Chương 6: Sự đồng điệu.

Phản Địa Đàng

Chương 6: Sự đồng điệu.

Chương 6: Sự đồng điệu.

"Bự thật! Đây là nhà của một Đại gia tộc sao?"

"Nhưng sao gọi bằng nhà được nhỉ, phải là biệt thự, không dinh thự mới hợp lý."

Cô bé tiểu thư của dòng họ Camillia cùng cha mẹ và hai vị quản gia hiện đang có mặt tại cổng chào – lối vào của gia tộc Takahashi.

Ngày hôm nay gia đình cô sẽ có một buổi hẹn cùng chủ nhân của gia tộc Takahashi về vấn đề được chuyển "hộ khẩu" lên tầng thượng lưu.

Hay ta có thể nói cách khác, đó là tiểu gia tộc Camillia sắp trở thành một quý tộc.

Quý tộc cụm từ để chỉ những gia tộc thuộc vào giới thượng lưu, có chức vị cao hoặc cực kì cao trong bộ máy quản lí của một triều đại.

Công bằng mà nói, nếu một gia tộc nắm quyền của bậc đế vương, thì quý tộc chính là kẻ nắm quyền hành chỉ sau cái gia tộc đế vương ấy.

Tức, dưới một người mà trên vạn vạn người.

Gia tộc Camillia, một gia tộc có truyền thống lâu đời bậc nhất về việc sản xuất đồ gốm và gỗ đã có những nỗ lực từ rất lâu rồi trong bộ máy chính trị và thể chế của Hoa Linh Lục Địa.

Và nay có vẻ họ sẽ hái về cho mình những quả ngọt.

"Kétttt."

Tiếng của cánh cổng chính mở ra, đằng sau ấy là hai hàng người được sắp xếp ngay ngắn trật tự.

Bọn họ đều mang tư thế để chào đón. Một sự hiếu khách và thể hiện sự tôn trọng đến từ phía gia tộc Takahashi dành cho gia tộc Camillia.

Từ thuở xưa, xưa lắc xưa lơ ấy kia, đây đều là hai gia tộc có xuất sứ từ nghề nhà nông.

Bọn họ đều phát triển từ một vùng thôn quê hẻo lánh, tiến dần từng bước từng bước tiến để có được địa vị của ngày hôm nay.

Không ai giàu ba họ không ai khó ba đời.

Phải, đây luôn là câu tục ngữ có thể luôn đúng ở bất kì thời đại nào.

Ấy vậy để mà áp dụng cho những gia tộc luôn mang trong mình dòng máu của sự cầu tiến và sự bình thản trong tâm hồn, thì câu tục ngữ ấy không còn đúng nữa.

Ngày hôm nay, Takahashi và Camillia sẽ cùng gặp nhau tại đây để chính thức bàn về những việc dành cho tương lai.

Tương lai của một quý tộc mới mang tên quý tộc Camillia.

Tuy vậy, tương lai lại là điều xa vời và không nằm trong phạm trù hiểu biết của các cô bé cậu bé chỉ mới tò tè lớp một lớp hai.

"Hai bé nhà chị trông tò mò ghê đấy. Nhìn chúng cứ ngó quanh kia kìa."

Một người phụ nữ đang trò chuyện cùng một người phụ nữ khác, tuy nhiên người phụ nữ đầu tiên thì khuôn mặt có vẻ hơi hơi tái nhợt, thân thể trông cũng khá yếu ớt, cứ như vừa trên giường bệnh đi xuống vậy.

"Để chị phải để ý rồi, hai cô ấm nhà em đều đang ở độ tuổi tìm hiểu xung quanh, mong rằng chúng không quá tinh nghịch để người lớn chúng ta có thể bàn chuyện nhỉ."
Người phụ nữ sau thì đáp lại bằng một khuôn mặt thân thiện.

"Chị vẫn chưa được khoẻ, không cần phải gắn sức như vậy đâu. Chị nên đi nghỉ ngơi một tí đi, hôm nay có các gia nhân phụ giúp nên chuyện công không cần tới phụ nữ tụi mình đâu."

Bà tiến tới và đỡ lấy một bên tay của người trước mặt.

"Mình vào trong thư phòng đi cho ấm hen."

Người phụ nữ hơi có phần nhợt nhạt được dìu bởi một người hầu và người phụ nữ kia.

Tiếng trong vọng ra.

"Này Vy Vy… Ny Ny, đừng quậy phá quá đấy, chúng ta là khách đó."

"Không sao không sao mà. Khụ. Có mấy vị tiểu thư bẻ nhỏ đây sang, con bé Yukiko nhà tôi cũng có bạn để mà cùng đùa vui."

"Dạ."

"Dạ~."

"Tỷ tỷ mình lại kia chơi xích đu đêy~."

"Chờ ta."

Trên hàng ghế xích đu, có một bé gái. Dáng người hơi thấp so với độ tuổi, da trắng mịn màn trong rất là cưng. Mái tóc đen được dưỡng dài và được thắt bím đuôi cá, vắt lên bả vai bên phải. Đôi mắt trong veo và có nét tinh nghịch. Dẫu vậy hình như khi gặp hai cô bé cùng tuổi kia thì chiếc mũi bé này lại nheo nheo lại. Nhìn thấy cũng khá là tức cười.

"Chờ ta."

"A. Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem có một sinh vật lạ kìa~."

"Ta không phải sinh vật lạ."

"Á. Cái con bé này." Cô chị cốc đầu cô em.

"Em có biết đây là ai không hả? Lạ cái đầu em ấy. Ngơ ngơ này. Em nhìn xem cô bé này bằng tuổi mình lại giống y chang phu nhân không? Tiểu công chúa đấy."

"Á." Camillia Vy Vy đang hơi chẹo chẹo cái miệng chúm chím vì bị cô chị kí đầu, nhưng rồi lại ngoạc mồm ra và chẳng nói được lên lời.

"Em xin lỗi, chị hai, chị công chúa."

"A. Em có kẹo nè. Chị công chúa ăn hông."

Một pha sửa sai khá là kut3 đến từ cô bé Vy Vy.

Yukiko nhận lấy viên kẹo. Cô bé trông có vẻ khá thích thú chúng.

Nói về dáng vẻ thì đúng là vậy.

Cô bé Yukiko dù chỉ mới lên 6, nhưng cô có những nét đẹp trên khuôn mặt rất giống mẫu thân.

Điều này đã được biết là một tin rất rất thú vị về hoàng tộc ở vùng đất Hoa Linh này.

Có vẻ như nếu mẹ cô bé có sức khoẻ ổn định, khi hai mẹ con bước ra đường thì chắc hẳn ai ai cũng sẽ hiểu lầm hai người là chị em sinh đôi mất.

Yukiko nói. "Cảm ơn."

Vy Vy. "Hông có chi~."

Thói quen có lẽ là khó bỏ nhất ở cô em gái của Ny Ny có vẻ là việc ngân dài ở cuối mỗi câu cảm thán.

"Nhưng sao cậu lại ở đây, mình nghĩ công chúa thì giờ này phải đi chơi với bạn bè rồi chứ."

"Mình không có bạn."

"Cậu không có bạn…"

"Ừ. Mình cũng chẳng hiểu được, tại sao mọi người lại như vậy."

"Có đôi khi họ gặp mặt mình, hành lễ, và rồi cuộc nói chuyện trở nên kì quặc lắm.

Kiểu như mình đang trò chuyện cùng robot lập trình sẵn ấy. Mình hỏi và họ trả lời. Cứ như vậy, tiếp tục.

Mình không biết rõ liệu tất cả mọi người có như vậy không. Như vậy có được gọi là bạn hay không."

Hai cô bé nhà Camillia lắng nghe lời bộc bạch của công chúa nhỏ Yukiko.

Sau khi lắng nghe, một khoảng không trầm lặng giữa cả ba người.

Vy Vy nhìn về phía Ny Ny, và như có sự đồng tình trong linh hồn. Cô bé cùng chị của mình tiến lên chiếc xích đu mà Yukiko đang ngồi.

"Cậu có lẽ là nghĩ nhiều thật nhiều á~. Mẹ mình dặn còn nhỏ tuổi làm như vậy hông tốt lắm đâu. Mình và chị mình có thể làm bạn với cậu mà. Phải hen chị Ny Ny."

"Ừ phải đó. Ba mình lại thường hay nói:
Bạn bè á là khi anh rủ họ đi nhậu là họ đồng ý ngay tắp lự mà không cần phải suy xét tới những bà vợ của mình. Mình thấy anh nói có hợp lý hông. Hay là nay mình cho anh thả ga một bữa đi nha nha."

Ny Ny vừa lấy ngón tay để lên trước mũi vừa ngoe ngẩy ngón tay trông như chiếc ria và bắt chước giọng ông bố của mình.

"Khì khì."

"Á cậu cười rồi kìa~."

"Mình đã bảo rồi á, chúng mình là bạn, và bạn bè thì thường làm nhau vui."

"Mình là Vy Vy."

"Còn mình là Ny Ny."

"Các cậu không cần gọi mình là công chúa này nọ đâu. Gọi mình là Yukiko đi."

"Yukiko."

"Yukikichi~."

"Yukichi á tên mình sao ngộ thế."

"Mình gọi cậu vậy được không. Vì chữ o cuối câu kéo dài ra thì cảm thấy kì lắm, nghe như vậy thân mật lắm á."

"Thân mật, sao. Thân mật thì người ta thường hay đặt tên như vậy ư."

"Ừm. Cậu có thể xem đấy như là một biệt danh. Và người thân mật nhau thường hay làm như vậy."

"Ừm mình hiểu rồi."

"À công… Yukiko, bạn ở đợt đại điển vừa rồi á có nhìn thấy cái con bự bự như vầy dẫn tụi mình đi hông. Bạn thấy nó giống con mèo hay con chó á."

"Con bự bự dẫn tụi mình á… Hmmm mình nhớ nó là con sư tử đó."

"Há SƯ TỬ. Hí hí SƯ~ TỬ~. Dị là em thắng em thắng chị rồi nha, chị Ny Ny~."

"Không thể nào. Mình đã tra khắp các loại điển tích, họ đều bảo là con chó ba đầu mừ. Chó mới đúng chứ nhỉ." Ny Ny lẩm lẩm câu gì đó, đại loại như trên.

"Thật tình ban đầu mình cũng bất ngờ lắm chứ. Đại điển lại được tổ chức bởi cô [Cerberus] á. Từ tận bé mình đã có gặp mặt qua cô ấy vài lần rồi."

"Cô á, sư tử đó là nữ á!"

"Cậu kể mình nghe thêm đi, nha nha nha~."

"Rồi rồi, mình sẽ kể… Chuyện là…"

Ba cô bé có cuộc gặp mặt nhau đầu tiên trong đời. Như một vận mệnh được sắp đặt giữa hai gia tộc nổi danh tại xứ Hoa Linh. Từ đời ông tới đời cha, giờ là đời của các cô bé cậu bé. Ba cô gái gặp gỡ nhau trong một khung cảnh đậm chất thơ ngây. Trái ngược hẳn trong phủ chính kia đó là một cuộc gặp mặt giữa những người lớn, giữa những câu chuyện xoay quanh tương lai và vận mệnh của cả lục địa.

Gam màu trái ngược, bức tranh trái ngược nhưng điểm chung giữa họ có lẽ là sự đồng điệu.

Con người có lẽ là sinh vật kì lạ. Họ khác biệt nhau từ khuôn mặt tới hình dáng. Thậm chí cả những gì xảy ra trong não bộ họ cũng không hề giống nhau.

Thế mà giữa họ vẫn có thể có điểm chung.

Điểm chung đó đem chúng ta lại với nhau.

Thứ tạo nên tình cảm và sự hoà hợp.

Sự đồng điệu ở trong tâm hồn.