Chương 3: Hạng nhất, nhì, ba.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 3: Hạng nhất, nhì, ba.

Lão sư trung niên kia tức giận nhìn xuống bàn chỉ tay nói:

"Ta muốn tốt cho tiểu tử nhà ngươi, vậy mà dám nói lão tử lèm bèm, lão tử sẽ thành toàn cho ngươi một con đường chết."

Hàn Vũ Duệ quẹt mũi hất cằm nói:

"Đưa lẹ lên để ba huynh đệ ta còn tỏa sáng."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một cái rồi lấy ba tấm phiếu khảo hạch đi tới hướng khác, bọn họ sớm đã dự tính đến việc Hàn Vũ Duệ sẽ không được gia nhập, nên mới để Hàn Vũ Duệ chọc tức bọn hắn một chút.

Đám người Địa Sát tông căn bản tính tình tàn ác nóng nảy, nên chỉ chọc một chút đã nổi trận lôi đình đưa Hàn Vũ Duệ tờ phiếu với suy nghĩ tiểu tử này sẽ chết chắc.

Khảo hạch đầu chính là kiểm tra tu vi của học viên, một viên ngọc màu lam lơ lửng trước mặt chỉ cần đặt tay vào đã biết kiểm tra được tu vi.

Ở đây có tổng cộng ba viên ngọc để không làm tốn thời gian của học viên cũng như tông môn, Hàn Vũ Thiên, Họa Tâm, Hàn Vũ Duệ dường như đặt lên cùng một lúc.

"Nhân Cảnh tầng 10 đỉnh phong, Hàn Vũ Thiên."

"Nhân Cảnh tầng 10 đỉnh phong, Họa Tâm."

"Nhân Cảnh tầng 5 hậu kỳ, Hàn Vũ Duệ."

Ba đạo thanh âm cùng lúc vang lên của ba vị lão sư, nhưng vị lão sư cuối cùng lại nhìn tới nhìn lui một cái bóng người cũng không thấy.

"Lão sư, ta ở dưới này."

Âm thành vừa ra vị lão sư đó kinh ngạc nhìn xuống, một đứa bé đáng yêu chỉ 5, 6 tuổi đang vẫy tay với hắn.

"Gì chứ? Nhân Cảnh tầng 10 đỉnh phong mà còn là hai kẻ xuất hiện cùng lúc."

Một trưởng lão kích động đứng lên nhìn về phía ba người kia, Nhân Cảnh tầng 10 như là phượng mao lân giác, cho dù là những thành đô thượng cấp cũng chỉ có vài người.

"Hai người bọn họ cũng xem như là mạnh đặc biệt, nhưng Hàn Vũ Duệ đó chỉ mới 6 tuổi đã là Nhân Cảnh tầng 5 đỉnh phong."

Một trưởng lão kế bên luôn hướng về phía Hàn Vũ Duệ âm trầm nói.

Mấy vị trưởng lão trốn trong bóng tối căn bản đều khiếp sơ trước Hàn Vũ Duệ.

"Khảo hạch của các ngươi, thông qua."

Lão sư ở giữa có chút không tin chậm rãi nói, hai lão già kế bên cũng không nói nên lời.

"Lấy viên khác kiểm tra bọn hắn, căn bản điều này không thể."

Một thanh niên từ bên trong Địa Sát tông bước ra, hắn vung tay một cái liền có ba viên xét duyệt khác xuất hiện.

Ba người kia cũng là thản nhiên đặt tay lên không chút lo lắng.

"Kết quả vẫn như cũ là hai Nhân Cảnh tầng 10, một Nhân Cảnh tầng 5."

Lão sư cau mày nhìn về phía sau thanh niên này, hiển nhiên là có người phái hắn ra đây để kiểm tra thật hư về ba người này.

"Thử lại một lần nữa."

Thanh niên kia âm trầm lại lấy ra ba viên khác thay thế, Hàn Vũ Thiên vẫn như cũ đặt tay lên và kết quả vẫn vậy không thay đổi dù chỉ một chút.

"Lại."

"Câm miệng, ngươi là cái thá gì mà bắt Hàn mỗ lập đi lập lại kiểm tra tu vi."

Thanh niên kia vừa nói đã bị Hàn Vũ Thiên hung hăng chửi vào mặt, hắn dù thế nào cũng không đủ kiên nhẫn để ở đây chơi đùa, phía sau hắn còn nghìn người đang chờ đợi.

"Ngươi nói cái gì?"

Thanh niên âm trầm đến cực điểm sát ý trong mắt bạo phát nhìn Hàn Vũ Thiên.

"Căn bản là ta nói ngươi câm miệng, không phục liền chiến."

Hàn Vũ Thiên cũng là băng lãnh nhìn thanh niên kia nói.

Trong một thoáng, chủy thủ và trường kiếm đã va nhau tạo thành tiếng kim lại mạ sát, tốc độ cả hai tấn công liền khiến mọi người có chút sợ hãi.

Hàn Vũ Thiên đá ra một cước khiến thanh niên kia phải dùng một tay để đỡ lấy, Hàn Vũ Thiên một tay xoay chủy thủ, một tay nắm chặt chuôi kiếm của thanh niên.

Trong một thoáng chủy thủ đã kề vào cổ thanh niên, thanh niên kia không thể di chuyển trường kiếm liền bất động bị chủy thủ kề sát cổ.

"Phải chi ngươi gây thủ với ta thì đã sớm cho ngươi một vết cắt ngay cổ, ngươi cũng chỉ vì sợ gian lận nên lần này ta không tính toán."

Hàn Vũ Thiên thu về chủy thủ trở lại vị trí ban đầu, hắn lấy giấy xét duyệt khảo hạch một xông qua rồi đi tới nơi thứ hai.

Thanh niên thì ngây ra đó một khoản rất lâu rồi cũng quay người âm trầm bước vào lại Địa Sát tông.

"Lục Sát Nha, ngươi sao lại để một tên Nhân Cảnh tầng 10 đánh bại trony chớp mắt như vậy?"

Một trung niên đầu tóc hoa râm nhìn về phía thanh niên nói.

Lục Sát Nha cũng là cau mày thật sâu nói:

"Hắn ta bề ngoài là Nhân Cảnh tầng 10, nhưng thực lực có thể so với Viên Cảnh trung vị, ta lúc đó cũng là trở tay không kịp với cái thực lực đột nhiên bộc phát đó."

Trung niên cũng là nhướng mày kinh ngạc, nhưng không thể làm gì cũng chỉ phất tay một cái rồi rời đi.

Khảo hạch thứ 2 chính là sàn đấu, người đứng trong 100 thứ hạng đầu liền là đệ tử của Địa Sát tông, đánh bại mỗi một người liền là cộng một điểm, nếu như số điểm vượt qua người thứ hạng nhất thì sẽ là thay thế vị trí người đó, nếu người bị thay thế cảm thấy đối phương không đủ thực lực liền sẽ khiêu chiến đào thải cướp điểm đối phương.

Hàn Vũ Thiên vừa tới liền nhảy lên một sàn đấu vừa kết thúc một cuộc chiến, hắn chậm rãi nhìn tên thiếu niên trên sân mỉm cười một cái.

Thân hình chớp động trong nửa chén trà đối thủ đã bị đánh bay ra khỏi sàn đấu mà Họa Tâm và Hàn Vũ Duệ cũng là đánh đối thủ của mình chật vật rời sân.

"Hai tu sĩ Nhân Cảnh tầng 10 và một đứa trẻ Nhân Cảnh tầng 5 sao?"

"Đây là cái quái gì đang xảy ra?"

"Từ trước đến giờ thí luyện vẫn chưa bao giờ nghe nói có trẻ con tham gia thí luyện."

Nhiều âm thành bàn tán xôn xao, nhưng trung tâm nhất vẫn là Hàn Vũ Duệ, Họa Tâm thì là được bàn tán về sắc đẹp khiến mỹ nhân cũng phải ghen ghét.

"Chủy thủ trong tay một đánh mười

Tăng lên số trăm cũng vậy thôi

Hàn mỗ ra tay liền khiếp hãi

Chúng sinh thuần phục dưới chân ta."

Một người để ý đến dòng chữ trên thân chủy thủ đọc lớn cho mọi người nghe.

"Ha ha ha, dòng chữ này có chút ngạo mạn đi, tên này không biết lấy tự tin đâu ra mà dám viết như vậy lên thân dao chứ?"

Một thiếu niên cười lớn một tiếng lời nói mỉa mai thẳng hướng Hàn Vũ Thiên.

"Để các vị chê cười rồi, Hàn mỗ tính vốn đã ngạo mạn tự tin như vậy, một đám óc heo phế vật thì câm miệng một chút, nếu để ta không vừa mắt thì xem chừng cái cổ của mình."

Những câu đầu khách khí đến câu sau thì mang đầy ý tứ hâm dọa với đám người xung quanh.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một cái liếc nhìn đám người nói:

"Đám phế vật muốn lên thử một chút thì nhanh lên, mười tên, hai mươi tên hay là trăm tên cũng được, cút lên."

Lời nói vừa ra khiến nhiều người bất mãn lập tức có đến mấy chục đạo thân ảnh nhảy lên sàn đấu.

Sàn đấu kín người chỉ cò một khoản trống ở giữa là để vây Hàn Vũ Thiên bên trong.

"Tất cả các ngươi, khi bước lên đây rồi có dám cam đoan, dù có chết cũng không hối tiếc không?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn xung quanh nói.

"Ha ha ha, bọn ta đã gia nhập Địa Sát tông đương nhiên là chuẩn bị tinh thần cho cái chết của mình, nhưng ngươi thì chết trước khi gia nhập Địa Sát tông."

"Đúng vậy, bọn ta sẽ cam đoan có chết cũng không hối tiếc."

Âm thanh hung hăng vang lên còn có một số kẻ bên ngoài bỏ đá xuống giếng.

"Thạch Pháp - Liên Hoa Luyện Hóa."

Hàn Vũ Thiên nhảy lên cao vài trượng, một luồng gió không biết từ ở đâu xuất hiện nâng hắn lơ lửng trên không trung.

Tinh thạch sâu dưới lòng đất đột nhiên trồi lên bao quanh sàn đấu, đan sen lại với nhau thành một cái liên hoa hoàn toàn bằng tinh thạch.

Liên Hoa đóng lại nhốt toàn bộ hơn mấy chục người, ở bên trong liên hoa mọc ra vô số gai đá, liên hoa bắt đầu xoay tròn với tốc độ cực nhanh.

"Ahh."

"Cứu ta."

"Không."

Từng tiếng kêu thảm vang lên bên trong liên hoa, căn bản cũng chỉ nói được từ thứ hai là chết đi.

Liên hoa ngưng lại mở ra một cái chỗ hở, mọi người tưởng rằng đó là lối thoát cho đám người kia.

"Hỏa Pháp - Luân Hồi Hỏa Phượng."

Hàn Vũ Thiên từ trong miệng phun ra một ngọn lửa hình phượng hỏa bay vào khe hở kia, khe hở lập tức bị đóng kín lại, giờ phút này bọn họ mới nhận ra khe hở đó mở là đợi ngọn lửa kia lao vào thiêu sống toàn bộ.

Ngọn lửa phượng hoàng bên trong nổ tung rồi hóa thành hóa quả trứng, từ từ trở lại thành hỏa phượng rồi nổ tung, cứ thế lập đi lập lại 4 lần khiến ai cũng khiếp hãi.

Nhưng sau khi liên hoa mở ra rồi từ từ vỡ vụn, chỉ thấy từng cái thi thể nằm rãi rác trên sàn đấu, bọn họ không có vết đâm của gai tinh thạch, lại càng không có hỏa diễm thiêu thành xác đen mà đơn giản chỉ là những vết cắt chí mạng gây tử vong như tim, đầu, cổ.

Hàn Vũ Thiên ở trong đó toàn thân dính máu, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng không cảm xúc, Hàn Vũ Thiên trên không trung kia thì hoàn toàn tan thành mây khói.

Những thứ đẹp mắt như liên hoa xoay tròn hay hỏa phượng luân hồi nổ vang 5 lần đếu là ảo cảnh Hàn Vũ Thiên tạo ra.

Bằng vào tu vi hiện tại thì hắn không thể nào thi triển ra hai chiêu có lực lượng như vậy.

Mọi người bị thu hút bởi ảo cảnh còn Hàn Vũ Thiên và mấy chục người bên trong thì bị chém giết không ngừng.

Mấy vị trưởng lão ở trong tối ai cũng là trừng mắt không thể tin được vào một màn này, tu vi mấy lão giả này cao đương nhiên là xuyên thấu qua được ảo cảnh của Hàn Vũ Thiên.

"Không thể nào, đây chắc chắn không phải kẻ tầm thường, đơn đả độc đấu với nhiều người như vậy mà không bị thương tổn."

Trưởng lão Ngạo Thất kinh sợ nói.

Một trưởng lão khác tên Hùng Kiệt híp mắt nói:

"Hắn có bị thương, nhưng chỉ là thương tổn bên ngoài, còn tên thiếu niên kia và đứa trẻ luôn theo hắn vẫn là một mặt bình tĩnh dường như thấy việc này rất bình thường."

Mấy trưởng lão đều hít vào từng ngụm khí lạnh, kẻ giết người không ghê tay như Hàn Vũ Thiên, dù là Địa Sát tông cũng không ai có thể làm được như vậy trong một thoáng.

"Cổ khí tức này là sao? Tuyệt đỉnh hơn cả Nhân Cảnh tầng 10 ở giữa hai cái cảnh giới Nhân Cảnh và Viên Cảnh, đây không lẽ là cực hạn Nhân Cảnh trong truyền thuyết?"

Một trung niên thanh y sắc mặt có chút không biết nên biểu lộ thần thái gì nói.

"Phó tông chủ, chúng ta phải giải quyết thiếu niên này như thế nào?"

Ngạo Thân có chút nóng lòng nhìn phó tông chủ Đạo Văn Hào nói.

Đạo Văn Hào lắc đầu nói:

"Thiếu niên thiên tài như thế này, nếu gia nhập Địa Sát tông sẽ mang đến tiếng tâm lẫy lừng, ngược lại nếu Hàn Vũ Thiên này tạm thời gia nhập Địa Sát tông chỉ để tìm một nơi ẩn nấp thì nên giết hắn trừ hậu họa, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ xuất thân của hắn nếu lỡ hạ thủ thì tai họa lớn hơn không biết có ập tới không, điều tra một chút về lai lịch của hắn, chờ tông chủ xử lý."

Phó tông chủ cũng là không biết giải quyết thế nào, chỉ là tiện đường đi ngang qua đây, nhưng không ngờ lại gặp được một cái thiên tài khiến hắn khiếp sợ.

Nhân Cảnh khí tức thuần khiết hơn Nhân Cảnh tầng 10 gấp mấy lần, nhìn vào như muốn đột phá Viên Cảnh nhưng lại mông lung không rõ khi nào sẽ đột phá.

Cảm giác ấy khiến phó tông chủ thiên tư tuyệt thế của Địa Sát tông phải bối rối cực điểm, Hàn Vũ Thiên ngưng tụ tinh thạch thành một cái ghê rồi ngồi ở đó chống tay, gắc chân rồi nhắm mắt như chờ đối thủ tiếp theo.

Nhưng lại không một ai dám lên thách thức với Hàn Vũ Thiên, còn về phía Họa Tâm thì vẫn luôn bình ổn một đòn đẩy lui đối thủ, khi gặp tu sĩ cấp Viên Cảnh thì 3 đòn đã đẩy lui.

Hàn Vũ Duệ chật vật hơn một tí nhưng không có thương thế, hắn nhỏ bé nên luồng lách tránh chiêu thức rất giỏi, tu vi chỉ là Nhân Cảnh tầng 5 nên ra tay đánh gục đối thủ có chút khó.

Nhưng ba sàn đấu của đám người Hàn Vũ Thiên dần dần không ai dám khiêu chiến, 3 thứ hạng đầu dường như đã thuộc về 3 người bọn họ mà một màn ngoài ý muốn xảy ra.

Hàn Vũ Duệ bị đánh suýt chút nữa văng ra khỏi sàn đấu, hắn chật vật ôm cánh tay nhìn tên thiếu niên trước mắt.

"Nhóc, ngươi đã là sức cùng lực kiệt, đứng ở hạng 3 lâu như vậy rồi thì giờ cút xuống cho bản công tử."

Thiếu niên kia trên mặt hiện sát ý với Hàn Vũ Duệ cười nói.

Hàn Vũ Thiên chậm rãi mở mắt nói:

"Hàn Vũ Duệ dùng Kiếm Kỹ - Hỏa Chí Thánh Nhân."

Lời vừa ra khiến toàn sảnh kinh ngạc há hốc mồm, ngay cả mấy trưởng lão cũng híp mắt hồi hợp chờ đợi.

"Được, Kiếm Kỹ - Hỏa Chí Thánh Nhân."

Hàn Vũ Duệ cánh tay nhỏ bé vung kiếm lên, một đạo hỏa khí pháp tắc nhỏ hiện lên thành hư ảnh Thánh Nhân cầm kiếm.

Dù chỉ một tia nhỏ pháp tắc hỏa hệ đã khiến toàn tông khiếp sợ.

"Ngươi tuy âm mưu quỷ kế rất tốt, nhưng cuối cùng phải chết."

Hàn Vũ Duệ vung ra một kiếm chém tên thiếu niên kia ra làm hai nửa rơi xuống đất, máu cơ hồ bị hỏa hệ đốt đến bốc hơi hết không có một giọt rơi ra.

"Các ngươi cứ thử khiêu chiến đệ ấy, tiểu quái vật này mà ngã thì khi thí luyện kết thúc cũng là lúc đầu các ngươi cũng sẽ lìa khỏi cổ."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói, đám người trong phút chốc trầm mặt, một nhóm người chuẩn bị khiêu chiến Hàn Vũ Duệ cũng dừng bước, Hàn Vũ Thiên biểu hiện ở sàn đấu như vậy, bọn họ không thể không sợ hãi.

Dùng lực lượng một giết mấy chục là hoàn toàn không thể ở cảnh giới này, mà Hàn Vũ Thiên lại làm được điều đó, nên lời nói của hắn hiện tại có trọng lượng rất lớn trong lòng bọn họ.

Hàn Vũ Thiên biết Hàn Vũ Duệ đã sức cùng lực kiệt, nếu tiếp tục e là sẽ thua trận bị cướp thứ hạng 3, nên hắn mới buông lời đe dọa.

"Các hạ là Hàn Vũ Thiên phải không?"

Một thiếu niên trẻ tuổi tay cầm lang nha bỗng bước tới nhìn lên sàn đấu nói.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói:

"Ngươi tới đây để khiêu chiến hạng nhất?"

"Hắn là Tiêu Hoành Sơn, thiếu niên từng đứng đầu bảng xếp hạng trước đó."

"Hóa ra là đến đòi lại thứ hạng nhất."

Một đám người bàn tán xôn xao, toàn trường trong một thoáng liền oanh động.

"Ngươi đến để lấy lại thứ hạng nhất?"

Hàn Vũ Thiên nhìn Tiêu Hoành Sơn thản nhiên nói.

Tiêu Hoành Sơn lắc đầu nói:

"Ta đến là muốn đánh một trận bàn luận, Tiêu mỗ muốn biết cực hạn của mình ở đâu, Tiêu mỗ đã ở Nhân Cảnh tầng 9 một năm nay mà không thể đột phá, chỉ cầu đánh một trận với Nhân Cảnh tầng 10 để mong đột phá."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày nhẹ gật đầu nói:

"Được, ta sẽ cho ngươi thỏa mãn ý nguyện, ngược lại Hàn mỗ còn muốn chỉ điểm cho người một chút về cực hạn tầng 9, nếu lĩnh ngộ được thì một bước vào tầng 10 là vô cùng dễ dàng."

Tiêu Hoành Sơn kích động ôm quyền nói:

"Đa tạ Hàn huynh chiếu cố."

Tiêu Hoành Sơn nhấc lang nha bổng nhảy lên sàn đấu, Hàn Vũ Thiên cũng là nhìn về một thiếu niên bén dưới nói:

"Ngươi đưa vũ khí đó cho ta."

Thiếu niên đó thấy Hàn Vũ Thiên nhìn tới liền sợ hãi, nhưng cũng bình tĩnh lấy lang nha bổng trong tay mình đưa cho Hàn Vũ Thiên.

"Lấy chiến thụ kỹ, ta thấy ngươi một lòng hướng đạo, nên sẽ chỉ dạy một chút."

Hàn Vũ Thiên nắm lang nha bổng trong tay xoay một vòng cười nói.

Tiêu Hoành Sơn nhẹ gật đầu ánh mắt trở nên chăm chú như đang chờ được lão sư chỉ dạy điều quan trong.

Hàn Vũ Thiên không dùng tốc độ áp chế đối phương mà trực tiếp đánh ra một bỗng.

Cả hai giáo chiến chỉ trong một khắc đã là kinh thế hãi tục, Tiêu Hoành Sơn là cao thủ dùng lang nha bổng, dù là phụ thân Vũ Cảnh cũng phải tán thưởng, nhưng trước mặt Hàn Vũ Thiên lại chỉ như một cái tiểu hài đồng.

Tiêu Hoành Sơn chìm đắm trong chiến đấu say xưa, hiện giờ nếu có người gọi hắn thì cũng chẳng được đáp lại.

"Dùng chiến thụ kỹ, đây tuyệt đối là quái vật, ở cái cấp độ này vậy mà dùng chiến thụ kỹ cho một cái tu sĩ cùng cảnh giới, lang nha kỹ mà hắn dùng ta cũng chưa nhìn thấy qua."

Hùng Kiệt trưởng lão vô cùng âm trầm nói.

Cuộc chiến diễn ra thời gian chỉ là một nén nhang, Hàn Vũ Thiên đương nhiên là kẻ thắng trận, Tiêu Hoành Sơn thì khí tức trên người biến đổi cực lớn.

Tầng 9 một năm nay, hắn không thể nào vượt qua được, bây giờ như đã chạm đến cực hiện tại muốn đột phá.

Tiêu Hoành Sơn cúi người như muốn chạm đất cảm kích nói:

"Có ân dạy dỗ chính là sư tôn, đệ tử Tiêu Hoành Sơn, cảm tạ sư tôn chỉ điểm."

Hàn Vũ Thiên cười một tiếng nói:

"Nêu như có lòng thì cũng có thể tìm ta trong học viên."

"Vâng."

Tiêu Hoành Sơn chấp tay cung kính rồi quay người rời đi, hắn đã cảm nhận được cái cảnh giới cực hạn tầng 9, chỉ muốn một đường cảm ngộ sâu sắc hơn.

"Cuộc chiến này đã đến hồi kết thúc, Hàn Vũ Thiên hạng nhất, Họa Tâm hạng hai, Hàn Vũ Duệ hạng ba, các ngươi sẽ được một phòng tu luyện riêng và tài nguyên của tông bồi dưỡng, những kẻ còn lại từ thứ hạng tư trở xuống sẽ là học viên ngoại tông của Địa Sát tông, tùy vào xếp hạng cao thấp mà nhận đãi ngộ"

Trưởng lão Ngạo Thất từ bên trong bước ra thản nhiên nói.

Thí luyện thật ra là ngày mai mới kết thúc, nhưng biểu hiện của Hàn Vũ Thiên đã khiến bọn họ có chút lúng túng đành khép lại sớm.

Hàn Vũ Thiên được một lão sư đưa đến phòng tu luyện riêng biệt, không gian nơi đây rộng rãi đầy tiện nghi và đủ chứa 50 người.

"Đa tạ."

Hàn Vũ Thiên hơi ôm quyền với lão sư rồi bước vào trong, hai người kia cũng là đến phòng riêng, nhưng chỉ cách Hàn Vũ Thiên một cái hoa viên 500 thước.

Nơi đây độc quyền chỉ có 3 thứ hạng đầu của đệ tử vừa gia nhập tông môn, Địa Sát tông là thế lực lớn có thể xếp mười vị trí đầu ở vương quốc Đông Lăng, dù đây chỉ là phân tông, nhưng cũng có quy cũ như chính tông, đều phân ra ngoại, trung và nội môn.

Hai canh giờ sau tài nguyên tu luyện đều được mang tới, Họa Tâm và Hàn Vũ Duệ hội tụ lại phòng của Hàn Vũ Thiên, cả hai mang theo tài nguyên tu luyện mà tông môn giao cho đến đây.

"Hàn Vũ Thiên, những thứ vô dùng này phải làm sao đây?"

Họa Tâm nhìn vào đám tài nguyên vừa quăng dưới đất vừa nói.

Hàn Vũ Thiên cười một tiếng nói:

"Ngươi vẫn cứ tu luyện công pháp, tài nguyên này thì để cho Hàn Vũ Duệ đi."

Họa Tâm bỉu môi sau đó đi tới góc cây anh đào gần đó ngồi xuống tĩnh tu, Hàn Vũ Duệ độc chiếm hai nguồn tài nguyên vô cùng vui sướng đem tới giữa sân ngồi tu luyện.

Về phần Hàn Vũ Thiên thì hắn dựa lưng vào một tảng đá nhắm mắt nhớ lại một số ký ức.

"Hàn Vũ Thiên, ngày mai ngươi và hai đệ đệ sẽ nhận lớp ở."

Một lão sư đang bước tới lời nói có chút nể phục, nhưng lão đã ngưng lại khi thấy một màn trước mắt.

Hắn thấy ba tên học viên nhập môn đứng ba thứ hạng đầu đang tu luyện cùng một phòng, vị lão sư này cau mày nghĩ tông môn không làm theo quy cũ thưởng phạt phân mình, khi lão nhìn kỹ lại thì thấy ba túi tài nguyên khác nhau ở trong sân.

Hắn nhìn kĩ một chút thì thấy Hàn Vũ Duệ đang một mình ôm đống tài nguyên hạng 2 và 3.

"Hàn Vũ Duệ sao ngươi lại lấy luôn tài nguyên của học viên Họa Tâm như vậy?"

Lão sư có chút khó chịu nhìn Hàn Vũ Duệ nói, hắn là Mạc Hiên vô cùng nghiêm khắc về quy định tông môn, giờ khắc này thấy Hàn Vũ Duệ chiếm tiện nghi của học viên khác, đương nhiên là khó chịu vô cùng.

Hàn Vũ Thiên mở mắt thản nhiên nói:

"Tài nguyên này Họa Tâm vốn dĩ không thể dùng, hay nói cách khác là không đủ phẩm chất để hắn dùng, vì vậy bọn ta nhường cho Hàn Vũ Duệ."

Mạc Hiên tức giận chỉ tay nói:

"Cái gì mà không đủ phẩm chất, tài nguyên Địa Sát tông ban cho mà lại nói như vậy, huynh đệ các ngươi thật là."

"Không đủ phẩm chất tức là không đủ phẩm chất, Họa Tâm cần tài nguyên cấp Thánh Cảnh để tu luyện, các ngươi đáp ứng được sao?"

Hàn Vũ Thiên ngắt lời Mạc Hiên thản nhiên nói.

Hắn cùng lúc đó vung tay lên, một viên thánh thạch xuất hiện rơi vào tay Họa Tâm.

"Cái này, ngươi."

Mạc Hiên kinh hãi không nói nên lời chỉ biết đứng đơ người tại chỗ.

"Giờ ngươi đi được rồi, nơi tu luyện ta đã nắm rõ, chuyện này giữ kín một chút, coi chừng cái đầu trên cổ."

Hàn Vũ Thiên nhắm mắt lại nói, một viên thánh thạch đủ biết thân phận cao quý đến cỡ nào, nên Hàn Vũ Thiên lấy ra chỉ để đe dọa lão Mạc Hiên này để bớt gây phiền phức.

"Rõ."

Âm thanh Mạc Hiên run run từng bước sợ hãi bước ra khỏi sân.