Chương 7: Tình bạn & Địa vị

Phản Địa Đàng

Chương 7: Tình bạn & Địa vị

Chương 7: Tình bạn & Địa vị


"Ngài có thể đặt chiếc mũ phớt của mình lên đây ạ. Xin hãy để tôi cởi chiếc áo khoác ngoài của ngài, thưa ngài Alex."

*Tiếng chiếc áo được mắc lên sào.

"Anh bạn già của tôi. Đã lâu không gặp."

Ngài Alex và ‘anh bạn già’ có một cử chỉ thân thích bằng một cái ôm choàng rất mạnh.

Đây dường như không còn là một buổi gặp mặt chính trị, thay vào đó là một buổi hội hợp giữa những người bạn, những người mà đã từ rất rất lâu rồi mới có thể gặp mặt.

Tình bạn giữa đàn ông.

Nghe thì có vẻ sến. Sự sến đó là dành cho những ai có tâm lý uỷ mị.

Sự thật có đôi khi họ - những gã đàn ông – lại chất chứa một thứ mang tên tình bạn như thế suốt cả cuộc hành trình trong đời họ.

Nếu người vợ là người kề vai sát cánh với họ ở mọi lúc mọi nơi. Thì người bạn chí cốt lại là điểm tựa nằm ở tận sâu trong linh hồn họ.

Họ có thể không gặp nhau trong một khoảng thời gian.

Họ cũng chẳng có mấy dịp để tụ tập lại.

Họ lại bận bịu cho cuộc sống, cho gia đình, người thân, con cái, …

Một cuộc sống bề bộn cho nên việc dành thời gian cho tình bạn là điều họ đặt ở sau cùng.

Dẫu như thế nào đi chăng nữa, họ - những người đàn ông – vẫn có thể có tình bạn.

Tình bạn là gắn khích, là chiến hữu, là đồng môn, là chung một mối bận tâm, là sự cảm thông trên cương vị nào đấy.

Tất cả đều đem tới cho họ một sự thấu hiểu lẫn nhau.
Đôi khi tình bạn giữa đàn ông chẳng cần những buổi nhậu nhẹt hay quan tâm suốt ngày.

Họ chỉ cần dành cho nhau một cái ôm choàng mạnh bạo như ban nãy là đã đủ.

"Bao lâu rồi ấy nhỉ. Một Trinh Sát cừ khôi và hút gái nhất của nhóm 7x7 cùng một kẻ Y Sư quá đỗi bình thường, lại có dịp gặp mặt nhau?"

Giọng cười ồm ồm và lời nói chất chứa niềm vui vô hạn của Takahashi Midoriya – Đại gia trưởng của Đại gia tộc Takahashi.

"Khà khà. Có lẽ là hơn 15 năm rồi đấy anh bạn già của tôi."

"Để coi, mười lăm năm là khoảng một phần sáu cuộc đời rồi chứ gì nhỉ."

Tiếng cười đáp lại từ ngài Camillia De Alex – Đại gia trưởng của tiểu gia tộc Camillia, nhưng có lẽ chúng ta nên chuẩn bị một cái danh vị khác, phải là quý tộc Camillia mới đúng.

"Phải. Đến tận hôm nay chúng ta mới có dịp tái ngộ. Thật là một cảm xúc không thể diễn tả ra được…"

"Ta xin được chúc mừng huynh. Đây chính là thành quả xứng đáng nhất mà gia tộc Camillia nhận được sau một khoảng thời gian dài nỗ lực phấn đấu."

"Rất cảm ơn Midoriya huynh."

Đại gia trưởng Takahashi khoát tay.

"Huynh không cần phải khách sáo. Hai gia tộc chúng ta vốn thân như một đại gia đình. Ta còn dự định sẽ tổ chức thêm một bữa tiệc, ngoài đại lễ phong tước nữa kia kìa. Khà Khà."

"Ấy… Thật tình ta cũng chỉ mong một buổi lễ là đủ, là đủ rồi. Huynh không cần thiết phải như vậy. Ta hẳn mới là người phải gửi lời bày tỏ tới huynh và gia tộc Takahashi mới phải đạo."

"Đúng rồi. Huynh có nghe tin gì chưa. Ta cũng đã đưa người nộp báo cáo. Vụ việc bí ẩn chưa được phơi bày về tụi Yagiri và bè lũ. Mặc dù nhắc đến trong lúc này không phải lúc. Chuyện lại kề sát bên buổi đại lễ như vầy, ta không mong huynh và gia tộc Takahashi có thêm một sự phiền phức nào."

"…" Đại gia trưởng Takahashi nghe vậy trầm ngâm.

Ông giơ tay trái qua khỏi đầu. Tay cuộn thành nấm đấm.

Rất mau, gia nô cũng như quản gia trong hai gia tộc chú ý, họ khom nhẹ người xuống kính chào và lần lượt bước ra khỏi phòng.

Sau tiếng "Cạch". Căn phòng trở nên rất ngột ngạt. Dường như có một con mảnh thú sắp thức tỉnh ở nơi đây. Và căn phòng ấy chỉ còn lại hai người, hai vị Đại gia trưởng của hai gia tộc.

"Như báo cáo ta đã gửi huynh. Yagiri đang có âm mưu gì đấy, rất-to-lớn."

"Thậm chí bọn chúng còn có sự liên hệ cùng một số phe phái khác nhằm một mục đích gì chắc huynh cũng lờ mờ đoán ra được."

"Phải."

"Ta đã lờ mờ đoán ra được. Và cũng đã có phái người lần mò theo dõi chúng."

"Dẫu vậy…"

Đại gia trưởng Camillia nhìn thẳng vào người đối diện và gật nhẹ đầu.

"Huynh có thể nói."

"Ta nghi ngờ có nội gián ngay trong hai gia tộc của chúng ta."

"Ồ."

Nét mặt cương lại đến từ Camillia De Alex.

Nội gián. Một điều mà hẳn đã là tất yếu ở bất kì bàn cờ chính trị nào. Thậm chí nếu xét về mặt thường thức, chỉ cần bản thân nhúng chân vào đống bùn chính trị, bản thân cần phải có một chỗ nội gián đầy tin tưởng thì mới có thể tồn tại được.

Thế giới này cũng vậy. Thế giới nào cũng vậy.

"Ta không nghĩ tới việc này, thật sự xin lỗi Midoriya huynh."

Lần đầu tiên Camillia đứng dậy và cúi gập đầu xuống. Một thái độ xin lỗi rất chân thành, thậm chí có thể nói nếu không trở ngại trong địa vị xã hội của bản thân, ông ta có thể đã quỳ hẳn xuống để kính lễ.

"Đừng. Huynh không cần phải làm như vậy."

Đại gia trưởng Takahashi có cử chỉ phản ứng lại hành động của đối phương.

Ngài đứng dần dậy và đỡ lấy bả vai của người đối diện.

Ngài dùng lực vừa đủ để tạo thành động tác vỗ vai đối phương.

Kèm theo đấy là một câu nói.

"Ta tin tưởng vào huynh cùng gia tộc Camillia."

"Không chỉ bởi vì hai ta là bạn bè."

"Hay vì truyền thống bao đời của hai gia tộc."

"Ta tin tưởng rằng nhất định dù bất cứ điều gì xảy ra, cả hai gia tộc đều cùng chung một chí hướng: thúc đẩy Hoa Linh Lục Địa tiến về phía trước."

"Có thể lúc này huynh đang cảm thấy hổ thẹn hay một cảm xúc nào đó ta không thể đoán được. Nhưng tất cả những gì huynh và gia tộc đã cố gắng, ta đều ghi nhận. Và không phải hôm nay chính là ngày họp mặt để ăn mừng cho việc đó hay sao."

"…"

"Ta nguyện lấy tên của dòng họ, sẽ xử gọn gàng vụ việc này. Không để Takahashi phải chồng chất thêm lo lắng một điều gì nữa."

"Ngoài ra, chuyện có lẽ đã vậy. Thực sự vượt quá những gì ta đã nghĩ trước khi tới đây."

Camillia De Alex quỳ một gối xuống, tư thế tay phải đặt lên ngực trái, tuyên thệ.

"Ta Đại gia trưởng của gia tộc Camillia, xin thệ trước vị vua của Hoa Linh Lục Địa, Takahashi đệ Ngũ. Rằng ta xin được hoãn buổi đại lễ phong tước của gia tộc cho tới khi giải quyết hoàn toàn kế hoạch bè lũ Yagiri. Mong nhận được sự cho phép."

Trong bất cứ mối quan hệ nào, cũng đều có sự phân chia giai cấp. Kẻ trên và người dưới. Kẻ bị trị và người trị vì. Thậm chí trong tình bạn, cũng có điều đấy.

Một cái quỳ và lời tuyên thệ không chỉ đến từ danh nghĩa một thần dân đối với đức vua. Mà đó còn mang thêm trong mình một lời tuyên thệ giữa hai người bạn. Họ - những người đàn ông – xác lập lời tuyên thệ bởi vì họ cùng chung một chí hướng, cùng chung một mục tiêu.

Gương mặt Takahashi Midoriya có phần hơi nhăn lại.

Ông thật sự không nghĩ tới việc sẽ ngăn người bạn của mình lại. Bởi lẽ ông biết, dù cho có sự ngăn chặn nào cũng không thể làm xoa dịu đi vết thương lòng của một kẻ yêu nước. Nội loạn là một trong nhiều cách để phản quốc. Và trung thần là kẻ phải hứng mũi sào trước một cuộc lật đổ.

Đại diện tối cao cho gia tộc Camillia đã tuyên thệ. Sự tuyên thệ ấy rằng chỉ khi giải quyết xong ngọn nguồn mầm móng phản loạn, gia tộc Camillia mới thật sự xứng đáng với cái danh vị "quý tộc."

"Thôi đứng lên đi anh bạn già của ta. Ngay từ thời còn niên thiếu ta đã không thể ngăn cản được bất kì quyết định gì từ anh rồi, anh hiểu ta quá mà. Haiz."

Câu nói kèm theo lời thở dài từ người đứng đầu lục địa Hoa Linh.

"Được. Đại gia trưởng của gia tộc Camillia. Ta, Takahashi đệ Ngũ, người cai quản thần dân ở vùng đất của thần – Hoa Linh này, sẽ rút lại buổi đại lễ dành cho Camillia. Mặt khác ta sẽ ban hành một nhiệm vụ cấp SR dành cho Camillia De Alex và gia tộc Camillia. Đó là truy tìm và diệt trừ tận gốc của bọn đang có ý định nổi loạn. Khi và chỉ khi gia tộc ngươi có thể hoàn thành sứ mệnh được giao, lúc ấy là lúc buổi đại lễ phong tước được diễn ra. Ngươi có chấp nhận hay không?!"

"Thần tuân mệnh!"

Hai tay Đại gia trưởng Camillia giơ lên cao, bàn tay lật ngửa. Đây là tư thế nhận mệnh lệnh từ hoàng vị.

"… Và kèm theo buổi đại lễ sẽ là buổi đại tiệc nhé, anh bạn già."

"…"

"Khà Khà."

"Đúng rồi hai quý cô nương của nhà huynh thế nào rồi nhỉ? Buổi đại điển ấy."

"Huynh nhắc ta cũng quên mất. Quên không hỏi thăm sức khoẻ phu nhân cũng như tiểu công chúa rồi."

"Khà khà. Phu nhân nhà ta vẫn vậy, dù cho ta có chạy đôn chạy đáo trăm vùng để tìm phương thuốc, nhưng sức khoẻ của nàng vẫn không khá lên nổi. Dạo gần đây ta cũng rất lo. Còn về con bé Yuki, nó từ dạo đại điển về thực sự là ít cười hơn hẳn trước đây."

"Chúng còn nhỏ, nên được vui đùa đôi chút. Ta có lẽ đồng cảm với huynh về vấn đề này. Ta có một đề xuất rằng hai tiểu quỷ nhà ta có thể sang thăm tiểu công chúa. Ta có linh cảm về việc này. Rằng tiểu công chúa có lẽ sau khi tiếp xúc hai tiểu quỷ nhà ta, sẽ khác đấy."

"Ồ. Thật vậy sao, ta ủng hộ hoàn toàn sáng kiến của huynh."

"Đúng rồi hai cô nương nhà huynh sao nhỉ."

"Mạo muội mạo muội. Cái bản tính của ta thật sự khó sửa." Khúc này ngài Alex vừa gãi đầu vừa cười lớn.

"Tiểu Ny thì là Kĩ Sư đấy, tiểu Vy lại là Thuật Sư. Hai đứa quỷ ấy thật sự là rất nghịch, ta lại mong chúng trở thành Y Sư như huynh đây là tốt biết mấy. Ít nhất là sẽ chăm chỉ đọc sách và tìm tòi sẽ đỡ nghịch ngợm hơn cơ."

"Tuổi trẻ, tuổi trẻ mà."

"Đúng vậy tuổi trẻ."

"Không biết huynh còn nhớ tới kẻ thù không đội trời chung của La Hán chứ?"

"Ý huynh là cái tên thuộc dòng họ Stoker Vla?"

"Phải. Là hắn."

"Ta có nhớ ra hắn. Không biết ý huynh ra sao?"

"Hắn cũng đã có một đứa con. Một đứa con trai. Hình như bằng tuổi con gái huynh và con gái ta."

Lời nói cùng dáng vẻ cực kì nghiêm nghị tới từ Takahashi.

Bầu không khí chính trị đã đi qua, và thay vào đó lại là một bầu không khí chiến tranh.

"Ta hiểu cho mối bận tâm của huynh. Thậm chí nếu con gái ta dính vào ta cũng sẽ như vậy. Nhưng huynh nghĩ đi, cả đại lục này rộng lớn tới như thế. Con trai hắn làm sao có thể có mối lương duyên cùng tiểu công chúa được kia chứ? Phải không nào. Lúc ấy huynh lo bò trắng răng mất rồi. HA HA HA."

"Chỉ mong là vậy, ta chỉ mong ta đã lo lắng quá xa vời."

"Huynh cũng phải mau giải quyết cái mệnh lệnh ấy đi đấy. Ta rất chờ ngày tái ngộ tại đại lễ."

*Tiếng bắt tay thật chặt giữa hai người đàn ông đại biểu cho hai gia tộc.