Chương 4: Kế hoạch chăn thả Wyvern.

Phản Địa Đàng

Chương 4: Kế hoạch chăn thả Wyvern.

Chương 4: Kế hoạch chăn thả Wyvern.

Ánh sáng rực rỡ cả căn phòng.

Độ hiển thị ảnh hưởng đôi mắt của bất cứ thành viên nào nơi đây cũng đều bị loá.

Xuất hiện mờ ảo trong tầm ánh sáng là ba gã đàn ông.

Một tên trong đó bự chảng, thân thể đồ sộ đầy khít những múi cơ bắp to bự, kèm theo là những bó gân mọc đầy khắp như những con lăng quăng, trông mà phát khiếp.

Kẻ tiếp theo là một gã mặt bộ đồ vest, mặt không thể bình thường hơn, trán của gã đang lăn tăn mồ hôi, dường như gã khi đứng cùng cái tên đô vật kia không thể xứng tầm cho nên gã đứng hẳn sang một bên.

Tên còn lại thì trông cực kì kì dị, khoát trên mình nguyên bộ áo choàng dài, mắt kính chỉ có mỗi bên mắt phải, mặt chẳng có tí biểu cảm gì.

"Chào mừng các vị đã hoàn tất buổi phỏng vấn."

Một gã nào đó trong căn phòng cất tiếng.

"Phỏng vấn cái đ…"

Vương Nhất Thông không cảm thấy vui tí nào, và với việc là một Tiên Phong thứ mà anh ta giỏi nhất là lao vào đấm nhau.

Watanabe Saiichi phải phản ứng lại hành động quá khích vừa rồi của lão Vương.

Anh ta vận sức rất mau, chỉ trong chớp mắt, bề ngoài là bộ vest đã đổi thành một bộ giáp khổ lớn, giáp của một "Kị Sĩ".

Anh lao thẳng về phía sau lưng của Vương Nhất Thông và ôm chặt hạ bộ gã.

Một cú hãm chân đến mức sàn nhà như có dấu hiệu lún xuống.

Bị kéo lê một đoạn nhưng Saiichi vẫn ra sức bám và tì đè kéo Vương Nhất Thông ngược lại.

"Kẹt."

Một tiếng động phát ra sau cùng từ màn can thiệp vừa rồi.

Thân hình cơ bắp vạm vỡ của tên họ Vương đã dừng lại.

Cánh tay phải đã duỗi hết cỡ và hướng về phía trước.

Rất xui là nó không thể đấm trúng bất kì một ai.

Còn về Watanabe Saiichi, anh ta đã bị kéo lên và hiện tại đôi chân đã lún xuống cách mặt sàn gần 2 thước.

Phải nói nếu là một ai khác hoặc một hệ khác chạy theo đà quán tính của tên họ Vương, chắc chắn đôi chân kia đã thành tàn phế.

Đây là sức mạnh cơ bản của Class Đấu Sĩ: sự bền bỉ.

"Ngươi làm gì vậy? Hết ở cái nơi quái quỷ kia thì chúng ta chẳng có Party gì nữa cả. Đừng hòng cản trở ta."

"Ngươi nghe ta nói đã. Đừng để cơ bắp dồn tới não như vậy chứ. Hẳn là bên phía Yagiri có điều muốn nói, tôi nói có đúng không THƯ KÍ KIM."

*tiếng vỗ tay

Tiếng vỗ tay diễn ra không ngớt. Được một lúc thì dừng lại.

Thư kí Kim đại biểu cho phía thân chủ cùng tất cả các vị đang có mặt trong phòng giải thích cho ba gã mới vừa được dịch chuyển về kia biết rằng họ đã đậu bài phỏng vấn.

Rằng công ty dược Yagiri bọn họ có một kế hoạch muốn chiêu mộ cả ba người bọn họ.

Thậm chí chi trả thêm số tiền để thuê luôn JabbawOkeez tham gia.

Một kế hoạch quy mô cỡ một Party Raid.

Họ tạm gọi đó là "Kế hoạch chăn thả Wyvern."
********
Trước thời gian diễn ra sự kiện trên đúng 1 tiếng.

"Thật không thể tin nổi, trên người ta lại có giấu một tấm bản đồ như thế này."

"Này mắt kính thờ ơ, ngươi hẳn đã nói đây chính là tấm bản đồ mà ngươi dò la được từ hang ổ bọn Wyvern đấy chứ hả?"

Gã họ Bùi nhìn vào tấm bản đồ da thú rồi nói.

"Chính nó."

"Tốt. Vậy ta tạm tin vào cái kế hoạch củ chuối của nhà ngươi. Được, trưởng nhóm, kế tiếp là băng qua thung lũng này nhỉ. Ngươi có chắc bọn Wyvern đã đi hết rồi chứ?"

"80%, ta nắm chắc 80% rằng lũ Wyvern ở khu vực này đã đi khỏi. Như đã nói khả năng thám đạo của ta không phải là mạnh, tuy vậy ta lại có khả năng đọc bản đồ rất tốt. Ta tin chắc 80% rằng khu vực này bọn Wyvern đã bỏ đi."

"Chỉ 80% à. Ngươi nên nhớ rằng đội hình chúng ta đang khiếm khuyết nghiêm trọng. Thậm chí nếu sơ xuất là 1% và 1% ấy ứng nghiệm, có thể cả lũ sẽ đều bỏ xác…"

"Ta không nghĩ vậy. Đợt trước ta chỉ một thân một mình đột nhập vào đây, để rồi thoát ra với tấm bản đồ này. Có thể có một lần thì chắc chắn có lần hai. Ngươi tự lo cho mình mới đúng."

"Ngươi nói gì hả tên mắt kính thờ ơ?"

"Thôi thôi. Đã đi tới đây nếu không liều thì không thể trở về kịp đâu. Thời gian lúc này là gấp gáp. Nếu đợi thêm nữa, lũ Wyvern tuần tra đ ingang qua là toang. Nếu hai ngươi còn cãi nhau nữa thì ở đây đi, ta đi."

Dứt lời, Watanabe Saiichi đi thẳng về phía thung lũng. Bước đi rất chậm nhưng chắc. Dường như có sự chuẩn bị rất kĩ, anh luôn lắng nghe dù chỉ là chuyển động nhỏ nhất ở xung quanh.

Wyvern là một loại thuộc họ nhà rồng.

Khác với những con rồng thường to, thậm chí rất to. Wyvern có hình thể nhỏ hơn nhiều.

Thông thường chỉ từ 5-8m. Chúng có hình dáng của chiếc đầu rồng và cặp cánh của loài dơi. Đuôi của chúng khá giống đuôi bò cạp, tuy vậy không có nọc độc.

Bù lại không sử hữu sức mạnh như loài rồng, cách săn bắt của loài Wyvern chủ yếu là lao thẳng vào đối thủ và sẽ tổn thương kẻ địch bằng chiếc đôi có đỉnh nhọn hoắc của chúng. Wyvern thường sống theo bầy đàn.

Việc của con đực sẽ là đi săn và bắt những con mồi về cho con cái.

"Một Party thì ngoài Tiên Phong, kẻ cũng phải hướng về phía trước là Đấu Sĩ. Nếu tên tiên phong chết nhát không lên, ta lên."

"Hy vọng không còn con Wyvern nào…"

*tiếng đạp nhánh cây

*tiếng lá cây xào xạc

"Gió?"

"Ác Ác Ác."

"Chết tiệt. Chưa đi được hơn 200m đã gặp lũ Wyvern. Đúng là thám đạo của mình có vấn đề. CHẠY."

"Ê tên đầu đất, đừng chạy, bắn hết tốc lực vào đôi chân và lao lên."

Giọng của Vương Nhất Thông ngay sát bên tai của Saiichi.

"Hết tốc lực."

Tiếp là câu của tên họ Bùi. Đồng thời phải tay hắn đưa phía bầu trời. Một cái lưới bằng Ki hiện ra.

Lũ Wyvern lao tới, số lượng tầm hơn 10 con. Chúng rất nóng nảy. Chiếc lưới được tạo ra ban nãy phủ lên và trùm lên một số con Wyvern.

"Hất lên!" Chiếc lưới như có một bàn tay nào đó túm lại, sau đó bàn tay xoay một vòng tròn thắt điểm nút và rồi như có một lực tác động toàn bộ đám Wyvern bị hất văng về phía xa xa.

"Ổn."

"Cảm ơn Bùi huynh."

"Khá khá. Xông lên. Cánh cửa nằm ở dưới cái cây kia."

"OK."

Ba người tiếp tục lao về phía trước.

Lũ Wyvern sau tình huống mất đồng đội vừa rồi đã thao tác dừng lại.

Chúng có đứa thì đập cánh vô đứng yên trên không, mắt đưa ra quan sát ba kẻ lạ mặt.

Đứa thì tập hợp thành đoàn rồi bay chung quanh trên không cách ba kẻ lạ mặt một khoảng hơn 100m. Dường như bọn Wyvern này cũng biết phối hợp với nhau.

"Không ổn."

Vương Nhất Thông kẻ đang đi đầu hàng hét lên.

Gã hãm đà di chuyển rồi đứng sừng sững trông cái tư thế phòng thủ, hai cây rìu đã xuất hiện trên hai tay của gã.

"Bọn chúng tấn công." Vẫn là Vương Nhất Thông lên tiếng.

Cách Vương Nhất Thông đúng 5m là Watanabe Saiichi.

5m đây là một khoảng cách mà nếu ở bộ môn bóng đá, bạn sút trái bóng thì tỷ lệ ăn bàn là hơn 90%, trừ những trường hợp lực sút quá mạnh hoặc vô tình thủ môn đứng đúng vị trí hoặc hậu vệ xuất hiện kịp thời.

Nhưng liệu điều này liên quan gì?

Có, có liên quan.

Đó là bài học về sự chủ động. Hay, liệu thủ môn có chủ động để cản phá cú sút mà tỷ lệ ăn bàn là củ chắc như vậy hay không? Liệu có hậu vệ đủ nhanh đủ khoẻ để lao vào mà không phạm lỗi hay không?

Câu trả lời nằm ở hai chữ "phản xạ."

Watanabe Saiichi dù chỉ là một kẻ bình thường.

Nhưng một kẻ tốt nghiệp học việc Takahashi với tấm bằng phổ thông.

Cộng thêm kinh nghiệm xương máu tới từ những khoá huấn luyện khắc nghiệt thì nào phải tay vừa.

Anh hiểu rất rõ về "những thứ có thể làm và những thứ không thể làm."

Trong một Party, Tiên Phong ngoại trừ việc ngăn cản sự tấn công của kẻ địch, thì Đấu Sĩ phải là kẻ hứng chịu mọi lực sát thường còn thừa ra để không làm hàng hậu tuyến bị rối loại.

Hay nói cách khác.

Trong một tình huống mà chắc chắn bị chịu thiệt, thứ sẽ giúp con người không bị bất ngờ chính là "phản xạ".

Và để có được "phản xạ", cần phải "trui rèn".

Watanabe Saiichi là một người lính, và trui rèn đã là thứ thẩm thấu trong từng thớ thịt mất rồi.

"Lên."

Một câu thét chói tai từ Saiichi.

Khi mà trong khoảnh khắc tôi giải thích, bọn Wyvern bằng một cách thần kì nào đó đã lao tới ba kẻ lạ mặt bằng vận tốc của chiếc xe đua.

Vừa lao chúng vừa chỉa cái đuôi nhọn hoắc về phía họ.

Người ăn đạn đầu tiên là Tiên Phong họ Vương. Và kẻ phải gồng mình ra để giảm sát thương là Watanabe Saiichi.

"Kị Sĩ" hay "Knight", một Sub Class trong Đấu Sĩ, về mặt cơ bản đây là một Class có bộ kĩ năng chịu đòn hơn là gây sát thương.

Đặc điểm của Class này là ở bộ giáp – thứ mà Saiichi đã triệu hồi cách đây vài giây.

Đây là bộ giáp có khả năng giảm sát thương nhận vào và chuyển hoá chúng thành sát thương gây ra bằng mũi giáo.

Hay nói cách khác, đây là một lũ M. Bạn đánh chúng càng đau chúng đánh bạn lại càng đau.

Vương Nhất Thông sau khi đã đứng tấn cùng dùng toàn bộ thế đỡ của bản thân để ngăn cản bọn Wyvern.

Anh ta "tắt" hai cây rìu và nhảy lùi về sau lưng của Saiichi.

Lúc này bộ giáp của Saiichi phát sáng hơn bao giờ hết.

Một màu Cam tươi rói. Mà có vẻ như gương mặt anh thì không được tươi cho lắm.

Bản thân vị Đấu Sĩ nếu đỡ một kích của bọn Wyvern vừa rồi, khả năng đếm số là cực cao.

Tuy vậy khá may cho Party đây, ở đây họ có "Berserker", kẻ mà chỉ cần nổi điên lên thôi thì có ăn sát thương bao nhiêu cũng chả biến đổi sắc mặt.

"Lão Vương theo tôi, tôi mở đường máu."

"Tốt."

Watanabe Saiichi triệu hoán một ngọn giáo của kị sĩ, thứ mà anh đã cầm chắc trong tay. Giờ đây là lúc mở con đường máu để chạy.

"Tàn Kích!" Vừa thét và vừa đâm về phía trước – nơi lũ Wyvern đã tô đen một vùng – ngọn giáo đặc chế mà chỉ có những "Kị Sĩ" mới phát huy được hết sức mạnh lao vút ra, theo sau là hai gã lực điền của chúng ta.

Họ dồn toàn bộ lực lượng vào bắp chân. "Bùm" một tiếng nổ nhẹ, và như thuận nước đẩy thuyền, họ lao vút ra khỏi vị trí mà lũ Wyvern đã bao vây.

"Gàoooooooo!"

Lũ Wyvern tức giận.

Chắc chắn là tức giận rồi.

Đã lâu rồi tụi này chưa có ăn thịt người.

Thế mà có tận hai dĩa thịt người sắp bỏ chạy, đêm nay vợ mà không cho ngủ trên cành cây thì cũng đập cho chừa một trận.

Như có sự thông suốt rằng nếu để hai tên khốn kia chạy thoát, cả bọn sẽ phải điêu linh.

Con Wyvern đầu tiên lao theo rồi con thứ hai thứ ba, một phi đoàn Wyvern hành quân trong gió.

Một cảnh tượng rợn cả da đầu.

Nếu sau này có lỡ tay chọc tổ ong, tôi cá là bạn sẽ hiểu "kinh hãi" đánh vần ra sao.

Vương Nhất Thông và Watanabe Saiichi lao thẳng đi tới cái cây gần đó, nơi mà tên còn lại đang chờ sẵn.

Phi vụ sắp thành công.

Một lá bùa được tên này rút ra và sau hai nhịp đếm toàn bộ khu vực xung quanh ba tên phát ra một thứ Ki kì lạ. Một vòng tròn ma thuật được dựng lên.

Và cũng chỉ sau vài cái tik tak. Cả ba biến mất. Và những sự kiện xảy ra kế tiếp là sự kiện phía bên trên.
*********
"Wow~"

Đó là một tiếng ồ nhỏ trong hàng loạt tiếng ồ quanh đây.

Hơn 600 đứa trẻ 6 tuổi đến từ khắp mọi miền trên tổ quốc, đã tập hợp tại nơi này.

Đại lộ danh vọng.

Thứ mà mỗi năm chỉ mở cửa đúng một lần.

Khi đặt bước đầu tiên lên con đường ấy, các em sẽ tìm được cho mình CON ĐƯỜNG mà các em sẽ đi, trong tương lai.

"E hèm! Ta xin được nhắc lại, ở đây không phải nhà trẻ, cho nên sẽ không có bảo mẫu đâu. Đứa nhóc nào sau khi đặt chân vào cái con đường kia mà có lỡ khóc thì cũng đừng có trách ta à nha. Meow~."

Kẻ vừa nói là con thú khổng lồ có ba cái đầu đã "bắt cóc" lũ nhóc trước mặt phụ huynh tới nơi này.

Rõ ràng thân hình con chó nhưng lại nói "Meow~"

"Chị thắng. Hí hí."

Trong đám nhóc có một cô bé tinh nghịch cất tiếng, người mà cô bé nói cùng cũng là một bé gái, có ngoại hình y như đúc cô bé.

"Hổng thèm, cục kẹo thôi mà, tí về em đưa. Plè~"

"Camillia Vy Vy."

"Dạ vâng."

"Con có thể tiến về phía con đường kia rùi đó."

"Dạ con đi đây thưa thần tiên tỷ tỷ."

‘Thần tiên tỷ tỷ’ đỏ ngượng mặt. Có thể nói đây là một thế giới riêng của [Cerberus] và cô nàng vừa được khen kia là một ‘bản sao’ hình người của hắn/ả.

"Ồ con là Thuật Sư cơ đấy, chúc mừng con."

‘Bản sao’ hình người kia vừa nhìn ánh sáng phát ra từ cô bé, vừa cúi cúi ghi ghi chép chép vừa nói.

"HURA~."

"Con có thể đi tiếp, và chúng ta sẽ biết thêm nhiều điều thú vị lắm đấy."

"Dạ~."

Vài phút sau.

"Một tiểu thư trong tương lai kia á, tiền đồ rộng vô lượng. Bông hoa trà cùng cánh bướm 7 màu hoà quyện. Thú vị rất thú vị."

Đại lộ danh vọng đúng với cái tên của nó là một con đường hướng thẳng về phía trước và ở điểm cuối con đường đó là những ‘danh vọng’ được vẽ lên bằng ký hiệu, hình tượng hoặc con số như một sự báo trước con đường vận mệnh mà đứa bé sẽ đi.

"Chúc mừng con. Giờ con có thể dạo chơi công viên này rồi đấy. Nhưng nên nhớ về đúng giờ nhé kẻo ba mẹ lo đấy."

"Thần tiên tỷ tỷ, con có điều này muốn hỏi nhỏ thần tiên tỷ tỷ."

"Hở sao?"

"Thần tiên tỷ tỷ, liệu con bự bự đằng kia có phải là con mèo không vậy ạ?"

"Mèo á. Khụ."

"Không đâu ta thấy ‘nó’ giống sư tử hơn cơ. HA HA HA."

"Sư tử á, sử tử họ mèo, vậy mình thắng mới đúng chứ."

Cô bé sau đó đi vào công viên chơi.

Ở một khu vực khác.

"Mizumi Shiroe."

"Cháu có thể bước vào con đường kia, nhớ đi tới cuối đấy nhé."

"Vâng."