Chương 5: Con đường bình phàm.

Phản Địa Đàng

Chương 5: Con đường bình phàm.

Chương 5: Con đường bình phàm.

Bờ suối nhỏ.

Cạnh bên bờ suối là một cô gái.

Cô mang bên mình là một thau gỗ có đựng quần áo vải vóc.

Hình như còn có cả dụng cụ để có thể giặt giũ.

Tiếng suối chảy róc rách róc rách.

Bầu trời rất xanh và thảm cỏ nơi đồi phía sau kia cũng rất xanh.

Một không gian hoàn toàn yên bình.

Một ngôi nhà nhỏ.

Tiếng bếp củi lách tách lách tách.

Một chiếc nồi đang sôi ùn ục.

Hình như có món gì đó đang được nấu.

Vẫn là cô gái ấy, người đang đứng cạnh căn bếp.

Lia ra phía ngoài, một tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống.

Một chú bé.

Khá bụ bẫm và đáng yêu.

Một chú bé bụ bẫm và đáng yêu.

Chú vừa đi xuống bậc thềm và chạy thẳng vào căn bếp.

Chú ôm lấy chân của cô gái.

Nũng nịu, đôi mắt chú bé hơi ướn ướt.

Cô gái quay người và cúi đầu xuống, xoa xoa lên mái tóc rối bời của chú bé.

Hình như chú gặp ác mộng.

Chú ôm choàng hai tay qua cổ của cô gái.

Tai chú bé thủ thỉ điều gì đấy.

Cô gái nghe và chợt có vẻ xúc động.

Đôi mắt cô hơi khựng lại, trong giây lát.

Hình như lời chú bé nói đã động chạm vào trái tim cô.

Cô đưa tay lên và vỗ về chú bé.

Một cái ôm thật là nhẹ.

Cô nói điều gì đó.

Rồi buông dần chú bé, đặt chú đứng trên mặt đất.

Cô lấy tay vén những sợi tóc che đi đôi mắt của chú bé.

Và cô nở một nụ cười.

Chú bé trông thấy nụ cười ấy tâm hồn cũng được giản nở ra.

Chú đưa bàn tay phía bên trái nhỏ nhắn lên.

Ngón út quoắc lại như ra dấu cho cô gái.

Cô gái mỉm cười tươi hơn cả và cũng đưa ngón út tay trái của mình quoắc vào ngón út của chú bé.

Động tác đưa lên rồi hạ xuống.

Một lời thệ ước được lập nên.

Chú bé vui mừng chạy nhảy ra ngoài sân.

Có vẻ như chiếc nồi đang sôi, cô quay vào và chuẩn bị tiếp thức ăn.

Chợt, cô đưa tay mình lên, lòng bàn tay xoa nhẹ đôi mắt.

Mắt cô chẳng lẽ ướt mi?

Cô đang nghĩ về điều gì?

Hay chú bé kia đã nói gì cho cô nghe?

Một bóng dáng hiu quạnh.

Thật bé nhỏ.

Một người phụ nữ.

Giữa một căn bếp nhỏ.

Cô độc.

Nhỏ bé.

Có một bức hình treo trên vách tường.

Có một cậu thanh niên, và một cô gái.

Chính là cô gái nọ nhưng trẻ hơn.

Lạ ở chỗ không thấy đứa bé kia ở trong tấm hình.

Cô vừa gạt đi nước mắt nơi khoé mi.

Chắc hẳn là như vậy.

Bỗng.

Tiếng cửa mở ra.

Tiếng đứa bé chạy vào, hay đúng hơn là tiếng reo của đứa bé khi vừa chạy vào nhà.

Đứa bé kéo kéo chiếc áo của mẹ nó.

Tay đưa ra chỉ chỉ.

Cô dừng động tác đang làm, đôi tay run run.

Cô quay ngược ra phía sau một cách dứt khoát.

Chiếc muôi cô cầm như bị lực hút hành tinh tác động, nó rơi xuống đất.

Phía xa trong tầm mắt của cô là một người đàn ông, trông anh ta rất giống người đàn ông trên bức hình.

À nói về tầm mắt, có vẻ nó bị nhoè đi đôi chút nhỉ.

Một thanh âm cất lên trong bầu không khí tái hợp này.

"Anh đã về."

"Mừng… Mừng anh đã về."
****************************
Đại lộ danh vọng.

Người đang đứng ở cuối con đường là cậu nhóc có tên Mizumi Shiroe.

Vì mái tóc đã che phủ hoàn toàn đôi mắt nên ta không thể thấy được phản ứng từ cậu.

Nhưng ở cuối con đường, nơi mà một ‘bản sao’ của [Cerberus] đang đứng, có những tiếng tựa như giọt nước mắt đang rơi.

"Cậu bé…"

"Ta có thể nói cho cậu nghe điều này không?"

"…"

"Tại sao danh vọng lại được đặt ở cuối con đường? Cậu có muốn biết?"

"…"

"Là bởi vì đó là thứ mà con người ta luôn đặt kì vọng."

"Kì vọng.

Phải, là kì vọng.

Con người chỉ dùng tới hai chữ ‘kì vọng’ khi và chỉ khi dù cho có cố thế nào đi chăng nữa, dù cho bản thân tin tưởng vào chính mình đi chăng nữa, cũng không thể nào làm thay đổi đi kết quả đã định. Vận mệnh là một thứ kết quả đã được định sẵn."

"Cậu có thể chống đối, nhưng rồi khoảnh khắc ‘kì vọng’ gõ cửa, cậu sẽ hiểu ta đang nói về thứ gì."

"Chúc cậu có một quyết định thật đúng đắn."

Mizumi Shiroe bước đi sau kết quả rằng cậu đã trở thành Y Sư.

Kẻ vừa bàn về kì vọng với cậu bé vẫn đứng lại vì công việc.

"Hanna Blanc."

"Cháu có thể bước tiếp trên con đường này rồi đấy, nhớ đi tới cuối con đường nhé."

"Dạ vâng."

Một thoáng nhìn lướt qua bóng lưng cậu bé vừa làm bài test.

Thứ cảm xúc không thể nói lên hiển hiện trong đầu của một ‘bản sao’.

Có lẽ anh ấy nên thật lòng nói ra tất cả thay vì vài ba câu nói sáo rỗng và vô nghĩa cho một cậu bé.

Rằng những gì mà cậu đã thấy được trong ‘giấc mơ’ đó là sự ân hận.

Rằng những gì mà cậu đã thấy là một ‘kì vọng’.

Rằng nếu cậu phải chọn, ngay thời điểm đấy, hãy giữ chặt lấy cô gái mà cậu gặp trong ‘giấc mơ’ ấy.

Bởi chỉ có thể làm như vậy, tâm hồn cậu mới không còn ‘kì vọng’.
*****************************************************************************
Một lúc sau khi mà những cô cậu bé đã làm xong phần mở màn của buổi đại điển.

Các ‘bản sao’ của Cerberus] tập trung chúng lại và tổ chức một bữa tiệc.

Khác các món ăn phàm trần.

Tất cả những thứ có trên bàn tiệc này là những gì mà các em sẽ được nhìn thấy một lần trong đời.

Tất cả đều được chế biến từ các sinh vật thần thoại, hoặc hoa quả thần tiên.

Một bữa tiệc thịnh soạn và linh đình.

Vì rất đói cộng với phải đi cả một con đường dài ngoằn, các đứa nhóc của chúng ta ăn uống rất mau chóng.

Chúng như lũ quỷ đói vậy.

Khuyển ba đầu kêu tiếng mèo của chúng ta có lẽ đã nghĩ thế.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ hung bạo mà nó thể hiện ra ban đầu.

Lúc này đây đôi mắt nó nhìn lũ nhóc đúng như cái cách mà một bậc Quân Vương nên làm.

Bởi chúng dẫu sao cũng là một bộ phận trong quốc gia của riêng hắn. Một đứa con mà hắn phải bảo vệ và che chở.

Niên Thú không thể có con.

Do đó khi lặp giao ước cùng chủ sở hữu là loài người.

Bằng mọi hình thức có thể kể tên, chúng sẽ ‘truyền’ cho con người một phần bé tí sức mạnh mà chúng sở hữu.

Như [Cerberus], kẻ quản lý hệ Mặt Trời và các loại ánh sáng, nó có thể cung cấp cho những đứa trẻ sự bảo bọc cần thiết cũng như sức mạnh ẩn tàng.

Hiện bọn nhóc vẫn chưa biết điều này, nhưng không khí mà chúng hít thở, đồ ăn mà chúng ăn, thậm chí lời nói mà chúng được nghe.

Tất cả đều ẩn chứa Ki của con khuyển (meow) ba đầu kia.

Và nếu một đứa bé thật sự có "thiên phú", chúng sẽ lột xác ngay sau kì đại điển này.

À có lẽ nên được gọi là thiên tài nhỉ.

Sau bữa tiệc là những lời chúc tới các cô bé các cậu bé.

Thứ ánh sáng bảy màu mà đã chuyên chở tụi nhóc tới đây, một lần nữa hiện lên.

Chúng bao phủ lấy từng đứa bé nơi đây. Chúng sẽ được đưa trở lại về nhà.

Hơn 600 đứa bé tại đây là hơn 600 hạt giống quý hiếm cần được bảo vệ và nuôi nấng.

Chúng chính là tương lai cho cả Hoa Linh Lục Địa, cũng như toàn thế giới.

Nhưng đó là chuyện tương lai, ngay lúc này, đây sẽ là một trải nghiệm mà cả đời bọn trẻ chẳng thể nào quên.

*****

"Thật là lố bịch."

"Ngươi ép chúng ta cửu tử nhất sinh và giờ mở miệng ra kêu bọn ta đậu phỏng vấn á?"

"Từ bao giờ phỏng vấn là phải đem cái mạng ra đặt cược vậy?"

Vương Nhất Thông vẫn ca tiếp bài ca lãi nhãi sau khi nghe chi tiết về kế hoạch Party Raid mang tên: "Kế hoạch chăn thả Wyvern."

"Grừ ta đòi hỏi một sự bồi thường."

Kế tiếp một màn lãi nhãi thì luôn là màn ăn vạ, thật là đúng kịch bản.

"Được, ta chấp nhận bồi thường cho ngươi."

Một tờ giấy được gấp thành máy bay giấy và phóng về phía Vương Nhất Thông.

"1 000 vàng á!!! Nhiều… nhiều quá, thật là nhiều quá. Ngươi đừng tưởng nhiêu đây vàng để mua chuộc được ta."

"Sao, ngươi chê nó ít à." Chuẩn bị rút ra thêm tờ nữa.

"Không không, ta nào có ý chê bai. Được, ngươi đã có lòng thì ta sẽ góp chút nhận lấy. Tờ này ta nhận."

"Nhưng ngươi là ai mà có thể rút ra ngay tức thì một tờ giá trị thế vậy?"

"Ta là ai à?" *tiếng cười lớn

"Chủ thượng!"

Tên đeo mắt kính họ Bùi có sự để ý từ đầu lúc mà giọng nói của người đàn ông lạ mặt kia cất lên, và ngay lúc này tiếng cười lớn vừa vang lên, hắn ta đã trong tư thế quỳ xuống.

"Ta là Harris Gary, chủ nhân của JabbawOkeez."

"Xin thất lễ, ta thật có mắt mà như mù." Vương Nhất Thông ngoặc 180 độ, cúi gập đầu xuống và hành lễ.

"Không sao không sao, so sánh cùng các vị đại biểu ở đây thì ta có tính là cái thá gì?"

"Harris huynh có đôi lời nói quá rồi." Kẻ vừa nói là lão trùm sò của công ty dược Yagiri, Yagiri Seiji.

"Hố Hồ Hồ. Thật là không nghĩ tới chủ nhân một thời của tập đoàn tài phiệt lớn thứ 3 toàn Đại Địa lại có lời khen tặng tới ta như vậy?

Không dám nhận."

Một mỹ phụ cất giọng cười cùng giọng nói có phần đỏng đảnh cùng đay nghét.

Bà là kẻ nắm quyền cho tập đoàn vận chuyển số một tại Hoa Linh Lục Địa.

Mọi tuyến đường giao thông từ thấp tới đỉnh ở nơi này đều thuộc quyền sở hữu của bà, có thể nói đây là một tên trùm trong những tên trùm.

Bà La Rosa Selena.

Và còn nhiều gương mặt thuộc hàng máu mặt khác ở trong căn phòng này.

Tất cả chỉ có chung một mục đích: Wyvern.