Chương 5: Lang Vương Chiến Giáp.

Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 5: Lang Vương Chiến Giáp.

Tiêu Hoành Sơn bên ngoài cửa gian phong Hàn Vũ Thiên ròng rã đã là 10 ngày, nhưng hắn không chịu rời đi, một mực vẫn ở lại thủ hộ Hàn Vũ Thiên đang dưỡng thương.

Tiếng bước chân liên tục vang lên, hiển nhiên là có rất nhiều người đang tới, dẫn đầu là một cái thiếu niên anh tuấn mặc thanh y tay cầm quạt liên tục phất phơ.

"Hàn tạp chủng, cút ra đây cho ta."

Thiếu niên kia sắc mặt xích hồng quát lớn về phía gian phòng.

Tiêu Hoành Sơn thì cau mày tay cầm lang nha bỗng đứng lên nói:

"Vị huynh đài xin đừng ở đây làm phiền, sư tôn của ta còn đang tu luyện."

Hắn biết đám người này tới đây hiển nhiên không có ý tốt, nếu như nói Hàn Vũ Thiên đang dưỡng thương thì đám người này sẽ xông vào, đến lúc đó ngàn vạn cái mạng của Tiêu Hoành Sơn hắn không đổi lại được một mạng của sư tôn.

"Hừ, cái gì mà sư tôn? Cẩu thí Tiêu Hoành Sơn nhà ngươi, chỉ là được một tên vô danh tiểu tốt chỉ điểm đột phá Nhân Cảnh tầng 10 mà thôi, lại xưng kẻ cùng lứa là sư tôn thật không đáng để ta nhìn một cái."

Thiếu niên kia lườm Tiêu Hoành Sơn dùng lời nói miệt thị với hắn mà quát to.

"Hắn dạy ta khai thông huyết mạch cùng luyện vũ khí, chỉ điểm cho ta đột phá, đó không phải sư phụ chỉ dạy đệ tử sao? Dù bằng tuổi thì ngài ấy cũng dạy ta kiến thức, còn cái cẩu thí nhà ngươi đừng có thấy người khác nhường một bước liền lấn thêm hai bước, mau rời đi thôi."

Tiêu Hoành Sơn có chút phẫn nộ, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nói.

"Hừ, Tiêu gia các ngươi tốt nhất là câm miệng, Hàn Vũ Thiên kia một kiếm chém chết tiểu đệ Phú Vân Kiệt, ta thân là ca ca ruột Phú Vân Triệt sao lại không đến đòi một cái công bằng, cút qua một bên đi bột thiếu gia."

Phú Vân Triệt cười một tiếng khinh thường rồi phất tay ý đuổi Tiêu Hoành Sơn đi.

Phú Vân Kiệt lúc nhỏ đã cứu Phú Vân Triệt hắn ra khỏi biển lửa, nên khuôn mặt bỏng nặng trở thành biến dị xấu xí, Phú Vân Triệt hắn hứa đời này sẽ bảo vệ lại tiểu đệ thật tốt, mà đúng như hắn đã hứa bảo vệ vô cùng tốt, người nào động vào Phú Vân Kiệt dù là một chút cũng đã chết rồi.

Nhưng từ đâu xuất hiện một cái Hàn Vũ Thiên vung kiếm liền trảm đệ đệ hắn yêu quý ra làm hai còn hỏa thiêu đến tro cốt không còn, hắn lòng đầy thù hận đến tìm Hàn Vũ Thiên để trả mối thù này.

"Đánh được ta trước thì hãy lớn giọng đòi sư tôn xuất quan."

Tiêu Hoành Sơn hừ lạnh một tiếng tay nâng cao lang nha bổng đập xuống mặt đất vô cùng bá khí.

"Hừ, vậy thì đi chết đi."

Một bóng người phía sau vọt lên tay cầm trường thương đâm tới, Tiêu Hoành Sơn tốc độ cực nhanh vung lang nha bổng đỡ lấy một thương.

"Vạn Cân."

Tiêu Hoành Sơn nâng cao bổng trong tay đập xuống, bóng người kia nâng trường thương đỡ lấy, nhưng lang nha bổng kia sức nặng đột nhiên tăng mạnh nện xuống làm trường thương vỡ vụn, một bổng đập vào đầu bóng người chết ngay tại chỗ.

"Người tiếp theo."

Tiêu Hoành Sơn ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn về Phú Vân Triệt nói.

"Để xem bổng của ngươi lợi hại hay chùy của ta lợi hại."

Một thiếu niên thân hình to lớn lưng hùm vai gấu vác một cây chùy cười nhạt nói.

"Được, mau tới."

Tiêu Hoành Sơn vung lang nha bổng tới, thiếu niên cầm chùy cũng là vung lên một cái.

Ầm ầm, mặt đất rạn nứt tạo ra một cái hố nhỏ ngay chỗ hai người đang giao thủ.

"Nhất Kích Tàn Nhẫn."

Tiêu Hoành Sơn thấy đối thủ lộ ra sơ hở liền vung lang nha bổng chéo xuống, tên như ý nghĩa một kích vô cùng tàn nhẫn, thân thể thiếu niên cao lớn bị xé ra làm hai, nội tạng cùng xương cốt văng đầy đất, máu tươi bắn tung tóe.

Ở trong Địa Sát tông lấy thực lực vi tôn, lão sư không quản sống chết trong học viện, chỉ phụ trách bồi dưỡng còn đối phương sống chết ra sao thì không quản, trừ phi kẻ bên ngoài muốn giết đệ tử Địa Sát tông thì sẽ có người ra mặt.

Tiêu Hoành Sơn ở Địa Sát tông cũng là giết không ít người, trong mắt hắn có một luồng sát khí kinh người, nhưng khi Phú Vân Triệt tức giận trừng mắt với hắn một cái thì sát khí kinh khủng ngút trời bạo phát.

Tiêu Hoành Sơn chấn động một hồi lui về sau tay cầm lang nha bổng đang hơi run.

Phú Vân Triệt cười lạnh nhìn vào gian phòng đóng kín cửa nói:

"Tạp chủng Hàn Vũ Thiên cút ra đây chịu chết."

"Ờ."

Chỉ một chữ vừa ra sát khí của Phú Vân Triệt bị đánh cho sơ sát, thay vào đó là một luồng sát khi kinh thiên động địa, nhật nguyệt biến đổi, thiên hà chấn động, vũ trụ khiếp hãi ồ ạt xuất hiện.

Khí tức làm cho thần phật khiếp hãi ma quỷ bất động, chỉ có Tiêu Hoành Sơn là khó hiểu nhìn đám người đang ngây dại kia.

"Tránh xa ta ra ahh!"

Một đám người hét lớn sau đó đồng thời rút ra vũ khí tự đoạn tuyệt sinh mệnh của mình, dường như dù bọn họ có chết thì vĩnh viễn không bao giờ muốn chết trong tay kẻ có luồng khí tức đó.

Sát khí kia từ từ cũng tiêu tán, Tiêu Hoành Sơn không bị khí tức ảnh hưởng, nhưng nhìn cảm xúc mấy người kia trước khi chết đều là sợ hãi đến tột cùng.

Hắn không biết phải làm như thế nào, Tiêu Hoành Sơn rất rõ chuyện này là do sư tôn đã làm, nhưng nếu Địa Sát tông tra hỏi thì phải làm thế nào đây.

Tiêu Hoành Sơn trong phút chốc đầu óc như quay cuồng vô cùng rối loạn.

"Tiêu tiểu tử, ngươi hoảng cái gì? Chẳng phải đây là Địa Sát tông lấy thực lực vi tôn sao? Bọn chúng chết là do không đủ thực lực, ngươi không cần phải hoảng."

Lời nói của Hàn Vũ Thiên từ trong gian phong truyền vào tai Tiêu Hoành Sơn, trong một thoáng hắn mới lấy lại bình tĩnh thở nhẹ ra một hơi, cũng may đây là Địa Sát tông giết người không chớp mắt, nếu đổi lại là mấy tông môn khác e là sẽ bị tra hỏi đến cùng.

Lại 5 ngày nữa đã trôi qua, như Hàn Vũ Thiên nói Địa Sát tông không hề quan tâm đến đám đệ tử đã chết.

Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt hấp thu linh khí còn sót lại, tu vi hắn vẫn không tăng lên dù nửa tháng này đã tiêu hao 3 viên linh thạch.

"Thân thể tuy là Vô Cực Băng Thể bị phong ấn, nhưng giải phong ấn cần phải đột phá Thánh Giả tầng 5."

Hàn Vũ Thiên lẫm bẩm hồi lâu, hắn cũng không còn cách nào khác, vì đại đa số ký ức trước đều bị thất lạc, nếu như có lại phần đầu của ký ức thì hắn có vô số biện pháp tu luyện nhục thân.

"Thủy Hỏa Thủ, bộ công pháp này đã lâu không ai đụng tới, ta sẽ cho nó xuất hiện trước mắt thế nhân một lần nữa."

Hàn Vũ Thiên khóe môi nhếch lên, hắn nhắm mắt cảm ngộ, một quyển công pháp nửa đỏ nửa lam xuất hiện.

Một cực âm, một cực dương, Thủy Hỏa Thủ từng đứng đầu chúng sinh vạn vật, thủy thủ vừa ra thiên địa tối đen như tu la địa ngục trấn áp vạn vật, hỏa thủ xuất ra thiên địa chói sáng như thái dương hạ phàm thiêu rụi vạn vật.

Hàn Vũ Thiên rất nhanh đã tu luyện xong Thủy Hỏa Thủ, cái hắn cần hiện tại là một thân tu vi cường đại, Hàn Vũ Thiên vung lên bảy viên linh thạch, ý niệm vừa động bí pháp Thôn Phệ Tinh Không lập tức bạo phát hấp thu toàn bộ linh khí.

Thôn Phệ Tinh Không tên như ý nghĩa có thể thôn phệ tinh không vạn vật, Hàn Vũ Thiên cũng là vô tình nhớ ra bộ bí pháp này, nhưng chỉ nhớ được tầng thứ nhất và thứ hai, hai tầng này đã đủ cho hắn tu luyện đến đỉnh phong thế giới này.

"Nhị ca, huynh trưởng sau 1 tháng chắc chắn sẽ bình phục mười phần chứ?"

Hàn Vũ Duệ ở trong gian phòng của Họa Tâm liên tục nói không ngừng về thương thế của Hàn Vũ Thiên.

Họa Tâm thở dài nói:

"Hàn Vũ Thiên nhất định sẽ khôi phục còn sẽ đột phá, ngươi không tu luyện nếu để Hàn Vũ Thiên biết thì hắn sẽ lột da ngươi."

Hàn Vũ Duệ bỉu môi tìm một góc ngồi xuống tu luyện, lời hâm dọa của Họa Tâm rất có hiệu nghiệm với tiểu tử 6 tuổi này.

Thời gian thấm thoát thoi đưa đã lại 5 ngày nữa trôi qua, Hàn Vũ Thiên hoàn toàn khôi phục mà thực lực còn gia tăng đến Viên Cảnh tầng 7 hậu kỳ.

"Công pháp thì ta đã có nhưng vẫn chưa có dịp sử dụng, xem ra mượn Tiêu tiểu tử làm bia thử đạn vậy."

Hàn Vũ Thiên sờ cằm nở ra một nụ cười khẽ nói.

Hắn nhìn ra bên cao giọng nói:

"Tiêu Hoành Sơn vào đây, ta có việc nhờ ngươi."

Tiêu Hoành Sơn nghe sư tôn gọi liền cấp tốc đi vào không dám chậm trễ dù chỉ một giây.

"Sư tôn cho gọi đệ tử?"

Tiêu Hoành Sơn cúi người hành lễ cung kính.

"Ta có việc nhờ ngươi, nhớ cẩn thận."

Hàn Vũ Thiên nở một nụ cười vô cùng hiền lành nói.

"Hả?"

Tiêu Hoành Sơn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đập bay ra ngoài, Hàn Vũ Thiên bước ra ngoài sau lưng đã xuất hiện 6 viên tinh thạch chậm rãi xoay tròn.

"Thức thứ nhất - Tụ Thạch."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn Tiêu Hoành Sơn chật vật đứng lên.

"Sư tôn, đây là lịch luyện dành cho ta sao?"

Tiêu Hoành Sơn dù bị đánh vẫn cung kính như cũ nói.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu đáp:

"Cũng có thể là như vậy, nhưng cẩn thân nguy hiểm tính mạng."

Tiêu Hoành Sơn gật đầu mạnh một cái, hắn nâng lang nha bổng dáng vẻ đã chuẩn bị xong đang chờ sư tôn ra đòn.

"Thức thứ hai - Thạch Vũ."

Hàn Vũ Thiên chỉ tay về phía Tiêu Hoành Sơn khẽ nói, 6 viên tinh thạch sau lưng phóng tới như lưu tinh điên cuồng tấn công.

Tiêu Hoành Sơn liên tục đỡ được, nhưng tinh thạch này như có linh tính chuyển động luân phiên tấn công, tinh thạch tấn công càng lúc càng nhanh và mạnh làm cho Tiêu Hoành Sơn không theo kịp nhịp độ đã bị một viên tinh thạch đánh vào chân.

Hắn gục xuống vẻ mặt có chút đau đớn, Tiêu Hoành Sơn vận lực quát:

"Lang Vương Chiến Giáp, hóa!"

Một bộ chiến giap máu đen xuất hiện, chính giữa là một cái mặt sói với đôi mắt xích hồng, hai bên vai là hai cái đầu sói màu bạc, giáp ở đầu gối cũng là đầu sói màu xám, lang nha bổng giờ phút này biến thành màu đen cao thêm một thước tỏa ra sát khí như một đầu vương lang.

"Sư tôn, đây là bí pháp mạnh nhất của ta, dùng nó không chỉ tiến hóa giáp hay vũ khí mà còn có thể gia tăng thực lực thể xác và thực lực tu vi."

Tiêu Hoành Sơn trang bị xong Lang Vương Chiến Giáp liền cung kính nói.

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu, hắn vung tay lên từ giữa hư không ngưng tụ vô số viên tinh thạch riêng lẻ.

"Thức thứ tư - Xuyên Tâm Tiễn."

Những viên tinh thạch lập tức hội tụ lại thành một cá thể hóa ra hình dáng mũi tên đâm tới.

"Lang Nha Thái Sơn Diệt."

Tiêu Hoành Sơn không chút sợ hãi chân đạp mạnh xuống đất phóng tới mũi tên tinh thạch nện lang nha xuống.

Lang nha bổng được bao phủ bởi một luồng cuồng phong màu đen vô cùng uy lực, khi cả hai va chạm tạo ra một tiếng ầm vang dữ dội, mũi tên tinh thạch không dừng lại ở việc đâm tới mà nó còn bắt đầu xoay tròn như một cái mũi khoan.

Tiêu Hoành Sơn bị áp chế dần bị đẩy về sau, dù hắn cố dùng sức để ngăn chặn mình lui lại, nhưng bất tri bất giác hai chân của hắn đã lui về sau vài thước, hai chân kéo một vệt dài trên đất.

"Tách, xuyên."

Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt có chút ngoài ý muốn khẽ nói, mũi tên to bằng căn nhà hai bổng chốc tách ra làm bốn, bốn mũi tên tinh thạch không bự như lúc nguyên vẹn, nhưng lực tấn công vẫn là cường đại như vậy.

Bốn mũi tên phóng tới chỗ Tiêu Hoành Sơn, hắn chợt căng thẳng đến cực độ dùng tốc độ và sức mạnh toàn lực tránh né rồi phản công lại.

Nhưng Tiêu Hoành Sơn bị vây khốn ở đó đã nửa nén nhang mà không thể thoát ra, Hàn Vũ Thiên vung tay bốn mũi tên đột nhiên tan rã biến mất, Tiêu Hoành Sơn lập tức gục xuống Lang Vương Chiến Giáp bị đâm cho rách rưới giờ đã biến mất.