Chương 11: Vô quy & Phong vân khởi.

Phản Địa Đàng

Chương 11: Vô quy & Phong vân khởi.

Chương 11: Vô quy & Phong vân khởi.

"Cốc cốc cốc."

Ba tiếng gõ cửa. Bên trong căn phòng đang ngồi là Camillia De Alex, người có vị trí cao nhất trong toàn thể gia tộc Camillia.

Ngài Alex đang lật đi giở lại một tờ biên bản. Ánh mắt chất chứa những nghĩ suy. Tiếng gõ cửa ba lần kia làm ngài dứt khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.

"AI đấy." Một chất giọng tra khảo hùng hồn.

"Orange xin được diện kiến ngài Alex."

Một giọng nói phát ra từ cánh cửa chưa được mở. Một chất giọng nữ, 28 tuổi.

"Được. Vào đi."

Cánh cửa mở ra, bước vào là một thanh niên mặt đồ vest với vóc dáng 24-25 tuổi, mặt thon và đeo một chiếc mặt nạ. Trên chiếc mặt nạ ở con mắt bên trái là hình một trái cam.
"Hạ thần Orange – tiểu đội trưởng của đại đội Fly xin được ra mắt chủ công."

Nam thanh niên quỳ một gối xuống, tư thế của cánh tay phải đặt lên ngực trái.

"Ừm."

Ngài Alex chỉ thoáng gật đầu.

Khoảnh khắc im lặng khẽ lên ngôi trong một lúc.

Lúc này ngài Alex chuyển hướng cái nhìn đăm chiêu ban nãy sang người thanh niên này.

Dường như có sự bất an, đầu của người thanh niên đã cúi thấp nay càng thấp hơn thấy rõ.

Cơn nghẹn được mắc ngay cuốn họng của anh. Anh rất muốn nuốt cục nghẹn ấy xuống, nhưng bản thân anh không thể.

Dường như chỉ cần anh từ bỏ việc phòng thủ trước sức ép đến từ người đàn ông quyền lực kia, toàn bộ những gì sâu bên trong thân thể anh sẽ bị lột tả ra ngoài.

Bầu không khí căng thẳng diễn ra giữa hai người.

Nó ắt hẳn phải là một trận chiến, nơi mà kẻ sống sót là người chiến thắng, và tất nhiên châu báu ngọc ngà sẽ thuộc về hắn. Còn kẻ thua cuộc sẽ mãi chẳng có ai nhớ tới tên.
Orange cũng thật là cứng cáp, ý tôi là về mặt tâm lý.

Việc bị điều đi tới chất vấn (nhưng thực chất là cả hai chưa nói thêm câu gì ngoài màn chào hỏi) trong một tình huống khó xử như vầy, sẽ đủ làm cho bất kì một ai có tâm lý kém phải hoảng loạn và khơi ra cái tôi xấu nhất của hắn. Nhưng Orange làm được, ít nhất anh ta cầm cự được.

"Cậu đứng lên đi."

Ngài Alex sau một hồi tạo áp lực mới nói với Orange.

"Vâng."

Một tiếng cảm tạ được nói lên thật to và dõng dạc. Đây chắc hẳn là sự cảm tạ thật tình đến từ chàng trai trẻ.

"Cậu đã làm cho ta tin tưởng đủ để giao nhiệm vụ này cho cậu. Một nhiệm vụ cấp bậc SR."

"…"

Dù rằng không nói nên lời nhưng ba chữ "cấp bậc SR" đang được nhắc đi nhắc lại trong đầu cậu trai trẻ.

Nhiệm vụ tại thế giới này được phân chia thành các cấp bậc sau: thấp nhất là D, thường dành cho học sinh hoặc party cấp độ thấp; rồi cao cấp hơn là C; rồi tới B; rồi tới A và cao nhất là cấp độ S.

Trên cấp độ S vẫn còn hai cấp độ: SR và SP.

Một tiểu đội trưởng từ một đại đội nào đó thì trong suốt cả cuộc đời của mình, gần như không thể có cơ hội được giao một nhiệm vụ cấp độ SR.

Bởi nó quá nguy hiểm.

Bởi chỉ cần hơi lơ là một khắc trong lúc làm nhiệm vụ, bản thân họ sẽ phải đi gặp ông bà một cách nhanh chóng.

"Nhiệm vụ cấp độ SR." Orange lặp lại lời của ngài Alex như xác nhận thật kĩ liệu mình có nghe lầm không, cùng lúc đó là một hơi thở ra mạnh bạo để xua tan đi ám muội trong lòng.

"Phải. Nhiệm vụ cấp độ SR, và là một nhiệm vụ độc hành."

"Cậu có chấp nhận hay là không?"

"Ta biết cậu vẫn còn vị hôn thê đang đợi ở nhà."

Ngài Alex nói ra ba câu với ba tông giọng khác nhau. Lần lượt từ bình thản, tới gặng hỏi và cuối cùng là rất trầm như để nhấn mạnh.

"Tôi…"

"Cậu có 1 phút để suy nghĩ. Chiếc đồng hồ cát này được điều chỉnh để đi đúng một phút. Bắt đầu."

Orange đưa cặp mắt của mình về hành động của ngài Alex. Ngài đã lật ngược chiếc đồng hồ cát kia lại. Một phút để suy nghĩ bắt đầu, như ngài đã nói.
******************************************************************************
"Anh à, em không nghĩ là việc để bé Yuki ở nhà ngày mai là một việc làm đúng đắn đâu. Khụ. Dù gì con bé cũng mong đợi vào ngày mai lắm rồi kia *Khụ, mà."

Phu nhân của ngài Đại gia trưởng Takahashi lên tiếng, kèm theo là đứt quãng có tiếng ho.

"Phu nhân, nàng đừng cố sức nữa, cứ nằm nghỉ ngơi đi. Ta thật tình cũng muốn đem con gái đi theo. Dù gì cũng là ngày dắt con đi tới nơi làm việc hằng năm mà."

"Ta chỉ có một loại linh cảm rằng chuyện gì đó rất xấu, rất xấu sẽ xảy ra."

"Kiểu… con gái chúng ta sẽ lên xe hoa theo nhà chồng ấy."

Khuôn mặt của ngài Midoriya nhăn lại ở hai chữ "xe hoa" do đó ông cũng thốt ra hai chữ này một cách lí nhí khiến cho phu nhân không thể nghe được.

"Anh này…"

Phu nhân muốn cười mà phải nhịn. Nàng nhìn chồng như nhìn về khoảng thời gian cách đây mấy chục năm.

Khi mà họ còn thời niên thiếu, cũng chính cái vẻ ngượng ngịu ngượng ngùng từ người đàn ông trước mặt, khiến nàng chỉ muốn bắt cóc về ngay mà thôi.

"Ta biết chàng đang khó xử. Bởi từ xưa tới nay linh cảm của chàng là nhạy bén, ta rất hiểu cho chàng. Chàng cũng đừng vì vậy mà ngăn cản con nhỏ. Chàng nhìn xem Yuki kìa, con bé mừng ra mặt khi chàng đồng ý mang nó đi theo đấy. Chàng có nỡ lòng để nhìn khuôn mặt vui tươi kia không được vui không."

"Khụ."

"Ta chỉ mong con bé được vui vẻ nghịch ngợm như độ tuổi của nó. Mà nếu lỡ có một chàng trai nào đó có thể đánh thức nàng công chúa nhà ta, không phải chàng cũng sẽ vui lây sao."

Phu nhân dồn gần hết toàn bộ sức lực để nói ra một tràng như thế.

Người thật sự, thật sự rất nghiêm túc trong vấn đề này.

"Ta hiểu rồi. Ta sẽ nghe theo lời nàng. Nhưng để cho chắc ta sẽ cho tay phụ tá theo dõi con bé, nàng thấy sao."

"Ây da! Người thiệt không thành thật gì cả mà."

Sau câu "ây da" hình như phu nhân có nhái lại giọng của Yukiko nói với Shiroe ở 8 năm sau. Hay là Yukiko nhái lại mẹ của mình nhỉ. Tác giả không thể đoán biết được.

Phu nhân mỉm cười và bất giác nụ cười cũng nở trên môi của Đại gia trưởng nhà Takahashi.
***
"Hạ thần xin thứ lỗi chủ công. Hạ thần xin được nói. Ta từ nhỏ đã đi theo chủ công cùng vào sinh ra tử vì gia tộc.

Gia đình ta đã không còn cha hay còn mẹ, nay ta thật sự chỉ còn lại vị hôn thê này là người thân. Ta không muốn phụ nàng.

Trong ta có điều muốn từ chối nhiệm vụ cấp SR này, nó thật sự quá nặng nề. Chủ công chắc chắn sẽ tức giận vì hành động ích kỉ của ta. Ta mong ngài hiểu.

Mặt khác, ngài đã ra lệnh cho chỉ riêng một mình ta được diện kiến. Chứng tỏ ngài không đặt niềm tin vào ai khác ngoài ta.

Ta không muốn phụ ngài. Ta chỉ mong nếu ta còn mạng sống để trở về gia tộc, ta xin ngài được lui lại để không nhận lấy ánh hào quang như thế này một lần nữa. Ta chỉ mong vị hôn thê của ta được sống trong bình yên và hạnh phúc."

"Mong chủ công chấp thuận!"

Cảm xúc không cam tâm được bộc bạch tất cả trong một lần.

Chàng trai mang tất cả dư vị đắng nhất kèm theo từng câu từng chữ anh nói ra.

Chỉ bởi những người lính đứng ngay ranh giới của sự lựa chọn, mới không còn cách nào khác ngoài nén chặt cái dòng cảm xúc đắng ngắt như lát chanh này. Chiến tranh, anh ta phải nhận nhiệm vụ này vì không muốn nó xảy đến.

Ngài Alex nhìn trực diện vào chàng trai trẻ tên Orange kia.

Đôi mắt ông sâu không thấy đáy, xoáy sâu vào từng tế bào của chàng trai trẻ. Ông đang muốn xác thực thêm một điều gì đó một lần nữa.

Đôi môi ngài nhoẻnh lên một nụ cười, nụ cười của sự công nhận.

"Được. Dù ngươi có bỏ mạng tại nhiệm vụ này, ta sẽ không bạc đãi gia đình ngươi. Đó là lời mà ta hứa dành cho nhà ngươi."

"Chiếc nhẫn này chứa toàn bộ thông tin của nhiệm vụ lần này. Ngươi hãy đeo nó."

Nói rồi ngài Alex quăng chiếc nhẫn về phía Orange.

Chiếc nhẫn lăn lốc phát ra tiếng kêu. Từng nhịp từng nhịp một như thấu thẳng vào tim chàng trai trẻ.

Người lính một đi thì bao giờ trở lại?

Nàng đợi chàng ngày được gặp lại tương phùng?

Chiến tranh, không ai trông đợi nó xảy ra cả.

Bởi, rồi sẽ có những kẻ một đi không trở lại.

Quân sở thực, đình đình như cái hĩ.

Quân sở ngôn, thôi xán nhiên bất tẫn.

Vọng bất đoạn, tuế nguyệt dĩ liên y.

Dấn binh lộ, chinh chiến vô quy ý.

Orange phải đi, đi thực hiện nhiệm vụ này, bởi nếu không là anh, một lần nữa hoà bình sẽ bị đe doạ.
**************************************************************************
Nhà Mizumi/8:00PM

Joichiro: "Ngon quá. Món cà ri đúng là số một."

Shiroe: "… Tuần nào cũng ăn không tốt đâu ba à. Đặc biệt là túi tiền của hai cha con ta."

Joichiro: "Thằng nhóc này nay suy nghĩ lo cho ba nó sao."

Shiroe: "Con không có suy nghĩ. Chỉ là ăn cà ri sẽ tốn tiền nguyên liệu hơn không phải sao."

Joichiro: "Không sao, ta lo được. Ngày mai là ngày lễ mà. Ta nghe đâu ngày mai ngài Takahashi sẽ đi xuống tầng chót này tham quan nữa đấy. Hy vọng sẽ ghé qua nhà máy của ta. Khà khà."

Shiroe: "…"

Joichiro: "Gì mà nhìn ta dữ vậy?"

Shiroe: "Ngài Takahashi gì đấy lớn lắm hả ba."

Joichiro cười lớn.

Joichiro: "Lớn chứ, phải nói là lớn nhất ở cái vùng đất này cơ đấy. Con không tưởng tượng nổi đâu."

"Mà con cũng đừng để ý, cứ lễ phép khi gặp mặt là được."

Shiroe: "…"

"Ngày mai con ra khu công viên chơi không có ở xung quanh nhà máy đâu."

Joichiro kí đầu đứa nhỏ.

Joichiro: "Tuỳ con. Đừng có gây rối là được."

"Với lại, ngày mai đem theo quả bóng cao su đi. Tập khống chế Ki."

"Bữa nay con làm ta phải toát cả mồ hôi…"

Shiroe: "Con đã làm gì cơ…"

Joichiro: "Thôi bỏ đi. Ăn xong đưa chén lên đây, nay tới phiên ta rửa."

Shiroe: "Vâng."
**************************************************************************
Orange đã nhặt chiếc nhẫn nhiệm vụ. Anh ta đeo vào ngón tay của mình. Toàn bộ tinh thần của anh tập trung lại trong phút chốc. Khuôn mặt anh chuyển đổi cảm xúc liên tục. Từ kinh ngạc, tới hứng khởi, tới kinh hãi, tới phẫn nộ và cuối cùng là bi thảm.

Anh trầm mặc phút chốc rồi cúi đầu hành lễ trước ngài Alex. Tiếp anh bước ra cánh cửa và đóng lại.

"Kẹt." Cửa đã được đóng. Căn phòng trở lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, chỉ còn ngài Alex đang ngồi trên chiếc ghế.

Ngài bước xuống, lưng quay sang cửa sổ phía đằng sau. Tay kéo tấm rèm cửa. Ngài Alex đang muốn ngắm vẻ đẹp của nửa vầng trăng treo trên không.

*Thở dài

"Hơn một trăm năm."

"Hơn một trăm năm kể từ lần cuối gia tộc Camillia phải đứng ra gánh vác trọng trách nặng nề này."

"Đây là bề lối của gia tộc."

"Cho dù có phải hy sinh đợt đại lễ kia, cũng đáng."

"Tất cả là vì lời thề của tổ tiên."

"Nước mất thì gia tộc còn là gì? Thà hy sinh còn hơn phải để tương lai chúng phải chịu cực."

"Một chút hư vinh, chẳng đáng, chẳng đáng!"

Ngài quay lại chiếc bàn làm việc. Ngài cầm lên khung ảnh chụp. Trong khung ảnh là một phu nhân và hai đứa bé gái, họ đang cười. Ngài miết xoa tấm khung hình. Đôi ánh dần lấy lại sự nghiêm nghị.