Chương 15: Nơi có ánh sáng, chiếc bóng được tồn tại. Nơi mất hẳn ánh sáng, chiếc bóng chỉ còn màu đen. (p2)

Phản Địa Đàng

Chương 15: Nơi có ánh sáng, chiếc bóng được tồn tại. Nơi mất hẳn ánh sáng, chiếc bóng chỉ còn màu đen. (p2)

Chương 15: Nơi có ánh sáng, chiếc bóng được tồn tại. Nơi mất hẳn ánh sáng, chiếc bóng chỉ còn màu đen. (p2)

Orange xuất hiện.

Anh ta xuất hiện như thể chui từ dưới đất chui lên.

Một gương mặt nhợt nhạt thiếu hẳn sức sống, một cái tay trái đã bị chấn thương và đang phải cầm máu, máu nhuộm đỏ một tấm vải nơi ấy, một nụ cười rằn cùng sự xuất hiện đột ngột.

Anh ta vươn hẳn nấm đấm của mình, dồn hết sức lực và đấm thẳng một cú vào gã "Pháo thủ", tên này vì khoảng cách quá gần không thể tung ra động tác đỡ đòn.

Một cú knock out ngay mặt, hắn quay nửa vòng và bay thẳng ra phía sau, khẩu bazooka cũng vì vậy mà mất người nâng đỡ, nó bay ra một hướng khác.

Tên Kĩ Sư tập trung chú ý, dù rằng hắn cũng bất ngờ vì hành động quá nhanh vừa rồi, nhưng rất mau hắn tung ra đòn combo của mình.

Tay phải hắn lật nhanh, nắm tay hắn ném ra rất nhiều ốc vít, đinh vít. Chúng được ném thẳng về mặt của Orange, khoảng cách quá gần làm Orange chỉ có thể hơi nghiên cằm ra đằng sau.

"Hoá Lớn!"

"…"

Tên Kĩ Sư nắm trong tay Ki Biến Hoá, hắn đã biến những chiếc ốc đinh vít trở nên lớn hơn.

Một nửa thân thể của Orange đã bị tàn phá.

Bởi trước đó anh không thể né toàn bộ những thứ bay về phía mình.

Anh có thể tránh vùng mặt nhưng không thể né tránh phần thân thể ngay được.

Máu tươi úa ra. Khoé miệng Orange cũng đã trào máu. Nội tạng của anh đã có chỗ bị trọng thương.

"Tán Xạ và Biến Hoá, ngươi nắm vững cả ba đặc tính của Ki!" Orange phải rất khó khăn để nói lên câu này.

"Đúng, đúng, ăn trọn một chiêu của ta giúp ngươi khôn ra không ít."

Nụ cười vô liêm sỉ cùng câu trêu đùa, tên "Bậc thầy cơ giáp" đã ở vào thế thượng phong.

"Class của ngươi hẳn là Trinh Sát đi, do đó ngươi dù không thể ẩn Ki nhưng lại có thể ẩn sự hiện diện. Và việc ngươi có thể sử dụng những chiếc bóng để công kích cùng đó là khả năng biến hoá ra con quái vật kì dị kia. Ta đoán ngươi là "Kẻ thao túng bóng" có đúng chứ?"

Khoé môi vẫn ứa máu và Orange phải ráng mới cầm lại được.

Hơn bao giờ hết anh ta chẳng muốn nói bất cứ thứ gì cho kẻ địch, bởi dù có nói hay không anh cũng đã rơi vào tình thế nguy hiểm, anh đã mất máu quá nhiều.

Cú đấm trước đó mà anh sử dụng có áp dụng Ki Dàn Trải và kĩ năng đặc biệt của Sub Class cho nên cú đấm đó đã trói luôn cái bóng của gã "Pháo thủ".

Tuy vậy kẻ địch cuối cùng lại quá cáo già, lợi dụng khoảng cách đã bị xoá nhoà, hắn ra một cú hiểm không thể tránh né.

Orange cố hít thở một hơi. Anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình, nếu tiếp tục nhây dưa, khả năng anh không thể về nhà lên rất cao.

"Ta không thể chết." Trong đầu anh chỉ còn quanh quẩn nhiêu đó.

Máu rơi lả chả cả một nửa thân thể Orange.

Ban đầu chiến đấu chỉ là cánh tay, nhưng dần dần tới lúc này thì cả phần bụng và phần hông của anh đều tứa ra máu.

Bộ vest đẹp nhất mà anh đang mặc đều đã nhuốm máu. Màu đen và đỏ giao thoa lại nhau cùng kết hợp ra một màu mới, màu của cái chết.

Hơi thở của tử thần đang phà vào sau ót của Orange, và anh có thể cảm nhận thấy rõ rệt.

Cái chết không đáng sợ.

Đó là câu được nói bởi một người nào đó trên thế giới này.

Hẳn là như vậy đi.

Nó như một lời buông xuôi dành cho số phận.

Thả đâu thì thả, trôi sông đâu thì trôi.

Đó là một lời nói của sự an bài.

Nhưng với chàng trai trẻ này, anh không nghĩ như vậy.

"Ta không thể chết!"

Ý chí anh gầm lên dữ dội.

Đôi mắt vẫn rực ngọn lửa ý chí.

Có đôi khi ý chí chả giúp được gì cho bạn đâu, đặc biệt trong tình huống tương tự thế này.

Thế nhưng, cái ý chí đó sẽ tạo cho bạn một điều khác, một ngọn đuốc, ngọn đuốc để soi rọi ngày mai của bạn, ngọn đuốc của sự hy vọng.

Orange gầm nhẹ.

Là thành viên của gia tộc Camillia thề chết cũng không đầu hàng.

Anh đối diện khoảnh khắc sinh tử bằng một tinh thần không chùn bước.

Ki chung quanh của anh như hưởng ứng theo.

Chúng bắt đầu lan vào các góc cạnh của chiếc bóng khổng lồ nằm dưới chân anh.

Tên kẻ địch còn sót lại cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn đút tay vào chiếc vali cỡ bé chuẩn bị hành động.

Orange. "Thuật chuyển đổi bóng. Nhân danh quân vương của ngươi ta lệnh cho ngươi hoàn tất thời gian hồi."

Cưỡng ép.

Một số kĩ năng cần cho mình thời gian hồi, không phải bởi vì ngươi không thể sử dụng liên tục, mà bởi vì nếu ngươi sử dụng liên tục thân thể ngươi sẽ không thể chịu đựng nổi.

Nếu ngươi cố để một kĩ năng sử dụng liên tục, liên tục nhiều lần, áp lực thân thể và tinh thần ngươi phải nhận sẽ lớn gấp bội.

Đây là một mặt hạn chế của tất cả các Class.

Orange cưỡng ép sử dụng thuật "chuyển đổi bóng."

Thời gian hồi của nó vẫn tồn tại và bây giờ, vì giữ mạng sống, anh sẽ cưỡng ép nó phải bộc phát ra.

Đôi mắt của gã Kĩ Sư hoá một màu đen, tầm mắt của hắn đang nhìn sòng sọc về phía Orange, hắn không rời mắt khỏi nhân vật chính của chúng ta.

Nhưng rồi. Hắn bất ngờ bị dịch chuyển vào trong chiếc lồng, chiếc lồng mà hắn tạo nên.

Trong tầm mắt của hắn, Orange vẫn đứng đấy, vẫn tư thế đang thở không ra hơi, máu tươi ứa tràn, đôi mắt y gần như mất đi ánh sáng và không còn tiêu điểm.

Y đứng đấy và một nguồn Ki khổng lồ quay quanh y, y vẫn trong tầm mắt của tên Kĩ Sư.

Nhưng trước mặt tên Kĩ Sư lúc này còn một thứ khác, đó là hai trong số bốn thay cột chống trời mà hắn đã dựng lên trước đó.

Đằng sau gã, một tiếng rít gào và kèm theo là một thứ mùi hôi thúi. Miệng của con quái vật đã kề sát gã. Nó nhìn chằm chằm vào gã.

Gã khiếp sợ.

Gã run rẩy.

Gã không thể tin vào mắt mình.

Trước mặt gã mới lúc trước đây là một tên sắp chết, chỉ cần gã tung một ngón tay, y sẽ chết.

Vậy mà giây phút này, kẻ cận kề vòng tay tử thần là gã.

Con quái thú cười thật tươi, hệt như nụ cười của một tên tử thần.

Lưỡi hái tử thần kề ngay sát cổ và bóng tối ập vào đôi mắt "bậc thầy cơ giáp", hắn chết.
***
"Anh xem cái này là cái gì nè."

Một giọng nữ.

Nàng vừa nói với vẻ mặt tươi cười, vừa chỉ tay về phía một cây que.

"Hai… Hai vạch."

Giọng chàng trai run rẩy như không thể tin vào mắt mình.

"Ừm." Cô nàng gật đầu trong niềm cảm xúc khó tả.

"HURA. Anh được làm bố rồi đấy. Anh được làm bố rồi đấy."

Một cảm xúc cũng khó tả nốt của anh chàng kia.

Anh gần như nhảy cẩn lên và hét lớn lên trong sự vui sướng.

Anh nhìn cô gái bằng ánh mắt trìu mến, yêu thương. Anh choàng tay và và ôm cô vào lòng.

Họ kết thúc màn cảm xúc bằng một cái ôm choàng vào nhau, đầu tựa bên đầu.
************************************************************
"Ta phải về, phải về. Ta không thể chết!"

Ngươi thì biết gì về cái chết?

Bởi ngươi chưa từng trải qua giây phút cận kề cái chết.

Đó là khi bóng đen bao phủ vạn vật.

Khi ngươi sắp chết, bóng đen sẽ bao phủ dần lấy ngươi.

Nơi có ánh sáng, chiếc bóng được tồn tại.

Nơi mất hẳn ánh sáng, chiếc bóng chỉ còn một màu đen.

Đây là khoảnh khắc sẽ hiện về khi bóng tối tử vong bao trùm.

Tử thần đang gõ cửa con tim của Orange, ngay lúc này.

Orange chợt tỉnh. Tâm trí anh ngoài câu nói không được chết, còn có phải về nhà.

Anh cảm được việc anh phải về, phải về để gặp được người anh mong gặp.

Về để hoàn thành nhiệm vụ gia tộc.

Về để ngăn một cuộc chiến.

Anh đi, không anh lết từng bước một.

Bệt máu dài sau những bước anh đi.

Anh đi về phía trước, nơi giấc mộng của đời mình.

Anh phải đi, bởi vì đằng sau sẽ là một trận đánh, nếu anh không nhanh lên và đi.

Orange cắn chặt đôi môi, anh không muốn mình phải cất lên tiếng thét, cơn đau đang lan toả khắp người anh, và anh dùng cơn đau tạm thời này để ngăn mình chậm bước.

Cứ đi một khoảng trên cao tốc. Anh lại dùng tới Ki đã hồi của mình kích phát một lần nữa "thuật chuyển đổi bóng."

Như đã nói, cứ mỗi lần cưỡng ép tái kích hoạt, anh sẽ phải nhận lấy những cơn đau. Và để kìm nén cơn đau, anh lại cắn chặt môi của mình.

Đau rồi lại giải quyết bằng niềm đau. Dĩ độc trị độc, trong tình thế này là điều duy nhất anh có thể làm được.
Gia tộc Camillia, đi hết cuối đoạn cao tốc này là một trạm gác.

Trong trạm gác chắc chắn có người của gia tộc. Và ở đó, chính là nơi ngài Alex đã cử người tới rước anh.

Chỉ cần anh nhanh lên tiến về phía trước.

*Tiếng xe ô tô

Đôi mắt đen mờ dần.

Và tiếng xe ô tô ngay phía đằng sau.

Nếu là bình thường chắc chắn Orange sẽ không cần phải để ý, cứ tiến một cách bình thản.

Nhưng lúc này anh lại tái kích phát "thuật chuyển bóng."

Một lần nữa nhảy cóc về phía trước, lần này là thêm 50m.

Vị trí lúc nãy của anh bị công kích, một tiếng nổ vang.

Là một tên trong chiếc xe kia công kích.

"Mẹ kiếp. Hụt rồi."

"Bình tĩnh, tên này như nỏ mạnh hết đà, hắn không còn trụ được bao lâu."

"Ta biết. Nhưng đằng trước là gia tộc Camillia, nếu nó tiến về được đó, ta sẽ không thể công kích được nữa."

"Cũng phải, giải quyết một lần và mãi mãi đi."

"OK."

Đồng tình cùng ý kiến đồng đội, tay vừa tấn công lại tiếp tục kích phát Ki để ra thêm một đòn nữa.

Lần này nếu trúng là một pha last hit.

Orange không có thời gian để ngăn chặn cơn đau.

Anh vừa phải loạng choạng sau tiếng nổ kia.

Anh liền lập tức tái kích phát kĩ năng, anh sẽ phải nhảy cóc lần nữa.

Dịch chuyển và tiếp đất bằng bước chân loạng choạng, Orange khó có thể đứng vững, anh sẽ ngã.

"Ta không thể chết!"

Câu nói vẫn nằm lỳ trong đầu anh.

Anh rắn để bản thân không được ngã.

Anh bỏ qua sự loạng choạng và lại kích phát một lần nữa.

Tổng hai lần dịch chuyển nhảy cóc là hơn 100 m.

Ngay lúc này phát pháo thứ hai từ trong chiếc xe bắn ra.

Nó chỉ trúng mặt đường gây nên một tiếng oanh kích.

Cảnh binh của gia tộc Camillia đã chú ý.

Đã có thành viên trong số họ nhìn và lao ra hướng của hai vụ nổ.

"Mẹ kiếp. Quay xe. Bọn Camillia tới rồi."

"Đành phải vậy. Tên kia vừa dùng xong 2 lần kĩ năng, ta thấy một màu tử thần bao phủ lấy hắn rồi."

"Chờ đó. Rồi gia tộc Yagiri ta sẽ đè đầu cưỡi cổ bọn bây." Tên này chửi thề xong thì phun một ngụm nước bọt xuống đất…
***************************************************************
"Orange!!!"

"Orange!!!"

Tốp người lao ra phía vụ nổ phát hiện Orange, anh đang hấp hối nằm cách mặt được 2-3m.

Việc dịch chuyển liên tiếp hai lần đã khiến anh không thể đứng dậy nổi.

Đôi mắt anh ta mờ đục, không thể nhìn thấy rõ những người chạy tới là ai.

Cho tới khi anh nghe một giọng nói quen thuộc.

"Orange…"
"Là nàng."

Anh nhận ra giọng nói này. Trong đoàn hộ tống được sắp xếp bởi ngài Alex, có nàng.

Thật cay nghiệt.

Anh đã muốn dùng nhiệm vụ này để một lần hoàn thành và nghỉ ngơi rồi cùng với nàng sống bạc đầu, rồi cả hai sẽ cùng chăm sóc cho đứa trẻ. Nhưng bây giờ.

Đôi môi của Orange bất giác nở nụ cười.

Vì sau tất cả anh biết, mình đã hoàn thành nhiệm vụ.

Mình đã đem lại hoà bình cho tương lai con anh.

Nhưng điều mà chắc chắn anh sẽ phải hối hận, thậm chí dằn vặt nhất là để người phụ nữ yêu anh nhất phải ở lại một mình.

Nàng tiến tới với một bầu không khí tan thương, tất cả mọi người đều đứng ra thành hàng lối như chiếc cầu mà Ngưu Lang – Chức Nữ đã đi mỗi năm Thất Tịch.

Nàng và Chàng đã được nhìn thấy nhau.

Orange mỉm cười nhìn nàng. Anh cử động đôi môi như có lời muốn nói.

Cô gái của Orange cố gắng để kìm những giọt nước mắt.

Cô bắt đầu run rẩy cúi đầu ghé tai vào đôi môi của người bạn đời của mình.

Một thanh âm nhỏ giọt, yếu ớt.

Anh nói ra những lời tận đấy lòng. Cô gái trẻ nghe và sự run rẩy được đẩy lên cao trào.

Cô biết tử thần đã thực sự kề bên anh rồi.

Cô cố dùng đôi tay của mình đặt lên ngực Orange để tìm lại nhịp thở của anh, cố làm mọi cách, nhưng vô vọng.

Orange trút lấy hơi thở cuối cùng.

Đôi tay anh trước đó được tay cô gái nắm lấy đã không còn sức lực, nó từ từ thả lỏng và rơi nhẹ.

Mắt nhìn tận những hành động cuối cùng từ Orange, cô gái bật khóc.

Cô không thể kìm lại những giọt nước mắt của mình.

Cô gái đã khóc.

Cô ụp mặt vào người Orange dù cho trên đấy toàn vết thương tích.

Cô gào lớn. Cô nức nở…

Những lời cuối mà anh nói với cô, thật quá cay nghiệt.

Nó là lời yêu thương thế nhưng ẩn sâu đằng sau đấy không khác gì những mũi dao, những mũi dao chỉa thẳng vào tim cô gái trẻ.

Cặp đôi trẻ, tưởng chừng đã vượt qua mọi thử thách khắc nghiệt nhất để đến bên nhau, nay phải vĩnh viễn lìa xa nhau.

Cái chết là một bài toán mà ở nơi đó, đáp án chỉ đem lại bất hạnh cho một hoặc nhiều người.

Đồng đội trong đoàn hộ tống Orange từ nhiệm vụ trở về, họ đứng chết lặng.

Có người tháo chiếc mũ phớt xuống đặt nó một cách nhẹ nhàng lên vùng ngực.

Có người lẳng lặng quay đi để kìm lấy tiếng nấc.

Có người ngước mắt lên bầu trời đen kịt kia tự hỏi điều gì đã và đang xảy ra.

Có kẻ không thể nói lên lời nào, chỉ biết đứng đấy, tựa một thân xác không có linh hồn, nhìn về phía người bạn của mình, nhìn ngắm lần cuối vì biết ngày mai người bạn ấy sẽ không về.

Orange hoàn thành nhiệm vụ cấp bậc SR.

Một chiến tích huy hoàng được lập nên.

Nhưng cái huy hoàng đó cũng đủ làm ngươi cõi lòng tan nát một khi nhớ lại.

Như một người lính ra đi để tìm hoà bình trong chiến loạn. Anh vĩnh viễn không hẹn ngày trở về.
****