Chương 25: Camillia & Daybreaks

Phản Địa Đàng

Chương 25: Camillia & Daybreaks

Chương 25: Camillia & Daybreaks

Phòng họp thượng tầng của gia tộc Camillia/20:05PM

Toàn bộ bản ghi chép về ký ức của Orange đã được chuyển tới cho các bô lão của gia tộc.

Ngài Alex đã lệnh cho thư ký phân phát cho mỗi vị một tập giấy để xem qua.

Gần như trong chốc lát, tất cả những người trong căn phòng này đều hít thở một cách dồn dập.

Trong bản ghi chép đều là các chiến tích từ Orange, như việc anh đã một mình đột phá vòng vây ra sao khi phát hiện ra bí mật lớn mật của Yagiri. Hay việc anh đã trải nghiệm sinh tử như thế nào để tìm được sống trong chỗ chết. Hay thậm chí những hồi ức của anh cũng được ghi chép lại.

"Đám già" ngồi đây đều là những kẻ đã trải qua thăng trầm của cuộc đời.

Tất cả kinh nghiệm của họ rưới màu bạc trắng lên mái tóc. Chính vì vậy dù cho có là kẻ lầm lầm lì lì nhất cũng phải trở nên kích động sau khi đọc bản ghi chép này.

Đây rõ ràng là một kì tài ngút trời.

Phải, bởi không biết bao giờ nữa thì gia tộc Camillia có thể sản sinh được một nhân tài của Class Trinh Sát tới cấp bậc này.

Phải biết rằng kẻ đang nắm quyền hành cả gia tộc Camillia lúc này là Camillia De Alex cách đây hơn chục năm được mệnh danh là một kì tài ngút trời chẳng qua cũng chỉ nổi danh hơn cái anh chàng này một chút.

Kiểu có tiếng mà chưa có miếng.

Ấy vậy mà trong độ tuổi bằng Orange, ngài Alex cũng chưa chắc đã một mình một ngựa hoàn thành một nhiệm vụ cấp bậc cao như vầy.

Thậm chí từ bản ghi chép có thể nói Orange đã xuất sắc hoàn thành tất tần tật không chê một điểm nào. Bởi anh dù có hy sinh tánh mạng cũng nhất quyết đem thông tin mật về cho cả gia tộc.

"Nhưng tại sao là anh ta." Có kẻ trong "đám già" chắc hẳn sẽ nghĩ như vậy.

Bầu không khí vẫn rất tĩnh lặng. Nếu có hơi gợn lên trong bầu không khí chắc chỉ là tiếng giấy xê dịch khi nó được lật sang một trang mới.

Đợi một khoảng thời gian, ngài Alex nắm tay phải thành nắm đấm và gõ "bạch bạch" lên chiếc bàn họp.

Chiếc bàn này đã được thay mới bởi chiếc bàn cũ đã bị phá huỷ làm đôi trước đó.

"Đám già" kia ngẫng đầu về phía ghế chủ toạ và chờ đợi.

"Ta biết trong các ngài có nhiều câu hỏi và ta không thể nào giải đáp tất tần tật những thắc mắc ấy được." Ngài Alex bắt đầu.

"Ta chỉ có thể khẳng định chắc nịch rằng kẻ thù lần này chính là một con quái vật mang tên Yagiri. Ngoài ra việc phải cử và để hy sinh một nhân tài như Orange là điều mà ta tiếc nuối nhất."

Nói tới đây ngài Camillia không thể kìm lại tay đấm của mình, ngài dùng lực và một lần nữa chiếc bàn họp rung hẳn lên.

Đôi mắt ngài hiện lên gân đỏ lừ, giọng nói ngài lúc này như thể phải dồn hết sức bình sinh để nói ra.

"Ta muốn trả mối thù này cho gia tộc.

Ta muốn chúng phải nếm cái cảm giác mà chúng gây ra cho tộc nhân của ta.

Ta sẽ không để yên việc này. Mối căm hận này sẽ dày xéo cả con tim ta từ khoảnh khắc bụi mờ và máu đổ, nếu không thể rửa mối hận ta sẽ không thể ngủ yên một giây một khắc.

Hãy để sự vĩnh hằng làm bạn cùng bọn chúng.

Ta chưa bao giờ đưa ra quyết định cá nhân nào có thể đặt lên trên tập thể gia tộc.

Nhưng lần này là ta quyết thi hành.

Ta không cần biết các ngài ngồi đây vì mong muốn cá nhân hay lợi ích tộc nhánh được đặt lên hàng đầu, hay vì sứ mệnh của gia tộc. Ta không muốn biết.

Thứ ta sẽ ban hành ngay từ lúc này trở đi sẽ là: Camillia tham chiến!"

Âm thanh lấn áp mọi thứ.

Nơi âm thanh đi qua, không khí trong phòng họp trở nên ngột ngạt và không còn chỗ cho sự yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên trong buổi họp không hề có một sự im lặng nào cả bởi sau bài phát biểu "độc lạ" từ ngài Alex như truyền đạt một ý chí gì đó cho mọi người nơi đây.

Gia tộc Camillia chắc chắn có kẻ phản bội, đây là điều không thể bàn cãi.

Do đó thay vì đề phòng và loại bỏ chúng khỏi chiến dịch phản công chống lại bè lũ Yagiri, ngài Alex đã lựa chọn việc ép tất cả mọi người trong gia tộc phải tham chiến.

Yagiri muốn chiến tranh, Camillia tham chiến.

Đó là toàn bộ ý chí của riêng ngài Alex.

Thứ ý chí này được "bơm" thẳng thông qua cái gọi là "tinh thần của một gia tộc lớn".

Và đây chính là điều mà ngài Alex đã phải suy đi tính lại rất lâu từ sau cái chết của Orange xảy đến.

Đối với ông đây không phải là một nhân tài, mà là một thành viên trong gia tộc.

Ông dùng ý chí cá nhân mình để khuếch đại ý chí của Camillia, ông muốn cả gia tộc Camillia phải đánh trận này.

Mặc kệ ngươi có là ai, giá trai già trẻ, chỉ cần mang họ Camillia thì trận này phải đánh.

Đôi mắt rực lửa, hoặc có khi màu đỏ này đến từ những sợi gân trong mắt ngài Alex, ông nhìn thẳng qua từng người từng người có mặt trong phòng họp.

Lúc này đây không ai trong số họ là ngồi yên.

"Đám già" này hoặc ngồi bật hẳn dậy hoặc đứng thẳng cả người lên.

Tất cả đều không cùng mà hẹn đặt tay phải lên ngực trái rồi đồng thanh: "Tất cả vì gia tộc, tất cả vì Hoa Linh!"

Ngài Alex vẫn đôi mắt kia nhìn lại một lần nữa những người này và cũng làm hành động tương tự.

Sau khi hô vang câu nói đồng thanh, ngài mới nói thêm.

"Nhóm hậu cần chuẩn bị vũ khí và sơ tán.

Tổ trinh sát thu thập thêm tình báo. Đại đội Fly tập hợp dưới trướng của ta. Ta muốn chiến thắng từ trận chiến này. RÕ CHƯA!"

"ÂN!" …

Camillia De Alex sau khoảng lặng của buổi họp mặt nhìn có thoáng lướt qua bản báo cáo của Orange nằm trước mặt, khuôn mặt ông mập mờ sự khó chịu rồi kèm theo là một lời thở dài không ai hay không ai đoán được trước được.
*****************************************************************************
"Này Hắc Yên, ngươi điều phối đám Yagiri thế nào rồi? Báo cáo đi chứ." Một giọng nói đỏng đành cùng đay nghét từ một bóng mờ.

Nơi đây là căn phòng có phong cách Victoria.

Nằm chính giữa căn phòng là một chiếc bàn ăn dài, không trung treo một chiếc đèn chùm mang hơi thở cổ xưa và có tổng cộng 13 chiếc ghế nằm cạnh chiếc bàn.

Giọng nói kia phát ra từ một trong mười ba chiếc ghế.

*Cười khúc khích

"Ồ. Ta nói, ta nói đây, đừng vội. Hiện tại ngay thời điểm này bọn chúng đang tiếp cận hang ổ bọn Wyvern rồi. Chắc rằng sẽ thành công thôi, mặc khác tay sai của ta đã có mặt để nhận chiến lợi phẩm."

*Cười khúc khích

*Tiếng hàm răng va chạm "cạc cạc"

"Ngươi thật là mau việc, mới nắm vai quản trò hơn một tháng mà sắp có chiến tranh rồi. Hay nhỉ."

Âm thanh phát ra từ tên này bị đứt quãng ở từng chữ, kèm theo tiếng va đập từ hàm răng của hắn làm cho câu nói có vẻ gì đó rợn rợn.

"Khôi Lỗi, ngươi đã quá khen." Hắc Yên híp đôi mắt lại rồi cười cảm tạ lời khen từ tên phát ra tiếng "cạc cạc".

"Ta cũng đâu thể nào hoàn thành quest này nếu không có sự giúp đỡ từ Ngu Lan tỷ tỷ" Hắc Yên nói kèm giọng cười trìu mến.

"Hừ! Ngươi đừng có xu nịnh ta." Một giọng nữ và đó chính là người có chất giọng đỏng đảnh ban nãy.

*tiếng gậy chọc xuống mặt đất

"Ta chỉ muốn biết lão Sứ Thần đâu rồi? Hắn lại đến trễ." Tay mà vừa chọc chiếc gậy xuống đất nói, hắn mặc dù bị che khuất đi diện mạo bởi làn sương mù nhưng ta có thể thấy được hai tay của hắn đeo đầy chuỗi kim cang.

*tiếng cười quái dị

"Thôi nào thôi nào lão tăng, nhà ngươi vẫn chưa học được cách chờ đợi à? Người ta là sứ giả của thần kia mà, đến trễ một tí có làm sao." Tên này có một giọng cười rất dị hợm, ta nghe qua cứ như thể là giọng của mấy con quạ đang kêu, thậm chí nghe kĩ hơn lại hình dung ra một đàn quạ đang kêu nữa chứ.

Bỗng một luồn sáng xám hiện lên, tại phía ghế chủ toạ.

Một thân ảnh bị bao mờ bởi làn sương có cặp mắt đỏ ngầu như màu máu.

Đồng loại, tất cả những người ngồi ở 12 chiếc ghế còn lại đều đứng dậy và đồng thanh:

""Tham kiến sứ giả của thần [Cerberus], nguyện kính dâng tất cả lòng thành này tới ngài để hồi sinh vị chúa tể thực sự. Đau thương, dục vọng và chiến tranh. Xin chứng giám."

Người này vẫn ngồi yên vị tại chiếc ghế chủ toạ, tay phất lên ra hiệu dừng lời chào hỏi.

"Rất xin thứ lỗi thưa Thầy Tu Mù. Ta có việc cá nhân cần phải giải quyết nên tới không đúng giờ. Ngươi sẽ bỏ qua cho ta chứ?"

Đôi mắt đỏ liếc về phía ghế có người hai tay đeo đầy chuỗi kim cang.

Đối diện ánh mắt đỏ, y vẫn chưa hạ đi tư thế hành lễ, đầu y cúi hơi thấp và lặp lại liên tục "không dám không dám". Đợi cho đến khi nhận được sự ra hiệu từ ghế chủ toạ, hắn mới kính cẩn ngồi xuống đồng thời hắn chỉnh lại vị trí của cây gậy cạnh bên mình.

"Ta có một tin vui muốn tiết lộ cho tất cả các ngươi."

"Xin Sứ Thần cứ nói."

"Ngài [Cerberus] trong quãng thời gian 8 năm tới sẽ rơi vào chu kì ngủ say, cho nên đã có lời căn dặn trước rằng chúng ta nên hành động thật mạnh mẽ để kì hạn 8 năm sau trỗi dậy.

Hừm. Thú thật ta không rõ lý do vì sao ngài lại nhất quyết phải là 8 năm sau mới hành động, nhưng ta hiểu rằng đấy là di nguyện của Thần, không thể nào làm trái lại."

Nói tới đây kẻ có đôi mắt đỏ đưa hai bàn tay ra trước ngực và làm dấu hình tam giác.

Từng kẻ từng kẻ còn lại trong 12 chiếc ghế cũng làm hành động tương tự.

"Ta Hắc Yên mong được báo cáo. Kế hoạch đã đi tới hồi kết, chỉ cần đám Yagiri đột nhập vào được hang Wyvern, ta chắc chắn sẽ lấy được trứng vàng của bọn Wyvern."

Nhắc tới trứng vàng kẻ có tên Hắc Yên sáng hẳn đôi mắt. Thậm chí trong phòng họp này cũng có kẻ không kìm được tia tham lam trong đôi mắt. Đây hẳn là một kì vật gì đó đủ để kích thích bọn chúng.

"Tốt, có nó ngươi có thể trao đổi phương pháp rèn luyện khác hoặc thậm chí đủ điều kiện để thăng cấp." Kẻ chủ toạ mắt đỏ gật đầu tỏ vẻ hài lòng trước lời nói của Hắc Yên.

"Đợt quản trò này của Hắc Yên sắp hết, chúng ta cũng nên chuẩn bị chọn ra quản trò kế tiếp nhỉ ngài Sứ Thần?"

Một giọng nói của một bé gái 5-6 tuổi, đây là một cô bé đúng nghĩa bởi dù cho có bị sương mù che phủ nhưng vóc dáng cô bé thực sự là quá nhỏ bé. Đây là thành viên có tên Tỳ Bà.

"Tỳ Bà muội nói phải. Ta hoàn toàn đồng ý, mong Sứ Thần chấp thuận."

Giọng nam thanh niên, vẻ ngoài của hắn có điểm chú ý thì chắc phải là mái tóc rất dài và được dựng đứng lên trong như một cây kiếm chỉa thẳng lên trời. Tên này đứng thẳng cả người dậy và tỏ ra cuồng nhiệt.

"Hừm. Được. Ta chấp thuận." Kẻ chủ toạ mắt đỏ nói và rồi tay hiển hiện ra một cặp xí ngầu. Hắn ném cặp xí ngầu lên không trung trước ánh nhìn của 12 kẻ ngồi ở đây. Bọn chúng đều hướng về nơi chiếc chén ảo được tạo ra trước mặt kẻ chủ toạ.

*tiếng leng keng từ hai viên xí ngầu rơi vào trong chiếc chén

"Ồ… 5 và 5" Ô Nha – kẻ có giọng nói như đám quạ nói.

Rồi hắn quay đầu về phía Thầy Tu Mù, ánh mắt tỏ vẻ tiếc hận.

"Khà Khà." Tên Thầy Tu Mù cười khà khà đáp trả lại ánh nhìn của tên giọng quạ kia.

"Thầy Tu Mù, chúc mừng ngươi. Khi Hắc Yên hoàn tất vai quản trò, sẽ là lượt của ngươi. Buổi họp tới đây là chấm dứt."

"VÂNG THƯA SỨ GIẢ CỦA THẦN."

Căn phòng chỉ còn lại 12 chiếc ghế, tương ứng 12 thành viên trong Daybreaks.
****
"Ảo mộng."

Hiện tại đang là 1:23AM của một buổi đêm muộn nào đó.

Tiếng thở hỗn hễn phát ra từ nơi chiếc giường.

Trên giường là một cậu thanh niên đầu tóc rối như tơ vò, xung quanh người cậu mền nhàu nát cùng chiếc gối bị ném văng lăn lóc tứ tung.

Cậu chính là kẻ vừa gặp cơn mộng không lành.

"Lại là giấc mộng đó … Căn phòng ấy… Vị trí ngồi ấy…"

Cậu bật tung chiếc mền dưới chân và đứng ra khỏi giường.

Tay phải cậu cố sức với sợi dây đèn ngủ rồi giật mạnh một cái.

Ánh sáng trở lại căn phòng.

Cậu tiến về phía chiếc bàn học, chiếc bàn này nằm ở tay phải chiếc giường của cậu.

Cậu kéo mạnh ngăn tủ và lục lạo, sau một lúc thì trong tay cậu là một chiếc gương.

Cậu soi mình trong chiếc gương.

Một khuôn mặt rất bình thường không góc cạnh. Nước da nâu nâu và mái tóc ngắn theo kiểu quân nhân.

Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt này chắc là vết sẹo ngay giữa trán của cậu, một vết sẹo khá ở vị trí nhạy cảm.

Thông thường khi nhìn vào một khuôn mặt, đặt biệt là khuôn mặt nam giới, nếu ta nhận thấy khuôn mặt đó có một vết sẹo thì vị trí đặt của vết sẹo cần phải tránh chính là trán và cằm. Bởi đây là hai vị trí nếu vết sẹo quá rõ ràng, nó sẽ làm cho ta cảm thấy cái tên này là một kẻ luôn sống trong nguy hiểm. Ở cậu thanh niên này, vết sẹo giữa trán ấy không chỉ in hằn mà còn rất sâu. Đây là điều chứng tỏ trong quá khứ cậu đã từng bị một vết tích rất mãnh liệt tại vị trí giữa trán.

Cậu nhìn vào gương và rồi dùng tay vuốt mặt gương, vị trí vuốt ở xung quanh đôi mắt trong gương. Rồi tiếp đến cậu lại dùng bàn tay vạch đôi mắt mình. Cậu mở banh rồi xoay xoay nó theo nhiều góc độ. Thậm chí cậu còn tiến gần sát tới ánh đèn ngủ để soi cho dễ dàng.

"Chúng không hề có màu đỏ. Nếu vậy thì nơi kia là đâu? Ta tại sao lại mơ về nó. Là ta đóng vai kẻ đó ư?"

Cậu lẩm bẩm…

"Daybreaks."
*************

Giữa căn phòng không rộng lắm, một căn phòng bình dân chỉ rộng khoảng hơn 6 mét, có một câu thanh niên đang soi mình trong gương.

Cậu vừa gặp một cơn mộng không lành mạnh và điều đó khiến cậu biết đến một cụm từ mà trước đây cậu chưa từng nghe qua: Daybreaks.

Cậu thanh niên sau hồi lẩm bẩm lúc này mới đưa tay hạ chiếc gương xuống.

Nhưng được một lúc thì tay cậu lại đưa chiếc gương lên, lần này cậu soi về phía vết sẹo của mình.

Cậu không suy nghĩ hay không nói bất kì lời nào, tay trái cầm gương và tay phải miết theo vết sẹo.

Được một lúc thì cậu lắc đầu và rồi đặt chiếc gương úp hẳn nó xuống mặt bàn.

Cậu vớt tay lấy chiếc cốc đặt cạnh cái đèn ngủ và bước chân hướng dần ra ngoài phòng.

Đèn vẫn sáng và nó vẫn soi rọi ánh sáng ấy lên chiếc gương. Mặt gương đã được úp xuống và bên trong mặt gương chỉ là một màu đen sâu thẳm không ánh sáng. Ấy vậy mà trước đó vài phút trong chiếc gương đã có một hình bóng ở trong đấy: một cậu thanh niên với vết sẹo ở giữa trán và đôi mắt màu đen phổ thông.

Chiếc gương cũng phản ánh lịch sử.

Bởi điều chúng "đọc" được qua những hình ảnh mà lịch sử đã diễn tiến ra, âu chỉ tiếc rằng chúng lại không có khả năng "sao lưu" lại những hình ảnh đó để làm bằng chứng.

Dù không tồn tại một bằng chứng, linh cảm chúng ta cũng chỉ có thể khẳng định rằng: lịch sử đã từng phản ánh qua mỗi chiếc gương.