Chương 10: Cà ri mà không có cà rốt chẳng khác chocolate tornado không có choco chip...

Phản Địa Đàng

Chương 10: Cà ri mà không có cà rốt chẳng khác chocolate tornado không có choco chip...

Chương 10: Cà ri mà không có cà rốt chẳng khác chocolate tornado không có choco chip...

Căn bếp nhỏ, một căn nhà trong khu nhà nhỏ.

Khói bốc lên quanh chiếc nồi nhôm tai to.

Joichiro đang loay hoay tại căn bếp, những động tác cắt, gọt, thái rất nhịp nhàng.

Người đàn ông đang vào bếp.

Thông thường đây có thể đã là một cuộc chiến, một cuộc chiến không khoan nhượng.

Ấy vậy mà cái cách người đàn ông này đang xử lý rất tinh tế. Anh ta biết nấu ăn. Có lẽ vậy.

Tay nhấc chiếc muôi, rồi đưa nó lên bờ môi và nếm vị. Anh gật đầu nhẹ để cảm nhận vị dịu mà món ăn mang lại.

Đây không phải câu truyện về một đầu bếp, nên chắc chắn sẽ không hề có thêm một lời giải thích nào về công thức nấu ăn hay cách món ăn tác động tới thực giả.

Joichiro đang trong lúc nhắm mắt lại thưởng thức mùi hương.

Bỗng anh có cảm thấy điều gì đấy thiếu thiếu.

Chân anh di chuyển ra khỏi vị trí và đi vài bước ra ngoài cửa căn bếp. Anh muốn gọi Shiroe.

"Nhóc con. Ta nhờ con đi mua vài củ cà rốt đi, nãy ta hậu đậu quá không mua cà rốt rồi."

"…"

"Ta biết con đang rất lười. Nhưng ráng cố tí đi. Cà ri mà không có cà rốt thì như con ăn kem chocolate tornado mà không có hạt choco chip. Cảm giác kì cục phải không?"

"Vị sẽ thật tệ. Con sẽ đi mua."

"Ừm. Con quan sát bầu trời nữa nha. Đi mau về mau."

Joichiro vừa nói vừa vặn nhỏ lửa bếp lại.

"Quan sát bầu trời ư…" Shiroe bước ra cửa và theo bản năng mách bảo nhìn lên bầu trời.

"À mây trời chuyển đen."

Cậu đóng cửa chính quay bước vào nhà để lục tìm cây dù.

Nơi mà hai cha con nhà Mizumi sinh sống nằm trong một khu nhà dân cư khá đông đúc, đằng sau khu dân cư là một con sông dài, nổi tiếng của cả tầng chót.

Ở tầng chót Hoa Linh Lục Địa, vị trí nhà như thế này đã là không tồi. Bởi người dân sinh sống được ở đây là những người thuộc diện có thu thập trung bình khá.

Vị trí của nhà gần con sông sẽ giúp họ có thể di chuyển gần hơn tới các khu công nghiệp hoặc các khu công ty tư nhân. Hạn chế bớt phần nào tiền dành cho phương tiện di chuyển vào mỗi ngày.

Trung bình mỗi lần di chuyển bằng phương tiện công cộng sẽ tốn 5 đồng.

Đồng, bạc, vàng là đơn vị tiền tệ chung trên toàn thế giới này.

Một ngàn đồng bằng một bạc.

Một ngàn bạc bằng một vàng.

Tiền lương trung bình một tháng của một công nhân như ông Joichiro rơi vào khoảng 1,5 bạc. Vừa đủ để trang trải chi phí cuộc sống và vẫn dư một ti tí tiền dự phòng.

Dẫu vậy đây là mức lương dành cho giai tầng người dân sinh hoạt trung bình khá. Tức những kẻ kém may mắn hơn, họ sẽ chỉ kiếm được số bạc mỗi tháng chưa được tròn 1(một) bạc, một con số rất khó để chi tiêu.

Tin mừng rằng, từ khi Takahashi đệ Ngũ lên nắm quyền, ông đã có những tác động đáng kể tới tầng chót.

Những đề xuất giảm thuế, bộ luật tăng thêm lương cho người dân khi tăng ca, buổi hỗ trợ công việc cho dân thất nghiệp,…

Đó chính là lý do vì sao tôi nói bình minh của Takahashi đã tới, bởi từ ngày ngài đệ Ngũ lên nắm quyền, tỷ lệ ủng hộ chính quyền tăng lên rất cao.

Tất nhiên mọi vấn đề đều có hai mặt. Tầng chót và dân nghèo ủng hộ Takahashi vì những chính sách có lợi nhưng không có nghĩ người dân ở tầng lớp thượng lưu sẽ 100% ủng hộ. Nhưng đó là góc nhìn khác, một góc nhìn tồn đọng đằng sau.

Shiroe bước chân ra khỏi cửa, cậu đi về hướng cửa hàng tạp hoá. Nơi này cách nhà cậu chừng 600m theo hướng khu phố chính.

Khu phố chính nằm ở hạ dòng con sông. Đây là khu vực dân cư ở tầng chót tập trung đông đúc, nơi tập trung các bệnh viện, trường học, văn phòng chính quyền.

Nơi đã đặt đại lộ danh vọng của tầng chót cũng nằm ở khu phố chính.

"Cảm ơn quý khách."

Đó là lời chào từ chị nhân viên tính tiền tới Shiroe.

Cậu đã hoàn thành (một nửa) nhiệm vụ.

Giờ cậu sẽ hướng về nhà.

"Ba thiệt là, nấu cả một nồi to sôi ùn ục vậy mà không để ý tới cà rốt. Giờ mua về cho vào thì tới bao giờ mới được ăn."

Ông Joichiro luôn là vậy. Có đôi khi ông rất là tháo vát, chỉnh chu và tinh tế. Nhưng có đôi khi ông lại khá là hậu đậu.

Dẫu vậy ông đã có nỗ lực và cố gắng.

Còn nhớ những năm còn một thân một mình, chưa có cu cậu.

Joichiro hậu đậu có tỷ lệ xuất hiện nhiều hơn Joichiro tinh tế.

Shiroe nhớ lại, điều mà cậu rất ít khi thực hiện, khi mà còn 1-2 tuổi, ba cậu thường hay làm hỏng việc để rồi bị thất nghiệp hoặc bị chuyển sang nhà máy khác.

Đó là khoảng thời gian đen tối đối với cậu cũng như ông Joichiro.

Công việc bấp bênh, nhà phải chuyển liên tục.

Đồng nghiệp, hàng xóm, bè bạn phải đổi liên tục liên tục.

Có thể đối ở khía cạnh của một người lớn, việc phải sống ở một vùng đất lạ vài tháng rồi lại chuyển đi thì rất ổn.

Nhưng một đứa bé mới nhú mớ tóc, đó là điều hết sức tồi tệ.

Đứa bé có thể sẽ rất khó để mà kết bạn.

Shiroe hầu như không có bạn.

So sánh những đứa bé cùng trang lứa trong khu xóm, cậu thuộc về một thế giới khác.

Không hẳn cậu không thích kết bạn, nhưng trong cậu đã hình thành cái tâm lý "mình có lẽ lại chuyển đi".

Điều mà rất không nên tồn tại trong một đứa trẻ.

Ông Joichiro biết điều này, ông cũng đã cố giảm thiểu hết mức tác hại của cái tâm lý kia.

Dẫu vậy, một đứa trẻ "bất bình thường" như chú nhóc này, bằng tư cách một người bố, một người phụ huynh, ông đã cố hết sức.

Shiroe không phải không muốn kết bạn, chỉ là cậu không có cảm giác mình cần phải kết bạn. Cậu thấy như bình thường đã là ổn.

Suy nghĩ của ông cụ non nhỉ.

Mà thật chất đây chẳng phải là ‘sự suy nghĩ’, đây là một ám ảnh tâm lý.

Thực tế lũ trẻ nhỏ nếu phải trải qua quá trình tương tự mà không có sự gỡ bỏ khúc mắt, rất dễ bị hình thành tâm lý trên.

"Tách tách tách…"

"Mùi hăng của đất nổi lên, âm thanh tí tách, mưa… mưa rồi."

Shiroe ngước lên bầu trời rồi thì thào. Cậu tách cây dù ra rồi che nó lên đầu. Đây là một cây dù hơi cũ kĩ và vài vị trí của sự vá lại.

Vẫn còn hơn 500m để về nhà.

Mưa rơi dần nặng hạt, và gió cũng xốc nổi lên. Mây đen và từng tiếng thanh âm gào thét. Mưa mùa này là như thế, đến rất nhanh dù chỉ cho ta trông thấy vài dấu hiệu rằng mưa sẽ đến.

Shiroe đi từng bước chậm dần về nhà. Cậu ra sức nắm chặt cán dù, bởi cơn gió một lúc lớn dần lên.

"Gió thật lớn. Gió lớn tới mức phát ra tiếng gào thét mà ba có nói là đây sao. Hình như là giông nhỉ."

"À, giông bão. Đúng, giông bão."

Phản xạ thật lẹ, Shiroe nép hẳn vào một góc của căn nhà gỗ bị bỏ trống gần đó.

"Kiểu này không thể về tiếp tục về nhà được."

Shiroe ngắm mưa. Hay nói đúng hơn tầm mắt của cậu đang nhìn về phía xa xa ước chừng khoảng cách. Còn khoảng hơn 450m là về được tới nhà. Gió vẫn đang rít rào ngoài kia. Cơn mưa vẫn chưa tới đỉnh điểm và mây vẫn còn đen trên đầu. Mưa sẽ không dừng lại ngay.

"…"

"…"

"…"

Shiroe ngắm mưa. Hay nói đúng hơn tầm mắt lúc này của cậu đã thu lại. Có lẽ cậu đã nghĩ tới việc sẽ ở đây trú mưa.

"… ráng cố tí đi. Cà ri mà không có cà rốt thì như con ăn kem chocolate tornado mà không có hạt choco chip. Cảm giác kì cục phải không?"

"… Nhớ quan sát bầu trời."

*tiếng thở dài

Gương mặt hơi ngốc của ông bố lúc trong nhà bếp hiển hiện trong tâm trí cậu.

"Quan sát bầu trời nghĩa là ý này à. Mình đã không đoán được ý của ổng."

"…"

"…"

Cậu nhìn lên bầu trời.

Khối không khí để tạo ra gió, chính xác hơn là hai khối không khí. Hình dáng của một sự hoà hợp từ thiên nhiên rồi sự hoà hợp ấy dâng lên, trào lên và hạ dần xuống. Gió thổi xuống từ thiên không.

Shiroe bình thản tâm hồn.

Cậu quan sát hơi thở nhưng không đi phân tích nó. Cằm của cậu hơi nghiêng. Đây là thiền trong tâm thức. Cậu đang cố để Linh Cảm thấy được Ki.

"Ồ. Thì ra Ki của hai khối không khí ấy có hình hài như thế."

"Không biết nếu mình diễn lại có được không?"

Shiroe ‘suy nghĩ’, một điều hiếm gặp ở cậu.

"Có được không, nhỉ?"

Tay phải cậu trong vô thức đưa lên và ngón trỏ đụng nhẹ vào chiếc kính cận mà cậu đang đeo.

Hơi thở cậu nhè nhẹ.

Linh Cảm, cậu đang cố liên hệ với Linh Cảm của mình.

Một tiếng hít thở, một tiếng hít thở thông suốt.

Rồi một giây sau hơi thở được đẩy ra từ khoan mũi.

Xoay quanh cậu. Một tầng màu xanh Lục dịu dịu nhẹ đã hiện lên. Chúng rải khắp thân thể cậu từ đầu tới chân.

Gió lại nổi lên, chúng như phát hiện kẻ thù là Shiroe, chúng phản công.

Gió thổi ngang qua Shiroe, nhưng thật lạ. Bất kể một làn gió nào thổi qua đây đều tránh ra xa khỏi cái tầng xanh Lục dịu dịu kia.

Đôi mắt của Shiroe mở ra. Một sự mẫn cảm trong đôi mắt cậu.

Dường như cậu có thể thấy được những chuyển động nhẹ nhất. Chuyển động ấy ở đây là những hạt mưa đang rơi.

Có người nói, mưa chẳng qua là một loại nhân sinh. Mưa sinh ra từ cõi trời rồi chết đi khi rơi xuống mặt đất. Thế nên lúc ngắm mưa, ta chính là ngắm nhìn nhân sinh của mưa.

Sống rồi chết, hợp rồi tan, tái tạo rồi phân rã. Rồi tới một khoảnh khắc nào đó, cái chết sẽ sống trở lại, hoà tan sẽ tập hợp lại và sự phân rã nhường chỗ cho sự tái tạo.

Shiroe bằng một cái nhìn không nao núng. Cậu đặt chân mình ra ngoài cơn mưa.

Mưa như xối nước. Cơn mưa đủ để làm ướt bất kì một ai nếu cả gan khiêu khích nó.

Chỉ duy lúc này đối diện cùng Shiroe, nó bất lực.

Mưa không thể làm ướt được cậu bé, bởi lẽ nó đã bị ngăn lại bởi tấm màn màu xanh Lục dịu dịu kia.

"Tách tách" Vẫn là thanh âm của những giọt mưa. Nhưng nếu ta lắng tai nghe gần hơn ở gần Shiroe, "tách tách" có thêm "xì xèo xì xèo".

Giọt nước mưa đang bốc hơi khi tiếp xúc tấm màn xung quanh Shiroe.

Tôi không biết cậu ta đã dùng thứ Ki, hay cách để thứ đó hoạt động.

Nhưng cảnh tượng này thật sự, thật sự hùng vĩ.

Một cậu bé đầu đội mưa, chân đạp nước, gió bị chia tách ra làm hai khi cố lướt qua để cản cậu.

Cậu tiến đi về phía trước. Còn 400m nữa là về đến nhà.

Một bé gái cũng trú mưa ở một vị trí khác. Cô bé ngó khắp xung quanh và rồi kéo kéo tà áo của mẹ, cô bé kêu lên.

"Mẹ ơi sao cái anh kia đi dưới mưa vậy nhỉ, anh ta không có ô dù như chúng ta."

Người mẹ chú ý tới lời nói của bé gái. Bà cũng bắt đầu nhìn về hướng tay mà cô bé chỉ.

"…"

Nét mặt bà kinh hãi, dường như không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Một chú bé chỉ khoảng 6-7 tuổi, được bao bọc bởi một tấm màn màu xanh quanh cơ thể, và cậu đi dưới làn mưa. Làn nước không thể làm ướt cậu, và cơn gió cũng không động được tới cậu.

Dần dần cả cơn mưa lẫn cơn gió lớn cũng bị nuốt chửng. Tất cả mọi thứ chỉ làm tô đậm thêm cái màn màu sắc xanh kia.

Cậu đang phát sáng, dần không thể thấy rõ khuôn mặt.

"Đừng nhìn, bé nhỏ. Con hãy quay đi chỗ khác."

Hoảng hốt vì những gì đang nhìn được, bà níu đứa bé và quay mặt về tránh đi. Bà cố tình lảng tránh vấn đề sang một điều khác. Bà cố để không suy nghĩ về cậu bé nọ.

Shiroe vẫn bước đi tiếp tục, cậu đã gần về tới đích.

"Thằng con trai mình lại gây hoạ rồi…"

Joichiro tự trách. Lúc này ông đang đứng ở trước cửa nhà và nhìn về phía nguồn sáng xanh phát ra.

Nói thêm, ông cũng đang đứng ngoài mưa và cũng có một lớp màn bao bọc thân thể như Shiroe.

Điều khác biệt là lớp màn của ông chỉ phủ bên ngoài cơ thể một tầng rất mỏng, còn của Shiroe đã phát tán rất lớn.

Joichiro đưa ngón tay phải ra rồi búng tay một cái.

Một thứ xoáy tròn như viên đạn lao vút về phía trước.

Chúng tự động lách qua khỏi mọi chướng ngại như được lập trình sẵn.

"Viên đạn" nọ lao thẳng tới tầng màn đang phát sáng xanh của Shiroe.

Dường như cả hai đã có sự va chạm, và sự xâm nhập của "viên đạn" không làm cho Shiroe phát hiện.

Tầng màn xung quanh Shiroe dần dần nhỏ đi trông thấy, dù rằng thứ ánh sáng kia không giảm đi độ rực rỡ.

Cậu bé đã đặt chân phải vào cổng chính khu dân cư.

Nhiệm vụ mua hàng dùm bố lần này đã kết thúc.

"… Thèm kem chocolate tornado quá…"