Chương 3: Ngài là chó? Không, là mèo?

Phản Địa Đàng

Chương 3: Ngài là chó? Không, là mèo?

Chương 3: Ngài là chó? Không, là mèo?


Ánh sáng bảy màu phóng thẳng đến lũ trẻ.

Từ tất cả các tầng tại vùng đất Hoa Linh.

Những người lớn ở xung quanh đây, họ quỳ xuống và hai tay đưa lên cao.

Họ đang chào mừng vị thần đã luôn che chở cho họ.

Đế Vương Ánh Sáng, giá lâm.

Ngài đến cưỡi trên bảy màu sắc cầu vồng.

Một thân hình cao lớn.

Hình thú vs ba cái đầu.

Mỗi cái đầu ấy lại là một hình ảnh riêng biệt.

Bất quá hình như lũ trẻ không thể nhìn thấy những chiếc đầu của Ngài.

Còn người lớn, họ đang quỳ và đầu họ đang cúi xuống dưới.

Đây là hình ảnh chung cho màn nhập lễ của buổi đại điển.

Tuy nhiên.

"Ồ một chú chó khổng lồ!"

Có một giọng nói cất lên, chất giọng thanh thoát, và đó là giọng của một bé gái.

"Em nói gì vậy Vy Vy, đây là một con mèo, một con mèo khổng lồ chứ!"

Lại thêm một giọng nói cất lên khác, cũng là một bé gái.

Trong số những người lớn đang quỳ, bỗng có một cặp vợ chồng đứng dậy tiến tới.

Người đàn ông thì ôm lấy hai đứa trẻ, tư thế che chở. Người phụ nữ thì quỳ hẳn trước hai đứa trẻ, thấp giọng cầu khẩn.

"Xin Ngài hãy bỏ qua cho sự mạo phạm của chúng. Chúng còn nhỏ không hiểu chuyện. Nếu Ngài muốn trách cứ, hãy trách cứ chúng tôi."

"HA HA HA HA HA HA HA."

"Rất thú vị. Rất thú vị."

"Hai ngươi có cho mình hai hạt giống quý đấy. HA HA HA HA HA."

Con quái vật lớn cười to, làm cho mọi người trên toàn tầng giữa này đều nghe được.

Một âm thanh chiếu qua mọi người dân tại đây, tất cả đều quay mặt hướng về phía đường đi lên đại lộ danh vọng.

Có người thầm nghĩ. "Là hai hạt giống nào ấy nhở."

Hay "Gia tộc nào may mắn thế? Có quá nhiều cái gia tộc có hai đứa trẻ đến làm đại điển năm nay."

"HA HA HA" Tiếng cười vẫn vang vọng, trong một lúc.

Một khoảng sau, con thú khổng lồ kia ngừng lại và nói lớn:

"Giờ vàng đã tới, ta sẽ mang lũ trẻ này đi. Các gia tộc, hãy bảo vệ nơi này, và hãy chờ mong vào tương lai của các ngươi. Năm nay sẽ là năm của sự thú vị."

Các buồng sáng bảy màu rực rỡ lên rồi biến mất. Chở lũ trẻ bay đi.

Lễ đại điển năm nay bắt đầu.
*******
Ánh sáng kết thúc.

Hiển thị trước tầm mắt của Watanabe Saiichi là một gã thanh niên còn rất trẻ, gã mặc cho mình bộ vest được ủi rất phẳng, cùng vs đó là một cặp mắt kính trông vô cùng tri thức.

Tuy vậy khi nghe gã cất giọng nói, một giọng nam trầm già dặn.

Thậm chí gã còn giới thiệu gã là thư kí cho chủ nhân của toà nhà này – công ty dược phẩm Yagiri.

Một lời dặn dò hết sức kĩ lưỡng và kèm theo đó là một câu chúc may mắn, Saiichi lại một lần nữa bị nhấn chìm vào trong cái thứ ánh sáng kia.

Tỉnh giấc.

Xung quanh Saiichi là một khoảng không rộng lớn vô cùng.

Dường như nơi đây là một cái đồng bằng.

Gốc cây ngọn cỏ nơi đây mọc đầy rẫy, thậm chí cách vài ba thước lại có một cái hố lõm xuống, không trung mây trời vẫn bay, vẫn là màu xanh lam thường thấy.

Dường như anh đã bị dịch chuyển vào một cái thế giới khác, khác vs thực tại.

"Yo!"

Watanabe Saiichi đưa tay lên vuốt mặt, trong lúc anh ta đang nằm ngửa lên nhìn bầu trời.

"Nơi nào thế này?" anh nghĩ.

"Yo!"

"Hở, ai đấy?"

"Ngươi tỉnh rồi à?"

Một người đàn ông đứng phía trước đầu của Saiichi, hắn ta chắn hết tầm nhìn và chiếc bóng của hắn che đi áng mây trên bầu trời.

Một gã đàn ông bụi bậm.

Mái tóc gã rất bù xù, đã vậy trông nó đặc quện lại vs nhau, như thể đã nhiều ngày rồi gã không tắm táp một chút nào.

Khuôn mặt vuông vức, và một đôi lông mày rậm.

Trông gã cực kì dữ tợn.

Thân thể đồ sộ vs những múi cơ nổi gân.

Và cái thân thể này nếu không phải thuộc về một kẻ mê gym ám ảnh vs việc tập luyện điên cuồng, thì cũng phải thuộc về một tên đao phủ nào đấy.

Gã là người đang nói vs Saiichi.

"Sao ngươi nhìn cái gì hả? Quá trình bị dịch chuyển tới đây não bộ bị lộn xộn rồi à? Có cần ta SẮP XẾP lại không?" Gã nói cùng nụ cười dữ tợn.

Watanabe Saiichi giật bắn người, ngồi bật ngay dậy. Anh dùng ngay tư thế thủ, mặt đối mặt vs tên cơ bắp khổng lồ.

"Không, ta ổn."

"Khà khà nhìn ngươi kìa, không cần phải thủ thế. Chí ít ngươi còn thú vị chán. Nhìn đi, cái tên còn lại suốt ngày mặt cứ hầm hầm, đã vậy còn choàng bộ áo choàng kia trên mình, nhìn chả có tí quái gì thú vị."

Gã đồ sộ trỏ trỏ ngón tay cái ra đằng sau lưng, nơi mà ở đó đang có sự hiện diện của một người khác.

Mắt phải đeo kính nhưng mắt trái thì không, một loại kính một tròng, kính độc nhãn.

Gương mặt hầm hố lạnh tanh dường như sẽ chẳng bộc bạch ra ngoài tí cảm xúc nào.

Và tấm áo choàng toàn thân, che đậy toàn bộ tay chân và thân hình của gã.

"Một gã đàn ông bí ẩn." Saiichi có ấn tượng đầu tiên.

"Ngươi cũng tới để phỏng vấn sao?"

"Đúng vậy. Ta tới để tham gia phỏng vấn, còn ngươi?"

"Ồ, ta cũng như ngươi. Hắn cũng vậy."

"Chúng ta có cần giới thiệu bản thân không… Ta là Watanabe Saiichi, Đấu Sĩ, vai trò "Kị Sĩ]"."

"Ta là Vương Nhất Thông, Tiên Phong, "Berserker"."

Ngạc nhiên, Saiichi. "Berserker, Sub Class nổi tiếng khó thuần phục nhất trong Tiên Phong? Ngươi có vẻ mạnh đấy."

"Còn phải nói." Vương Nhất Thông cười cực to, nụ cười ồm ồm tự mãn.

"Quý ngài đeo kính mắt một bên, có phiền không khi ta hỏi thăm về ngươi. Dù gì chúng ta cũng đều đã tới đây, không bằng đi cùng nhau cho an toàn."

Gã đeo kính mắt vẫn giữ cái dáng vẻ khó chịu ban nãy. Gã nhìn thoáng lên Saiichi nhưng không mở miệng nói gì.
"…"

Watanabe Saiichi cảm thấy khổ sở, dường như đã đụng tới một kẻ không thân thiện rồi.

Vương Nhất Thông trông vào thái độ của tên mắt kính tỏ vẻ vô cùng giận dữ.

Liền vội xua hai tay sang hai bên một cái.

Mỗi tay của gã xuất hiện một chiếc rìu và gã lao thẳng về phía tên đeo mắt kính.

Một động tác mạnh mẽ và dứt khoát.

Tại vị trí Saiichi chỉ cảm nhận được một luồn gió thổi nhẹ qua, còn tên Berserker kia đã lao gần tới gã đeo mắt kính.

Một tiếng nổ lớn.

Tảng đá mà tên đeo kính mắt đã ngồi vỡ vụn thành từng mảnh.

Một tiếng gầm dữ tợn.

Từng nhát rìu được vung lên hạ xuống rất mãn nhãn kèm theo là ánh sáng đỏ đi theo từng đường rìu.

Đôi mắt giận dữ và hung hăn.

Tên "Berserker" không hề kiên nể bất cứ thứ gì, hắn xử lý tất cả những vật cản trước mặt.

"Nếu ngươi không nói, thì không cần phải nói. Cứ im lặng mãi ở suối vàng đi. Ta tiễn."

Tiếng đá vỡ, tiếng gió bị xé toạt đi.

Tên đeo kính mắt nhảy nhót tránh khỏi vùng chiến một cách uyển chuyển.

Rồi hắn rút ra một con dao nấu ăn lưỡi nhỏ.

Tên "Berserker" bổ thẳng hai rìu cùng một lúc vào vị trí hiện có của tên đeo kính.

"Keng." Tiếng vũ khí hai bên vang vọng lên cả vùng trời.

Một làn khói màu Tím bốc lên.

Xen kẻ vs màu đỏ từ phát rìu như trời giáng của gã Nhất Thông.

Gã đeo kính lấy ra từng con dao lưỡi nhỏ tương tự và ném về phía chém xuống ở mỗi phát rìu của gã kia.

Nếu ai đó khác nhìn vào lúc này chắc sẽ nghĩ hai người đang phối hợp vs nhau, một sự ăn khớp đến kì diệu.

"Rầm."

Lại có tiếng vỡ vụn, lần này là một cái cây gần đó, cái cây đã bị chặt làm đôi, nửa trên của cái cây bị hất văng đi theo đà quán tính của cặp rìu.

"Một vết cắt rất ngọt." Saiichi cảm thấy da đầu tê rần.

Anh đang tưởng tượng dù là mình nếu đánh trực diện vs tên cuồng cơ bắp kia, không bị bổ làm đôi thì cũng bị chặt làm khúc.

"Quá đáng sợ." mồ hôi trán của anh tuôn như nước mưa.

Quan sát trận chiến và tự ngẫm nếu mình là đối thủ của một trong hai tên này, ắt hẳn cầm lấy phần thua.

Không bàn về gã Tiên Phong kia, chỉ việc đánh trúng được cái tên đeo mắt kính thôi, cũng đã quá khó khăn rồi.

Động tác linh hoạt, xử lý những cú bổ trí mạng một cách nhẹ tênh, bước chân di chuyển không lệch trọng tâm đi dù phải di chuyển liên tục.

"Tên này là một Trinh Sát, dựa vào cách di chuyển hẳn thuộc vào nhóm Sub có thể trạng cơ động. Đúng là khắc tinh không đội trời chung vs mình."

Gã cơ bắp có đôi phân tích trong trận đánh.

"Bổ Địa Táng Vương!"

Một đòn cực mạnh tới từ gã "Berserker".

Hai chiếc rìu từ hai cánh tay gã vung ra đằng sau đầu, rồi vùng thật mạnh ra đằng trước.

Cả hai như nhập vào làm một.

Một thứ giống vs ánh sáng hình bán nguyệt lướt vút ra sau cú bổ, luồn ánh sáng này màu đỏ, đỏ Bordeaux.

Luồng sáng đỏ Bordeaux lao vút về phía tên áo choàng vs vận tốc không tưởng.

Gần như cả thiên địa xung quanh đây chỉ còn ánh hiện lên màu đỏ đậm đà này.

Nếu gã kia không tránh, máu chắc chắn sẽ đổ.

Tên áo choàng đeo kính mắt nhìn về phía luồng sáng đang lao tới.

Tay phải gã đưa lên và làm động tác như đẩy cái kính mắt lên rồi hạ xuống.

Tiếp, gã duỗi tay trái lên, và miệng thì lẩm bẩm.

Lại một luồng sáng khác được xuất hiện.

Một luồng sáng Tím.

Luồng sáng vừa hiện thì bay ngược về phía bán nguyệt đỏ Bordeaux nọ.

Hai nguồn sáng va chạm vs nhau.

"Rầm."

Mặt đất rung chuyển.

Một chiếc hố được tạo ra bên dưới vị trí va chạm của cả hai nguồn sáng.

Như một kết quả cho quá trình phản ứng hoá học, trận chiến cũng đã đi tới hồi kết.

"Ngươi cũng được đấy, ta đã phải dồn toàn lực thì mới thi triển được chiêu này. Mà ngươi trông có vẻ quá bình thản dù đã ra sức ngăn cản chiêu của ta. Rất ấn tượng. Khà Khà Khà."

Vương Nhất Thông thở hỗn hễn.

Khuôn mặt cắt không còn một giọt máu.

Dường như việc thi triển và giữ cho chiêu thức diễn ra đã khiến hắn tốn quá nhiều sức lực.

Phía bên kia.

Gã đeo kính mắt trông chẳng có vẻ gì là tổn hại cả.

Vẫn gương mặt lạnh tanh vô cảm xúc.

Thứ có khác lúc này chắc là ánh nhìn của gã, nó không còn cảm giác khinh thường như trước nữa.

"Ta họ Bùi, tên không tiện nói ra. Là một Trinh Sát, "Kẻ lừa gạt" thuộc JabbawOkeez."

"JabbawOkeez…"

"Ồ. Là cái nhóm mới nổi gần đây đó ư. Nghe nói các ngươi đang tuyển thành viên đi săn Wyvern, thế quái nào lại có một tên xuất hiện ở đây?"

"Thông cảm, ta không giỏi nói chuyện. Việc của trưởng nhóm, ta không có quyền để tiết lộ."

"Trinh Sát mà kém giao tiếp cái *beep. Ngươi giỡn mặt ta đấy à tên khốn."

"Thôi nào, thôi nào. Không đánh không quen biết. Dĩ hoà vi quý, dĩ hoà vi quý."

"Hừ!"

"…"

"Ta gọi ngươi là Bùi huynh được chứ?"

Tên đeo mắt kính gật đầu.

"Bùi huynh và lão Vương, hiện chúng ta đã bị dịch chuyển tới đây, vẫn chưa có bất kì dấu hiệu nào từ phía tập đoàn Yagiri về mục đích của họ. Ta có một cái đề nghị, rất mong hai huynh nghe qua."

Watanabe Saiichi dừng lại đôi nhịp.

"Ta muốn 3 người chúng ta sẽ đi chung một Party nhỏ vs nhau, và mong rằng sẽ không có bất kì sự đấu đá nào xảy ra cho tới khi chúng ta nhận thức rõ mục đích của tập đoàn Yagiri là gì. Hai huynh thấy ý của tiểu đệ như thế nào?"

Saiichi nhìn thẳng về phía hai tên vừa chiến đấu kia.

Trong khi đó tên đeo mắt kính thì nhìn chằm chằm vào gã họ Vương.

Gã họ Vương thì ngoảnh mặt đi nhìn nơi khác, kèm theo một tiếng hừ.

"Rất cảm ơn hai huynh đã đồng ý."

"Ta thấy tạm thời sẽ để ngươi làm nhóm trưởng, ngươi thấy thế nào?"

Vương Nhất Thông quay sang và nói vs Watanabe Saiichi.

"Còn phải trông vài ý kiến của Bùi huynh nữa."

Tên mắt kính gật đầu.

"Được, chúng ta xuất phát, trưởng nhóm ngươi có ý kiến nào không?"

"Hmm, tạm thời theo ta phân tích một chút, mặc dù việc thám đạo không phải điểm mà ta mạnh, nhưng tạm thông qua tình huống giao tranh của các huynh, ta nghĩ ta đã biết địa điểm mà chúng ta đã bị dịch chuyển tới."

"Ồ. Nói thử xem."

Saiichi nhìn về phía tên đeo mắt kính. Tên này không tỏ vẻ gì. Saiichi tiếp tục nói.

"Hiện chúng ta đang ở phía đông của tầng giữa. Hay chính xác hơn là khu vực có dãy Liên Sơn. Nơi mà nếu ta đoán không nhầm chắc chắn Bùi huynh đây phải nắm rất rõ."
Tên họ Vương nhìn về phía tên đeo mắt kính.

"Thật vậy?"

"…"

Tên đeo mắt kính gật đầu, vẫn bảo trì sự trầm mặc.

"Nếu thế thì toang, chúng ta không có Y Sư không thể nào trụ vững được lâu. Thậm chí, chúng ta còn không có công cụ để tấn công tầm xa."

"Điều kiện chiến đấu như thế này quá là khắc nghiệt, gần như không thể đứng vững nửa ngày chứ đừng nói tới việc đi tìm bọn khốn Yagiri kia."

"Aizzzz. Cái định mệnh nhà nó. Ta mà trở về được nhất định sẽ móc mắt lũ khốn Yagiri rồi nấu cháo ăn."

"Thôi mà lão Vương, không cần phải như thế. Dĩ hoà vi quý."

"Hừ. Ngươi cứ hoà hoà, hoà cái ông nội nhà ngươi. Sao, nói, ta tin chắc ngươi và cái tên mặt hầm hầm kia biết thứ gì mà ta không biết, đúng chứ."

"Đúng như lão đã đoán, ta đã đoán ra được thứ đó. Và có vẻ như Bùi huynh cũng vậy. Có đúng chứ?"

Lúc này tên đeo mắt kính ngồi xổm xuống, đầu gật hai cái.

"Tốt vậy chúng ta tiến hành thôi."

"Hả, tiến hành cái gì?"

"Dịch chuyển trở về."