Chương 2: Khởi đầu mới.

Phản Địa Đàng

Chương 2: Khởi đầu mới.

Chương 2: Khởi đầu mới.
Tác giả: từ chương này chúng ta sẽ "ngược dòng" về 8 năm trước, năm 128x. Chúng ta sẽ nhìn một chút cái thời điểm xảy ra sự kiện Yagiri. Đôi lúc sẽ xen kẽ một vài chi tiết ở năm 129x, do đó độc giả cần "cẩn trọng" để không bị lạc nhịp. Một lời cảm ơn dành cho độc giả theo dõi truyện.
Tôi sẽ gọi đây là Arc 8 năm.
***

Nhộn nhịp.

Đó chính là tính từ miêu tả chính xác nhất cho thành phố trung tâm Akibahara.

Những tuyến đường giao thông đông đúc xe bay.

Những dòng người hối hả, bận rộn công việc của họ.

Những âm thanh huyên náo từ tiếng xe, còi xe inh ỏi, từ những cuộc nói chuyện giữa những người dân.

8:00am một thời điểm không thể hoàn hảo hơn để bắt đầu một ngày mới.

Ánh nắng sớm nhẹ nhàng đã ẩn ẩn hiện hiện len lỏi qua từng khe hở nhỏ giữa các toà nhà cao chọc trời.

Ngã tư trung tâm, nơi mà chỉ có lấy 50 giây yên tĩnh trước khi cuộc diễu hành lớn diễn ra cùng làn giai điệu "rầm rầm", "tin tin", "ồ ồ" hay "rào rào" từ tất cả người dân xung quanh.

Một góc khu chợ/8:00AM/thành phố Akibahara.

"Báo sớm. Báo sớm đây.

Tin tức nóng hổi vừa thổi vừa xem đây.

Hôm nay sẽ là kết quả của cuộc bầu cử Chủ tịch thành phố mới đây.

Ngoài ra, kết quả của trận đấu chung kết QuirkStep ngày hôm qua nữa đây.

Tin chiêu mộ đến từ các thành viên của Party huyền thoại: JabbawOckeez cho một Raid 10 ngày nữa đây. Mại dô mại dô."

Tiếng rao báo đến từ người bán báo.

"Thực phẩm chức năng, thực phẩm chức năng.

Đây chị gái, chị có muốn đêm của gia đình được thêm ‘ấm cúng’ hay không, có thể thử qua, đảm bảo hiệu quả tức thì."

Tiếng rao bán từ người bán hàng rong.

"Tính tiền con cô chú ơi."

"Của con 2 tô hết thảy 5 đồng nhé."

"Dạ đây ạ. Con cảm ơn."

Hay có cảnh người mua- kẻ bán xuyên qua hàng xá nơi đây.

"Chào buổi sáng bác Sơn."

"Ồ, Saiichi đấy à, nay cháu không phải đi làm sao."

"À dạ, thật ra là có, nay cháu đi phỏng vấn xin việc ạ."

Cậu trai 22 tuổi Saiichi, người đang đứng đối diện ông cụ lớn tuổi tên Sơn nói.

"Ừ ừ, ra là thế, cháu có thể đã biết đấy, thời của ta thì làm gì có mấy buổi phỏng vấn.

Tính ra đến cả công việc cũng chỉ là ép buộc ấy chứ, khà khà.

Khá lắm, giỏi lắm. Cứ chăm chỉ rồi sau này ắt sẽ thành công thôi. Bây nhớ ráng lên nha."

"Chúc buổi sáng tốt lành tới bác Sơn, cháu sẽ cố gắng."

"Khà khà thôi đi mau đi, ta còn phải tưới nước cho đám chậu cây đây."

Bác Sơn là một lão cụ tuổi đã lớn, không có bà con thân thích gì nữa khi mà hai đứa cháu trai của ông cách đây 3 năm đã hy sinh trong nhiệm vụ bậc B và bậc C.

Hiện ông đang sống với tiền chu cấp từ nhà nước và mở một tiệm buôn bán cây cảnh ở khu ngoài của khu chợ Watanabe này.

Phải, đây là khu chợ Watanabe, nơi thuộc về sở hữu của tiểu gia tộc Watanabe, một gia tộc tại vùng đất Hoa Linh Lục Địa.

Nếu phải đi ngược dòng về năm tháng trước đây, về một lịch sử hào hùng của gia tộc, thì đây chính là cận vệ trung thành của các đời Vua Chúa trị vì vùng đất này.

Ngày nay Vua Chúa đã không còn, thay vào đó là sự nắm quyền tổng quản của Đại gia tộc cao cấp: Takahashi.

Dẫu thế Watanabe vẫn là một gia tộc thề sẽ dâng hiến tất cả vì chủ thượng, một sự trung thành tuyệt đối.

Chàng trai kia có cái tên là Saiichi, Watanabe Saiichi.

Thời điểm hiện tại vừa tròn 22 tuổi.

Ngày hôm nay là một ngày đại quan trọng đối với cậu.

Bởi hôm nay sẽ là sự chấm dứt cho chuỗi ngày dài thất nghiệp của cậu, ngày cậu được chấp nhận buổi phỏng vấn.

Công ty dược phẩm Yagiri, đó là địa điểm mà ngày hôm nay chàng trai trẻ của chúng ta sẽ phỏng vấn.

Vừa chào hỏi xong nhóm người buôn bán trong khu chợ, Watanabe Saiichi bước đi ra đường cái.

Bước chân chậm dần đều, cậu đang ôn lại những câu trả lời trong bài diễn tập đêm hôm qua.

"Phew. Căng thẳng quá. Liệu mình có lại làm hỏng việc nữa hay không?"

"Không, không, không được nghĩ như thế. Muốn đậu thì tâm trí luôn chỉ có chữ ‘đậu’ không thể chèn chữ ‘rớt’ vào được. Mình làm được."

"Phew~… Diễn tập lại trước trong đầu vậy."

Mỗi khi nghĩ tới sự khó khăn, mồ hồi trán cậu lại đổ.

Bước đi dần đã trở nên thong thả.

Cậu vừa đi, vừa nhớ lại, cũng vừa nghĩ thêm về quãng thời gian khó khăn trước đây.

Là một thành viên sơ đẳng trong tiểu gia tộc Watanabe, cậu có một tuổi thơ rất bình thường hay thậm chí là chẳng có gì nổi trội.

Từ năm học Sơ Cấp rồi Trung Cấp, cậu đều không phải kẻ tâm điểm của lớp học.

Lên Trung Cấp, khi được phân nhóm, cậu cũng chẳng phải trưởng nhóm.

Trong những bài kiểm tra nhóm, cậu cũng chẳng phải kẻ ‘luôn có sáng kiến hay’.

Có thể nói thời học sinh của cậu, là một chuỗi ngày nhạt nhẽo tới mức không thể nhạt nhẽo hơn.

Đi học rồi về thẳng gia đình, đi ăn rồi lại đi ra khu chợ, gặp gỡ giao lưu cùng mọi người, tới chiều lại về học hành và rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đến trường.

Vòng luẩn quẩn cuộc đời của cậu cứ thế cứ thế, cứ thế tiếp diễn.

Mãi cho tới khi cậu tốt nghiệp với tấm bằng phổ thông tại năm 18 tuổi.

Dường như cuộc đời của một ‘đứa trẻ’ tầm thường trước đây đã bị dội một cái gáo nước không thể lạnh hơn khi va chạm thực tế xã hội.

Cậu liên tục thất bại trong nghề nghiệp.

Cậu lần lượt có công việc để rồi bị đuổi bởi các loại lý do khác nhau.

Có thể cậu đã gặp xui, cũng có thể rằng cậu không có năng lực mà công việc ấy yêu cầu.

Dù sao thì ngay đây, ngay lúc này, cậu có cơ hội để tìm cho mình một công việc mới, một tương lai mới.
***
"Đã đến trạm Yagiri, đã đến trạm Yagiri. Quý khách xuống xe vui lòng ra ngoài bằng cửa sau."

Thông báo đến từ hệ thống xe lưu động, một loại phương tiện công cộng dành cho cả năm tầng của Hoa Linh Lục Địa.

Watanabe Saiichi bước xuống xe lưu động tại trạm dừng chân Yagiri.

Bước chân ổn trọng, dường như sau bài diễn tập trong tâm thức kia, cậu đã lấy lại phần nào tự tin.

Xe lưu động đón thêm hành khách và rồi khởi hành.

"Két" tiếng cửa đóng, tiếng động cơ xe chạy.

Vài phút sau, phía sau lưng Watanabe Saiichi là cả một vùng trời nơi mà mây trời đã bị che phủ bởi một toà nhà chọc trời.

Có cảm tưởng, chỉ cần cậu với cánh tay lên thôi, cậu có thể bắt lấy được áng mây phía chân trời kia.

Watanabe Saiichi đứng đấy vài nhịp thở.
Cậu cần bắt nhịp thật chuẩn xác mạch cảm xúc của mình ngay lúc này.

Nếu không, cậu sẽ bị con quái vật mang tên hồi hợp cuốn lấy.

Ngay lúc này, khoảnh khắc này, thứ mà cậu trai trẻ có thể làm, duy nhất có thể làm là điều chỉnh hơi thở và cân bằng lại dòng biển Ki trong cậu.

Mọi điều mà cậu từng được học trên lớp, trong các buổi làm việc nhóm, giúp ích cho cậu ngay lúc này.

Hít sâu, thở mạnh một hơi.

Cả bầu không khí xung quanh Watanabe Saiichi như bị đọng lại rồi phát lên từng tiếng nổ bốc bốc.

Không gian như có một con quái vật được thức tỉnh.

Tâm lý được đả thông, cậu kéo lại Caravat như dấu hiệu cho việc sẵn sàng cho mọi thử thách hôm nay.
***
"Thư kí Kim, tới giờ rồi chứ nhỉ."

Giọng nói già dặn cất lên, trước đó là thanh âm "bặp" đóng lại từ chiếc đồng hồ bật nắp trên tay của lão.

"Vâng thưa ngài, hiện đã tới giờ vàng."

Thanh âm có phần tôn kính và mạnh dạn thể hiện, đáp lại. Đây là giọng của thư kí Kim.

"Tốt, thế đợt này có bao nhiêu ứng viên nhỉ."

"Vâng, hôm nay có tận 3 ứng viên ạ."

"Ồ, tận 3 ứng viên cơ đấy. Ít hơn hẳn lần vừa rồi, ừm mấy tháng rồi ấy nhỉ…"

"Thưa ngài đã nửa năm rồi ạ. So nửa năm vừa rồi thì số ứng viên này đã giảm đi 1. Nhưng nhìn chung có vẻ những ứng viên đợt này TỐT hơn hẳn ạ."

Người đàn ông mà thư kí Kim vừa trò chuyện cùng, sau khi nghe xong chỉ có một cái gật đầu nhẹ.

Tay người đàn ông này, chính xác là bàn tay phải, từng ngón tay chuyển động gõ nhẹ lần lượt trên mặt bàn.

"Theo ngươi lần này, ai là ứng viên sáng giá nhất?"

"Dạ thưa…" thư kí Kim có vẻ hơi khó xử đối với câu hỏi dạng này.

"Đừng có ngại. Cứ nói, ta muốn nghe ý kiến của ngươi."

"Thực sự xin lỗi thưa ngài, ta cũng rất muốn chọn ra một kẻ trong ba kẻ này là giỏi nhất. Nhưng chúng ta ngoài có một cựu học sinh đến từ học viện Takahashi, còn có một kẻ từng dẫn dắt một Party Raid nữa ạ…"

"Còn có…"

"Còn có?"

Thư kí Kim ngập ngừng…

"… Còn có một thành viên trọng điểm của Party nổi tiếng thời gian gần đây, Party JabbawOkeez nữa ạ…"

*Tiếng cười cất lên, tiếng cười rộ

"Thế đấy, thế đấy. Có lẽ ông trời cũng chẳng thể nào ngăn cản nổi ta lúc này…"

Sau tiếng cười và câu nói ấy, hắn có vẻ giới thiệu về bản thân mình.

"Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi, ta Yagiri Seiji sẽ thực hiện được tham vọng của gia tộc."

*tiếng cười lại một lần nữa cất lên.

"Chúc mừng, chúc mừng chủ thượng."

"À đúng rồi. Hôm nay cũng diễn ra đại điển chọn Class cho Yoshino có đúng không."

"Thưa ngài, cậu chủ bữa nay sẽ tham gia đại điển ạ. Giấy mời đã gửi và lịch đã được thu xếp. Ngài có thể tham dự bất kì lúc nào."

"Tốt, ta rất mong đợi ngày hôm nay."
****
Hoa Linh Lục Địa

Tầng chót

Ngày đại điển

"Bố ơi nhanh lên bố ơi."

Chú nhóc 6 tuổi cố chạy vượt lên phía trước, tay đang níu một người đàn ông trung niên.

Cậu bé khuôn mặt hớn hở, trông rất vui mừng.

Cậu đã ngủ rất sớm đêm hôm qua, một giấc ngủ ngon.

Hiện đang là sáng sớm nhưng trông cậu có vẻ chẳng buồn chán chút nào cả khi phải dậy sớm. Một sự ngóng chờ nào chăng?

Đại lộ danh vọng, con đường thông suốt cả 5 tầng của Hoa Linh Lục Địa, nơi sẽ diễn ra buổi đại điển để xác nhận Class của những chú nhóc, cô nhóc năm nay tròn 6 tuổi.

Hoa Linh Lục Địa là một trong 7 Đại Địa lớn trên toàn bộ hành tinh này.

Hoa Linh Lục Địa là một lục địa trên không, tức nó bay trên không.

Nơi đây có hàng ngàn loài hoa xinh đẹp.

Thiên nhiên phong phú ban tặng cho vùng đất này nhiều gam màu tươi sáng của các loài hoa.

Nổi tiếng nhất có lẽ là hoa Trà.

Hoa Linh Lục Địa được phân thành 5 tầng, theo thứ tự từ thấp tới cao là: tầng chót, tầng áp chót, tầng giữa, tầng thượng lưu và tầng đỉnh.

Hiện tại chúng ta đang ở ngay tầng chót, nơi cư trú của những cư dân nhập cư, dân không có gia tộc, hoặc dân thuộc vùng nông thôn, ngư thôn.

Nếu tiến lên một tầng, tầng áp chót, chính là nơi dành cho các tiểu gia tộc phụ thuộc, cùng với đó là các khu công nghiệp, khu xưởng hoặc các công ty con của tập đoàn lớn.

Còn tầng giữa, chính là trục xương sống của toàn bộ Lục Địa, cũng là nơi mà các tiểu gia tộc gốc sinh sống, nơi mà các tập đoàn lớn cư ngụ, hay là nơi mà các bậc Mạo Hiểm Giả cấp cao chọn làm nơi sinh sống.

Thiên nhiên tại tầng giữa này là đẹp nhất trong cả 5 tầng, cũng như các bãi quái lớn nhỏ đều có đủ.

Do đó nơi đây cũng là nơi tập hợp đông đủ của các Top Ranker.

Top Ranker là những Mạo Hiểm Giả nổi tiếng nhất thế giới.

Cả thế giới có hơn 200 Mạo Hiểm Giả được công nhận là những kẻ mạnh nhất.

Mỗi người trong số họ dù thuộc về bất kì Party nào đều trở thành người nổi bật nhất, thậm chí nếu một Party yếu kém có được họ trong đội hình, đấy đủ để biến họ trở thành Party nổi tiếng nhất. JabbawOkeez là một thí dụ.

Phó tướng của Party này chính là một top 200 Mạo Hiểm Giả.

Đây còn được gọi dưới cái tên: Rankers.

Các Rankers được sắp xếp theo thứ tự từ 200 tới 1, Ranker200 là Ranker bậc thấp và Ranker1 là Ranker bậc cao.

Trên Ranker là Danh sĩ, và trên Danh Sĩ là Đại Danh Sĩ.

Còn cách để đạt được những cấp bậc cao cấp này, có lẽ chúng ta sẽ bàn vào một dịp khác.

Lúc này, tại con đường danh vọng, từng bậc phụ huynh đang dìu dắt đứa nhỏ của mình, những cô cậu tròn 6 tuổi, tham dự lễ hội long trọng nhất trong cuộc đời của chúng: đại điển.

Đại điển là một buổi lễ, hay đúng hơn là một đợt gặp gỡ thần linh.

Thần linh hay vị đế vương đã che chở cho toàn bộ vùng đất Hoa Linh là một thực tại trên cả sự tưởng tượng thông thường.

Ở nơi đây bọn họ có đặt riêng cho ngài một cái tên: Đế Vương Ánh Sáng. Và đây cũng là biệt danh dành tặng riêng cho Niên Thú [Cerberus].

Cuộc gặp mặt với thần linh sẽ mở ra cho đứa bé một loại năng lực siêu nhiên.

Thứ năng lực ấy có tên là Class.

Có bảy loại Class, tương ứng bảy màu trên cầu vồng. Và mỗi màu sắc mà đứa bé mang theo sẽ theo chúng tới suốt quãng đời còn lại.

Thật bất ngờ khi một đứa bé chỉ mới vừa cai sữa lại có thể sở hữu cho mình một nguồn sức mạnh khổng lồ như vậy.

Nhưng đây là thực tại của thế giới này.

Và bất kì một đứa bé kể từ sau buổi đại điển này, đều sẽ thức tỉnh một màu sắc riêng cho mình.

Phụ huynh cười đùa cùng lũ trẻ.

Một bầu không khí tươi vui lan toả khắp 5 vùng đất của Hoa Linh.

Dường như sắc hoa cũng đang nở rực rỡ nhất để chào đón ngày này.

Một sự khởi đầu mới. Dành cho những đứa trẻ.

Dành cho vùng đất Hoa Linh Lục Địa.

Dành cho thế giới này.

Dành cho một tương lai mới.

Một sự khởi đầu rực rỡ.