Chương 13: Về Mạo Hiểm Giả.

Phản Địa Đàng

Chương 13: Về Mạo Hiểm Giả.

Chương 13: Về Mạo Hiểm Giả.

Trong kho hàng của công ty Yagiri, đại lộ số 19, tầng giữa Hoa Linh Lục Địa, một tiếng nổ lớn khiến hàng vạn khói mù bay tứ tung, những chiếc thùng gỗ vỡ nát đem các mảnh vụn bay tung toé.

Cách đó vài phút khi vực đây còn rất là yên bình.

Bất cứ một nhân viên cung ứng hay thành viên của đội giao thương nào đều không thể nghĩ chỉ vài phút nữa thôi, nơi đây sẽ là trung tâm của một trận chiến.

Không, không hẳn là một trận chiến.

Đó nên được gọi là một cuộc đào tẩu.

Người ở vị trí rượt bắt là những kẻ mang trong mình bộ vest đen, khuôn mặt chúng đầy hung dữ, trên thân thể chúng luôn trang bị những món "hàng nóng" "hàng nguội".

Năng lượng Ki toả ra từ chúng chứa đầy sự giận dữ.

Chúng sẵn sàng buông các luồn công kích về phía trước hòng hạ kích kẻ đang muốn trốn thoát.

Và bất kể trước mặt chúng là vật cản gì, tương tự cái kho hàng này, đều không cản nổi chúng, bọn chúng sẽ huỷ diệt tất, miễn là chúng giết được người chúng cần giết.

"Hộc hộc."

Một tình thế hiểm nghèo giành cho Orange.

Anh đang phải cong đuôi chạy khắp.

Anh đã bị trở thành mục tiêu hàng đầu của việc bị săn đuổi.

Là một Trinh Sát tài năng, anh hiểu rất rõ cái cảm giác bị rượt đuổi theo sát nút là như thế nào.

Từng có hơn một lần trong quá khứ, trong nhiều nhiệm vụ, anh đã phải sắm vai tương tự như vầy.

Nhưng hơn bao giờ hết, anh cần phải chạy, anh cần phải chạy thật mau, anh phải sống sót.

Đối mặt trò chơi sinh tồn do thần chết ban tặng, điều mà anh có thể làm hết sức là cố gắng đi thật mau, tránh xa khỏi bọn đang bám đuổi. Và rồi anh phải trở về gia tộc, phải trở về để báo cáo.

Nơi bả vai trái của anh đang rỉ máu.

Một vết cắt rất là sâu và máu chảy như tuôn từ vị trí này.

Anh đã ráng để cầm máu nhưng cứ qua mỗi nhịp thở "Hộc hộc" từ anh, máu huyết nơi đây luôn dằn lên những cơn đau thấu trời.

Anh đã nghe được một bí mật động trời.

Một bí mật đủ để lật tung và điên đảo toàn bộ cõi trời mà anh đang sinh sống. Một bí mật cho một cuộc chiến tranh.

"Ta không thể dừng tại đây, phải trở về. Nhất định phải trở về."

Một nhiệm vụ cấp bậc SR, và anh là người duy nhất được giao trọng trách phải tham gia và hoàn thành nhiệm vụ.

Các bạn có thể hình dung đây là một khảo nghiệm sinh tử.

"Oành."

Một đợt sóng công kích tầm xa trúng ngay mục tiêu. Mục tiêu là chiếc thùng sắt khổng lồ container, nơi mà Orange đang ẩn nấp.

Bọn truy đuổi có một Thuật Sư, một Kĩ sư và một Bậc Thầy Vũ Khí. Còn anh chỉ đơn thân một mình.

Một tình thế chỉ có thể chạy, bởi nếu xuất đầu lộ diện, đối diện với anh là một tương lai u tối. Một tương lai mà anh không thể gặp lại người vợ sắp cưới của mình.

Tiếng oanh tạc trên vừa dứt. Đầu óc anh choáng váng sau tiếng nổ lớn. Anh có thể đã bị phát hiện vị trí.

Tầm nhìn phía trước bị loè, gần như mờ nhạt, đôi tai thì ù vang. Orange dẫu vậy vẫn đưa đưa tay phải đặt ấn kết. Bất giác anh biến mất và dịch chuyển ra đằng trước.

Tại nơi mà anh vừa biến mất, một quả rocket lao thẳng tới. Lại một tiếng nổ lớn.

Nếu Orange đứng yên một chỗ và không di chuyển, nơi đó đã là mồ chôn của anh.

"Thật nguy hiểm."

Đôi mắt anh vẫn bị nhoà, và đôi tai anh, đúng hơn là một bên tai, đã gần như mất đi cảm giác.

Hai qua Rocket được bắt ra liên tục và trúng đều hoàn toàn chuẩn xác.

99% hành tung của Orange đã bị bại lộ. Anh sẽ không thể thoát khỏi sự truy tung của kẻ địch.

"Không. Ta không thể chết. Nàng còn đang đợi ta. Và cả… Và cả đứa bé, tương lai của hai ta."

Chàng trai chỉ rơi vào đội tuổi 24-25, đây là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người, và anh chuẩn bị kết hôn.

Người mà anh cưới là người mà anh yêu nhất, thậm chí giữa họ còn có một mối liên hệ bền chặt không thể nào tách rời.

Ấy vậy mà giờ đây, ông trời lại đem tới cho anh khảo nghiệm quái ác này. Tại sao lại là mình? Anh chắc cũng đã tự hỏi.

Ấy thế mà anh vẫn đứng lên để nhận nhiệm vụ, bởi anh biết, chỉ có anh mới có thể đứng trọn dưới ánh huy hoàng này.

Chỉ có anh mới có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Phải, chỉ có anh, mật danh Orange mới hoàn thành được nhiệm vụ cấp bậc SR này.

"Ông trời cũng không thể lấy đi của ta tương lai, tương lai của con ta. Thậm chí cả tử thần."

Đôi mắt anh cứng rắn lại, vẻ quật cường ánh hiện lên.

Anh thều thào đôi ba câu. Và rồi cả người anh ‘bốc cháy’, anh đang điên cuồng hấp thụ và chuyển hoá Ki.

Anh phải giành giật sự sống từ bàn tay tử thần.

"Tìm thấy mày rồi con chuột nhắt. Hoả Ảnh!"

Một quả cầu bằng lửa lao vụt tới.

Orange ngước đầu nhìn về phía quả cầu lửa, đôi mắt anh cũng rực lửa.

Tất cả những gì trong đồng tử của anh hiện giờ đang đều đang rực lửa.

Phải, một khi ta đã muốn thì tử thần cũng không thể ngăn được ta.

Bởi ta là một Mạo Hiểm Giả!
***
"… Và lời sau cuối ta xin CHÀO MỪNG TẤT CẢ CÁC EM ĐÃ ĐẾN VỚI HỌC VIỆN HOÀNG GIA."

Lời phát biểu vô cùng dõng dạc tới từ vị hiệu trưởng của Học viện Hoàng Gia.

Học viện Hoàng Gia là nơi đào tạo duy nhất và chất lượng nhất các khoá học từ Trung Cấp tới Cao Cấp tại Hoa Linh Lục Địa.

Các thí sinh đã tốt nghiệp thành công khoá học Sơ Cấp tại ba học viện bao gồm: Takahashi, Ouroboros và Inter Miami, đều được tập trung tại nơi đây.

Chỉ những học sinh đã hoàn thành bài kiểm tra Sơ Cấp mới có điều kiện thăng tiến từ ba học viện trên để trở thành học viên của học viện Hoàng Gia.

Còn số phận của những học viên đã rớt?

Họ sẽ chọn một con đường khác, họ sẽ không thể được đào tạo chuyên sâu bởi cánh cổng Hoàng Gia đã khép lại, họ có thể chọn học tiếp tại các ngôi trường phổ thông hoặc học nghề.

Vẫn còn đó tương lai cho lũ trẻ, tuy vậy giấc mơ Mạo Hiểm Giả của chúng có thể đã dừng lại ngay khoảnh khắc chúng thất bại ở bài kiểm tra.

Mizumi Shiroe đang đứng nhìn về phía thầy hiệu trưởng.

Cậu là một trong các thí sinh đã xuất sắc hoàn thành bài thi vừa rồi.

Thành tích rất nổi bật khi tiêu diệt hơn một nửa thí sinh cùng phòng thi, và người duy nhất tốt nghiệp cùng phòng thi chung với Shiroe là cậu bạn Hansen Shine.

Lúc này Hansen Shine cũng đang nhìn về hướng thầy hiệu trưởng, nhưng tâm trạng trong cậu vô cùng đặc biệt.

Cậu không thể nào hình dung được mình lại có thể ở đây, tại phòng thể thao của học viện Hoàng Gia, và điều này chứng tỏ cậu đã tiến một bước nữa trong việc theo đuổi giấc mơ của mình.

Hôm nay là ngày khai giảng, cũng chính là lúc mà các cô bé, các cậu bé 14-15 tuổi phải mang trên vai mình một sứ mệnh, một sứ mệnh phải chứng tỏ bản thân, chứng tỏ năng lực, cùng đó là chui rèn để trưởng thành, để hướng về một tương lai hoà bình, tốt đẹp.

Đó cũng là đôi dòng nhắn nhủ mà thầy hiệu trưởng đã dành cho các bạn trẻ dưới kia.

Khuôn mặt của bất kì ai trong căn phòng rộng hơn 20m, dài hơn 30m này đều rất tươi.

Và kết thúc cho bài phát biểu không thể thiếu những tràn pháo tay.

Tiếng pháo tay giòn vang khắp khán phòng.

"Và sau đây sẽ là danh sách lớp. Danh sách lớp sẽ được chia ra thành bảy lớp, tương ứng bảy Class. Điều đó cũng có nghĩa, các em chung một Class sẽ về chung một nhà."

"Rồi, mọi người tiến về phía thầy/cô giám thị đi, nhớ đến đúng Class của mình nhé."

Tiếng hò reo và những âm thanh bàn tán rôm rả.

Có những cô cậu bé vẫn đứng lại để trò chuyện, kết bạn cùng nhau.

Có những cô cậu bé thì tìm những người quen trong đám đông.

Cũng có những cô cậu bé đã tiến về phía Class của mình, hòng nôn nóng chuẩn bị cho buổi gặp mặt đầu tiên tại môi trường mới.

Mizumi Shiroe đã tiến thẳng về phía Class của cậu: Y Sư, nơi đây sẽ là nơi mà cậu sẽ học tập và được huấn luyện trong khoảng thời gian sắp tới.

Nói thêm về các khoá học sau khi tốt nghiệp Sơ Cấp.

Ở khoá học Trung Cấp, các em học sinh sẽ được giảng dạy thêm về lễ nghĩa, văn hoá, ngôn ngữ, hiểu biết thêm về Class của bản thân, những hiểu biết và nâng cao về Ki cũng như làm chủ Ki. Và tất nhiên thông qua việc làm chủ Ki sẽ là chọn ra Sub Class phù hợp nhất với từng cá nhân.

Và cuối cùng, xuyên suốt khoá huấn luyện sẽ là việc thành lập một đội/nhóm/Party.

Các em phải tập làm việc nhóm, phải thích nghi và cùng sinh hoạt, cùng học tập chung cùng nhau. Đây sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời cho tuổi trẻ của các em.

Shiroe đứng đối diện với giáo viên chủ nhiệm của mình.

Đây là một ông thầy trông khá dữ tợn. Đôi mắt của ông ta, chính xác hơn là đôi mắt trái bị che hoàn toàn lại bởi một cái bịt mắt.

Còn mắt phải, từ trên đỉnh lông mày kéo tận xuống dưới gó má phải là một vết sẹo, vết sẹo của việc bị chém.

Ông ta cao hẳn phải trên 1m9, thân hình đúng chuẩn của một đô vật Mỹ, trang phục hiện tại đang là một bộ quân phục màu xanh lục y.

Nếu nói về vẻ bề ngoài, chắc chắn ở cái nhìn đầu tiên, tất cả mọi người sẽ nói ông hẳn là một Tiên Phong xuất chúng, hẳn ông ta sẽ không thể nào là một Y Sư.

Ông ta tên là Von El Daniel.

Ông sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp Y Sư năm nay, tất nhiên ông là một trong những Y Sư nổi tiếng nhất trên thế giới này.

Một kẻ chỉ cần nhắc tới tên thôi đã có vô số người kính nể.

Shiroe ném ánh nhìn về phía thầy chủ nhiệm và rồi cậu cúi đầu chào một cái thật lễ phép.

Mr. Von gật đầu chào cậu học trò mới của mình.

"Cậu là người đến đầu tiên. Tốt."

Mr. Von nói với Shiroe rằng cậu là kẻ đầu tiên trong Class tới gặp ông, thái độ trong lời nói không nặng không nhẹ, nhưng nó như có ẩn ý gì đấy khác.

"Shiroechi~."

Một thanh âm trong trẻo vang lên và một cô bé lao tới phía sau Shiroe, cô bé ôm quàng lấy phía sau cậu trai trẻ.

"Takahashi Yukiko, có mặt thưa thầy."

Sau màn ôm choàng phía sau lưng Shiroe, Yukiko buông tay và hướng về phía thầy chủ nhiệm rồi đưa tay phải lên ra dấu hiệu chào lễ phép.

Mr. Von quan sát từng hành động vừa xảy ra bằng đôi mắt lạnh lùng. Ông gật đầu rất mạnh trước lời chào hỏi từ tiểu công chúa.

"Lời đồn là có thật, vậy ra đây là người mà tiểu công chúa chú ý."

Mr. Von thầm nghĩ trong đầu trong khi đang quan sát cuộc trò chuyện từ hai cô bé, cậu bé kia.

Một khoảng thời gian sau, từng người từng người một tiến tới và gặp gỡ Mr. Von, nhưng đối đãi bất kì đứa trẻ nào, quý ngài chủ nhiệm của chúng ta vẫn cứ như thế, vẫn là một ánh nhìn thật sâu và một cái gật đầu.
***
"Ồ nhìn kìa. Một tên từ gia tộc Yagiri."

"Đúng là bọn chúng. Này, đừng lấy cái tên đó ra để nói, kẻo sự căm hận lại diễn ra đấy. Không phải ngài Takahashi đã ngăn cấm những lời dè bỉu, phân biệt này sao."

"Cậu chẳng biết gì cả. Ngăn cấm thì sao chứ. Căm hận là căm hận, muôn ngàn đời không thể xoay chuyển, đặc biệt còn là bè lũ phản bội chúng nó."

Hai cô cậu nào đó chỉ trỏ ngón tay về phía một chàng trai trẻ. Hai cô cậu ấy đang nói xấu sau lưng một kẻ từ gia tộc Yagiri còn sót lại.

Anh chàng kia đôi lông mày nhăn nhó khi nghe những lời dè bỉu ấy.

Đôi bàn tay nắm chặt lại đến trắng toát. Kể từ ngày ấy, cậu đã phải ăn ngủ không yên.

Bởi khi cậu mở mắt ra, xung quanh đều xuất hiện những thứ thanh âm như vậy.

Kẻ phản bội, cái danh mác đã gắn chặt lấy cậu kể từ ngày ấy, cái ngày mà thế giới trong mắt cậu sụp đổ, cái ngày mà gia tộc cậu đã có những hành động ngu ngốc.
****
Ngọn gió chiều thổi vi vu. Gió đung đưa trên từng chiếc cành.

Từng mảnh lá đung đưa như hoà mình vào một giai điệu trữ tình nào đấy do thiên nhiên đang phối khí.

Một bản nhạc thơ mộng. Sắc trời cũng vàng ửng một góc chân trời.

Từng mảnh thiên địa như hoà lại rồi tạo nên một bức tranh đa sắc.

Một khung cảnh yên bình vào một buổi chiều tà.

Nơi đây là mộ của các vị anh hùng đã ngã xuống.

Nơi đây là nơi yên nghỉ của rất nhiều cái tên.

Có người từng nói rằng, cái tên chính là chìa khoá định mệnh của mỗi cuộc đời con người.

Và những cái tên xuất hiện trên từng dòng bia mộ nơi đây, cũng mang tới một ý nghĩa khác nhau.

Mất vì chiến tranh, mất vì kiếm đồng tiền miếng ăn, mất vì hy sinh cho một sinh mạng khác, hoặc đơn cử mất như một vị anh hùng dựng lên thời bình.

Một thiếu phụ và một đứa bé, đứa bé trai trạc 6 tuổi. Trên người cậu khoát một bộ đồng phục của gia tộc, gia tộc ấy là Camillia.

Người thiếu phụ ngắm nhìn bức chân dung trước mặt. Đôi mắt ẩn hiện sự nhớ nhung, chút ôn nhu và một nỗi đau mất mát to lớn.

Đứa trẻ kia, tay đang trong tay mẹ của mình, ánh mắt cậu ngây thơ trong trắng, và cậu cũng đang cùng mẹ ngắm nhìn bia mộ nọ.

Cánh tay của mẹ cậu bỗng hơi siết chặt, nhưng không làm đau cậu bé. Cô ngồi xuống ngang bằng với cậu bé, tay còn lại xoa đầu cậu thật lâu, thật lâu. Đôi mắt hiền từ, cô nói: "Con tới thắp nhang cho bố đi."

"Ngày này 8 năm trước là ngày bố đã đi về vùng đất hạnh phúc đấy."

"Bố không thấy hạnh phúc khi ở với mình sao, mẹ ơi."

"Không, không phải đâu con. Bố con dù ở nơi đó hay gần mẹ con ta, chắc chắn bố cũng đều hạnh phúc. Chỉ là giờ đây bố con còn có một sứ mệnh phải lo, sứ mệnh của bố không thể bên cạnh mẹ và con."

Cô xoa trán của cậu bé, vừa giải thích.

Cậu bé có khuôn mặt kháu khỉnh, nhìn về hướng ngôi mộ, rồi lại nhìn về hướng mẹ mình. Cậu nở một nụ cười thơ ngây. Cậu nói với mẹ: "Bố thật hạnh phúc khi có được con và mẹ ở kề bên, mẹ nhỉ?"

Cô thiếu phụ ngây ra khi ngắm nhìn nụ cười của cậu bé, cô không thể nói lên bất kì lời nào.

Trong khoé mắt của cô có đôi chút ánh lệ, chắc chỉ cần một ngọn gió thổi qua, cũng đủ để dòng lệ ấy tuôn ra, cô cố kìm nén và nhìn đứa con của mình. Cô nhìn bé và cũng cười theo.

Chú bé loắt choắt buông tay mẹ và chạy về phía ngôi mộ nọ. Chú muốn cắm một cây nhang lên ngôi mộ của bố mình.

Ít ai để ý, trên cổ của chú bé có một sợi dây chuyền. Sợi dây chuyền ánh bạch kim.

Phía bên trên dây chuyền có hình hai vật. Một tấm huy hiệu, một mặt là hình gia huy của gia tộc Camillia, một mặt là hình trái cam. Treo cùng một vị trí là một chiếc nhẫn.