20 đường kiếm làm mọi người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Thiếu niên xấu xí sắc mặt đỏ bừng vung trọng kiếm dưới đất bổ về phía Hàn Vũ Thiên, Hàn Vũ Thiên lết trọng kiếm dưới đất cũng bổ lên một kiếm.


Hai cái trọng kiếm ngàn cân chạm nhau tạo thành tiếng ầm vang như cuồng phong, Hàn Vũ Thiên bị lúng xuống đất tới mắt cá chân.

Hắn dùng lực đẩy thiếu niên xấu xí ra rồi phóng tới bổ xuống một kiếm, thiếu niên xấu xí không kịp đỡ lấy liền bit trảm thành hai nửa chết ngay lập tức.

Bàn tay Hàn Vũ Thiên xuất hiện ngọn lửa, hắn vung lên ngọn lửa thiêu rụi xác thiếu niên xấu xí thành tro.

"Lão sư, ta lấy thanh này."

Hàn Vũ Thiên nhìn về vị lão sư kia mỉm cười nói, hắn sau đó không quan tâm gì nữa lập tức quay đầu rời đi.

"Vù."

Cuồng phong đột nhiên xuất hiện, thổi quần áo tóc tai toàn bộ mọi người bay lên, Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt nhìn về phía trong.

"Ầm ầm."

Một tiếng nổ kinh thiên động địa làm mọi người khiếp hãi, nhưng Hàn Vũ Thiên thì mỉm cười tiếp tục bước đi.

"Có kẻ tấn công tông môn sao?"

"Địa Sát tông mà cũng dám đánh, thật là muốn chết."

Mấy đệ tử bàn tán xôn xao, riêng vị lão sư kia thì hướng về vụ nổ mà phóng đi.

Hướng đó là gian phòng riêng chỉ dành cho đệ tử hạng nhất, nhì, ba trong bảng xếp hạng tuyển chọn học viên.

"Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ có kẻ tấn công ngoại môn a."

Mạc Hiên chạy tới nhìn một đám khói mù mịt nói, sau lưng hắn là mấy vị lão sư chạy theo.

Họa Tâm và Hàn Vũ Duệ khí tức đột nhiên biến chuyển cực nhanh, mi tâm Hàn Vũ Duệ xuất hiện hình một ngọn lửa bên trái ngọn lửa là hình phượng hoàng, bên phải là hình một hỏa long.

Họa Tâm thì trên thân xuất hiện một ngọn gió như là áo giáp bao phủ lấy hắn, ngọn gió này có thể tùy ý ẩn đi hoặc hiện lên.

"Hỏa Chí Long và Phượng, Phong Chi Vực của Phong Cổ Đế."

Hàn Vũ Thiên từ phía sau híp mặt lại nhìn hai người đang khoanh chân kia, hắn đi qua đám đông bước tới chỗ hai thiếu niên khuôn mặt hài lòng.

"Ca, chúng ta đã lại có cảm ngộ mới, cảm ngộ này vô cùng huyền ảo, ta nóng lòng muốn thử những thứ vừa cảm ngộ xong."

Hàn Vũ Duệ chạy lại ngước nhìn Hàn Vũ Thiên cười hì hì nói.

"Thiên phú vậy mà vượt xa sức tưởng tượng của ta, ngươi rất có thể là truyền nhân đời tiếp theo của gia tộc, trở về tu luyện đợi khi tu vi tăng cao chúng ta sẽ đi lịch luyện một chuyến."

Hàn Vũ Thiên xoa đầu tiểu đệ đệ thản nhiên nói.

Hàn Vũ Duệ lắc đầu bộ dáng đáng thương nói:

"Tu luyện như vậy đủ rồi, ta muốn ra ngoài dạo chơi, nhiều loại thức ăn phong phú ngoài kia đang chờ ta chén sạch, mau đi thôi ca."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu, dù sao Hàn Vũ Duệ cũng chỉ là đứa bé 6 tuổi, căn bản không thể ở yên một chỗ quá lâu.

"Họa Tâm, lĩnh ngộ thì tâm không được có tà niệm, một tia tà niệm có thể làm cho ngươi cả đời hối hận, ta chỉ giúp ngươi được một việc."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía Họa Tâm đang đắm chìm trong cảm ngộ dùng giọng nhẹ nhàng nói, hắn phất tay một giọt huyết dịch xuất hiện.

Huyết dịch rất nhanh đã hòa tan vào đất, dưới chỗ Họa Tâm ngồi bắt đầu mọc lên một mãn thực vật xanh thẩm.

"Mộc Pháp - Hoa Tán Tà Tâm."

Hàn Vũ Thiên ý niệm quét tới, một mãn xanh thẫm kia héo úa rồi biến mất, một bông hoa bỉ ngạn trắng thuần khiết trồi lên.

"Nếu tâm ngươi có tà niệm, bỉ ngạn này sẽ giúp ngươi độ hóa nó, dù chỉ độ hóa được không tới 6 phần, nhưng cũng giúp ngươi đỡ gặp điều nguy kịch đến tính mạng."

Hàn Vũ Thiên híp mắt nhìn Họa Tâm một chút, sau đó hắn cùng Hàn Vũ Duệ rời đi trước dự ngỡ ngàn của các lão sư.

Khi Hàn Vũ Thiên rời đi không lâu thì bỉ ngạn đã có một cánh hoa trở thành màu đỏ, mấy lão sư kia không chú ý đến mà liên tục bàn tán về vụ việc này, cả đám người ai lại về nhà nấy.

Trong một khoản thời gian trôi qua bỉ ngạn đã có một nửa là màu đỏ tươi, Hàn Vũ Thiên và Hàn Vũ Duệ vẫn chưa ai trở về, Họa Tâm sắc thống khổ mình đầy mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu.

Hoa bỉ ngạn cuối cùng đã hóa thành một đỏ tươi, Họa Tâm mở mắt con ngươi đen kịt không có tròng trắng.

"Vậy mà thật bại, Phật Pháp Ngũ Thức -Liên Hoa Độ Hóa."

Hàn Vũ Thiên từ trong bóng tối đi ra, tay hắn niệm phật pháp vô cùng tinh thâm, khiến chúng sinh nghe được đều cảm thấy trong thanh thản không chút tạp niệm.

Một đóa liên hoa giữa hư không xuất hiện, liên hoa xoay vòng hạ xuống trên người Họa Tâm một đạo ánh sáng.

Ánh sáng kia mang theo năng lực tịnh hóa vô cùng vô tận, vạn vật trên thế gian đều không thể tịnh hóa được tâm ma của bản thân, nhưng riêng Liên Hoa Độ Hóa của phật pháp thì có thể làm được việc này.

Họa Tâm bắt đầu tuông ra ma khí, nhưng ma khí ồ ạt vừa ra liền bị tịnh hóa, ánh mắt đen kịt dần trở lại màu xanh lục tuyệt đẹp, Họa Tâm ngồi đó như có đại đạo chỉ điểm một lần nữa cảm ngộ.

Lần này hắn thành công mỹ mãn, Hàn Vũ Thiên khi duy trì Liên Hoa Độ Hóa quá bốn hơi thở liền phun ra máu tươi chưa dừng lại ở đó, cơ thể Hàn Vũ Thiên như bị một lực lượng vô hình đánh bay ra vài thước đập vào tảng đá.

"Ta xem ra đã đánh giá thấp công pháp Phong Linh Thần của lão già đó, giờ phút này xương trên cơ thể ta toàn bộ vỡ nát, dưỡng thương cũng phải mất trên ba tháng, quá lãng phí thời gian cũng là do ta không cân nhắc kĩ."

Hàn Vũ Thiên cơ thể không chút sức lực vẫn cứ ngồi ở đó, một ngón tay cũng không nhấc lên được.

"Sư tôn, ngươi sao lại bị trọng thương năng như vậy?"

Tiêu Hoành Sơn trước đó nghe được có người đọc kinh phật liền chạy tới, hắn cũng là kẻ duy nhất ở gần nơi của Hàn Vũ Thiên.

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Chỉ là tu vi của ta hơi thấp, thi triển công pháp vượt mình năm cấp, nên bị trọng thương chỉ cần dưỡng thương vài tháng là khỏi, ngươi cũng là đột phá Nhân Cảnh tầng 10 đỉnh phong?"

Tiêu Hoành Sơn gật đầu nói:

"Sau khi sư tôn chỉ điểm, ta đã một mực bế quan không ra và kết quả cuối cùng đã đột phá đến cảnh giới mình mong muốn."

Hắn kế tiếp lấy ra ba viên đan dược phẩm cấp Viên Cảnh cho vào miệng Hàn Vũ Thiên, Tiêu Hoành Sơn cố nhẹ nhàng hết sức dìu Hàn Vũ Thiên trở về giường.

Khi Họa Tâm lĩnh ngộ xong công pháp thì mở mắt ra đã thấy Tiêu Hoành Sơn đang ngồi ở một gốc cây.

"Ngươi đến đây làm gì?"

Họa Tâm nhìn về phía Tiêu Hoành Sơn nói.

Tiêu Hoành Sơn thản nhiên nói:

"Sư tôn bị công kích phản phệ, toàn thân xương cốt vỡ nát, ta đến đây là để chăm sóc ngài ấy."

Họa Tâm sắc mặt kịch biến quay đầu hướng tới phòng chạy vào trong, hắn vừa tới phòng thì thấy một người nằm trên giường toàn thân máu tươi.

"Hàn Vũ Thiên, ngươi."

"Ca ca, cứu ta.'

Họa Tâm chưa nói hết câu đã có âm thanh từ bên ngoài truyền vào, Hàn Vũ Thiên từ trong giấc mộng tỉnh lại, sắc mặt hắn tái nhợt lông mày lại cau thật chặt, dường như là tức giận trong bất lực thật lâu.

"Giết."

Hàn Vũ Thiên nhắm mắt lại nói ra một từ "giết", Họa Tâm hiểu rõ ý của Hàn Vũ Thiên cũng hóa thành ngọn gió bay ra ngoài.

Khi hắn xuất hiện lần nữa đã thấy Hàn Vũ Duệ bị một đám trung niên bắt lấy, một đám người toàn thân tu vi đều là Thiên Cảnh tầng 5.

"Hừ, mau giao tiền chuộc tên tiểu tử này ra, nếu không nó sẽ chết."

Trung niên dẫn đầu cười to một tiếng nói, Họa Tâm cười nhạt ngón tay chỉ thẳng.

"Phong Kích."

Lời vừa ra khỏi miệng đã có hơn trăm chiến kích bằng phong hệ xuất hiện, Họa Tâm không nói hai lời lập tức niệm lực tấn công.

Phong kích đánh tới lập tức tàn sát hơn 7 tên Thiên Cảnh tầng 5, Hàn Vũ Duệ từ trong đó chạy ra không hề bị thương tích, đám trung niên thì bị oanh thành sương máu bị cuồng phong xé tan thành mảnh vụn rồi thổi về nơi khác.

Trước sự chứng kiến của Tiêu Hoành Sơn thì đám người kia chết không một dấu vết để lại, chỉ có không gian trữ vật của bọn hắn là còn tồn tại.

Họa Tâm thu toàn bộ không gian trữ vật về, hắn quay người bước vào trong không liếc mắt nhìn Tiêu Hoành Sơn đang há hốc mồm kia.

"Đây, đây là đệ đệ của sư tôn, ôi mẹ ơi thật lợi hại."

Tiêu Hoành Sơn thầm nói trong lòng, hắn hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh ngồi xuống đó như không có chuyện gì phát sinh một khắc vừa rồi.

"Hmmm, ca sao huynh lại ra nông nổi này?"

Hàn Vũ Duệ cau mày hồi lâu mới cất giọng nói, mới 2 canh giờ trước bọn họ còn đang trên phố dạo chơi, Hàn Vũ Thiên đột nhiên biến mất không thấy tâm hơi.

Hàn Vũ Thiên giọng mệt mỏi nói:

"Việc này để sau rồi nói, ta cần dưỡng thương một thời gian, hai ngươi ra ngoài đi, ta không truyền thì không được vào."

Họa Tâm nhẹ gật đầu hơi nhìn ra bên ngoài nói:

"Tên Tiêu Hoành Sơn gì đó, hắn vẫn còn bên ngoài chờ người, chắc là ngồi chờ ngươi khôi phục."

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Cứ để hắn ở đấy, đi hay ở là tùy tâm, ngươi và Hàn Vũ Duệ nên gấp rút tu luyện, đợi ta khôi phục thì cùng đi lịch luyện."

Họa Tâm không tiếp tục ở lại mà đưa Hàn Vũ Duệ cùng rời đi, như lời Hàn Vũ Thiên nói bọn họ cần nhanh chóng tu luyện.

"Tu vi bây giờ thật sự quá yếu đi, ta trước giờ thi triển Liên Hoa Độ Hóa chưa từng bị phản phệ nặng như vậy, mượn nhờ linh khí chữa khỏi thương thế nhanh một chút."

Hàn Vũ Thiên tự lẫm bẩm, hắn dùng sức lực cuối cùng lấy ra hai viên linh thạch rồi bóp vụn, linh khí ồ ạt tràn ra trong phòng, Hàn Vũ Thiên từ từ hút lấy một ít linh khí để chấp vá lại xương bị gãy trong cơ thể, quá trình này phải mất mấy ngày mới có thể xong.