Chương 19: Khác biệt giữa làm việc độc lập và làm việc tập thể: [vị trí] trong một Party. Tại sao em phải làm như vậy cơ chứ?

Phản Địa Đàng

Chương 19: Khác biệt giữa làm việc độc lập và làm việc tập thể: [vị trí] trong một Party. Tại sao em phải làm như vậy cơ chứ?

Chương 19: Khác biệt giữa làm việc độc lập và làm việc tập thể: [vị trí] trong một Party. Tại sao em phải làm như vậy cơ chứ?

"Ồ. Tôi THÍCH tất cả ánh mắt của học viên năm nay."

Đây là một câu cảm thán.

Chúng phát ra thật từ con tim của ông thầy lực lưỡng.

Dù rằng cách đây vài giây ông đã chê bai rằng lũ nhóc chỉ đang "loanh quanh chả biết làm gì" nhưng giờ đây ông cũng phải thực lòng khen rằng lũ nhóc rất có tiềm năng phát triển.

Ông thầy lực lưỡng hắng giọng một cái, rồi ông nói tiếp.

"Như các em đã biết lũ Wyvern hoạt động bằng cách đi săn theo bầy đàn, và những mục tiêu chúng sẽ nhắm đến khi trong quá trình đi săn theo bầy đó thường là những con mồi yếu kém nhất. Tôi tin chắc các em học viên bị nhắm tới đã cảm được lời tôi nói. Có đúng không?"

Qua loa phát thanh, ông thầy bắt đầu cuộc trò chuyện của mình.

"Dạ vâng." Có tiếng nói từ học viên phía bên dưới.

"Phải, đó là bởi vì tất cả các nhóm của mấy đứa đã đứng sai vị trí hoàn toàn trong nội dung huấn luyện vừa rồi.

Đó là lý do lớn nhất vì sao tất cả hoặc sẽ thất bại ngay tức khắc, hoặc chỉ hạ gục được 1-2 con Wyvern, hoặc không thể hạ gục được 10 con Wyvern.

[Vị trí] trong một Party là rất rất quan trọng. Có ai có thể giải thích lại cho thầy khái niệm [Vị trí] được không?"

"Ồ mời em. Em có thể xưng Class và tên của mình."

Một anh chàng khá là điển trai đứng dậy, lời nói mở đầu rất dõng dạc.

"Bậc Thầy Vũ Khí, "Thương Sĩ" Taketori Houki có mặt.

[Vị trí] trong mỗi Party chỉ vị trí đứng và khoảng cách tối thiếu cần thiết giữa ba tuyến trong một Party: tiền tuyến, hậu tuyến và trung tuyến.

Tuỳ theo đối thủ là ai, là chủng loài gì, là đội hình ra sao mà phân bố cho hợp lý.

[Vị trí] của Party phải được thay đổi linh hoạt theo từng tính huống khác nhau.

Thưa thầy em xin hết!"

"Tốt.

ĐÓ, ta muốn nhấn mạnh vào hai từ "Linh Hoạt".

Chính yếu tố này là điều mà tất cả các trò đều làm sai trong bài huấn luyện vừa rồi.

Nhưng các trò đừng lo bởi dân không chuyên đều mắc phải sai lầm này một cách thường xuyên, không việc gì phải xấu hổ cả.

Đây là mà trong quân đội ta gọi là khả năng cảm nhận chiến trường, đây vừa là yếu tố bẩm sinh vừa là yếu tố nâng cao qua rèn luyện.

Một số học viên làm ta hài lòng bởi các em có sở hữu phẩm chất này. Tuy vậy đa phần các em hoàn toàn chưa cảm nhận được.

Ta hy vọng trong 4 năm sắp tới, toàn bộ học viên ở đây sẽ hoàn toàn nâng cao hiểu biết, phẩm chất và hiểu được [vị trí] mà các em hướng tới trong mỗi Party."

"Giờ ta sẽ nói sơ qua về chiến thuật cơ bản nhất trong săn Wyvern.

Trước hết, đây chỉ-là-một nhóm nhỏ của lũ Wyvern.

Thực tế sẽ không bao giờ xảy ra cảnh các em chỉ bị một nhóm Wyvern duy nhất bao vây và bị săn đuổi.

Wyvern thông thường hoạt động từng nhóm 10 con, tương tự như bài thực tế ảo. Tuy nhiên khi đi săn theo đàn, chúng sẽ đi ít nhất 4-5 nhóm, tức 40-50 con Wyvern/bầy đàn. Bài thực tế ảo vừa rồi chỉ bằng một phần năm so một bài kiểm tra thông thường. Tức tất cả các em ở đây đã rớt!"

Dứt lời đôi mắt ông thầy lực lưỡng quét qua một vòng tất cả học viên.

Đôi mắt ông rất dữ tợn đủ để mấy bé tiểu học nhìn sợ vãi cả ra quần…

"Đội hình săn Wyvern hợp lý nhất sẽ là đội hình bán nguyệt, trục xương sống sẽ là: Tiên Phong cùng Y Sư và Kĩ Sư."

Trước mặt ông thầy lực lưỡng hiển thị ra một tấm bảng ảo ảnh, trên đó cơ vẽ một cái sa bàn – bản đồ chiến đấu theo khu vực.

Trong bản đồ chiến đấu kia đã có sẵn ba gam màu sắc tương ứng ba vị trí: màu đỏ, màu lục và mùa chàm. Lần lượt ông chỉ tay và các điểm này sáng tỏ lên, học viên chăm chú nhìn vào các điểm sáng ấy bằng ánh mắt "hiểu ra".

"Tiếp theo, Trinh Sát vẫn sẽ là người ẩn nấp và chịu mọi trách nhiệm quan sát chiến trường. Lũ Wyvern không có đôi tai thính như lũ Dơi Hai Đuôi hoặc lũ Dơi thông thường, do đó trách nhiệm của vị trí này là bao quát và ra hiệu lệnh chuẩn xác. Ta nhớ không lầm thì học viên Nambissan làm rất tốt, dẫu có đôi chỗ mất bình tĩnh."

Nói tới đây ông thầy nhìn về phía học viên được nêu tên.

"Trong khi đó Đấu Sĩ cùng Thuật Sư sẽ đứng ở cánh trái của Y Sư. Để làm gì một lát ra sẽ giải thích."

Thầy lại điểm tay, và rồi màu sắc tương ứng của vị trí mới được hiển thị trên sa bàn: màu tím, màu cam và màu lam.

"Cuối cùng Bậc Thầy Vũ Khí ta không cần biết anh là sát thương tầm xa hay sát thương tầm gần, cái ta cần biết anh sẽ là chủ lực của Party khi săn các mục tiêu di chuyển trên không. Do đó anh phải được sự bảo vệ từ tất cả thành viên khác. Vị trí của anh ta sẽ nằm ở giữa của hình bán nguyệt, anh chính là tâm của một nửa vòng tròn."

Nói tới đây thì màu vàng rực rỡ hiển thị lên bên trên sa bàn. Phía bên dưới các học viên bắt đầu bàn tán về điều mà thầy giáo vừa nói. Có người thì nhắc lại, có người thì trầm trồ, có người thì như vỡ ra lẽ gì, cò người thì bắt đầu lẩm bẩm phân tích. Từng âm thanh huyên náo bắt đầu nhộn nhịp hẳn cả trường thi đấu.

Phía trên khán đài.

"Thầy Sou có lối kể chuyện hấp dẫn nhỉ?" Thanh âm tươi rói của một giáo viên nữ.

"Hẳn là vậy, nếu là một thầy giáo khác có vẻ đám học viên kia sẽ ngủ say mất." Lời đáp lại cũng là một giọng của một giáo viên nữ.

"Tôi không biết hai cô lại thích lối kể chuyện của thầy ấy, tôi cứ nghĩ hai cô chết mê cái phong thái nam tính cơ chứ." Chất giọng cà khịa đến từ thầy Lu.

Ngay lập tức như có một nhân vật nào đó bị ăn tận hai quả kí đầu. Dù rằng da thịt mũm mĩm nhưng hễ nữ nhi bị chọc tức thì chả có quý cô nào là hiền lành cả…

Quay trở lại trường thi đấu.

Mizumi Shiroe giơ tay xin được phát biểu.

"Thưa thầy, nếu đội hình trên là cơ bản vậy cho em hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu Y Sư bị cạn kiệt năng lượng ạ. Theo em thấy nếu điều đó xảy ra sẽ phá vỡ cân bằng đội hình ngay tức khắc bởi Đấu Sĩ một khi rời vị trí để trợ giúp Tiên Phong thì sẽ đặt cả Thuật Sư, Bậc Thầy Vũ Khí vào tình thế bất lợi? Ta có thể linh hoạt như thầy nói bằng cách nào?"

"Em là?"

"Mizumi Shiroe ạ."

Không khí bàn tán xôn xao lập tức ngưng bặt hẳn. Rất nhiều ánh mắt hướng về phía anh chàng vừa nêu bài phát biểu vừa rồi.

Phải, đây chính là vấn đề của đội hình cơ bản trên. Đối đầu một đối thủ tấn công trên không như lũ Wyvern, nếu hở sườn là đi bụi. Vấn đề cho sự "linh hoạt" sẽ nằm ở đâu?
Âm thanh cười rất to qua chiếc loa phát thanh, nó đến từ ông thầy lực lưỡng.

Đám học viên ở hàng đầu khá là bất ngờ, đám nhóc lập tức lấy tay che tai lại.

Tiếng cười to qua một lúc rồi ngừng hẳn.

"Thật thú vị. Ta tưởng không ai hỏi về vấn đề này mà mải đi phân tích chứ. Khà Khà."

"Để coi, em là một Y Sư, ồ thành tích khá đấy. Thậm chí còn nhìn ra điểm không ổn và đòi thêm phương án dự phòng. Tốt." Lời này nói qua loa phát thanh nhưng âm thanh rất bé.

"Thế em nghĩ sao về vấn đề này?"

"…" Shiroe nhìn vào thẳng mặt của thầy giáo nhưng chưa trả lời câu hỏi vừa rồi từ phía thầy.

Đôi mắt của thầy Sou lực lưỡng vẫn rất dữ tợn, thậm chí cái "nhìn yêu" của thầy cũng đủ làm cho mọi đứa nhỏ tại đây nổi da gà, ấy thế mà Shiroe nhìn thẳng vào đó…

"Em nghĩ việc đi săn Wyvern bằng một team 7 người đủ cả 7 Class là một quyết định thật sự NGU DỐT."

"Ồ." Thầy Sou lực lưỡng khi nghe câu trả lời này từ chàng trai kia thì bắt đầu hứng thú. Còn đám học viên có kẻ đang cười mỉa hoặc có kẻ thì kinh ngạc, có kẻ thì chăm chú lắng nghe như ngộ ra có điểm không đúng ở cái chiến thuật cơ bản kia.

Thầy Sou khoác tay và ra hiệu Shiroe nói tiếp.

"Nếu thầy nói chiến thuật cơ bản kia là chỉ để phòng ngự việc bị 10 con Wyvern tấn công, và đây là chiến đấu cầm chân hoặc dụ dỗ 10 con Wyvern, em sẽ đồng ý.

Tuy nhiên bài thực tế ảo ngoại trừ sống sót trước lũ 10 con Wyvern thì còn đó là phải tiêu diệt toàn bộ. Em thấy thật vô lý khi một đội hình đủ 7 thành viên tương ứng 7 Class có thể vừa giữ mình vừa quét sạch toàn bộ đám Wyvern kia."

Mizumi Shiroe chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình. Cậu vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt rực lửa kia từ thầy Sou.

"Em nói rằng em có một phương án làm bài thực tế ảo khác hoàn hảo hơn, thầy nói đúng chứ."

Thầy Sou lực lưỡng không nhanh không chậm đối thoại cùng Shiroe.

"Vâng. Thậm chí em cảm thấy có vài bạn đã nhận ra lời em nói.

Em nghĩ cái chiến thuật cơ bản mà thầy nêu ra kia có một ẩn ý nào đó, tuy có thể giúp ích gì đấy cho tụi em. Nhưng em vẫn có băn khoăn mà không thể không nói ra."

"Em cứ nói."

Thầy Sou lực lượng bằng đôi mắt rực lửa hứng thú nhìn chàng trai trẻ đang đứng phát biểu trước mặt.

Phía trên khán đài.

"Ồ, cậu nhóc kia là ai? Mizumi, không hề là một thành viên của tiểu gia tộc gốc hay tiểu gia tộc phụ thuộc."

"Thậm chí cậu ta không phải là người nổi bật trong bài huấn luyện thử vừa rồi."

"Nhìn ra được kế hoạch của thầy Sou thì không đơn giản chút nào, nhỉ?"

Trở lại trường thi đấu.

"Em có muốn thử lại một lần nữa không? Em phải biết một Mạo Hiểm Giả nói được thì phải làm được."

Giọng nói có phần khích tướng tới từ thầy Sou lực lượng, thậm chí đôi mắt của ông vẫn còn rực ánh lửa nhìn thẳng vào mặt cậu nhóc, hai tay ông thì khoanh lại báo hiệu cậu hoàn toàn có thể tự do quyết định.

"…" Shiroe đứng trầm ngâm và rồi cậu dùng bàn tay phải đẩy cặp mắt kính.

"Em không làm được."

"HẢ!" Phía đám đông gần như đồng loạt nói. Dường như bọn họ sẽ chờ đợi sự gỡ rối từ cái anh chàng này, tuy vậy anh ta lại chẳng có ý định làm mẫu hay thử nghiệm trước.

Takahashi Yukiko từ nãy tới giờ đều lắng nghe lời Mizumi Shiroe nói và khi anh chàng nói không làm được, cô lại che miệng cười rất vui. Lúc này cô đang ngồi ở cạnh Shiroe, do đó chỉ cần ngước lên là thấy được anh chàng, thậm chí phản ứng từ đám đông còn rõ hơn khi cô bé ở vị trí này.

"Đúng là Shiroechi." Cô nghĩ trong lúc che miệng cười.

Gân trên thái dương của thầy Sou nổi từng cục.

Ông lại bất bình trước thái độ không chịu hợp tác từ anh chàng này, phần nào đó ông thất vọng vì tưởng mình đã vớ được cục kim cương cho học viện.

"Em có thể đưa cho thầy biết lý do không?"

Ông gặn từng chữ từng chữ một.

Shiroe im lặng giây lát mặc cho đám đông đang dòm ngó và chỉ trỏ.

Nói về đám đông, dường như sau bài phát biểu cảm nghĩ của Shiroe, có người ngộ ra điều gì đấy sai sai ở cái tấm san bàn trên kia.

Họ chắc chắn đã cảm nhận có vẻ như giáo viên muốn chỉ dẫn họ tới con đường sai lầm.

Và nếu không nhờ cậu trai kia nhắc nhở chắc là họ sẽ phải làm bài huấn luyện này cho tới khi hiểu ra được vấn đề nằm ở đâu.

"Thưa thầy lý do mà em không muốn làm là vì em vừa suy nghĩ: tại sao em phải làm như vậy cơ chứ?"

Shiroe đáp và giọng nói cũng chẳng vui chẳng buồn, dường như câu nói mà cậu đưa ra cậu chẳng cần suy nghĩ gì cả, thậm chí tim cậu cũng chẳng rung động gì sau câu nói trên.

Cục gân cơ nổi rất to trên khuôn mặt chữ điều của thầy Sou.

Thậm chí tay của ông còn muốn nắm lại các gân khớp loằng ngoằng.

"Hết nói nổi. Thằng nhóc này.

Hình như cô Sun đào tạo nó ở Sơ Cấp thì phải, tí nữa phải hỏi cô ấy về chuyện thằng nhóc này mới được." Đây là điều thầy Sou nghĩ.

"Tốt. Thế tại sao em lại muốn phát biểu những lời vừa nãy? Ta có cảm giác em đã nắm hết được ý đồ huấn luyện của ta." Đây là điều thầy Sou nói.

"…" Shiroe vẫn nhìn về phía thầy giáo lực lưỡng.

"Em không có ý nghĩ như thầy đang nghĩ."

"Em chỉ cảm thấy nếu mình không nói ra ngay lúc này thì sẽ mất thời gian lắm."

"Em thật sự xin lỗi vì phá huỷ ý đồ của thầy." Khúc này Shiroe cúi đầu thấp xuống, lưng và chân tạo thành góc 45 độ.

Cặp lông mầy của thầy Sou lực lưỡng nhăn lại co rúm rồi dãn dần đều ra, ổng khoát tay.

"Ta đã hiểu lòng em, tuy nhiên em đã nhận sai tức em sẽ chấp nhận hình phạt.

Ta nói đúng chứ. Nếu vậy em có thể lên trường thi đấu và diễn tập đúng đội hình sinh tồn và diệt bọn Wyvern cho tất cả chúng ta biết, em đồng ý chứ Shiroe?"

Shiroe: "…"
******************************************************************************
Khói bụi mịt mù.

Hàng loạt tiếng động cơ khởi động vang khắp trong không trung.

Một giây tĩnh lặng và rồi toà nhà cư xá lớn nhất của gia tộc Camillia bị đánh sập.

Tiếng thét vang vọng khắp.

Đây là những tiếng la ó từ những người dân có cả trong gia tộc Camillia lẫn người dân sinh sống. Chúng vang thét cả bầu trời.

Bỗng một ngày (không) đẹp trời nào đấy căn hộ chung cư của bạn bị sụp đổ và chỉ trong một tới hai phút tất cả chỉ còn lại đống đổ nát của cát và bụi, bạn sẽ cảm thấy như thế nào?

Toà nhà lớn nhất của gia tộc Camillia đã bị tấn công và chỉ trong một tới hai phút nữa thôi, số thương vong sẽ lớn tới không tả được.

"Thật sảng khoái." Kèm theo là tiếng cười hưng phấn tột cùng từ một kẻ mặt mày dữ tợn, đây chính là một trong hai kẻ đã triệt sát Orange và khiến anh phải trút hơi thở cuối cùng.

"Sao? Đồng chí thấy sao? Cảnh tượng này hết sức thoả mãn đó chứ." Hắn vẫn nói kèm theo cái vỗ vào vai tên "đồng chí" đứng cạnh bên.

Vị trí bọn chúng quan sát cách xa hơn 100m so với toà nhà sắp sập đổ kia. Bọn chúng đang quan sát lại thành quả của mình, cùng lúc đó có vẻ như đang hưởng thụ bầu không khí huỷ diệt, chết chóc, điên cuồng.

"ĐÂY LÀ CHIẾN TRANH. ĐÂY SẼ LÀ TRẬN CHIẾN VIẾT LẠI LỊCH SỬ. MỘT TRẬN ĐÁNH MÀ GIA TỘC YAGIRI SẼ CHO THẤY TẤT CẢ SỨC MẠNH VĨ ĐẠI NHẤT. TỚI ĐÂY ĐI LŨ NGU NGỐC KIA."

Tựa như một kẻ tu hành ngồi dưới thác đổ.

Điều duy nhất mà kẻ tu hành kia nghe thấy được là âm thanh của thác nước hay đó chính là âm thanh của mẹ thiên nhiên.

Kẻ tu hành phải chống chọi lại sự xô đẩy của dòng thác lên thân người mình.

Hắn ta phải làm điều đó bằng sự tập trung cao nhất có thể. Thân hình căng ra mà tinh thần phải được thả lỏng.

Tâm hồn của kẻ tu hành phải trong trẻo và không chứa đựng sự trần tục.

Tất cả hội tụ và hắn ta sẽ đạt tới cảnh giới thiền định phía bên dưới dòng thác, hắn ta sẽ đạt được một cảnh giới mới.

Đây là bài tập cho sự kiên định.

Tuy vậy điều mà tôi muốn nói lại là lý do vì sao lại là dòng thác đổ?

Đó là vì sự kiên định được tạo ra bên dưới dòng thác kia – kẻ tu hành – sẽ là món quà vĩ đại nhất mà thiên nhiên ban tặng cho chúng ta.

Nó là bài học dành cho tất cả mọi người.

Một bài học mà ở đó sự kiên định là điều tiên quyết để bản thân trở nên thăng hoa.

Tuy vậy vẫn còn một tầng ẩn nghĩa khác.

Chính là: không có thiện và ác, chỉ có sự tranh đấu để giành được lợi ích lớn nhất.

Gia tộc Yagiri khơi mào một cuộc chiến, và kẻ đầu tiên bị đánh phủ đầu chính là gia tộc Camillia.

Toà nhà cư xá chọc trời nhất mà gia tộc Camillia sở hữu chỉ còn lại đống cát bụi, một cơn gió thổi qua nhưng nó lại mang trong mình hương vị của một cơn giông bão sắp đến.