Chương 26: Lịch sử đã viết như vậy… (p3)

Phản Địa Đàng

Chương 26: Lịch sử đã viết như vậy… (p3)

Chương 26: Lịch sử đã viết như vậy… (p3)

"Tít tít tít… tít tít tít…"

Chiếc đồng hồ điện tử hình hộp vuông reo lên thanh âm, mặt đồng hồ hiển thị dòng chữ số "7:00 am".

Đắm chìm trong giấc ngủ không đủ đầy từ đêm hôm qua, tôi cố với tay ra để gạt phăng đi cái âm thanh ồn ào kia. Quờ quạng một hồi thì ngón tay của tôi cũng cảm được vị trí nút bấm. Cảm ứng "tách" được bật trúng và thứ âm thanh báo hiệu ngày mới đã tới chết tiệt kia rồi cũng tắt.

Căn phòng được trở lại với sự tĩnh lặng vốn có của nó.

Thế nhưng thứ gì đã bị đánh thức thì sẽ vĩnh viễn không thể chìm lại một lần nữa trong mộng.

Tôi đã bị chiếc đồng hồ kia đánh thức khỏi giấc ngủ của mình.

Đôi mắt dùng sức lực để mở ra, trong đôi mắt của tôi vẫn còn sự chưa tỉnh táo.

Đêm qua là một đêm không tròn giấc. Tôi đã gặp ác mộng. Cơn ác mộng này đã đeo theo tôi dai dẳng từ năm tôi lên 6 tuổi. Nó cứ đến một cách bất chợt rồi biến mất cũng tương tự như vậy.

Có người từng nói một khi bạn mơ về một điều gì đó quá ba lần, điều đó có nghĩa đó là điềm dành cho số phận của chính bạn.

Còn với tôi, cái giấc mơ quái kì kia đã diễn ra suốt từ bé cho tới lớn, với tôi nó chẳng khác gì việc nó như một phần trong cuộc sống của chính mình.

Cặp mắt ứa ghèn gắng mở trong sự cố gắng, cuối cùng tôi cũng thấy được phong cảnh đầu tiên trong ngày: cái trần nhà. Tôi đảo đôi mắt qua trái rồi qua phải rồi lại qua trái. Đây gần như là thói quen mỗi khi tôi thức giấc, nó như một bài tập thể dục cho đôi mắt tôi vậy, nó kích thích tôi một cách vừa đủ để tôi có thể nhanh chóng bắt kịp với một ngày mới.
Rồi bàn tay tôi, bàn tay trái, đưa lên trán với ngón trỏ và ngón cái nhéo nhẹ để tạo ra cái cảm giác tỉnh ngủ. Đồng thời cũng miết nhẹ một đường nương theo vết sẹo có trên trán. Đây là vết sẹo tôi nó vào năm tôi 6 tuổi, thú thật tôi chẳng nhớ tại sao mình lại có cái vết sẹo này. Điều duy nhất mà tôi nhớ là khoảnh khắc tôi phải nằm trong bệnh viện tư của gia tộc trong vòng 3 ngày 4 đêm vì mất máu quá nhiều.

Từ bé tôi đã không có năng khiếu gì hay quá nổi bật trong một lĩnh vực gì, thậm chí thể trạng cũng rất yếu ớt. Trong gia tộc thì với tôi – một cá nhân không có giai cấp – cũng chẳng có đỗi lấy một sự chú ý nào từ những bậc thượng tầng gia tộc.

Do đó khi mà trải qua cú sốc đầu đời đó thì chỉ có vài người bà con cũng như vết sẹo này là làm bạn cùng tôi. Ngược đời ấy nhỉ, nhờ vết sẹo mà tôi nằm viện, ấy vậy mà nó lại là bạn duy nhất của tôi từ đó cho tới nay.

Tôi nhớ lại về giấc mơ đêm qua. Tôi chắc chắn mình đã ngồi ở chiếc ghế có cái lưng cao và dài đó. Tôi đã nói chuyện và quan sát những kẻ xung quanh. Chúng bị che đậy bởi lớp sương mù dày đặc, chúng có nhiều hình thù quái dị và có tổng cộng 12 kẻ bọn chúng. Tôi đã ném hai hạt xí ngầu và rồi giấc mơ kết thúc.

Nó thật khác so với những giấc mơ trước.

Khác ở điểm là lần này tôi nhớ rõ hoàn toàn những cảnh tượng đã trải qua. Nó giống hệt như kẻ trong căn phòng đó, kẻ trò chuyện với 12 tên kì quái, kẻ ném xí ngầu lên không trung.

Chính là tôi.

Hay việc những lần mơ trước đây, tôi có thể xác định rõ đấy là mơ chứ không phải là thực tại. Thế mà ở lần mơ đêm qua, tôi có thể cảm nhận rõ từng hơi thở mà "tôi" hô hấp.

Thậm chí ánh sáng hiếm hoi tại căn phòng đó va chạm vào làn da cũng khiến "tôi" cảm nhận rõ ràng.

Nằm và nhìn lên trần nhà cùng những suy nghĩ không điểm dừng. Thứ thanh âm từ chiếc đồng hồ báo thức lần nữa reo lên. Bây giờ đã là 7:10AM.

Hôm nay chính là ngày dợt quân của Party JabbawOkeez.

Hôm nay tôi sẽ có lần "làm việc" đầu tiên sau khoảng thời gian thất nghiệp.

Thông tin về việc tôi gia nhập vào một Party khét tiếng như Jabba đủ để tạo thành cơn chấn động nhẹ trong cả gia tộc. Điều này làm tôi hào hứng cũng như ánh nhìn từ một số thành viên gia tộc nhìn tôi trở nên khác đi. Thú thật những điều này đối với tôi không hẳn là thoả mãn, nhưng tôi cảm nhận rõ được cơ hội của mình đã tới và tôi sẽ nắm chặt lấy cơ hội này, cho tương lai còn dài phía trước.

Với tay và hất chiếc mền ra khỏi thân thể, tôi nhẹ nhàng đặt hai chân khỏi chiếc giường, chạm mặt đất.

Bằng vài động tác quen tay tôi gấp ga giường, mền gối một cách ngay ngắn và không quên một động tác vươn vai.

Hít thở sâu một hơi, tôi đã chuẩn bị cho một ngày dài sắp tới.

7:35AM, tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ đầu tiên trong ngày: công việc cá nhân và khoác cho mình bộ quân phục của gia tộc.

Quân phục của gia tộc Watanabe có màu xanh lục rằn ri, phía ngực trái có thuê hoa văn của Hoa Linh Lục Địa: một chiếc sen màu hồng nhạt. Hai bên bả vai sẽ là gia huy của gia tộc Takahashi. Ồ có lẽ các bạn sẽ thắc mắc vì sao lại là Takahashi. Gia tộc Watanabe là một gia tộc phụ thuộc. Chúng tôi chỉ là một tiểu gia tộc phụ thuộc vào một nhánh của Đại gia tộc Takahashi: Hưng gia. Có hai loại tiểu gia tộc, hoặc có gia huy riêng cho mình sẽ là Tiểu gia tộc gốc, hoặc không có lấy gia huy riêng cho mình và phải phụ thuộc vào Tiểu gia tộc gốc hoặc phụ thuộc vào Quý tộc hay phụ thuộc vào Đại gia tộc sẽ gọi là Tiểu gia tộc phụ thuộc.

Nói thêm, Đại gia tộc Takahashi chia làm ba nhánh, nhánh gốc là của Đại gia trưởng Ngài Takahashi Midoriya tên là Ưng gia, hai nhánh phụ còn lại là Hưng gia và Tông gia.

Tôi rất thích bộ quân phục này, phần vì tôi trông hợp với nó, phần vì mỗi thành viên trong nhà Watanabe đều mang trong mình dòng máu của sự tôn kính, và khi mặc bộ quân phục này sự tôn kính ấy được dâng lên gấp bội.

Tôi tôn kính gia tộc Watanabe, tôn kính gia tộc Takahashi và tôn kính Lục Địa Hoa Linh. Đó chính là mục đích mà tôi đã, đang và sẽ chiến đấu vì.

7:40AM và tôi đang rảo bước ra khỏi gia trang. Gia trang của gia tộc tôi nằm ở một góc phía nam của tầng áp chót của Hoa Linh Lục Địa.

Để đi tới được dinh thự của gia tộc Yagiri tôi phải hướng về phía trung tâm của tầng và mua vé bay về phía tầng giữa. Nhớ mới cách đây một tuần thôi tôi cũng đi theo con đường này và rồi trúng tuyển phỏng vấn. Bây giờ khi bước lại con đường trước đó đã đi, tôi cảm thấy mình đã có một trải nghiệm tốt.

Tôi lần lượt vẫy tay và chào những thành viên khác trong gia tộc. Gia trang của nhà Watanabe là nơi cư trú của nhiều hộ gia đình trong dòng tộc. Tôi đã mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ, do đó tôi được người chú, bác của mình nuôi dạy. Một trong đó có thể kể đến là bác Sơn. Việc tôi ghé thăm khu chợ Akibahara vào mỗi sáng chỉ để chào bác là một việc làm hằng ngày của tôi.

Kết thúc buổi chào hỏi thăm tôi thẳng tiến về tầng giữa. À phải rồi, tiền vé để đi giữa tầng áp chót lên tầng giữa là 2 bạc, tức tương đương 2000 đồng.

Đơn vị tiền tệ tại thế giới này có hơi kì quặc. Đó là tính theo đồng, bạc và vàng. Một ngàn đồng sẽ bằng một bạc và một ngàn bạc tương đương một vàng.

"Đã đến trạm Yagiri, đã đến trạm Yagiri. Quý khách xuống xe vui lòng ra ngoài bằng cửa sau."

Thanh âm từ hệ thống xe lưu động, tôi đã tới nơi, dinh thự nhà Yagiri.

Yagiri là một tiểu gia tộc gốc với gia huy là hình một bông hoa có con rắn lườn quanh.

Gia tộc Yagiri phát triển nổi tiếng bằng một công ty dược, người đời vì vậy gán luôn cái tên công ty dược Yagiri khi muốn chỉ đích danh gia tộc này.

Có thể nói hơn 70% thị trường dược phẩm tại Hoa Linh Lục Địa đều bắt nguồn từ con quái vật mang tên Yagiri này.

Việc được nhận hồ sơ và thông qua buổi phỏng vấn "kì lạ" với tôi là một trải nghiệm vô cùng lạ lẫm. Tới giờ mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn chưa hết sự ngỡ ngàng.

Đứng trước công ty dược Yagiri, tôi ngước lên cố nhìn về phía đỉnh cao nhất của toà nhà. Đây thực sự, thực sự là một nơi quá to bự, có lẽ bởi vì bản thân chưa thực sự có một tham vọng nào đó lớn cho nên khi ngắm nhìn một thứ to lớn như vầy tôi lại cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.

Chỉnh trang lại quân phục, tôi tiến bước thẳng về phía cổng chào.

Tại đây tôi bắt gặp bóng hình quen thuộc. Thâm thể bụi bậm, mái tóc bù xù kèm khuôn mặt vuông vức, đôi lông mày rậm rạp, gã có một đôi mắt hung tợn lúc nào cũng có vẻ như đang trợn mắt về phía người đối diện. Đây là Vương Nhất Thông, một kẻ cũng đã đậu bài phỏng vấn chung với tôi. Lão ta là một Tiên Phong vô cùng mạnh mẽ.

"Chào lão Vương." Tôi vẫy tay về phía gã đàn ông thô kệch.

Hắn trông thấy tôi bằng đôi mắt hung tợn ấy, rồi đôi môi gã mở rộng khè ra hàm răng khá cục mịch mỉm cười lại với tôi. Gã cũng chào lại tôi.

"Yo, lâu không gặp."

Tôi gật đầu với gã, với gã này tôi không có thái độ ghét hay thích, chỉ là cảm thấy có gì đó khó chịu khi gã luôn hành động thô lỗ, dẫu vậy tôi vẫn lịch sự với gã.

"Ta cùng đi chứ, lão biết đấy chúng ta tới sớm hơn so với giờ tập trung."

"Được. Là ta háo hức muốn diện kiến Party JabbawOkeez, đây gần như là dịp hoàn hảo để ta có thể chen một chân vào Party cỡ lớn như vầy."

Gã nói rồi cười khà khà thật lớn, một thái độ vô cùng tự tin, vô cùng hào hứng. Đây có lẽ là tính cách của gã, thô lỗ, lớn giọng và không nể nang gì tới người xung quanh.
Tôi khẽ gật đầu rồi bước chân tiến về trước. Gã đi theo sau.

Tới phía cổng chào, đây là một khu vực có mái hình vòm, ngay trước cánh cửa đang có hai gã mặc y phục bảo vệ, đây chắc hẳn là nơi mà bọn tôi sẽ báo danh.

"Chào hai huynh, tôi nằm trong nhóm mới tuyển của JabbawOkeez, chúng tôi đến hơi sớm, không biết có thể vào bên trong được hay không?" Tôi lịch sự với hai anh chàng bảo vệ kia.

Một trong hai anh chàng cúi đầu hơi thấp chào với tôi và rồi anh ta lấy ra một chiếc máy kiểm tra, đây là vật dụng thường thấy của các bảo vệ tại công ty lớn.

"Tôi cần chứng minh thư của hai anh."

Tôi biết trước anh chàng sẽ nói vậy nên đã nhanh chân lấy ra một tấm thẻ chứng minh thư, rồi tôi thuận tay huých luôn vào bụng lão Vương ra hiệu hắn cũng nên làm như vậy.

"Đây là thủ tục." Tôi nhắc nhẹ với gã thô lỗ đứng cạnh bên.

Hắn mắt trợn rồi nhìn về phía anh bảo vệ đang đứng nghiêm chỉnh còn lại, hắn cảm thấy bầu không khí không thể trở nên ồn ào nên chịu dừng lại, rút tay vào túi đựng và cũng lỗi một tấm thẻ chứng minh.

"Của ngươi." Hắn một tay đưa cho anh bảo vệ.

Sau khoảng "típ típ" báo lên và đây là dấu hiệu của việc được thông hành. Anh chàng kia thu tay lại và đứng nghiêm chỉnh.

Tôi đưa tay trái ra cản trước người của lão Vương, bởi tôi không muốn gã manh động vì sự thiếu kiên nhẫn.

Tầm khoảng hơn 5 phút sau, khi mà lão Vương có vẻ như sắp mất kiên nhẫn, cánh cửa trước mặt mở ra rồi bóng người xuất hiện. Đây là một quý ngài trung niên với bộ đồ vest.

Quý ngài trung niên tiến tới phía chúng tôi và nhận lấy hai tấm chứng minh thư từ hai tay của anh chàng bảo vệ.

"Làm tốt lắm." Gã nói.

"Hai ngươi đi theo ta." Nói rồi gã trao trả lại cho chúng tôi hai tấm chứng minh thư rồi ra dấu có thể đi theo sau gã.

"Hành chính với cả hành là chính. Hừ!"

Tới đây thì lão Vương không thể kìm nén được bản tính của mình, hắn hừ thật lớn một tiếng nhưng rồi bàn chân cũng phải bước theo người đàn ông trung niên kia.

Chúng tôi đã tiến được vào dinh thự Yagiri.

Chúng tôi được dẫn qua sảnh chính, nơi đây rộng lớn và uy nghiêm, tràn đầy không khí của một siêu cấp thế lực.

Thời điểm này trong ngày đã có sự xuất hiện của các thành viên trong gia tộc Yagiri.

Địa điểm mà chúng tôi được tập trung sẽ là ở sảnh phụ. Để đi tới sảnh phụ, chúng tôi sẽ được dẫn qua hai phòng trung tâm tại mặt đất và đi lên thang máy để tiến về tầng ba – nơi có sảnh phụ công ty Yagiri.

Đi qua hai phòng trung tâm là cửa thang máy. Chỉ vài bước nữa thôi chúng tôi sẽ tới được sảnh phụ, nơi tập trung của Party JabbawOkeez, địa điểm sẽ thay đổi tương lai chúng tôi.

"Tít."

Cánh cửa thang máy mở ra. Trong thang máy xuất hiện ba người.

"Kính chào ngài Seiji, phu nhân và cậu chủ."

Gã đàn ông trung niên đứng hàng trước tôi cúi đầu nghiêm mình và thốt nên câu chào hành lễ đó.

Tôi không kịp có thời gian phản ứng cho nên ngay lập tức cũng cúi mình và hành lễ. Dường như trong khoảnh khắc tôi quên điều gì đó, khi tỉnh khỏi giây phút mất tập trung, tôi huých nhẹ cùi trỏ vào lão Vương để hắn biết tình hình đang là thế nào.

Tên họ Vương thô lỗ kia cũng có điều gì đó nghiệm ra, hắn cúi đầu về ba người trong thang máy.

Ngài Seiji có một thân hình không cao, chỉ khoảng hơn một mét sáu, nhưng uy nghiêm toát ra từ ngài ấy là không bị mất đi. Cạnh bên ngài là phu nhân và bé trai. Mặt mũi cậu nhóc rất sáng lạng, quần là áo lụa ngay ngắn nghiêm chỉnh, đôi mắt cậu nhóc nhìn về phía bọn tôi trông khá tò mò. Chúng tôi được miễn lễ sau cái phất tay từ ngài Seiji, ngài hỏi han rất chân tình về tôi và lão Vương, ngài còn căn dặn kĩ gã trung niên phải đưa chúng tôi tới sớm để gặp ngài Harris. Kết thúc buổi trò chuyện, gia đình của ngài Seiji đi ra khỏi thang máy và tiến ra ngoài, còn chúng tôi thì bước lên thang máy và đi lên tầng 3.

Một lúc sau cửa sảnh phụ mở ra, bên trong đã có cơ số người, đây là các thành viên trong Party JabbawOkeez. Gã trung niên dẫn chúng tôi tới đây đã chào tạm biệt và chúc chúng tôi có một ngày hoạt động như ý muốn. Tôi và lão Vương làm quen với bầu không khí bên trong, rồi tiến tới bắt chuyện với nhân vật thứ ba cũng vượt qua bài phỏng vấn: gã Trinh Sát họ Bùi.
****
"Kính chào ngài Seiji, phu nhân, cậu chủ."

Hai thanh âm kính cẩn đồng thời cùng ngân lên. Nơi đây là cổng chào của dinh thự Yagiri.

"Không cần quá hành lễ. Cứ tiếp tục công việc của hai ngươi đi."

Ngài Seiji đáp lại với hai anh chàng bảo vệ một thái độ không vui không buồn.

Nói rồi ngài cùng phu nhân và đứa nhỏ đi về hướng chiếc Lamborini đậu trước cổng chính.

"Hôm nay là ngày mà con đi học đầu tiên đó." Phu nhân Yagiri nói với con mình.

Cậu bé hơi phồng má lại và nhìn bố mẹ với cái nhìn nũng nịu.

"Nhưng con không muốn. Ở nhà với các huynh cùng lão gia gia vui hơn." Cậu bé đáp.

"Con đừng như vậy chứ, ở trường lớp con sẽ kết được thêm nhiều người bạn tốt, cũng như con sẽ được khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa." Quý phu nhân ngắm nhìn đứa con trai 6 tuổi của mình bằng ánh mắt chân tình, bà nhẹ nhàng nói.

Cậu bé nhìn vào đôi mắt của mẹ mình, cậu trông thấy rất rõ thành ý từ lời nói của bà, cậu cũng dịu hẳn đi vẻ nũng nịu trong ánh mắt.

"Bố nó nói gì đi chứ. Nay là ngày đầu ku cậu đi học đấy."

"Ừm. Ta đặt rất nhiều kì vọng nơi con."

"Anh này…"

Vẫn giọng nói không vui không buồn, và ánh nhìn của ngài Seiji với đứa nhóc có hơi nặng nề, điều này làm phu nhân cũng khá là mất tâm trạng. Bà đẩy nhẹ người về phía ngài Seiji, ngài Seiji lúc này trông ánh nhìn về hướng khác.

Đôi mắt ngài nhìn ra phía đại lộ, xe đang di chuyển tới trung tâm tầng giữa và cả gia đình sẽ đi xuống tầng chót.

"Tình cảnh này sẽ còn tiếp diễn trong bao lâu." Đây là suy nghĩ trong đầu ngài Seiji.

"Ta đang làm đúng hay không? Dẫu vậy gia tộc Yagiri phải đạt được điều xứng đáng mà chúng ta nên được thừa hưởng. Phải, ta đang đi đúng với di nguyện của tổ tiên."

Di nguyện của tổ tiên, đó là điều ngài Seiji đã nghĩ, ngược dòng hơn 500 năm về trước, đây hẳn là điều cần được bật mí.

Đại gia tộc Hachi sau khi bị tan đàn xẻ nghé khi mất đi Huân Chương thứ 13, đã chia làm nhiều bộ phận gia tộc nhỏ, và Yagiri chính là một gia tộc nhỏ từng thuộc về Đại gia tộc Hachi.