Chương 12: Shiroe & Yukiko.

Phản Địa Đàng

Chương 12: Shiroe & Yukiko.

Chương 12: Shiroe & Yukiko.

"Tôi đã nói với anh rồi, anh cảnh sát. Tôi đang làm nhiệm vụ bí mật cho gia tộc Takahashi."

"Phải. Phải rồi. Nhiệm vụ bí mật mà lại đi bám đuôi mấy cô thiếu nữ thế à. Đã vậy còn lấy cái danh của gia tộc Takahashi. Anh có biết bộ dáng của anh trông đáng nghi thế nào không?"

"…"

"Tôi không phải kẻ xấu, làm ơn nghe tôi đi, tôi có bằng chứng…"

"Thế bằng chứng đâu."

"Tôi làm cho gia tộc Takahashi mà."

"Rồi rồi. Anh nói anh quên giấy tờ tuỳ thân chứ hở. Làm cho gia tộc Takahashi mà quên giấy tờ tuỳ thân thì có ma mới tin anh."

"Đi đi, anh đã bị bắt vì tội quấy rối và có hành vi khả nghi nơi công cộng."

"Không……….. Tôi bị oan, tôi phải bám theo công chúa."

"Đấy chính anh còn nói "bám theo công chúa" thì không khả nghi cái chỗ nào???"

Chàng trai có mái tóc rối tung và cặp mắt kính dày cộm bị một tay cảnh sát tuần tra bắt giữ.

Trông có vẻ như anh ta bị oan. Anh ta đã nói rất nhiều rất nhiều về việc anh làm phụ tá cho gia tộc Takahashi. Rằng đây là công việc. Ấy thế mà có thể vì dáng vẻ khả nghi mà tay anh đã đeo còng, và bị dắt về đồn cảnh sát.

Hiện tại đang là hơn 4:00PM chiều cùng ngày dắt con đi làm việc. Vị trí hiện tại đang là gần một công viên xanh, cách nhà máy hơn 2 km.
****
Shiroe đang thở hồng hộc.

Cậu phải vận sức vào quả bóng cao su trên tay. Đây là loại bóng cao su được đặc chế dành riêng cho việc kiểm soát Ki.

Bất cứ một đứa trẻ nào cũng có thể sở hữu chúng với cái giá 100 bạc, một công cụ tuyệt vời và giá thành phải chăng phù hợp thị yếu của người tiêu dùng.

Cách sử dụng chúng cũng vô cùng đơn giản.

Chỉ cần người sử dụng có thể đưa Ki vào trong quả bóng, Ki có thể được "biến dạng" cho phù hợp đặc tính cơ bản mà người dùng đó sở hữu.

Ki được phân làm 6 loại, tôi xin liệt kê theo chiều kim đồng hồ: Cường Hoá, Dàn Trải, Biến Hoá, Điều Khiển, Tán Xạ, Bộc Phá.

Thí dụ Ki của bạn mang đặc tính của Cường Hoá, khi bạn đưa Ki vào trái bóng cao su, trái bóng sẽ trở nên cứng cáp hơn.

Tính chất co giãn lúc ban đầu của quả bóng cao su vẫn còn, tuy nhiên vị trí mà có Ki Cường Hoá tồn tại bên trong quả bóng sẽ làm cho vị trí đó trở nên khó bị co giãn hơn so thông thường, mặc khác nó sẽ thêm tính năng cứng rắn hơn.

Đây cũng là đặc tính của Cường Hoá.

Nếu một đứa bé có thể học cách khiến cho Cường Hoá toàn bộ quả bóng tròn, đứa bé đó đã hoàn toàn nắm vững cơ bản của đặc tính Ki Cường Hoá.

Có người còn nói nếu là một bậc thầy về Cường Hoá thậm chí có thể vừa làm đặc tính Cường Hoá toàn phần quả bóng, vừa có thể ném nó (cánh tay người này cũng đồng thời được tăng Cường Hoá) làm phá huỷ cả một khối bê tông. Tưởng tượng tới uy lực thôi cũng đã khiếp sợ rồi.

Ki đặc tính gốc của Shiroe là Tán Xạ.

Tức cậu phải làm cho quả bóng cao su phát ra một vầng hào quang.

Vầng hào quang đó phải tương tự hoặc gần giống cái mà cậu đã dùng để di chuyển dưới cơn mưa ngày hôm qua.

Nhưng hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay. Shiroe này không phải Shiroe hôm qua, cậu vẫn chưa khống chế được hoàn toàn các kĩ thuật để khống chế Ki.

Ông Joichiro có lẽ đã nắm được điểm này cho nên đã đưa bài tập này cho cậu.

Hộc hộc. Tiếng thở rất gấp gáp, Shiroe đang dùng toàn bộ tiềm lực của bản thân nhằm cố gắng phát động Ki vào quả bóng cao su.

Về đặc tính Tán Xạ, đây là một đặc tính rất đa năng so với năm đặc tính còn lại.

"Tán" tức là phát ra, tương tự như cách Shiroe phải phát ra đợt "sóng" Ki vào bên trong quả bóng.

"Xạ" có thể hiểu theo hai nghĩa, hoặc là ánh sáng chiếu ra, hoặc là bắn ra. Dù theo nghĩa nào thì cũng đều có giải thích chung rằng đó là sự bắn ra Ki để công kích.

Có thể gọi là công thủ toàn diện. Tuy nhiên cái gì cũng đều có hai mặt. Việc quá toàn diện ở công thủ, thì khả năng sát thương là rất thấp.

Nhưng riêng Y Sư việc sở hữu Ki Tán Xạ có thể giúp ích cậu khá nhiều.

"Ba đã dặn đem quả bóng chắc nhằm mục đích tập khống chế."

Cậu đã nghĩ như thế.

Cách mà một vòng tuần hoàn Ki được lặp đi lặp lại rất tốn sức, và với một chú bé chỉ hơn 6 tuổi như cậu, việc có thể sử dụng một lần nhiều vòng tuần hoàn Ki đã là một thành công.
*********************************************************************
"Ồ cậu bé kia đang cầm một quả bóng cao su. Cậu ấy đang cố kiểm soát Ki của bản thân nhỉ?"

"Trông cậu ấy thật tự nhiên. Mình chưa từng thấy ai bằng tuổi mà lại có thể hít thở Ki trong thời gian lâu như vậy."

"Chắc có lẽ Ny Ny là làm được lâu như cậu bé này."

"Cậu ta là ai?"

Một bóng dáng nho nhỏ tóc đuôi cá thắt bím đang quan sát Shiroe từ sau một cái bụi cây.

Cuộc gặp định mệnh sắp đặt nào chăng?
**************************************************************************
*Tiếng bắt tay bị nén chặt tới mức phát ra âm thanh (tiếng siết giữa hai bàn tay)

"Ồ. AI ĐÂY NHỈ. KHÔNG PHẢI LÀ QUÝ NGÀI BỊ TRUY NÃ TỪ LỤC ĐỊA ĐEN ĐÓ CHỨ."

"CHÀO NGÀI TAKAHASHI MIDORIYA. NGỌN GIÓ NÀO ĐƯA NGÀI TỚI ĐÂY ẤY NHỈ."

"ANH CŨNG VẬY. NGÓN GIÓ NÀO ĐÃ THỔI NGƯỢC ANH TỚI CÁI NƠI DÂN DÃ NÀY THẾ?"

*Tiếng siết tay ngày một lớn dần

Phía bên ngoài tay trợ lý cũng như ông quản lí của nhà máy đang quan sát một cảnh tượng hết sức kì lạ kia.

Một bên là Đại gia trưởng gia tộc Takahashi.

Một bên là phụ huynh duy nhất của nhà Mizumi.

Hai bên đang có một sự "so găng" khá là tương đồng. Nhưng nếu tập trung nhìn kĩ bằng Linh Cảm, ta sẽ nhận ra giữa họ ngoài cái bắt tay tình bạn, còn đó là hàng tấn hàng tấn Ki được phát ra để ‘công kích’ lẫn nhau.

Quả thật là một cái bắt tay nguy hiểm…

"Xin thứ lỗi ngài Midoriya, không biết tay phó quản lí của tôi có làm gì ngài phật lòng hay không?"

Tay quản lí nhà máy cái trán vã đầy mồ hôi đang cố khuyên ngăn hai người nọ, nhưng dường như ông cũng chả dám tiến tới quá gần vì sức nóng đang lan toả ra.

"Ồ. KHÔNG CÓ GÌ. KHÔNG CÓ GÌ. TA CHỈ LÀ GẶP LẠI NGƯỜI "BẠN" CŨ MÀ THÔI."

"PHẢI HA. TA CŨNG VẬY. ĐÃ LÀM PHIỀN LÃO ĐẠI ĐẦU MẤT RỒI. CHỈ LÀ "BẠN" CŨ, "BẠN" CŨ THÔI MÀ."

Không cùng mà hẹn, cả hai dứt tay ra khỏi nhau. Cái bắt tay kết thúc. Nhưng dư ba của cái bắt tay vẫn còn lại.

Ngài Midoriya nghĩ. "Sao cái linh cảm tối hôm qua lúc trò chuyện cùng phu nhân lại đeo bám mình ngay lúc này kia nhỉ. Đặc biệt từ lúc mình BẮT TAY cái tên kia. KHÔNG ỔN!"
"Ngươi. Ngươi. Tên ngươi lúc này là gì?"

"Mizumi Joichiro."

"Được. Mizumi gì gì đấy. Ngươi có phải dắt con trai ngươi tới đây đi làm vào bữa nay không đấy?"

"Ồ. Sao ngươi quan tâm quá vậy? Phải chăng ngươi cũng dắt… Ố ồ ồ. Ra là thế ra là thế." Càng nói tới cuối câu thì "ngài" Joichiro lại đổi sang khuôn mặt quỷ.

"Ngươi! Ngươi! Tránh xa con gái của ta ra, cái dòng họ nhà ngươi." Ngài Midoriya rất nóng máu không thể kiềm chế, ngài ấy chỉ ngón tay thẳng vào ông Joichiro.

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Dĩ hoà vi quý. Dĩ hoà vi quý. Ta không biết tại sao ngươi lại nóng máu như thế, để rồi chỉ tay về phía ta. Ta có làm gì sai sao? Ngươi xem đấy ta đang làm việc có đụng chạm gì con gái rượu nhà ngươi? Đừng ngậm máu phun người."

"Ngươi! Không phải là ngươi! Gọi thằng con của ngươi ra đây. Mau!"

"Giề. Ra là kiếm nhóc Shiro à. Nó đi chơi rồi. Thế ngươi không còn chuyện gì thì ta khuân vác tiếp tục nhá. Chào~."

"…"

"Xin ngài bớt giận. Xin ngài bớt giận."

Một đám công nhân cùng lão quản lí thì trố mắt đứng như nhìn thấy sinh vật lạ.

Còn tay trợ lý của Takahashi thì nài nỉ hết mực để hạ hoả cho ngài Midoriya.

Một câu chuyện thú vị về "giác quan thứ sáu", quả nhiên không phải phụ nữ nhưng cái giác quan thứ sáu của ngài ấy thật kinh khủng. Đoán biết được cả sự việc diễn ra cách đây tận hơn 2 km.
***
"Người đâu gọi điện gấp cho tên phụ tá, bảo hắn theo sát tiểu công chúa. Dặn hắn đừng cho tiểu công chúa gặp mặt bất-kì-tên-nhóc-con-là-con-trai nào. NGHE RÕ?!"

"DẠ!" Tay trợ lý cảm thấy bản thân quá ấm ức, khi phải đi giải quyết một chuyện như thế này…
******************************************************************
"Ùi cậu ta làm được rồi. WOW."

"Cậu ta đã không từ bỏ."

"Cậu ta là ai nhỉ."

"Cái Ki phát ra của cậu ta. Cậu ta cũng có Ki Tán Xạ giống như mình à. Và cái loại Ki đó thật kì lạ. NÓ cho mình một cái cảm giác thân quen."

Đôi mắt phát sáng và bước chân dần tiến dần ra phía trước. Công chúa Yukiko 6 tuổi đang chuẩn bị bước xổm ra khỏi bụi cây mà cô đang núp.

Một cảm giác thân quen. Phải cụm từ nghe có vẻ kì lạ. Nhưng là cụm từ của một đứa trẻ, cho nên ta không nên đi phân tích bốc tách nó để làm gì. Bởi trẻ con vẫn chỉ là trẻ con.
"Xào. Rào. Rầm. A" Một loạt combo tiếng động phát ra từ cái bụi rậm, bé Yukiko đã ngã về phía trước trong nỗ lực quan sát loại hình Ki của Shiroe.

Shiroe giật mình.

Cậu ngó nghiêng sang phía bên tay phải của mình.

Một cô bé. Một cô bé lạ mặt. Cô bé bị ngã ra từ sau cái bụi cây. Đôi mắt cậu chớp chớp, nhìn cô bé.

Cô bé vẫn ở trong tư thế nằm vì bị ngã, cô bé cố ngước đầu dậy, nhìn cậu bé.

Hai đôi mắt chạm vào nhau.

Công viên xanh gần khu nhà máy/5:02 PM/Hoàng hôn.
*******************************************************************
"Hả anh nói cái gì? Anh vừa bị bắt lên đồn cảnh sát á? Tội gây rối trật tự và trông khả nghi? Thiệt tình!"

Giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại là của anh trợ lý. Giọng anh ta tăng dần cho tới khi muốn gào khóc lên.

"…Phải…"

Pha xử lý lắp ba lắp bắp tới từ tay phụ tá hậu đậu. Anh không biết phải dùng từ nào để giải thích (kêu cứu).

"Anh chuyển ngay máy cho quan cảnh phụ trách ngay, tôi sẽ giúp anh."

"CẢM ƠN ANH." Giọng nói run rẩy đầy cảm kích từ tay phụ tá. Anh đã thực sự được vớt lấy cái mạng sống.

"Nhớ rõ, sau khi anh được thả phải quay trở lại gấp để tìm ngay bằng được tiểu công chúa. Ngài ấy dặn dò: Không được để cho tiểu công chúa gặp mặt bất-kì-tên-nhóc-con-là-con-trai nào. NGHE RÕ?! Cơ đấy, anh phải nhớ dùm tôi, tôi sẽ giấu việc này giúp anh!"

Tay trợ lý khóc không ra nước mắt.

Đồn cảnh sát/4:56 PM/Hoàng hôn.
****
Yukiko: "Chào… Chào cậu."

Shiroe: gật đầu

Yukiko: "Mình chỉ là vô tình đi ngang đây á. Không phải là mình cố ý theo dõi cậu hay gì đó đâu."

Cô bé đổi tông giọng càng lúc càng nhanh, tới cuối thì như bị quáng càng nhỏ dần nhỏ dần đi.

Shiroe: …

Cậu bé không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát cô bé.

Yukiko: "Mình ngại quá. Cậu nhìn mình như vậy mình càng… ngại thêm."

Cô bé đỏ khuôn mặt và giọng nói rất bé tí.

Yukiko: "Cậu tên là gì?"

Mặt của cô bé đỏ tới mức có thể quan sát thấy rõ. Cô bé lấy hết sức mình gặn hỏi Shiroe câu trên, và cuối câu còn kèm tặng một nụ cười nữa.

Shiroe vẫn quan sát cô bé. Nhưng hai hàng lông mày của cậu hơi nhăn lại.

Shiroe: "Tôi không thích cậu."

Yukiko: …

Biểu cảm trên gương mặt của cô bé lúc này hết sức là thú vị.

Ban đầu cô như đang không tin vào tai mình. Sau lại rất ngạc nhiên, rồi mặt chuyển dần sang rầu rỉ, và đôi khoé mi như trực trào nước mắt. Môi của cô bé hé mở như muốn nói điều gì đó.

Shiroe: … Im lặng nhìn cô bé

Shiroe: "Tôi không thích cái nụ cười vừa rồi của cậu. Đó không phải nụ cười."

Yukiko sững lại. Cô bé chỉ có một biểu cảm duy nhất, đó là không thể tin vào những gì cô bé nghe thấy.

Yukiko: "Mình… mình không hiểu ý của cậu nụ cười là như thế nào… Mình chỉ muốn làm cho cậu thấy vui."

Cô bé hơi cúi gằm cằm của mình xuống, thanh âm rất vững chắc nhưng có mang một nét gì đó vừa giải thích vừa rụt rè.

Yukiko im lặng đôi chút. Cô bé ngước mắt lên, cô đang thấy cậu bé kia, rất rõ.

Một ngoại hình tương đối bình thường. Tóc mái che phủ hết một bên mắt, mắt bên phải. Đôi mắt to tròn và đeo một cặp kính cận. Và lúc này đôi mắt ấy đang quan sát cô.

Cô bé đỏ mặt và lại cúi gầm mặt xuống.

"Nếu lúc này là Vy Vy cậu ấy sẽ làm gì ấy nhỉ? Khó xử quá. Kẹo, phải rồi cậu ấy sẽ đưa kẹo. Nhưng mình lại không có kẹo… Hay là…"

Yukiko hít một hơi.

Yukiko: "Mình là Yukiko, Takahashi Yukiko, 6 tuổi. Mình tới đây với papa."

Cô bé đem thả đôi mắt to tròn về phía Shiroe. Đôi má căng phồng lên sau khi đã hít một hơi cứ như thể cái câu nói này đã được "bơm không khí" và nó phát ra từ linh hồn của cô bé ấy. Biểu cảm lúc này đáng yêu vô cùng.

Shiroe: …

Yukiko: "Cậu như vậy là bất lịch sự lắm đấy. Người ta… người ta đã giới thiệu tên cho cậu biết rồi kia mà…"

Cô bé mếu như sắp khóc.

Shiroe: "Mình không có ý đó. Mình là Shiroe, Mizumi Shiroe. Mình cũng tới đây với ba." Cậu bé giơ đôi bàn tay be bé vừa lắc lắc vừa nói.

Yukiko ngăn giọt nước mắt (cá sấu) sắp trào ra từ khoé mắt.

Shiroe nhìn vào mắt cô bé: "Cậu thật sự rất xinh đấy. Mình không có ý nói cậu xấu. Chỉ là lúc nãy nụ cười của cậu nó không giống nụ cười mà ba đã dạy mình. NÓ thực sự không phải nụ cười từ hạnh phúc, cậu biết đấy."

Yukiko ngốc trệ một khoảng lặng.

Cô bé không nghĩ tới rằng chữ "ghét" vừa nãy lại là dành cho nụ cười của cô bé… Cô bé cứ nghĩ rằng…

Yukiko: "Cậu vừa… Cậu vừa khen mình xinh ư."

Shiroe: "Ừm."

Yukiko: "Thật chứ."

Shiroe: "Thật."

Yukiko bất giác nở nụ cười. Đôi mắt cô híp lại thành hai nửa vầng trăng. Đôi má ửng hồng lại được thêm ánh dương chiều chiếu vào trông thật có hồn và nên thơ.

"Cảm ơn cậu."

Shiroe: "…" Cậu vẫn đang quan sát Yukiko hay nói đúng hơn lúc này, cậu đang quan sát nụ cười vừa nãy từ Yukiko. Từ đôi môi, ánh mắt, cả khuôn mặt tới thần thái, cậu đều quan sát thấy. Bất giác cậu đỏ mặt.

Shiroe đánh ánh nhìn sang một hướng khác. Cậu tránh nhìn thẳng vào mắt của Yukiko.

Yukiko: "Shiroe, mình gọi cậu là Shiroe được không. Mình rất muốn kết bạn với cậu."

Shiroe: "Bạn…á."

Yukiko: "Ừm, bạn á. Dạo gần đây mình cũng chỉ kết thêm được vài người bạn á, trước đây mình không có bạn. Mình thật lòng muốn kết bạn. Có được không?"

Shiroe: "Được được chứ, mình rất vui."

"Nhưng cậu gọi mình là Shiroe, cậu không thấy nó là thân mật lắm hay sao."

Yukiko: "Thân mật á, ý cậu là…"

Khúc này Yukiko nhớ về tới lời nói của Camillia Vy Vy rằng chỉ có những người thân mật mới đặt biệt danh cho nhau. Do mãi nghĩ nên cô chỉ chú ý tới từ thân mật, có vẻ cô bé hiểu nhầm câu nói của Shiroe thành "Hay là mình gọi nhau một cách thân mật đi."

Đôi má cô lại ửng đỏ, một lần nữa. Cô cố nhìn vào ánh mắt của cậu bé đối diện nhưng rất nhanh cậu bé đưa ánh nhìn sang quả bóng cậu cầm trên tay.

Yukiko: "Shiroechi. Vậy mình sẽ gọi cậu là Shiroechi."

Khuôn mặt cô đỏ như trái cà chua mất tiêu.

"Đổi lại cậu phải gọi mình bằng Yukirin đấy."

Cô bé nói câu này như thể đặt một quyết tâm vào đấy, rất rõ chữ và rành mạch.

Shiroe: "…"

Yukiko: "Sao thế."

Shiroe: "Không. Ngại… mình ngại lắm." Mặt Shiroe đỏ tương tự quả cà chua đã chín cực đại.

Yukiko ngây phỗng khi thấy khuôn mặt đó từ Shiroe. Dường như khuôn mặt đỏ có tính lây truyền, chính đôi má của cô bé cũng đỏ lên, và con tim cô bất ngờ như đập thật mạnh, thật mạnh dần đều.

Shiroe: "Yu… Yuki… Takahashi. Mình không làm được."

Khuôn mặt vẫn đỏ lửng và Shiroe nói.

Yukiko: "Ế.."

Một cảm xúc khó tả khó nói lên lời khó để nêu tên từ cô bé Yukiko.

Shiroe: … Không nói gì cả và chỉ nhìn về Yukiko cùng khuôn mặt đỏ.

Yukiko cười thật tươi, thật là tươi tắn. Như đoá hoa hướng dương hướng về phía mặt trời và lúc nào trông cũng thật đầy sức sống.

"Shiroechi. Cậu không thành thật một tí nào mà. Plè."

Cô bé Yukiko lè lưỡi ra khì cậu bé Shiroe. Và tôi nói rồi mà, dám cá chắc chắn cô bé này đã học tập phu nhân nhà Takahashi.

Shiroe không thể làm gì nữa trước sức sát thương của cô bé đối diện, ánh mắt chỉ còn có thể nhìn về cô bé.

Yukiko: "Mà mình đã quyết định cả rồi. Từ giờ phút này trở đi, mình sẽ làm mọi cách để cậu gọi mình một cách thân mật. Hứa đấy."

Cô bé Yukiko vừa cười vừa đáp lại cậu bé Shiroe. Dám cá lúc này nếu có tảng băng vĩnh cửu cũng sẽ tan chảy. Tựa như cõi lòng tên nhóc đang ở đây.
************************************************************************
Công chúa đi đâu rồi nhỉ.

Dường như không có ở quanh công viên đây.

Thật tình, đã thả người ta ra rồi còn giữ lại tra hỏi mấy cái khó xử làm tốn cả mớ thời gian.

Kì này phải đi theo công chúa thật sát thật sát không thì bị kỉ luật chết.

Á. Công chúa đây rồi.

Ơ tên nhóc kia là ai vậy.

Mà tên nhóc.

Hình như ngài Midoriya dặn là không được để công chúa gặp bất kì tên nhóc nào…

Đây có tính là ngoại lệ không nhỉ.

Kệ, ngoại lệ hay không nhiệm vụ là trên hết. Nhảy ra can thiệp thôi…

"Công chúa… Công chúa cười kìa… Cười híp mắt… Không thể nào."

Tay phụ tá không thể tin nổi vào mắt mình. Cái điều anh đang ngắm nhìn có thể liệt kê ngay vào sách kỉ lục thế giới, vào cái mục kì quan thế giới hiện đại, đó là điều anh nghĩ ngay lập tức tới khi thấy nụ cười kia. Phải, cái nụ cười mà Yukiko nhận được sau lời khen từ Shiroe.

"Mình có linh cảm rằng… rằng nếu mình nhảy ra vào lúc này, mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ… Ực."

Pha xử lý kết thúc bằng tiếng "Ực" nuốt nước bọt từ tay phụ tá. Bước chân tính chuyển động từ anh thu lại.

"Có thể làm cho công chúa nở một nụ cười đấy. Tên nhóc này là con cái nhà ai vậy?"

Tay phụ tá cố quan sát gương mặt của nhóc Shiroe.

"Chẳng có cái gì nổi bật."

"Kệ, mình sẽ giấu hẳn sự việc này đi, không liệt kê vào báo cáo."

"Chuyện con nít gặp gỡ nhau là chuyện thường như chuyện huyện, chắc không có gì động trời xảy ra nữa đâu."

"Chắc không sao đâu…"

Cứ thế tay phụ tá quan sát hai đứa trẻ trò chuyện với nhau. Tới khi bị tay trợ lí gọi điện thì mới đi ra và dắt công chúa trở về.
***
Xe bay trở về dinh thự Takahashi/hơn 6:50 PM/Sắc trời đã chuyển đen.

"Con bé không biết đã chơi đùa ở đâu mà vui ấy nhỉ. Chắc không có chuyện ĐÓ, đâu nhỉ. Không sao không sao đâu. Chờ tay phụ tá báo cáo là sẽ rõ ấy mà."

Chuyến bay trở về tầng đỉnh của họ đã chấm dứt một ngày dài của hai bố con nhà Takahashi.

Một chuyến đi đầy thú vị và đầy sắc màu.

Đây cũng là cuộc gặp gỡ không thể chối bỏ giữa hai nhân vật trọng tâm trong truyện.

Thế nhưng, cuộc gặp mặt của họ cũng chỉ là điều nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này.